Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 57.

Ngực Ngụy Anh Lạc phập phồng lên xuống dữ dội. Những hành động liếm, hút và cắn nhẹ của nương nương nhà nàng vô cùng dịu dàng, vừa khiến nàng thấy khó nhịn không dứt đồng thời cũng rất hưởng thụ, cùng với sự khiêu khích khiến nàng say mê bên dưới, tất cả đều khiến Ngụy Anh Lạc cảm thấy cả người đều mềm nhũn, chỉ cần một cơn gió lay động thoáng qua cũng có thể khiến nàng bay lên tận chín tầng mây.

Nhưng vì sao nương nương vẫn không tiến đến bước tiếp theo, thật hơi mong chờ nương nương... nhanh một chút.
 
Một bên Phú Sát Dung Âm cúi đầu hôn nụ hoa non nớt trước ngực Ngụy Anh Lạc, còn tay phải vẫn tiếp tục trêu đùa nơi ngượng ngùng ấy của nàng không dừng. Khi dịch tình của nha đầu kia ngày càng nhiều thấm qua lớp vải mỏng chạm đến đầu ngón tay nàng, Phú Sát Dung Âm có thể cảm giác được hông của mình càng bị ôm chặt hơn, đồng thời nhịp thở hổn hển của người kia cũng ngày càng trở nên hỗn loạn. Giờ khắc này, hô hấp vốn dĩ luôn vững vàng của nàng cũng rối loạn theo.

Ấy vậy mà, trong lúc chú tâm mang đến trải nghiệm tốt đẹp cho nha đầu này, dường như mình đã quên mất gì đó. Đương lúc nàng đang hồi tưởng lại thì bỗng giật mình ngẩng đầu lên, không ngoài dự đoán mà đối mặt với bộ dạng khuôn mặt nhỏ nhắn của nha đầu kia đã đỏ đến không thể đỏ hơn. Vì thế, Phú Sát Dung Âm liền quay lại chuyên tâm thưởng thức cảnh đẹp đến nao lòng trước mắt, nàng thật sự rất yêu thích dáng vẻ thời khắc này của Anh Lạc của nàng.

Tay nương nương vẫn còn trêu đùa nơi đó của nàng, tại sao lại khó chịu như vậy, cả người mình nóng đến mức sắp bị thiêu cháy mất rồi, sắp không chịu nổi nữa. Hơn nữa lại còn bị nương nương nhìn ở khoảng cách gần như vậy khiến nhiệt độ trên gò má càng tăng cao. Ngụy Anh Lạc cảm thấy lúc này mình đã đạt đến mức độ xấu hổ chưa từng có trước đây. Đôi tay vốn ôm chặt vòng eo người chỉ vừa thoáng thả lỏng một chút nay lại vì xấu hổ đến mức khiến nàng không thể nghĩ nhiều nữa, đành phải buông lỏng hai tay đang ôm eo người kia ra mà cuống quít che trước mặt mình. Một lần che hết cả khuôn mặt. Không muốn đâu, xấu hổ chết đi được rồi, không muốn bị nhìn thấy đâu.

"Tiểu Anh Lạc của bổn cung cũng có lúc xấu hổ như vậy ?" Phú Sát Dung Âm vừa nói vừa vô tình hoặc cố ý thoáng dùng thêm chút lực đè vào nơi ấy, thật muốn khi dễ nàng một chút.

Sao lúc này rồi nương nương còn trêu đùa nàng chứ, không biết làm sao chỉ có thể đáng thương cầu xin tha. Nhưng cuối cùng âm thanh phát ra lại bị đứt quãng vì hơi thở hỗn loạn.

"Nương nương... Tha... Tha cho... Anh Lạc đi..."

Được rồi, cản trở thì cứ cản trở đi.

Bàn tay ngọc ngà ấy vẫn không buông tha cho nàng, nhưng, khi nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng đến cực điểm của nha đầu này Phú Sát Dung Âm chỉ dịu dàng cười một tiếng, trêu đùa thêm một lát rồi dừng lại. Chung quy nàng vẫn có chút không đành lòng, nếu như còn tiếp tục khi dễ nữa chỉ sợ tiểu Anh Lạc của nàng sẽ thật sự xấu hổ đến mức không còn mặt mũi gặp người mất. Tiếp theo, Phú Sát Dung Âm dùng giọng cực kỳ dịu dàng nói: "Ta đi tắt nến."

Nói xong liền định đứng lên.

Nhưng chỉ một giây sau liền bị nha đầu kia ôm thật chặc.

"Nương nương đừng đi !" Giờ phút này không muốn người rời đi một chút nào, một chút cũng không ! Khó chịu quá, thân thể khó chịu khiến nàng không muốn người rời đi dù chỉ vỏn vẹn một khắc. Nàng chỉ muốn dính sát vào người nửa khắc cũng không dừng thôi.

"Không muốn người đi..."

"Đừng đi... Đừng rời khỏi đây..."



......

Ngụy Anh Lạc vừa cố nhịn cảm giác khó chịu vừa nói.
 
Phú Sát Dung Âm vô cùng dịu dàng mà an ủi nàng: "Được... Ta không đi nữa."

"Anh Lạc... Anh Lạc rất khó chịu..."

"Anh Lạc của bổn cung sao vậy ? Khó chịu chỗ nào ?" Tay ngọc phủ lên gương mặt đỏ ửng của nàng, kề sát nàng hơn. Lòng Phú Sát Dung Âm đầy thương tiếc nhưng vẫn cố làm ra vẻ nghi hoặc ngắm nhìn nàng, trong lời nói tràn ngập hương vị mê người.

Bốn mắt nhìn nhau gần trong gang tấc, hai người đều thấy được tình ý không thể giấu nổi trong mắt đối phương.
 
Hương hoa nhài chỉ duy mình Phú Sát Dung Âm mới có quanh quẩn bên người Ngụy Anh Lạc, một lần nữa quyến rũ tâm trí nàng.

"Nương nương người... Xấu xa..."

"Hửm ? Anh Lạc của bổn cung không thích sao ?"

"Thích... Thích chứ.. Nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì ?"

"Cả người Anh Lạc... Rất khó chịu... Nương nương biết mà còn..."

"Anh Lạc... Muốn... Muốn nương nương..."

"Muốn bổn cung làm gì ?"

Tay ngọc của nàng vuốt ve qua lại trên má người kia, giọng Phú Sát Dung Âm vừa mang ý tán tỉnh lại vừa trêu đùa, thần sắc cố ý làm ra vẻ nghi hoặc thực sự là quá say đắm lòng người.

"Muốn nương nương.... Nương nương... Muốn... Anh Lạc... Nhanh lên một chút... Có được hay không..."

Nói ra những lời này đã đủ khiến nàng xấu hổ gần chết rồi, đã thế lời nói đầy ý câu dẫn và hơi thở phả vào mặt mình gần trong gang tấc của Phú Sát Dung Âm càng khiến Ngụy Anh Lạc đánh mất đi lý trí lần nữa. Nàng không chịu nổi nữa, một chút cũng không nhịn nổi nữa rồi.

Mà Phú Sát Dung Âm làm sao có thể chịu nổi khi nha đầu này động tình cầu hoan mình đây ? Được rồi, không đùa nàng ấy nữa. Khoảnh khắc hôn lên đôi môi nàng ấy bỗng khiến nàng nhớ tới đêm qua mình cũng y như vậy, khó chịu đến nỗi không muốn nha đầu này dừng lại dù chỉ là nửa khắc. Thế nên lúc này đây nàng nỡ lòng nào nhẫn tâm bắt nàng ấy chịu đựng sự khó chịu ấy chứ, chỉ hận không thể đưa nàng ấy lên đỉnh mây mù sương ngay lập tức.

Tay trái ôm sát hông nha đầu này, tay phải lại dò xét bên dưới lần nữa, không chút lưu tình cởi đi lớp vải che đậy cuối cùng của Ngụy Anh Lạc. Khi ngón tay ngọc ngà của nàng khẽ chạm vào mấy cái, Phú Sát Dung Âm có thể cảm giác được hơi thở của nha đầu này chợt dừng lại một cách rõ ràng. Nàng ấy đang đợi, đợi mình tiến vào.

Thế nhưng, khi đầu ngón tay Phú Sát Dung Âm chỉ mới thoáng dò la vào được một tý thôi mà Ngụy Anh Lạc đã căng thẳng đến sắp nghẹt thở rồi, mồ hôi thi nhau chảy ròng. Nhưng chẳng biết tại sao, dù rõ ràng nàng rất muốn nhưng lại đẩy người ra.

"Nương nương..."

"Ngoan, không sao đâu..."

Tiếp tục hôn nàng, đầu ngón tay lại tiến vào thêm một chút.

Nha đầu kia đã không còn đẩy nàng ra nữa, tim đập loạn xạ, một lần nữa ôm chặc lấy nàng.

Dịu dàng hôn lên bờ môi ấy, định hóa giải sự căng thẳng của nàng ấy, thẳng đến khi toàn bộ ngón tay đều đã tiến rồi, rồi chậm rãi rút ra.

Tiến vào, rồi lại rút ra.

Lần lượt lặp đi lặp lại như thế, như thể đang nhẹ nhàng chăm sóc nụ hoa vừa chớm nở.

Động tác của nương nương thật là dịu dàng, tựa như con người của người vậy.
 
Đây là cảm giác mà Ngụy Anh Lạc chưa bao giờ trải nghiệm qua, cảm nhận được nương nương nhà mình nhẹ nhàng chậm rãi tiến vào thân thể mình rồi lui ra. Mặc dù có hơi đau và hơi khó chịu nhưng một lần nữa lại khiến người ta say mê đến cực điểm. Vừa ngây ngất, lại vừa say đắm tưởng chừng như đang trong mộng. Thân thể bỗng xụi lơ không làm gì được, không kiềm được mà phối hợp với động tác của người, mặc cho người kia khi dễ mình cũng cam tâm tình nguyện sa vào ôn nhu hương này.

Chỉ là, vẫn còn chút cảm giác kỳ lạ. Ấy là, khi  ngón tay thon dài như châu ngọc lành lạnh của nương nương lướt qua thân thể mình, cảm giác mát lạnh ấy khiến nàng say mê không dời. Thân thể nóng bỏng đối lập với sự mát lạnh nơi ấy đan vào nhau, trải nghiệm kỳ lạ này thật khó dùng ngôn ngữ để miêu tả.

Nương nương lặp đi lặp lại động tác tiến vào rút ra, tuy không rõ nhưng Ngụy Anh Lạc mơ hồ có cảm nhận được có một cảm giác mãnh liệt khác mà nàng không nói rõ được sắp ập tới. Dù không rõ nhưng cảm giác này lại khiến nàng còn không chịu nổi hơn cả khi nương nương trêu đùa nàng trước đó.

"Ưm a..."

"Dung Âm..."

"Dung Âm..."




*****

Khó chịu đến nỗi chỉ muốn gọi tên người kia hết lần này đến lần khác, nhưng lại không khống chế được để cho âm thanh đầy xấu hổ bật ra khỏi cổ họng. Thế nhưng nàng không muốn chịu đựng nữa, cũng không chịu nổi, bởi vì chỉ có bật thốt lên âm thanh ấy ra ngoài mới có thể giải tỏa sự khó chịu trong cơ thể.

Nhưng mà, nàng sắp không chịu nổi nữa rồi !

Thời khắc này Ngụy Anh Lạc gần như không còn chịu sự điều khiển của lý trí nữa, qua loa nắm lấy quần áo trên người người kia, gần như điên cuồng hôn lên môi người.

Nàng muốn cởi cúc áo người kia ra !

Nàng chỉ muốn hợp lại cùng một chỗ với người kia mà không có bất kỳ ngăn cách gì !

Vậy mà làm thế nào cũng không tìm được đúng hướng, Phú Sát Dung Âm thấy vậy liền hiểu rõ ngay. Nàng bắt lấy đôi tay nhỏ bé đương mất phương hướng kia kéo tới chỗ cúc áo mình, trên mặt nóng rực như lửa, ngực cũng phập phồng dữ dội.

Đương lúc tay vừa chạm đến cúc áo người kia Ngụy Anh Lạc gần như điên cuồng mà qua loa xé ra ! Nàng muốn ! Nàng chỉ muốn xé hết tất cả áo quần của người ra, cởi hết sạch sẽ, để da thịt người kề cận mình !





*****

Tác giả có lời muốn nói:

Thôi rồi, tại sao vẫn chưa viết xong ( ゚□゚)

Quả nhiên, vẫn là nương nương tương đối có kinh nghiệm hơn, tiểu lang sói ngươi đã hiểu chưa, tận tình mà tận hưởng đến c.h.í.t đi.

Nào nào, để lại mười lăm tiếng thét chói tai hoặc mười lăm cái cmt đi.

Ngàn vạn lần đừng report, chúng ta phải khiêm tốn 🙏🏼🙏🏼


*****

P/S: Sao cách hành văn của mình chương này cứ kỳ kỳ kiểu gì ấy nhỉ, do đang edit H chăng ???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro