Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Đêm nay, định rằng sẽ không ngủ được.

Người nằm trên giường trợn tròn mắt, nhìn màn trướng trên đỉnh đầu mà ngơ ngác, không biết đã qua bao lâu.

Ngẫm lại thái độ của nương nương đối với mình hôm nay liền cảm thấy thật uể oải.

“Nàng đã đối với ngươi như vậy rồi, còn chưa chán ghét nàng sao ?” Nhớ tới lời Thuận Tần nói, trong lòng Ngụy Anh Lạc càng thêm không thoải mái. Chán ghét ? Sao nàng có thể chán ghét Hoàng Hậu nương nương của nàng, nàng nhớ nàng ấy, giờ phút này nghĩ đến nàng ấy chỉ muốn ôm nàng ấy vào lòng. Cho dù nàng ấy có dữ với mình, lãnh đạm với mình đến đâu, nàng vẫn nhớ nàng ấy đến tận xương tủy.

Nhưng hôm nay nương nương đã nói hết lời, làm sao mình còn có thể trở về đây. Sợ là sau khi hình phạt một tháng qua đi, quay trở lại, nương nương đã không cần nàng nữa rồi.

Miên man suy nghĩ một hồi, nghiêng người đổi tư thế.

Vừa mới xoay người sang chỗ khác, gương mặt tươi cười rạng rỡ như Đức Phật trong gió xuân đột nhiên xuất hiện trước mặt Ngụy Anh Lạc.

(Không rõ Phật này là vị nào, Phật Di Lặc chăng ?)

Lúc này Trầm Bích đang nằm nghiêng bên cạnh Ngụy Anh Lạc, một tay chống đầu, tràn đầy hứng thú nhìn Ngụy Anh Lạc.

Người này đột nhiên xuất hiện dọa cho Ngụy Anh Lạc giật mình, phản xạ có điều kiện mà lùi một khoảng về phía sau.

“Ngươi muốn gì, vào lúc nào vậy ?!” Kéo chăn chắn trước ngực mình, cau mày bất mãn nói. Trầm Bích này lại thế nào đây, ở chỗ nàng ta lâu như vậy rồi trước nay chưa từng thấy nàng ta vào phòng mình, hôm nay làm sao vậy, uống lộn thuốc à ?

“Mới phát hiện ra ta à, đã vào cả buổi rồi.” Thuận Tần nháy mắt với nàng, bất đắc dĩ lắc đầu. Thấy bộ dạng trốn tránh mình của nàng thì buồn cười muốn chết, “Nhìn lại ngươi một cái xem, ta đâu có làm gì ngươi, sao lại bị dọa thành như vậy.”

“Tẩm điện của ngươi ngủ không thoải mái sao ? Tại sao phải một hai chạy qua chỗ này của ta ?”

“Ta không ngủ được không được sao.”

“Không ngủ được ngươi có thể nằm.”

“Ừ, được, ta nằm đây.”

Nói xong Thuận Tần liền nằm thẳng xuống.

Cái quỷ gì =.=, “Ý ta nói là, ngươi có thể nằm ở tẩm điện của ngươi.”

“Ta biết.”

“Nhưng mà không muốn.”

=.=

Thôi, lại một lần nữa cạn lời, tiếp tục nằm thẳng lại nhìn chằm chằm màn trướng.

Một lát sau, Ngụy Anh Lạc ngữ khí bình tĩnh mở miệng: “Hôm nay ngươi cố ý.”

“Hả ?”

“Ngươi biết ta đang nói gì.”

“À.” Thuận Tần dường như bừng tỉnh nói: “Vậy sao ngươi lại không tức giận ?”

“Tức giận... Có tác dụng sao ?”

“Không có.”

Hai người cứ như vậy mỗi người nằm thẳng nhìn chằm chằm màn trướng mà hàn huyên vài câu.

Trong phòng yên tĩnh một lúc lâu Ngụy Anh Lạc mới một lần nữa nhàn nhạt mở miệng, có điều ngữ khí nghiêm túc hơn một chút so với trước đó.

“Sao cứ thích trêu đùa người khác vậy ?”

“Người khác ?” Trong lòng Thuận Tần buồn cười, “Sao ngươi không nói thẳng là Hoàng Hậu nương nương đi ?” Lại tạm dừng, quay đầu đi, trong mắt mang theo hưng phấn:  “Ngươi không cảm thấy, bộ dạng nóng giận của Hoàng Hậu nương nương đặc biệt đáng yêu sao ?”

Một cơn tức giận nhảy vọt ra, chợt quay đầu trừng mắt với nàng:

“Nói loạn cái gì đấy ! Cái gì mà đặc biệt đáng yêu, là đặc biệt đáng sợ có được không !”

Ngụy Anh Lạc hơi nghiến răng tiếp tục trừng mắt nhìn người nọ, đây là loại người gì vậy chứ, chỉ sợ thiên hạ không loạn, một hai phải gây ra chuyện gì đó mới thoải mái có phải hay không.

Không được tức giận, không được tức giận, ở trong lòng tự nói với mình như vậy, giận nhiều hại thân.

“Trầm Bích.”

Một tiếng này rất bình thường nhưng ngữ khí lại hơi mang chút nghiêm túc, làm cho Thuận Tần giống như từ trong mộng tỉnh lại, ngạc nhiên nhìn Ngụy Anh Lạc.

Ngụy Anh Lạc quay đầu lại nhìn màn trướng, thần sắc nghiêm túc, ngữ khí bình đạm.

“Kỳ thật ngươi cũng không xấu, đúng không ?”

Trong mắt Thuận Tần hiện lên tia sáng, “Xin chỉ giáo ?”

“Không biết nói sao.”

“Vậy sao ngươi lại nói như vậy ?”

“Cảm giác, cảm giác mà thôi. Nhưng kỳ thật ta cũng không hiểu rõ ngươi.”

“Ờm, vậy ngươi có thể từ từ tìm hiểu.”

Yên tĩnh thêm một lát, Ngụy Anh Lạc lại mở miệng nói: “Vì cái gì cứ phải làm những việc làm người khác chán ghét vậy ?”

“Bởi vì chơi vui mà.” Thuận Tần trả lời rất nhanh, trên mặt mang theo ý cười, dường như thực sự xem là thật.

Ngụy Anh Lạc đối với nàng ta quả thật là cạn lời, chậc, vẫn là nên đổi đề tài thôi.

Thật lâu sau, Ngụy Anh Lạc đột nhiên hiếu kỳ nói: “Tại sao ngươi lại tiến cung ?”

“Bởi vì không có sự lựa chọn.”

“Không có sự lựa chọn?”

“Đúng vậy, ta căn bản không có lựa chọn. Ngươi cho rằng ta muốn bản thân bị vây bên trong Tử Cấm Thành này sao ? Trời đất bên ngoài bao la tự do biết bao.”

“Vì cái gì lại không có sự lựa chọn ?”

“Bởi vì ta sinh ra đã được định sẵn sẽ bị đưa vào cung.”

Ngụy Anh Lạc cho rằng nữ nhân này chỉ biết hi hi ha ha vui vui sướng sướng không đứng đắn cả ngày, nhưng ngữ khí vừa rồi lại là sự nghiêm túc mà trước nay nàng chưa từng thấy qua. Trong lúc bừng tỉnh, hình như nàng đã hiểu ra, kỳ thật nữ nhân trong thiên hạ đều như thế, huống chi là nữ tử tuyệt sắc giống như Thuận Tần.

“Anh Lạc, ngươi có biết không, trước khi tiến cung ta cũng đã có người yêu thích.”

“Vậy, ngươi nhớ hắn không ?”

Là ảo giác của nàng sao ? Thuận Tần là một người vui vẻ như vậy, nhưng lời nói của nàng ta có lúc cũng sẽ lộ ra buồn bã nhàn nhạt. Giờ khắc này Ngụy Anh Lạc bỗng nhiên cảm thấy chính mình có chút đồng tình và đau lòng thay cho người này.

“Lúc mới bắt đầu có lúc nhớ, có điều bây giờ không còn nữa.”

“Ồ.”

“Biết vì sao không ?”

“Vì cái gì ?”

“Bởi vì hiện tại người ta đang thích ngươi đó.”

Ách... Ngụy Anh Lạc cảm thấy vừa rồi tuyệt đối là ảo giác, tuyệt đối là vậy ! Nụ cười rạng rỡ như gió xuân, thần sắc quyến rũ như hồ ly tinh này, làm gì giống như đã từng ưu sầu chứ, giống chỗ nào ?! =.=

“Thật không biết câu nào của ngươi là thật, câu nào mới là giả. Ngươi đó, không thể nghiêm túc nói chuyện một chút sao ?”

“Ồ, hóa ra Anh Lạc ngươi muốn nghe ta nói chuyện nghiêm túc à ?” Trong lời nói lại mang theo ý vị cổ quái, nói rồi còn kề sát vào gương mặt Ngụy Anh Lạc, càng nhích càng gần.

Người này lại tới nữa. .

Ngụy Anh Lạc lập tức duỗi tay ra ngăn lại, “Làm ơn đừng dựa vào gần như vậy được không ?”

“Ha ha ha ha ha...” Tiếng cười vui vẻ kia lấp đầy cả gian nhà.

Rất nhanh Thuận Tần đã thu hồi khoảng cách lại.

Sau một lúc, Ngụy Anh Lạc mới phát hiện nụ cười trong khoảnh khắc của người này lại đẹp như vậy. Linh hồn đó vốn thuộc về tự do và không gò bó, nhưng lại bị trói buộc bên trong cấm cung này.

“Ta nói đều là sự thật mà, lừa ngươi khi nào chứ ? Là do ngươi không nghiêm túc lắng nghe.” Lại nằm trở về, nghiêng mặt về hướng Ngụy Anh Lạc, đếm ngón tay mình, nói:

“Sao, ta nói ta thích ngươi, câu này là thật. Ta thích trêu đùa người khác, đây cũng là thật. Tóm lại, những gì ta nói với ngươi đều là sự thật đấy.”

Ngụy Anh Lạc chỉ nhàn nhạt đảo mắt nhìn nàng, phân rõ giới hạn mà gằn từng chữ:

“Nhưng mà, ta không thích ngươi. Dù sao.... Không phải kiểu thích này.”

“A, ta biết mà, không thích thì không thích, đâu ai cưỡng ép ngươi.”

Thuận Tần đáp lại rất nhẹ nhàng, sau đó lại nhanh chóng thay đổi đề tài, nói: “Trước đây, ta không thể nắm chắc vận mệnh của mình trong tay, nhưng hiện tại thì có thể.”

Ngụy Anh Lạc lại nghiêm túc nhìn thoáng qua người trước mặt này, tựa như đang làm rõ nàng đang nói cái gì, nhưng tựa như lại không được rõ ràng lắm, hoặc là cũng không có suy nghĩ cẩn thận nàng đang nói cái gì.

Rất lâu sau đó, lại là một sự im lặng.

“Nếu ngươi đã không ngủ được, ta cũng không ngủ được, chi bằng chúng ta...” Nhìn Ngụy Anh Lạc, bên môi Thuận Tần lộ ra ý cười hứng thú.

“Cái gì ?”

“Sao nào ?”

“Cũng không tệ lắm.”

Ngụy Anh Lạc nhàn nhạt đáp lời, tâm tình lúc này không tốt cũng chẳng xấu.

Hai người tùy ý ngồi trên bậc thềm đá trong viện, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao yên tĩnh vô biên.

Đêm nay dường như chỉ cần ngửa đầu bất cứ lúc nào là có thể trông thấy vẻ đẹp tuyệt vời, Ngụy Anh Lạc cảm thấy hình như đã lâu rồi nàng không có thưởng thức thật kỹ như vậy.

Không một gợn mây, bầu trời đầy sao đêm nay sáng rỡ lạ thường. Vô số ánh sao nhiều không đếm xuể, nhấp nháy lúc sáng lúc tối, phối hợp với sự tĩnh lặng của màn đêm, tạo nên một bức họa tuyệt mỹ.

Ánh trăng tối nay đẹp đẽ như vậy, sao trời cũng đẹp đẽ như vậy, nếu như có người kia ở bên, vậy sẽ càng đẹp hơn. Nhớ nhung của Ngụy Anh Lạc càng ngày càng nhiều, suy nghĩ bắt đầu trôi xa, sau đó thì chìm đắm trong đó.





*****

Trường Xuân Cung.

“Nương nương, đêm đã khuya, vẫn nên về tẩm điện thôi, người đừng để bị cảm lạnh.” Trong lời nói quan tâm của Nhĩ Tình lộ ra một chút lo lắng.

“Không sao, bổn cung muốn đứng ở đây thêm một hồi.”

Trên hành lang dưới mái hiên, Phú Sát Dung Âm mặc áo ngủ, khoác một cái áo khoác hơi mỏng, ánh mắt nhu hòa nhìn bóng đêm vô tận. Nàng nghĩ rằng, nếu lúc này có người ở bên cạnh nàng, thì thật tốt biết bao.

Nghĩ như vậy, một tia sáng lóe lên trong mắt nhưng lại mang theo một tia ưu sầu nhàn nhạt. Nhu tình trong mắt lại càng không nói rõ hết.

Trong màn đêm yên tĩnh, ánh sao giăng khắp trời.

Đêm nay có hơi lạnh, nhưng lại quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi dường như có ai đang trốn ở góc nào đó, nhìn trộm tâm sự của nàng.

“Nè, sao ngươi lại ngẩn người, mấy ngôi sao đó đẹp như vậy sao ?”

Giang tay ra huơ huơ trước mặt người nọ vài cái, tâm tình Thuận tần rất tốt nói.

Hoàn hồn lại, tâm tình Ngụy Anh Lạc có vẻ thanh thản hơn một chút. Nhưng đối mặt với sự quấy rầy của Thuận tần vẫn hơi bất đắc dĩ mà nhíu mày.

“Không phải ngươi kéo ta ra ngắm sao sao ? Giờ ta đang thích nhìn, ngươi lại tới phá đám.”

“Người như ngươi, thật là nhàm chán.”

Không thể hiểu được sao nàng lại có thể thốt ra câu nói như vậy, Ngụy Anh Lạc bật cười. Không trả lời, tiếp tục ngửa đầu nhìn sao trời.

Chừng nửa ngày sau, Thuận Tần bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, vô cùng hứng thú nói:

“Ai, Ngụy Anh Lạc, ta đánh đàn cho ngươi nghe được không ?”

“Đánh đàn ?” Quay đầu nhìn lại phía nàng, đột nhiên nàng lại nói như vậy khiến cho trong một khoảng thời gian ngắn Ngụy Anh Lạc không có nhớ nhung hay suy nghĩ gì nữa.

“Ừ, đêm tối khó có được như vậy, không đánh đàn trợ trợ hứng chẳng phải là lãng phí sao. Tuy rằng cầm nghệ của ta không có tốt như Hoàng Hậu nương nương nhà ngươi, nhưng vẫn không tồi đâu."

Hoàng Hậu nương nương nhà ngươi, không hiểu sao Ngụy Anh Lạc lại cảm thấy những lời này từ miệng Thuận Tần nói ra thật kỳ quái.

Thuận Tần nói xong cũng không chờ Ngụy Anh Lạc trả lời, chỉ né người qua, bỏ lại một câu “Ngươi đợi ở đây một chút.”

Sau khi người nọ rời khỏi sân, tâm tình Ngụy Anh Lạc tiếp tục không tồi nhìn sao trời của nàng.

Cũng không biết đã qua bao lâu.

Trong viện có tiếng đàn truyền đến.

Ngụy Anh Lạc quay đầu nhìn về phía nơi tiếng đàn phát ra.

Trên bàn đá cách đó không xa, trước một cái bàn chơi đàn bằng gỗ tử đàn, Thuận Tần đang nhẹ nhàng uyển chuyển khảy huyền cầm.

Dưới ánh trăng, lúc này Thuận Tần mặc bộ áo ngủ màu lam nhạt, dáng vẻ đánh huyền cầm nhìn rất thú vị, Ngụy Anh Lạc cảm thấy như vậy.

Có điều nếu cẩn thận lắng nghe tiếng đàn này, không biết nên hình dung thế nào.

Có một loại mềm mại yên tĩnh, giống như dòng suối trong trẻo, êm ái mà hững hờ, theo những âm tiết chảy ra từ đầu ngón tay nàng, dường như có một loại cảm giác trong trẻo trong đó.

Cảm giác thật kỳ lạ, khiến người ta yêu thích, lưu luyến. Không thể không thừa nhận, tiếng đàn này rất êm tai. Tiếng đàn của nàng một chút cũng không giống con người của nàng, phức tạp đến khó hiểu. Đột nhiên Ngụy Anh Lạc cảm thấy giống như hiện tại mới bắt đầu quen biết Thuận Tần này lần nữa, tựa như đây là một Thuận Tần ở thế giới khác, sống một cách đơn giản, tiêu sái mà tự tại. So với "gian phi" bụng đầy tâm kế, gây ra không ít sóng gió hậu cung trong ấn tượng của nàng quả thật là một trời một vực.

Bất tri bất giác, một khúc đã xong.

Một cảm giác an tâm đến bất ngờ, Ngụy Anh Lạc bỗng nhiên thất thần.

“Anh Lạc...”

“Này, Ngụy Anh Lạc.”

Lấy lại tinh thần, người nọ đã đứng dậy đi đến cạnh mình, ý cười dịu dàng nhìn mình.

“Ngụy Anh Lạc, ngươi vậy mà lại nhìn ta đến ngây người, có phải thích ta rồi không ?”

“Đừng nói bậy.” Đương nhiên là quả quyết phủ định rồi.

“Ha ha ha ha ha.... Thích thì cứ thừa nhận đi, có gì mà ngượng ngùng.”

Ngụy Anh Lạc bất đắc dĩ lại bắt đầu giả vờ cười, có điều Thuận tần cũng hoàn toàn không để ý.

“Cái kia, ta chỉ là thích tiếng đàn, tiếng đàn mà thôi.”

“À, thích tiếng đàn, ừm...”

Thuận Tần cười đến giống như bị thiếu đòn.

“Tiếng đàn của ngươi xác thật không tồi, chi bằng đánh lại lần nữa đi.”

“Muốn nghe ?”

“Ừ.”

“Càng muốn nghe, ta càng không muốn đàn.”

Đến quỳ với nàng, Ngụy Anh Lạc lại một lần nữa cạn lời. Người này làm sao vậy, chút xíu hảo cảm vất vả lắm mới có được với nàng, cứ như vậy lại bị dập tắt.

Ngáp một cái rồi nói: “Ta về phòng ngủ đây, mặc kệ ngươi.”

Thấy Ngụy Anh Lạc đã xoay người dịch bước chân, Thuận Tần vội nói:

“Ây, ngươi đi thật à ? Ui, đừng đi mà, ta lại đàn thêm lần nữa cho ngươi nghe.”

Người này quả nhiên là thiếu đòn mà.

Lại ngáp thêm mấy cái, Ngụy Anh Lạc tiếp tục đi tiếp, không thèm quay đầu lại mà chỉ vẫy vẫy tay, “Ngươi cứ đàn đi, dù sao ở trong phòng cũng nghe được mà, vừa hay thôi miên cho ta.”

Người này đúng thật là, có điều đây cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Thuận Tần, xoay người ngồi trở lại bàn đá, tiếp tục đàn khúc nhạc chưa hoàn thành.

Trở lại phòng, một lần nữa nằm lại trên giường. Nghe được âm thanh khúc nhạc vang lên, trên mặt Ngụy Anh Lạc hiện ra ý cười.

Đắp chăn đàng hoàng, nằm thẳng lại, gối tay dưới đầu. Nghe tiếng đàn, bỗng dưng lại nghĩ tới lời Thuận Tần nói, suy nghĩ lại bắt đầu trôi xa một lần nữa.

Nếu có thể nghe được nương nương đánh đàn thì tốt rồi, trước nay chưa từng nghe qua nương nương đánh đàn, tiếng đàn của nương nương sẽ là phong cách gì đây, thật muốn nghe nương nương đánh đàn quá đi.

Suy nghĩ mãi, sau đó vẻ mặt hạnh phúc tràn ngập ý cười mà đi vào mộng đẹp chẳng hay.

Tiếng đàn kia sẽ như thế nào đây.

Có phải sẽ có cảm giác làm người ta động tâm hay không.

Phú Sát Dung Âm, ta thích ngươi.

Chỉ là không biết, ngươi có thích ta hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro