Chương 3
Thật sự không ổn rồi, từ trước tới nay chủ tử chưa từng tức giận đến mức gọi cả tên đầy đủ của Anh Lạc như vậy.
Sau khi rời khỏi, Minh Ngọc trực tiếp chạy đến phòng Ngụy Anh Lạc.
Gia hỏa này vậy mà vẫn còn chưa tỉnh, xem bộ dáng này hình như ngủ rất yên ổn. Tâm lớn thật đấy, chuyện đêm qua chắc quên hết rồi, chứ sao có thể ngủ đến tận lúc này chứ. Minh Ngọc lắc đầu thở dài một hơi, túm người kéo lên một phen.
Ngụy Anh Lạc nửa tỉnh nửa mê nhập nhèm mở mắt, “Minh Ngọc à, sao lại là ngươi ?”
“Sao không thể là ta ? Chẳng lẽ ngươi còn tưởng rằng là ai sao.” Cố ý dùng ngữ khí trêu đùa: “Hoàng Hậu nương nương nói...”
Vừa nghe đến bốn chữ Hoàng Hậu nương nương này, đôi mắt Ngụy Anh Lạc liền bắt đầu lóe lên ánh sáng, tinh thần lập tức tăng lên một trăm hai mươi lần, buồn ngủ trong đầu biến mất ngay tức khắc. Nhưng vừa nghĩ lại, xong rồi xong rồi, nàng gần như tới hừng đông mới ngủ, ngã xuống một cái thôi mà đã tới canh giờ này rồi.
“Nương nương làm sao, có phải còn giận ta hay không ?”
“Nương nương người nói....”
“Ngươi nói nhanh đi !” Gấp chết ta rồi.
“Nương nương nói nếu một hồi nữa ngươi không xuất hiện trước mặt người, vậy từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện nữa.” Minh Ngọc không nhanh không chậm nói, tiếp đó lại ném thêm một câu:
“Tự ngươi cầu nhiều phúc đi.”
“A !” Ngụy Anh Lạc cả kinh thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, đùng đùng cấp tốc chỉnh sửa mình thật tốt, sau đó vọt qua hướng nội điện.
Tiếng bước chân vội vàng đầy lo lắng, còn mang theo chút luống cuống này, Phú Sát Dung Âm vừa nghe liền biết là nha đầu Ngụy Anh Lạc kia tới. Cũng không biết vì sao, vốn dĩ còn đặc biệt tức giận nàng, sau khi nghe được tiếng bước chân vội vàng kia ngay lập tức tâm tình trở nên tốt hơn rất nhiều, khóe môi không tự giác được mà cong lên một độ cong tuyệt đẹp.
Đợi đến khi tiếng bước chân kia lại gần hơn một tí, Phú Sát Dung Âm điều chỉnh lại thần sắc, cầm quyển sách trong tay chặt hơn một chút, cố ý không nhìn nàng.
“Nương nương... Anh Lạc tới rồi...” Vội vàng thở gấp, nói chuyện cũng có chút đứt quãng.
“Nóng vội như vậy, còn hiểu quy củ hay không ?”
“Nương nương, không phải Anh Lạc đang vội vã tới gặp người sao .”
“Ai cho phép ngươi lại đây tìm bổn cung ?”
“Không phải nương nương người bảo Anh Lạc tới sao?”
“Bổn cung nói muốn gặp ngươi khi nào ?”
“Là Minh Ngọc nói với ta...”
“Minh Ngọc nói gì với ngươi ?”
“Minh Ngọc nói nếu trong chốc lát Anh Lạc không xuất hiện trước mặt nương nương thì đừng bao giờ xuất hiện nữa, cho nên bây giờ Anh Lạc mới...”
Vẫn thật giữ lời nói của nàng trong lòng sao, không cần nhìn cũng biết dáng vẻ chật vật có chút đáng thương của nha đầu này hiện tại. Trong lòng Phú Sát Dung Âm âm thầm cười, nhưng trên mặt vẫn không có bất luận cảm xúc gì, chỉ chậm rãi nói ra một chữ, “Ừ.”
Ừ ? Nương nương đây là ý gì, hiện tại nàng hoàn toàn đoán không ra tâm tư nương nương. Từ từ đã, lúc này Ngụy Anh Lạc mới phản ứng lại, từ sau khi nàng tiến vào, từ đầu đến cuối Hoàng Hậu nương nương đều không có liếc nàng lấy một cái. Hơn nữa thần thái trong lời nói cực kỳ lãnh đạm thản nhiên, so với bộ dạng tức giận ngút trời, trong một thoáng hận không thể mắt toát ra lửa hoàn toàn khác biệt.
Vì cái gì hình như nương nương người lại mang bộ dạng như chuyện gì cũng không xảy ra, rõ ràng tối hôm qua còn tức giận như vậy mà. Lúc này, Ngụy Anh Lạc có chút không biết nên làm thế nào cho phải. Đêm qua nàng đã thức cả đêm để nghiên cứu quyển 《Hống thê bí tịch》mà Minh Ngọc đưa cho nàng, trong lòng cũng đã nghĩ ra rất nhiều lời để đi dỗ Hoàng hậu nương nương nhà nàng.
Chỉ là... Hiện tại... Bây giờ... Lập tức... Nàng thật sự là có chút không biết nên bắt đầu từ đâu. Sau khi cân nhắc một hồi mới mở miệng hỏi một câu mang tính thăm dò:
“Nương nương còn tức giận chuyện của Anh Lạc đêm qua sao ?”
“Đêm qua ? Chuyện gì ? Vì sao bổn cung phải tức giận với ngươi ?” Rốt cuộc cũng giương mắt nhìn Ngụy Anh Lạc, Phú Sát Dung Âm cố ý trưng ra bộ dạng không làm rõ nguyên do.
Nghe ngữ khí này của nương nương, Ngụy Anh Lạc lại bị câu hỏi này hỏi đến không biết làm sao. Nương nương rốt cuộc là có tức giận hay không, muốn nàng dỗ sao đây, dỗ sao đây. Thật cân não mà xoay một hồi, vì thế ý đồ giống như trước đó mà nhắc nhở:
“Đêm qua nương nương không phải vì Thuận Tần...”
“Ngươi còn dám nhắc đến Thuận Tần !”
Đôi mắt Phú Sát Dung Âm lạnh xuống, trong lòng bỗng nhiên bực bội, lạnh lùng nói:
“Ra ngoài cho bổn cung !”
Tâm của nương nương, như kim đáy biển.
Ngụy Anh Lạc ngơ ngác đứng ở đó, không động cũng không nhúc nhích, bộ dạng cực kỳ ấm ức. Ngay cả nội dung chính nàng còn chưa nói nữa mà, sao sắc mặt nương nương lại biến đổi nhanh như vậy.
“Còn thất thần làm cái gì, không nghe bổn cung nói sao ?”
“Dạ...” Ủ rũ cụp đuôi lên tiếng, buồn bã ỉu xìu lui đi ra ngoài.
Rõ ràng rất chờ mong nha đầu Ngụy Anh Lạc kia giải thích rồi đi dỗ nàng như thế nào, nhưng không hiểu sao nói ra miệng lại biến thành đuổi người. Còn có, từ trước đến nay nàng luôn khoan dung rộng lượng, từ khi nào lại trở nên tính toán chi li như thế, hơn nữa lại còn là vì một tiểu nha đầu thấp hèn.
Kỳ thật trong lòng Phú Sát Dung Âm rất rõ ràng, việc Thuận Tần trèo tường không trách Anh Lạc được, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy thật không thoải mái. Lại nghĩ tới khi nãy nha đầu kia vừa mới lui ra ngoài, ánh mắt ấm ức hơi mang theo khát cầu nhìn mình, trong lòng rất chi là không đành lòng, bắt đầu đau theo. Đến tột cùng nàng bị làm sao vậy, nàng là Hoàng Hậu Đại Thanh, từ khi nào lại trở nên do dự không quyết đoán như thế.
Mới vừa đi vào trong viện liền thấy Minh Ngọc vẻ mặt hứng thú ở đây:
“Sao rồi sao rồi, quyển sách đưa cho ngươi đêm qua dùng được không ? Có phải nương nương đã bị ngươi dỗ ổn thỏa rồi không ?”
Ngụy Anh Lạc “Ha” một tiếng, tự giễu cười một cái, chỉ chỉ chính mình, bất đắc dĩ nói: “Ngươi nhìn bộ dạng của ta xem, có giống như dỗ thành công không ?”
“Cứ vậy mà đuổi ngươi ra ngoài ? Không phải đâu, ta còn nhìn ra mà, rõ ràng nương nương lo lắng cho ngươi như vậy.” Vẻ mặt Minh Ngọc không thể tin được.
“Tâm của ương nương tâm, như kim đáy biển...” Lắc đầu, Ngụy Anh Lạc lại tiếp tục thở dài.
“Sẽ không đâu, đã nói cứ chiếu theo cách trong sách mà đi làm, chắc chắn không thể không thành công.”
Nhìn Minh Ngọc một hồi, Ngụy Anh Lạc lại thay đổi tâm tư, “Thôi thì như vầy đi, Minh Ngọc, không bằng ngươi trực tiếp chỉ cho ta mấy chiêu, để ta đỡ phí công hao tâm tổn trí đi ngiên cứu quyển sách kia nữa.”
Minh Ngọc vội vàng xua tay, từ chối nói:
“Chuyện dỗ người này, ta không có biết đâu.”
Ngụy Anh Lạc chợt nghi hoặc:
“Quyển sách đó không phải là ngươi cho ta sao, sao ngươi lại không hiểu ?”
“Sách đúng là của ta không sai, nhưng mà ta chưa từng đọc qua, nào có thể hiểu được.”
“Vậy ngươi làm thế nào mà có quyển sách đó ? Hơn nữa trong sách vậy lại còn có những nội dung đó.”
Lúc nói đến nửa câu sau, Ngụy Anh Lạc tức khắc cảm nhận được bản thân có chút mặt đỏ tim đập.
“Ngươi đừng quản nữa.” Minh Ngọc còn có hơi chút đắc ý, tiếp đó lại nổi tính tò mò:
“Ngươi nói trong quyển sách đó còn có nội dung như vậy ?”
Loại chuyện này, sao có thể mở miệng mà nói được. Ngụy Anh Lạc chỉ cảm thấy trên mặt có chút nóng, hắng giọng, ra vẻ che giấu nói:
“Cũng không có gì, chỉ là chút tuyên bố kinh nghiệm. Nếu ngươi chưa từng thấy, vậy... Tốt nhất cũng đừng nên nhìn.”
“Tại sao ?”
“Không vì sao cả, không phù hợp với tiểu hài tử.”
“Không đôi co với ngươi nữa, hôm nào ta lấy sách về lại phải nhìn một cái mới được.” Minh Ngọc rất không cho là đúng, lại nói tiếp: “Anh Lạc, ngươi... Không phải là từ bỏ rồi đó chứ.”
“Sao có thể chứ, Ngụy Anh Lạc ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ, nhất định phải đem nương nương dỗ tới tay.”
Lúc này Nhĩ Tình đi tới, trong tay cầm một cành hoa nhài vừa cắt xuống.
“Hai người các ngươi đang nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy ?”
Anh Lạc và Minh Ngọc yên lặng liếc nhìn nhau một cái, sau đó đồng thời nhìn về phía Nhĩ Tình, Minh Ngọc mở miệng trước:
“À, không gì, bên Nội Vụ Phủ vừa mới đưa lá trà mới qua, hai ta đang thảo luận lát nữa nên cho nương nương dùng trà gì.”
Ngụy Anh Lạc nhanh chóng liên tục gật đầu theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro