5. Đau Lòng
Đêm về, trên ga giường trắng tinh, hai cơ thể xích lõa ở trên giường triền miên không ngớt.
Kim Duyên hai tay vô lực ôm lấy cổ Khánh Vân, hai mắt mê loạn làm Khánh Vân càng ngày càng kích động, chính mình rõ ràng đã không còn là thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, thế nhưng đối với Kim Duyên vẫn luôn dễ dàng trở nên xung động.
Cuối cùng, trận hoan ái dài đằng đẵng này ở tiếng kêu cao vút của Kim Duyên liền kết thúc, Khánh Vân trở mình từ trên người Kim Duyên nằm xuống, điều chỉnh tư thế ngủ một chút sau đó kéo Kim Duyên vốn không còn khí lực ôm vào trong lòng của mình rồi ngủ thiếp đi.
. . .
Sáng ngày thứ Hai, nhà họ Nguyễn.
Kim Duyên ngồi trên ghế sô-pha trong phòng khách, cho dù ngồi cạnh mình là lão công Khánh Vân, nhưng đối mặt với người ngồi đối diện, tuy tuổi đã hơn năm mươi nhưng khí chất tao nhã vẫn như trước cùng đôi mi đầy uy nghiêm của Nguyễn mẫu vẫn khiến Kim Duyên có cảm giác chột dạ.
"Mẹ, chào buổi sáng." Khánh Vân cười chào hỏi với mẹ mình.
"Mẹ..." Kim Duyên cũng học theo chào hỏi Nguyễn mẫu.
Nguyễn mẫu gật đầu, ánh mắt dừng ở Kim Duyên vài giây, cuối cùng vẫn là rơi vào Khánh Vân:
"Vân, con hơi gầy."
Khánh Vân cười trả lời:
"Có thể là do khí trời mùa thu ạ."
Nguyễn mẫu lạnh nhạt nhìn cô một cái, tiếp tục nói:
"Tỷ tỷ của con lần này cũng trở về rồi."
Nụ cười trên môi Khánh Vân chợt cứng một chút, nhưng rất nhanh phục hồi lại sự bình tĩnh nói:
"Con biết. Tỷ tỷ gần đây có khỏe không?"
-- "Ta không khỏe!"
Ngay khi Kim Duyên còn đang đoán Khánh Vân lúc nào xuất hiện một vị tỷ tỷ, thì một chất giọng lạnh lùng bỗng nhiên vang lên từ góc cầu thang.
Kim Duyên giương mắt nhìn, chỉ thấy một người phụ nữ mặc một chiếc váy dài màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt vì bị bệnh từ trên thang lầu đi xuống.
"Vân, ta đã trở về."
Chỉ với một câu nói, bốn người ngồi đây hết ba người bị kinh động.
Nguyễn mẫu bị sốc, là vì nàng sợ Khánh Phương một khi nhìn thấy Khánh Vân, bệnh tình vừa ổn định sẽ lại chuyển biến xấu.
Khánh Vân bị bất ngờ, là vì nàng gặp lại tỷ tỷ sau bốn năm, trong lòng còn xúc động không thôi.
Mà Kim Duyên bị khiếp sợ, là vì câu nói của Khánh Phương, chỉ với một câu như thế.
Lấy trực giác nhạy bén của nữ nhân, Kim Duyên biết, người trước mắt này chính là người luôn luôn ngự trị trong lòng Khánh Vân.
Hóa ra là tỷ tỷ của Khánh Vân sao?
Chẳng trách, Khánh Vân sẽ thống khổ như vậy.
"Phương, con sao lại xuống lầu chứ?" Nguyễn mẫu là người phản ứng đầu tiên, nàng từ sô-pha bật dậy đi tới bên cạnh Khánh Phương, vươn tay muốn đỡ Khánh Vân người sau có chút căm ghét né tránh. Tiếp đó đưa mắt nhìn Khánh Vân cùng thê tử của cô Kim Duyên ngồi ở ghế sô-pha, cười gằn từng tiếng:
"Xuống để làm gì? Dĩ nhiên là xuống gặp muội muội ngoan của ta."
Không biết là Kim Duyên bị ảo giác hay là bị gì, cảm giác ba chữ "muội muội ngoan" trong miệng Khánh Phương bị gằn vô cùng nặng nề.
Một bên, Khánh Vân sắc mặt vô thường đứng lên, hướng Khánh Phương khom người tỏ vẻ lễ phép:
"Tỷ tỷ -- đã lâu không gặp."
Nghe vậy, Khánh Phương híp mắt, dù cho mặc trên người là một bộ quần áo tầm thường ở nhà, cũng khó mà che giấu một loại khí phách xuất chúng toát ra từ người cô.
Nữ nhân này, từ thời đại học đã bắt đầu làm Chủ tịch Hội học sinh, và ngay tuổi mười tám liền đảm nhiệm chức vụ nữ tổng giám đốc của Nguyễn thị.
Ngay cả khi đứng bất động ở bên kia, cả người tỏa ra một cỗ áp suất thấp đủ để áp đảo tinh thần của mọi người.
Khánh Phương nhấc chân, từng bước từng bước đi về phía Khánh Vân, rồi dừng ở trước mặt cô, khoảng cách giữa hai người chỉ có mười cen-ti-mét.
Đối mặt với tỷ tỷ bốn năm không gặp, Khánh Vân sắc mặt vô thường. Nhưng Kim Duyên ngồi trên ghế sô-pha lại thấy tay trái của Khánh Vân run rẩy.
Khánh Vân, chỉ có khi ở tình huống cực kỳ căng thẳng mới sẽ như vậy.
Kim Duyên rũ hai mắt xuống, bỗng dưng nàng cảm thấy bản thân thật dư thừa.
Nàng cho đến bây giờ đều không dám thẳng thắn nhìn nhận, chính mình lại là người thừa trong đây.
Khánh Phương thân cao một mét bảy mươi lăm tựa như một nữ vương nhìn chằm chằm vào Khánh Vân, còn người kia xoay mặt qua hướng khác, thật lâu không nói.
Khánh Phương giơ tay phải lên, nắm lấy cái cằm như ngọc của Khánh Vân, ép buộc đối phương nhìn thẳng vào mắt của mình, giọng điệu hết sức bất mãn lạnh lùng:
"Ngươi, gọi ta là gì?"
". . ."
"Phương!" Nguyễn mẫu ở một bên rốt cuộc không nhịn được lên tiếng cắt ngang.
Nghe thấy giọng của mẫu thân, Khánh Phương hơi nghiêng đầu, giọng điệu rất hờ hững nói:
"Mẹ của ta, chuyện bốn năm trước, bà còn muốn lập lại lần nữa sao?"
Nguyễn mẫu trầm mặc, ánh mắt nàng phức tạp nhìn vào hai người con gái hầu như dán sát lẫn nhau, thở dài một tiếng, sau đó xoay người lên lầu.
Nàng già rồi, cũng không muốn tiếp tục quản những việc như thế này nữa.
Nếu như năm đó không phải do chính mình... Nhưng mà, còn có thể làm gì đây?
Người của Nguyễn gia -- đều không thể yêu.
Ái chi thâm, hận chi thiết. (Yêu càng nhiều, hận càng sâu.)
Chấp niệm(1) càng mạnh -- thì sẽ gắt gao nhốt lấy người yêu!
Kiên quyết mà nhốt lại.
Đó chính là phương thức yêu nhau của bọn họ -- cho đến khi chết mới thôi.
Hơn hai mươi năm trước, bà không hề trốn tránh cho nên đem tình yêu chôn vùi trong biển máu.
Mà hai mươi năm sau, lịch sử lần nữa tái diễn ở trên người con gái của bà. Cho dù nền y học nước Mỹ phát triển nhất, cũng không cách nào trị tận gốc căn bệnh kia.
Làm mẫu thân, bà không giúp được con gái của mình.
Chỉ là thật đáng thương cho Khánh Vân... Một đứa trẻ ngoan ngoãn, từng bị vứt bỏ.
"Kim Duyên, em trước tiên lên lầu đi." Khánh Vân trầm mặc hồi lâu cuối cùng mở miệng, một câu làm Kim Duyên đau lòng khôn nguôi.
Kim Duyên thoáng sững sờ, rốt cuộc lên tiếng đuổi người rồi sao?
Kim Duyên gật đầu, sau đó kìm nén những giọt nước mắt chỉ chực tuôn trào đi lên lầu.
Khi trong phòng khách chỉ còn lại Khánh Vân và Khánh Phương cùng với mối quan hệ tỷ muội dây dưa hơn hai năm mươi lúc này, Khánh Vân đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Cô giương mắt nhìn Khánh Phương gần kề trong gang tấc, há miệng, nói ra lời mà Khánh Phương không muốn nghe nhất:
"Tỷ..."
Khánh Phương nhíu mày, giọng điệu uy nghiêm đáng sợ:
"Ngươi, gọi ta là gì?"
Khánh Vân im lặng, dừng một chút, vẫn là mở miệng nói:
"Tỷ... A..."
Hai mắt Khánh Vân trừng lớn nhìn Khánh Phương đột ngột hôn mình, trái tim vốn bình tĩnh bốn năm liền bắt đầu đập điên cuồng không ngừng.
Vẫn là cảm giác trước đây, môi Khánh Phương, vẫn lạnh như thế, mang theo hương vị của ký ức.
"Vân..." Sau nụ hôn dài, Khánh Phương rốt cuộc rời khỏi môi Khánh Vân, giọng nói trầm thấp mang theo một tia gợi cảm quyến rũ.
"Ngươi nói sai rồi." Khánh Phương khẽ vuốt mặt của Khánh Vân, ánh mắt thâm tình làm Khánh Vân muốn né tránh vô cùng, "Ngươi, hiện tại, nên biết gọi ta là gì chưa?"
"Phương..." Môi Khánh Vân hơi thả lỏng.
Khánh Phương buông cằm Khánh Vân ra, rồi hài lòng mỉm cười, giống như tên của nàng, nở một nụ cười khuynh nhan.
Vẫn như cũ, nhiều năm trước khiến cho Khánh Vân phải bối rối tươi cười.
Khánh Vân nắm tay thật chặt, sau một hồi im lặng bỗng một âm thanh khô khốc đâu đó vang lên bên tai Khánh Phương:
"Ta kết hôn..."
Khánh Phương quét ánh mắt nguy hiểm đến gương mặt Khánh Vân, người mà cô đã tưởng niệm gần bốn năm, cười khẩy:
"Cho nên?"
"Ta..." Khánh Vân do dự cùng đau lòng, "Chúng ta... vẫn là... tỷ muội..."
"Vân," Khánh Phương nhìn Khánh Vân, nhắc nhở Khánh Vân sự thật không thể chối cãi, "Đừng quên, tên của ngươi."
Giống như bị người đánh trúng điểm yếu, Khánh Vân liền mất đi toàn bộ ngôn ngữ.
Khánh Vân, người được Khánh Phương lựa chọn...
"Ngươi, là người được ta Khánh Phương lựa chọn." Khánh Phương thanh âm lạnh lùng vang vọng bên tai Khánh Vân, "Cho nên, ngươi, chỉ có thể là người của ta."
". . ."
Khánh Vân thống khổ nhắm hai mắt lại, không muốn tiếp tục nói chuyện nữa.
Nhất định, phải như vậy sao...
Chú thích:
(1) Chấp niệm [执念] : Là một loại ham muốn vô cùng mãnh liệt, "chấp" [执], đơn giản là cố chấp, ý nghĩa của từ "chấp niệm" [执念] : Một người nào đó cố chấp đến mức khó mà có thể thay đổi đươc ý nghĩ (hoặc cách nghĩ).
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro