Chương 12
Trình Dịch Phạn lấy [ Bách Lộ Hoàn ] ra cấp Trình Dịch Hoài ăn vào, đợi dược lực được hấp thu toàn bộ, chỗ kinh mạch bị tắc nghẽn dần dần được đánh thông, mới yên tâm.
Đem 11 bình [ Đại Lực Hoàn ] bỏ vào một cái hộp nhỏ nhét vào ngăn tủ, Trình Dịch Phạn leo lên giường đất, ở chỗ bên cạnh Trình Dịch Hoài nằm xuống. Luyện dược tiêu hao quá nhiều dị năng cùng tinh lực, đầu vừa chạm vào gối hắn đã ngủ mất.
Sáng sớm hôm sau, Trình Dịch Phạn cảm giác được trong phòng có động tĩnh, mơ mơ màng màng mà mở to mắt, liền nhìn thấy thân ảnh to lớn đang bưng cái gì đó đến, nhìn kỹ thì ra là nhị ca Trình Dịch Hoài của hắn.
"Nhị ca!" Thanh âm Trình Dịch Phạn lộ ra tràn đầy kinh hỉ.
"Tiểu đệ, ngươi tỉnh." Trên mặt Trình Dịch Hoài cũng lộ ra một nụ cười rạng rỡ, đem khay đồ ăn trên tay để lên bàn, bên trong thế nhưng đặt hai tô mì trứng rau xanh, đồ ăn kèm trừ bỏ dưa muối, còn có một mâm rau trộn lỗ tai heo cùng một dĩa hồng nấu xích viêm thú!
Nghe mùi hương từ đồ ăn, Trình Dịch Phạn lộc cộc từ trên giường bò dậy, dùng tốc độ nhanh nhất mặc xong quần áo, ném xuống một câu, "Ca, ta đi rửa mặt!" Liền nhanh như chớp chạy ra ngoài.
"Đứa nhỏ này......" Trình Dịch Hoài nhịn không được buồn cười lắc lắc đầu, trong lòng cao hứng cực kỳ, không biết đã qua bao nhiêu năm hắn mới thấy được bộ dạng tiểu đệ sinh long hoạt hổ như vậy, đệ đệ lần này thật đúng là nhờ họa được phúc, chẳng những thân thể khôi phục khỏe mạnh, còn thức tỉnh hồn lực thiên phú, nói không chừng Trình gia bọn họ liền có thể ra đời một Thực Linh Sư!
Sau khi Trình Dịch Phạn tốc độ như bay rửa mặt xong, lại hướng trở về phòng, gấp không chờ nổi mà cầm lấy chiếc đũa, hì hục ăn mì. Mì này dùng nước hầm xương nấu thành, mùi hương tuyệt mỹ, độ đàn hồi của sợi mì cực tốt, ăn xong môi răng đều lưu hương, lỗ tay heo cắt sợi bỏ thêm dầu vừng cùng sa tế trộn đều, ăn vào như muốn phi lên trời cao.
"Tiểu đệ ngươi gấp cái gì, ăn từ từ thôi, ta cũng đâu giành với ngươi." Nhìn Trình Dịch Phạn ăn đến không ngẩng đầu, Trình Dịch Hoài buồn cười lắc đầu, gắp một mảnh thịt nghĩ nhường cho tiểu đệ ham ăn.
"Không không không, ngày hôm qua ta đã ăn qua, này đều là cho nhị ca á!" Trình Dịch Phạn đem chén che lại, hắn ngày hôm qua ăn không ít thịt, phần thịt này chính là cố ý giữ lại cho Trình Dịch Hoài, hắn không thể đoạt của ca ca, "Ta còn lỗ tai heo nè, ta thích ăn!"
Trình Dịch Phạn nói thật đúng là không phải lời nói dối, thơm thơm cay cay lại có động tác nhai, rất ngon. Hắn chính là phi thường thích thích món lỗ tay heo này, hương vị không kém so với thịt xích viêm thú.
"Hảo a, ngươi thích liền ăn nhiều một chút." Thấy hắn nói nghiêm túc, Trình Dịch Hoài liền không tiếp tục kiên trì, "Lỗ tai heo không đủ còn có thể lấy thêm, sáng sớm cha cố ý đi mua một cân lỗ tai heo cùng mười cân mì sợi trở về, đủ cho đệ ăn no!"
"Thật sự? Thật tốt quá!" Trình Dịch Phạn động tác nhay càng thêm ngấu nghiến, chờ một lát lại lấy thêm một chén.
Thật sự không thể trách Trình Dịch Phạn tướng ăn khó coi, đời trước sau khi mạt thế buông xuống cơm còn không thể ăn, đời này sau khi xuyên qua điều kiện trong nhà phi thường kém, cũng không ăn được cái gì ăn ngon, ngày hôm qua thật vất vả khai trai một chuyến, đem tiểu cật hóa trong bụng hắn đều moi ra rồi.
Sau khi càn quét một mâm lỗ tai heo, Trình Dịch Phạn lại nhảy nhót đi ra ngoài lấy thêm một chén, vợ chồng Trình Thị chẳng những không trách cứ hắn ăn nhiều, ngược lại còn khuyên hắn nên ăn nhiều một chút. Võ giả tu luyện cực kỳ hao tổn thể lực, ăn uống nhiều hơn người thường vài lần, ăn nhiều thể lực tự nhiên khôi phục mau, bởi vậy theo quan niệm của bọn họ, mặc kệ hài tử có phải võ giả hay không, chính là phải ăn nhiều, trước kia nhà không có điều kiện, hiện tại tình hình đã tốt hơn một chút, tự nhiên là càng nguyện lòng để hắn ăn được càng nhiều, thân thể mau chút cường tráng mới tốt.
Trình Dịch Oánh cũng bưng chén nhỏ của nàng đứng ở một bên, mắt trông mong chờ được cho thêm đồ ăn, nàng đã từ lâu chưa nếm qua vị thịt, ăn đầy miệng đều là dầu, quai hàm còn phình phình nhai đồ vật nhìn rất giống một con hamster nhỏ, đáng yêu cực kỳ. Trình Dịch Phạn nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo gương mặt phì đô đô của nàng, có một tiểu muội muội đáng yêu như vậy, thật tốt.
"Tam nhi, sau khi ăn xong, ngươi về phòng dọn dẹp một chút, chúng ta giữa trưa liền xuất phát, trễ quá không thuê được xe."
"Tốt a, cha!" Một tiếng đáp ứng, Trình Dịch Phạn bưng một mâm đồ ăn về phòng.
Lúc này Trình Dịch Hoài cũng ăn không sai biệt lắm, nhưng không có ý tứ đi lấy thêm.
"Ca? Ngươi không muốn ăn thêm một chút sao?" Trình Dịch Phạn kinh ngạc hỏi, nhị ca hắn cao to, lượng cơm của hắn xxhinhs là lớn nhất nhà, hôm nay cư nhiên chỉ ăn một chén mì cùng một mâm thịt là đủ rồi sao?
"Ta cũng không rõ ràng lắm, luôn cảm thấy dường như không đói bụng lắm." Trình Dịch Hoài cảm thấy ăn được không sai biệt lắm, dùng tay sờ sờ bụng chính mình, chỗ đó đã cảm thấy có chút trướng trướng.
Trình Dịch Phạn nhìn nhị ca đầy mặt hồng quang, tinh thần sáng láng, nghĩ hẳn là bởi vì nhị ca ngày hôm qua dùng ba loại linh dược, trong cơ thể dược lực phóng thích đầy đủ, cho nên mới không cảm thấy đói đi.
"Ca, ngươi ngày hôm qua bị thương hảo nặng, cái tên Hoắc Kim kia khẳng định là cố ý, ngươi có biết hắn vì cái gì mà muốn nhằm vào ngươi không?"
Trình Dịch Hoài cười khổ nói, "Phỏng chừng là do Hoắc Khải Sơn bày mưu đặt kế......"
Hoắc Khải Sơn năm nay mười chín tuổi, ở Võ Phủ suốt chín năm, chính là Hoắc gia dòng chính, ở Hoắc gia địa vị bất phàm, nhưng thiên phú võ đạo lại không cao, trước sau dừng lại ở Thối Thể Cảnh sáu trọng. Dù cho độ cao cảnh giới không sai biệt lắm, nhưng đối với võ đạo lý giải cùng độ linh hoạt trông chiến đấu đều thua xa Trình Dịch Hoài, bởi vậy nhiều lần làm bại tướng dưới tay của nhị ca hắn. Kỳ thật thành tích như vậy cũng là không tồi, tuy rằng vào không được Tứ Phương Tông, nhưng những tông môn khác cũng nguyện ý thu hắn. Chỉ là hắn tâm cao khí ngạo, thề nhất định phải tiến vào Tứ Phương Tông.
Nhưng mà võ đồ một khi vượt qua hai mươi tuổi liền không thể tiếp tục lưu tại Võ Phủ, bởi vậy năm nay là cơ hội cuối cùng của hắn, chó cùng rứt giậu mới làm ra chuyện nham hiểm như vậy......
"Hừ, thật là đê tiện!" Trình Dịch Phạn khí ứa ra hỏa.
"Ha hả, đừng lo lắng, lần này là ta không phòng bị, sẽ không lại có lần sau." Trình Dịch Hoài tự tin nói, hắn ẩn ẩn cảm thấy chính mình có xu thế muốn đột phá, nói không chừng mấy ngày nữa liền có thể tới đạt Thối Thể Cảnh sáu trọng (cấp 6), đến lúc đó càng không sợ Hoắc Khải Sơn.
Trình Dịch Phạn gật gật đầu, chờ hắn từ Dĩnh Bắc Thành trở về, liền có thể quang minh chính đại bắt đầu luyện dược, đến lúc đó chính mình nỗ lực thăng cấp, học một ít phương thuốc, cấp nhị ca luyện chế một ít phụ trợ dược vật phụ trợ tu luyện, giúp hắn thăng cấp càng dễ dàng.
Ăn uống no đủ , Trình Dịch Hoài đem chén đũa xuồng phòng bếp, Trình Dịch Phạn bắt đầu thu thập đồ vật, bởi vì nhà bọn họ điều kiện tương đối kém, không có tiền mua Nạp Giới (đồ trữ vật), bởi vậy hắn dùng một bao vải to bọc hết đồ vật lại.
Trình Dịch Phạn mang theo 2 bộ quần áo, nhét các bình Đại Lực Hoàn ở giữa, lại đem vải bố buộc chắc, một bao hành lý đơn giản đã hoàn thành.
"Tam nhi, đồ vật thu thập hết chưa?" Một lát sau, Trình Văn Đào lại đây tìm hắn, trên tay dẫn theo hai cái bao vải cùng cái của Trình Dịch Phạn không sai biệt lắm, chỉ là so với hắn càng muốn lớn hơn rất nhiều.
"Đã xong, a cha." Trình Dịch Phạn ngoan ngoãn gật đầu.
"Kia chúng ta liền xuất phát đi."
Cùng nhi tử nữ nhi cùng tức phụ từ biệt, Trình Văn Đào đãn theo Trình Dịch Phạn một đường hướng đến khu vực phường thị.
Bên trong Phường thị chẳng phân biệt ngày đêm đều có người lui tới, thời gian chỉ vừa sáng sớm cũng có không ít người, Trình Văn Đào dẫn Trình Dịch Phạn lập tức đi vào một nhà môi giới, một tên béo bụ bẫm cười tủm tỉm chạy ra đón chào.
"Hai vị khách quan, có yêu cầu gì để kẻ hèn hỗ trợ? Mặc kệ là trên trời hay dưới đất, chỉ cần ngài nói ra, ta nhất định có thể giúp hai vị tìm tới!"
"Chúng ta muốn đi một chuyến đến Dĩnh Bắc Thành, yêu cầu một chiếc thú xa kéo." Trình Văn Đào cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp vào thẳng vấn đề.
"Không biết hai vị là yêu cầu xe tốc hành hay là loại bình thường?" Lão béo vừa nghe muốn đi Dĩnh Bắc Thành, liền biết chuyến này là loại béo bở, thái độ càng thêm ân cần.
"Loại tốc hành." Hài tử còn nhỏ, không cần thiết phí thời gian ở trên đường xóc nảy, bọn họ hiện tại cũng không thiếu tiền, tội gì để hài tử lăn lộn chịu khổ.
"Được rồi, ta có một chiếc xe tốc hành, kéo xe là Vân Thú nhị cấp, thuần dưỡng thật nhiều năm, xe kéo vừa nhanh lại ổn định, đến Dĩnh Bắc Thành chỉ cần bốn ngày, chỉ cần sáu khối Hạ Phẩm Linh Tinh."
Trình Văn Đào trầm ngâm một lát, cảm thấy cái giá cả này hoàn toàn bình thường, "Về phần ngự thú giả thì tu vi như thế nào?"
"A Vượng! Lại đây!" Lão béo hô lớn.
Không bao lâu, liền có một thanh niên cao gầy độ khoảng 23- 24 tuổi từ phía sau chạy tới, A Vượng làn da ngăm đen, nhìn như gầy yếu, nhưng quanh thân phát ra khí thế lại không thấp, Trình Văn Đào đánh giá, hẳn là một cái cao thủ Lực Võ Cảnh trung hậu kỳ.
"Hắc, đây là A Vượng, đừng nhìn hắn tuổi trẻ, nhưng đã là Lực Võ Cảnh bảy trọng (cấp 7) võ giả, hắn nhiều lần vào Nam ra Bắc. Ở Tê Hà Quốc này, còn chưa có chỗ nào hắn chưa đi qua." Lão béo mạnh mẽ thổi phồng người thanh niên này.
Nhưng mà A Vượng chỉ là yên lặng đứng một bên, thần thái cực kỳ bình tĩnh, cũng không giống những người khác vì kéo sinh ý mà cố tình đón ý nói hùa lấy lòng, cái này làm cho phụ tử Trình Văn Đào đối với hắn ấn tượng tốt hơn vài phần.
"Vậy,một đường liền làm phiền A Vượng huynh đệ."
A Vượng trầm mặc gật gật đầu.
"Ai ai, xe liền ở phía sau, hai vị xin mời theo ta!" Thấy sinh ý đã thành, Lão béo liền cười tươi đến đôi mắt híp thành sợi chỉ.
Phụ tử Trình Văn Đào theo lão béo đi đến hậu viện, nhà môi giới này chiếm diện tích không nhỏ, hậu viện rộng mở, mười chiếc xe đủ loại kiểu dáng đậu chỉnh tề, có xe ngựa có xe bò, và xe cút kít, nỗi bật nhất là một chiếc xe màu trắng được Vân Thú lôi kéo.
Vân Thú lớn lên có điểm giống bạch mã, cả người đều màu trắng, cao chừng hai mét, dài ba mét, chạy nhanh như gió, lực lượng 4 chân thập phần cường hãn. Vân Thú hoang phi thường khó thuần phục, cho nên đều là đem Vân Thú ấu tể bắt đi sau đó từ từ thuần dưỡng, trưởng thành liền thập phần nghe lời, tính cách dịu ngoan lại chịu được khổ nhọc, là ứng cử viên tốt nhất cho vị trí ứng cử viên, bởi vậy phi thường được hoan nghênh.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hết chương 12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro