
8. Nàng Yêu Nhiều Bao Nhiêu, Thì Càng Đau Bấy Nhiêu
Kim Duyên ngơ ngác ngồi trên ghế sô-pha, ánh mắt đảo quanh không ngừng nhìn căn nhà thuộc về nàng và Khánh Vân.
Hơn 300 mét vuông, không quá lớn ——so với ngôi biệt thự của Nguyễn gia.
Cũng không quá nhỏ —— so với căn nhà rộng hơn 70 mét vuông trước kia nàng ở.
Kim Duyên cười chua chát, Khánh Vân, là người đã bước vào đời nàng khi nàng chỉ mới mười tám tuổi.
Nàng mười tám tuổi khi ấy, ngày đầu tiên nhập học thì có một cái tên như sấm nổ bên tai(1) quấy nhiễu nàng.
Nữ nhân tên Khánh Vân kia, rốt cuộc bắt đầu chiếm cứ thân tâm(2) của nàng. Khi nàng kịp phản ứng lại thì tất cả những thứ có liên quan tới Khánh Vân, nàng đều ghi nhớ khắc sâu trong lòng.
Nghe nói Khánh Vân là hoa khôi của trường học, nghe nói thành tích học tập của Khánh Vân rất tốt, nghe nói tính tình của Khánh Vân rất lạnh nhạt, nghe nói gia thế của Khánh Vân rất giàu, nghe nói Khánh Vân là nhị tiểu thư của Nguyễn thị, nghe nói anh rể của Khánh Vân là phó thị trưởng, nghe nói Khánh Vân...
Khánh Vân, Khánh Vân, Khánh Vân...
Nghe được đủ lâu để khiến nàng đắm chìm vào trong thứ tình yêu vô vọng ở tuổi mười tám năm đó.
Khánh Vân, Khánh Vân, Khánh Vân...
Thời gian ngắn ngủi, nàng còn không thể đợi được Khánh Vân đáp trả tình yêu say đắm vì nàng liền chấm dứt ở tuổi hai mươi sáu.
Phải nói như thế nào, mới không thể bộc lộ nỗi buồn của chính mình.
Phải làm sao đây, mới không để cho nỗi bất an lan tràn trong lòng mình.
Thời gian dần trôi qua, năm tháng càng tiêu tan. Bốn năm làm bạn bên người Khánh Vân, cũng đủ thỏa mãn rồi, không phải sao? Kim Duyên vươn tay sờ mái tóc vừa được sấy khô bởi Khánh Vân. Tâm tư có chút lơ lửng...
Kim Duyên hai mươi hai tuổi năm ấy, trong trận mưa lớn đầu mùa thu, nàng dùng hết khí lực(3) ôm lấy Khánh Vân.
Nàng yêu nhiều bao nhiêu, thì càng đau bấy nhiêu.
Khánh Vân nói:
"Chúng ta kết hôn đi, tôi sẽ đối xử thật tốt với em, vĩnh viễn cũng không phản bội em, sẽ coi em như bảo vật —— bởi vì người tôi yêu nhất, đã chết rồi."
Kim Duyên tựa ở trong lòng Khánh Vân, khoang mũi đều là hơi thở của Khánh Vân. Một trận trầm mặc thật lâu, Kim Duyên nghe thấy giọng mình run rẩy vang lên trong mưa:
"Vâng..."
Nhiều năm sau, Kim Duyên đều nghĩ tới, nếu lúc trước chính mình không nói ra chữ kia, thì hai mươi sáu năm nay của nàng cũng sẽ không trôi qua bất an cùng thống khổ như thế.
"Sao vậy?" Khánh Vân thu dọn đồ xong, đi tới phòng khách liền thấy bộ dáng thẫn thờ của Kim Duyên.
Cô nhíu đôi mày đẹp lại, đi qua bên người Kim Duyên, đưa tay nắm lấy tay của nàng, ôn nhu hỏi.
"Không... Không sao..." Kim Duyên phục hồi tinh thần, thấy lão công không biết tự khi nào ngồi bên cạnh, nàng hơi hơi sốt sắng trả lời.
Khánh Vân thở dài, giọng điệu có chút bất đắc dĩ nói:
"Em là vì Khánh Phương nên mới như vậy hử?"
"..." Kim Duyên cúi đầu, không nói gì.
Nhìn thấy thê tử trở nên như vậy, Khánh Vân cũng biết nàng là ngấm ngầm thừa nhận.
Khánh Vân nhẹ nhàng ôm Kim Duyên vào trong lòng cô, thản nhiên nói:
"Đừng nghĩ nhiều, nhớ kỹ lời tôi nói lúc kết hôn là được."
Hai tay Kim Duyên đang nắm chặt lấy nhau khi nghe được câu nói kia cuối cùng vô lực buông ra.
Nguyên lai, quả nhiên là không yêu.
Đã như vậy, cũng nên kết thúc thôi.
Khánh Vân thấy Kim Duyên không lên tiếng, cô dừng một chút, lại nói:
"Trưa rồi, cùng đi ra ngoài ăn đi. Tối nay tiếp tục đi dạo phố với em, được không?"
Kim Duyên gật đầu.
Khánh Vân liền đứng dậy, kéo tay Kim Duyên, nói:
"Đi thôi."
"Vâng..."
Ra tới cửa, Khánh Vân đi ra gara lấy xe. Kim Duyên đứng ở ven đường chờ Khánh Vân, nàng cúi đầu đá cục đá, lát sau nàng cảm giác được điện thoại di động để trong túi rung lên. Nàng lấy ra, nhìn thấy một dãy số lạ gửi tới tin nhắn:
"Rời xa cô ấy."
Là Khánh Phương.
Không hề nghi ngờ, là Khánh Phương.
Kim Duyên cười cay đắng một tiếng, người phụ nữ này thật sự là hung hăng quá mức.
Ấn xuống nút xóa tin nhắn xong bỏ điện thoại di động lại trong túi, Khánh Vân cũng đúng lúc lái xe từ trong nhà chạy ra.
Kim Duyên mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ, buộc chặt đai an toàn, sau đó nghiêng đầu nói với Khánh Vân:
"Em muốn đi ăn món Hàn Quốc."
"Được." Khánh Vân cười đáp.
Kim Duyên tinh nghịch nháy mắt, đột nhiên vươn người hôn khóe miệng Khánh Vân một cái.
Khánh Vân cười híp mắt, không nói gì, chỉ bật máy xe, nhấn ga chạy.
Rất tốt, cứ thế đi.
Trước khi chết cũng phải náo nhiệt một phen, đúng không?
+ Chú thích:
(1) Như sấm nổ bên tai (như lôi quán nhĩ): danh tiếng lẫy lừng.
(2) Thân tâm: thân thể và tinh thần.
(3) Khí lực: sức mạnh thể chất và tinh thần của con người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro