Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37

Người thích mình giống như Hoàng Thượng thích các phi tử của hắn sao ? Vì thế nên khi mình chạm đến ranh giới cuối cùng của người người mới tức giận như thế. Người cũng nhẫn tâm không chút lưu tình với mình, là do điều này sao ? Nhưng mà, nhưng mà mình yêu người, vẫn yêu người sâu đậm như vậy.

[Ngụy Anh Lạc, ngươi nghĩ rằng mình là ai !]

Câu nói ấy của Phú Sát Dung Âm vang vọng bên tai Ngụy Anh Lạc, tàn nhẫn đâm đau nội tâm của nàng.

Không thể chấp nhận, không thể chấp nhận một chút nào, nhưng sự thật là vậy, người thực sự không cần mình đến thế sao ? Rõ ràng trước đây còn ấm áp tốt đẹp như vậy.

Nằm trên giường, Ngụy Anh Lạc ôm chăn. Nàng cảm thấy mình đang rất khổ sở, ngay cả thở cũng khó khăn, trái tim lại càng đau tới cực điểm. Nước mắt không kiềm nổi mà không ngừng rơi xuống, nhưng lại không thể nào khóc thành tiếng. Nếu có thể, nàng thật sự chỉ muốn khóc thật lớn mà thôi.

Từ khi chào đời đến nay Ngụy Anh Lạc rất ít khóc. Lần đầu tiên nàng khóc là vì tỷ tỷ ra đi. Lần thứ hai khóc là lần Hoàng Hậu phạt nàng đến Tân Giả Khố vì làm Dụ Thái phi bị sét đánh. Lần thứ ba khóc là lần được thả ra khỏi Tân Giả Khố, phải ba bước đi một bước dập đầu suốt sáu canh giờ vào trời đông đầy tuyết trên đường ở Tử Cấm Thành, cuối cùng mới được quay lại Trường Xuân Cung, cầu nương nương cho phép nàng ở lại bên cạnh ấy. Lần nào khóc cũng là vì người. Tất cả niềm thương nỗi nhớ trong lòng đều dành cho người, tựa như cả thế giới đều là người. Đến khi mất đi người, cảm giác như cả thế giới đều sụp đổ.

Yêu càng nhiều, đau càng sâu. Mặc kệ tất cả mà tủi thân khóc thút thít, Ngụy Anh Lạc vùi đầu vào chăn.

Thời gian dần trôi, đêm tối cuối cùng cũng nuốt chửng lấy bóng dáng nhỏ bé của nàng.





*****

Đêm khuya.

Tẩm cung Hoàng Hậu

Phú Sát Dung Âm nằm trên giường mà vẫn chưa buồn ngủ, cứ trằn trọc mãi khiến nàng càng tỉnh táo hơn.

Nàng làm sao nỡ nói lời tuyệt tình nhẫn tâm với Ngụy Anh Lạc, nghĩ đến sự đau khổ trong lòng nha đầu ấy, ngực Phú Sát Dung Âm chợt đau nhói. Đó không phải là lời nói thật tình của nàng, tuyệt đối không phải, nàng chưa bao giờ để ý đến khoảng cách thân phận giữa hai người. Nhưng, chờ đến khi nàng nhận ra rồi hối hận thì nha đầu ấy đã rời khỏi nội điện, không thấy bóng dáng nữa. Nàng hoảng sợ ngã ngồi xuống ghế, sau nhiều lần đấu tranh và do dự, cuối cùng vẫn không đi tìm nàng ấy.

Nàng không muốn làm tổn thương nàng ấy, nhưng kết cục vẫn làm.

Trở mình, ôm tấm chăn vào trong lòng. Từng đường kim mũi chỉ trên đây đều là do nha đầu ấy thêu, càng nghĩ lòng càng đau đớn, càng ôm chặt hơn.

Thế nhưng, lý do làm nàng tâm phiền ý loạn lại là một điều khác.

Đúng vậy, trước đây nàng đã lừa Tô Tĩnh Hảo, chính là vì để muội ấy hết hy vọng với mình. Giữa hai nữ tử lại xảy ra chuyện trái với cương thường, bảo sao nàng có thể chấp nhận được. Nhưng lúc trước mình cũng không phải là vô tình với muội ấy. Chỉ là vào thời niên thiếu năm đó, căn bản không hiểu ái tình là gì, nhưng vẫn chân chân thật thật yêu thích nhau.

Đã từng thích qua, đó là lần đầu tiên lòng nàng có cảm giác rung động. Mặc dù đã nhiều năm trôi qua nhưng bây giờ nhớ lại trong lòng nàng vẫn tràn ngập cảm xúc và đủ loại tư vị.

Chỉ là sự yêu thích mông lung khi đó không có rõ ràng và mãnh liệt như tình yêu dành cho Ngụy Anh Lạc hiện tại.

Ngay tức khắc trong lòng Phú Sát Dung Âm ngoại trừ đau đớn ra chính là hỗn loạn, còn có cảm giác áy náy sâu sắc với Thuần Phi.

Vì sao lại đối tốt với mình như vậy, vì sao còn yêu mình sâu đậm như vậy, nàng không nhận nổi tình yêu mãnh liệt đó. Nỗi lòng đầy phức tạp nhưng không thể nào lý giải nỗi. Cảm xúc của nàng phức tạp đến nỗi không thể hình dung ra được, đồng thời cũng khiến nàng không thể yên tâm yêu một người khác.

Bây giờ Phú Sát Dung Âm cảm giác mình là một tội nhân, vừa phụ Tô Tĩnh Hảo lại vừa làm tổn thương Anh Lạc.

Hơn nữa, điều càng khiến nàng không rõ hơn là, lúc trước rõ ràng mình hoàn toàn không thể chấp nhận Tô Tĩnh Hảo nổi, thế mà hôm nay lại có thể chấp nhận Ngụy Anh Lạc.

Tình cảm của mình với Hoằng Lịch đã hoàn toàn không còn sau khi mất đi Vĩnh Liễn, lại thêm bị giam cầm ở Tử Cấm Thành này đã lâu, có lẽ Ngụy Anh Lạc đã vô tình thu hút nàng ? Ngụy Anh Lạc luôn tràn đầy sức sống, nàng ấy luôn làm những việc mình muốn, những việc Phú Sát Dung Âm nàng không thể cũng không dám làm. Ngụy Anh Lạc sống theo hình mẫu nàng muốn nhưng không dám theo đuổi.

Đối với Hoằng Lịch, nàng chưa từng thích, chỉ đơn thuần là nghe theo mệnh lệnh của phụ mẫu. Nhưng làm thê tử của hắn, chung sống đã lâu, ít nhiều cũng có chút tình cảm.

Quá khó hiểu, quá nhiều thứ quay cuồng trong đầu, nỗi lòng Phú Sát Dung Âm nặng trĩu mãi không bình tĩnh lại được. Nàng cần một chút thời gian cho bản thân, có lẽ thế, nàng thật sự chỉ cần cho bản thân thêm chút thời gian thôi.



*****

Chung Túy Cung.

Nội điện.

Sau khi Ngọc Hồ hầu hạ chủ tử thay đổi y phục xong thì chủ tử luôn ngồi cạnh bàn chống cằm mà ngẩn người. Từ lúc ra khỏi nội điện Trường Xuân Cung nàng đã không rõ cảm xúc của chủ tử rồi.

“Chủ tử, ban đêm gió lạnh, người nên nghỉ ngơi sớm ạ.”

Nói rồi cung nữ Ngọc Hồ cầm áo choàng phủ lên cho người, chủ tử không có trả lời nàng, nàng chỉ đành phải đứng một bên tùy thời chờ người ra lệnh.

Nàng có thể cảm giác được, nàng ấy không có vô tình với nàng.

Cho nên nàng vẫn có cơ hội đúng không ? Không thể quên được nàng ấy, cũng không nỡ bỏ nàng ấy.

Nàng ấy không có phản ứng mạnh như lúc trước nàng thổ lộ với nàng ấy, Thuần Phi cứ cảm thấy hình như mình mơ hồ nhận ra gì đó. Phú Sát Dung Âm có điểm nào đó không giống như trước, nhưng là gì thì nàng lại không nghĩ ra.

Bởi vì chuyện của Nhị A ca Vĩnh Liễn, nàng ấy và Hoàng Thượng vẫn luôn không mặn không nhạt. Từ đó về sau Hoàng Thượng cũng không còn gần gũi với Hoàng Hậu nữa. Như vậy có phải có nghĩa là nàng vẫn còn cơ hội đúng không ?

[Dung Âm, muội đã chỉ tỷ nhiều lần rồi mà, sao còn cần muội giúp đỡ.]

[Biết Tĩnh Hảo muội tốt với ta nhất.]

[Tỷ cứ dính muội như vậy, cẩn thận sau này không gả ra đi được thì sao bây giờ ?]

[Có sao đâu, chúng ta cứ ở bên nhau vẫn tốt mà.]

Đắm chìm trong suy nghĩ về quá khứ, trên mặt Thuần Phi hiện lên ý cười.





*****

Nước mắt lặng im không một tiếng động chảy xuống gò má, thấm ướt vỏ gối, cũng thấm ướt cả đệm chăn. Đến khi nước mắt khô cạn trên mặt đêm đã về khuya. Thật đau lòng, đêm vẫn còn rất dài, sao nàng có thể ngủ được đây ? Người không biết mình đang khó chịu thế này, cho dù có biết liệu người có còn đau lòng vì mình như trước hay không ?

Sẽ không.

Sẽ không.

Ngụy Anh Lạc ngươi hết hy vọng đi !

Trong lòng người không còn ngươi nữa !

Đúng vậy, người là Hoàng Hậu Đại Thanh tôn quý, còn mình là gì chứ ? Mình chỉ là một cung nữ thấp hèn, sao dám hy vọng xa vời có được chân ái của người chứ ? Càng nghĩ lòng Ngụy Anh Lạc càng đau, một lần nữa nước mắt lại không kiềm được mà dâng lên.

Đêm tối càng sâu thẳm hơn.

Đáy lòng đau đớn, khóc đến thương tâm, mệt mỏi cực độ.

Nhưng bất luận nàng trằn trọc nhường nào cũng không thể chìm vào giấc ngủ, cảm giác này thật khó chịu.

Đêm yên tĩnh.

Nước mắt không tiếng động.

Chảy xuôi từng giọt từng giọt theo thời gian.

Đương lúc nhìn thấy ánh sáng ẩn hiện ngoài cửa sổ Ngụy Anh Lạc mới ý thức được mình trằn trọc cả đêm cũng không ngủ được. Ngay cả bản thân nàng cũng không biết mình đã chịu đựng đêm dài đằng đẵng này thế nào.





*****

Ngày hôm sau.

Buổi chiều.

Căn dặn công việc cho từng người Trân Châu, Hổ Phách xong Minh Ngọc càng ngày càng nôn nóng đi đi lại lại trong sân. Hôm nay đúng lúc là ngày Anh Lạc thay phiên làm việc hầu hạ nương nương ở nội điện nhưng từ sớm tinh mơ đã không thấy người đâu. Ba ngày đã trôi qua rồi mà vẫn không thấy bóng dáng cái tên Ngụy Anh Lạc đó. Điều khiến Minh Ngọc càng thấy kỳ lạ hơn ngay cả nửa câu hỏi về Anh Lạc nương nương cũng không hỏi.

Giữa hai người này rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra ? Anh Lạc bỗng dưng “mất tích”, còn nương nương lại điềm tĩnh lạnh nhạt đến nỗi khiến nàng thấy xa lạ.

“Nương nương, Anh Lạc nàng…”

“Anh Lạc, cứ kệ nàng đi.”

“Nhưng…”

“Được rồi Minh Ngọc, ngươi lui ra đi, bây giờ bổn cung không cần người hầu hạ.”

Nghĩ đến cuộc đối thoại với nương nương lúc sáng sớm Minh Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. Tên kia chắc sẽ bị sự uy nghiêm nhàn nhạt mà xa lạ của nương nương dọa sợ, ngay cả nói thừa nửa câu cũng không dám. Nhưng thật sự Anh Lạc đang mất tích từ sáng sớm tinh mơ đến bây giờ, nương nương sợ là còn không biết đi, nếu như biết rồi sao có thể bình tĩnh như vậy được ? Không được không được, lúc sáng nàng không có cơ hội nói rõ ràng, việc này nhất định phải nói cho nương nương mới được.



-----

Nội điện.

Phú Sát Dung Âm điềm nhiên lật một trang sách trong tay, rất chăm chú, đây là phương pháp xoa dịu nỗi lòng của nàng.




*****

Tác giả có lời muốn nói:

Viết chương này bỗng dưng nhớ tới mối tình đầu của mình, ai da, cảm khái ngàn vạn lần.

Nhớ năm đó lúc thất tình cũng từng trải qua cả đêm trằn trọc không ngủ, tạm thời Ngụy tỷ ngươi cứ thương tâm trước đi. Trong lòng Âm Âm vẫn còn ngươi mà, sau này sẽ đau lại vì ngươi thôi.

Minh Ngọc tiểu tỷ tỷ thật thiện lương, ngày sau bổn quân nhất định sẽ đối đãi tốt với ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro