Đi
Ôm ba lô tôi nhìn về biển rộng
Thấy xa xa cánh buồm trắng của cha
Cha vẫy tay mỉm cười thật từ ái
Mấp máy khóe môi nói: "Nhớ về nha con!"
Tôi mỉm cười quay người cất bước
Đạp lên chặng hành trình của riêng tôi
Nhìn núi cao biển rộng gió chơi vơi
Lòng chờ mong vào ngày mai sẽ tới.
Tôi đi qua xứ Bắc đầy thơ mộng
Thấy hoa tươi cỏ mọc lá rơi đầy
Thấy đàn em vui tung tăng đến lớp
Miệng ngân nga bài ca ngày đầu đi học.
Tôi đi qua miền Trung đất Quảng Bình
Biển Bảo Ninh dịu dàng mà mát rượi
Nghe thoang thoảng tiếng ầu ơ mẹ hát
Lời hát ru thấy sao mà quá quen.
Tôi đi đến vùng Nam thật thà mà giản dị
Suốt con đường ngập tràn mùi đồ ăn
Bước từng bước dừng chân tại quán nhỏ
Miệng xì xụp mà húp hủ tiếu Nam Vang.
Đi nhiều nơi tôi nhìn thấy nhiều thứ
Thấy con người giản dị mà thân thương
Thấy đàn em ôm cặp sách đến trường
Cùng người con gái ngại ngùng mà đứng gốc đa.
Đi nhiều nơi tôi bắt đầu mỏi mệt
Nhớ quê hương tôi vội gọi xe về
Nhìn mẹ hiền ánh mắt lưng tròng nước
Tôi cười nói: "Mẹ ơi con trở về!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro