Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Yeu em 2

Thằng Quân cho xe chậm chậm tới cái quán con Thủy bán ngêu sò:

- Hay vô ăn tôm cua xào me cho thịt nhóc mau lòi ra...

- Mệt, ăn cái khác đi!

Quân không dừng lại ở quán đó mà chạy vòng vo một lúc rồi dừng xe trước một căn nhà cũ kỹ khá lớn có cổng sắt phía trước:

- Đây là đâu vậy cha nội?

- Phòng trọ!

- Phòng trọ gì?

- Phòng trọ cho nhóc chứ gì!

- Ai mượn?

Tên Quân chẳng nói chẳng rằng cứ thể tự nhiên mở cửa cổng và dắt xe nó vô như thể đây là nhà của hắn vậy. Tuấn chả biết phải làm sao ngoài chuyện tò tò đi theo. Quân dẫn Tuấn lên một cái cầu thang ngoài sân để lên tầng thượng. Đây là một căn nhà cũ, có vườn khá rộng trông có vẻ hơi hoang sơ một tí, ở quận 6 mà tìm ra được một căn nhà như thế này đúng là hơi hiếm.

- Vô đây nè...

- Đây là đâu!

- Phòng của anh!

Thằng Tuấn giãy nãy:

- Gì? Vô phòng của ông chi cha nội!

Thằng Tuấn làm lơ không thèm trả lời câu hỏi của nó mà mở đèn, mở quạt:

- Ngồi đó đi, anh đi mua bánh canh về nha, nhóc ăn được không? Hay thích ăn hủ tíu xào hải sản? Cơm gà xối mở? Mì xào bò?

Tuấn thật sự nổi giận:

- Ông dẫn tui về phòng ông chi cha nội?

- Nước trong tủ lạnh, laptop trong cặp nè, ở đây wifi có sẳn, anh đi 10 phút về liền, nhớ đừng xuống đất, chó cắn ráng chịu.

Tên Quân này đúng là ngang ngược.... hắn không thèm quan tâm tới lời nói và thái độ của Tuấn mà đóng cửa bỏ đi xuống cầu thang, thằng Tuấn nhào theo... từ phía trên nhìn xuống nó thấy thằng Quân đang xoa đầu một con chó bự tổ chảng và nổ máy xe chạy đi. Vậy là có chó thật, thằng Quân không hề nói xạo.

...

Thằng Tuấn quay về phòng, ngồi ịch trên cái giường nệm và bắt đầu quan sát cái mà thằng Quân gọi là "phòng của nó". Trên vách có vài bức tranh, bức lớn nhất là hình đồng quê, có hai con trâu bước đi trên đường làng dưới lũy tre cạnh một con sông trông khá êm đềm và thơ mộng. Ngoài ra có cả bức tranh của một thằng nhóc nào đó trẻ măng mặc áo thun xanh đang giơ tay về trước biểu tượng Victory, hình như là người Nhật Bổn. Còn lại đa số là hình của một thằng Á Đông nào đó lạ hoắc tên là Witwisit Hiranyawongkul. Toàn là hình con trai. Tên Quân này đúng là có vấn đề thật mà. Phòng khá đơn giản và bề bộn. Bổng nhiên nó phát hiện thêm trên bàn của thằng Quân có một cái khung nhỏ có hình... thằng Tài ở đó. Nó chụp lấy coi và... mỉm cười. Phen này thằng Quân hết đường chạy tội nhé! Chứng cứ rành rành, nghĩ tới cảnh thằng Kỳ Trương mà thấy những thứ này thằng Tuấn cảm thấy sướng rân cả người. Quân ơi, phen này em chết không kịp ngáp rồi.

Có tiếng xe chắc là nó về... Tuấn giả vờ ngồi nghiêm chỉnh lại chờ cho bước chân thằng Quân lớn dần...

- Ra ngoài sân ăn cho nó khoảng khoác, ở trong phòng nực nội lắm!

Tiếng thằng Quân kêu nó ngoài sân. Thằng Quân lục đục sửa soạn bữa ăn tối cho hai đứa và không quên chọc nó:

- Lấy tay gắp, múc được không hay là phải nhờ anh đút?

Nó chỉ lườm thằng Quân một cái ra hiệu: "Có chết cũng không nhờ!" dù rằng quả thật bây giờ mỗi cử động tay của nó đều khá khó khăn. Thằng Quân vừa ăn vừa kêu con chó lên.. ăn chung với nó:

- Duy Linh, Duy Linh... lên anh cho ăn nè...

Nó há hốc mồm ra trước cái tên của con chó và cả chuyện con chó hì hục leo lên cầu thang sau tiếng kêu của thằng Quân trông thật tức cười:

- Trời.. đặt tên con chó gì mà điên thế...

- Có gì mà tức cười: Duy Linh!

- Chó thì là Milu hay Kiki, Nô nô... lần đầu tiên tui thấy có con chó tên lạ lùng như vậy, ông đúng là bệnh nặng!

- Vậy mốt anh kiếm vật nuôi khác đặt tên là... Anh Tuấn cho nó không đụng hàng. Ha ha ha!

Tuấn nhìn nó, lườm lườm, rõ ràng như câu nói đùa của thằng Quân chỉ khiến nó bực mình thêm và cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo chứ có vui vẻ gì đâu, vậy mà thằng Quân này cứ cười hoài mới đau chứ, tức mình nó hỏi thằng Quân:

- Ăn xong rồi đi đâu?

- Ngủ chứ đi đâu?

Thằng Tuấn tròn xoe mắt:

- Cái gì? Tui ngủ với ông ở đây đó hả? Đừng có mơ!

- Chả có lựa chọn nào khác đâu! Mà đừng có lo lắng gì cả! Anh vẫn sẽ lấy tiền của nhóc. Thay vì ngủ nhà trọ cả trăm ngàn thì anh vẫn lấy đúng như vậy còn bao một cái máy tính có wifi đầy đủ xài sáng đêm luôn.

- Ngủ chung với ông hả? Không đời nào! Đừng có hòng!

- Chung giường luôn đó! Ha ha ha!

- Ông tính giở trò gì với tui hả!

Tên Quân mỉm cười bình thản:

- Thì cũng phải để lại chút gì đó gọi là kỉ niệm để lên lớp nhóc có chuyện mà nói với thằng Kỳ Trương chứ!

Sao nó nói cái gì tên Quân này cũng trả treo lại được hết vầy nè, mà... trong khi đó tên Quân phản đòn câu nào thì hắn cứng họng câu đó. Tức ơi là tức:

- Mệt, tui tự về được, đừng mơ mà có chuyện tui ngủ chung với ông!

Giọng điệu tên Quân vẫn bình thản đến lạ kỳ:

- Hoặc anh đưa nhóc về tận nhà, hoặc ngủ lại đây còn không thì... Duy Linh!

Nghe hắn kêu tên một cái là con chó dường như hiểu ý chủ bèn grừ lên một cái rồi nhìn về phía thằng Tuấn làm nó chột dạ. Chắc chắn là không thể về nhà được rồi, còn ngủ lại với tên biến thái này thì... thì biết chuyện gì sẽ xãy ra chứ? Dường như tên Quân đọc được suy nghĩ của hắn thì phải, hắn ghé sát vô mặt hắn nói:

- Con trai với nhau ngủ chung mà sợ àh... có thai chắc? Đừng lo, anh nhớ nhóc còn một cái bao trong bóp mà... ha ha ha

Tức mình tên Quân chống chế:

- Con trai với nhau tui chả sợ, chỉ sợ ngủ với mấy thằng biến thái nó làm gì đó... ai biết được?

- Sợ àh...

- Không phải sợ mà là khinh bỉ! Đừng hòng nói khích để dụ tui, tui không phải con nít đâu!

Tên Quân có lẽ đuối lý hay sao mà im lặng, điều này khiến nó phấn khởi lên hẳn, ít nhất nó cũng đã phản đòn lại được... thằng Quân có vẻ hơi buồn một tí trước khi bước vào phòng để làm gì đó hắn quay qua dặn nó:

- Ăn xong, vứt hết mấy cái đó vô thùng rác đằng kia kìa... một chút bất cứ khi nào nhóc muốn, thì anh sẽ chở về nhà!

[Hết phần 11]

Bực mình ghê, phải chi hắn cương mà thằng Quân cũng cương tới cùng thì dễ xử, đằng này hắn đang sung sức thì thằng quỷ đó lại ỉu xìu, buồn so thì đúng là mất cả hứng... Sau khi vứt đống thức ăn thì nó nát óc suy nghĩ bây giờ phải làm sao đây? Thật là khó... Ôi giời ơi, đến ngay cả cái nhạc chuộng điện thoại của tên đó cũng... bệnh hoạn, cái bài hát bằng thứ tiếng gì mà lần đầu tiên trong đời nó nghe:

- Alô, ủa về tới rồi hả... ông chờ xíu, tui đem xuống liền... ừh... năm chục!

Thằng Quân vừa nghe điện thoại vừa cầm cái khung ảnh của thằng Tài chạy xuống cầu thang.. Dù không muốn dòm theo hai thằng đó làm gì nhưng... nhưng... ánh mắt của nó không thể nào điều khiển được. Hai thằng đó đang đứng trước ngõ nói xì xầm điều gì đó thằng Quân đưa bức tranh cho thằng Tài rồi đi trở lên nhà... Nó giả vờ hỏi vu vơ cho có chứ thật ra nó đang rất quan tâm thái độ, phản ứng trên gương mặt của thằng Quân:

- Vụ gì dzậy?

Thằng Quân... cởi áo ra tỉnh bơ trả lời:

- Có gì đâu, làm cái khung hình dùm thằng Tài cho nó tặng quà sinh nhật con ghệ nó!

Bất ngờ thằng Tuấn vọt miệng:

- Chứ không phải ghệ nó là... ông hả?

Thằng Quân lại quay qua nhìn lấy nó một chút rồi phì cười im lặng... hóa ra cái hình nó làm dùm thằng Tài chứ không phải là... thiệt tình, mà chả có sao, nó vẫn có cách để nói với thằng Kỳ Trương mà, một lúc sau thằng Quân mới lên tiếng phá tan suy nghĩ vẩn vơ của nó:

- Giờ tính sao? Về nhà hay là ngủ lại!

- Ngủ nhà trọ...

- Không bao giờ!

- Tại sao chứ?

- Nhiều lý do lắm, anh không thích và... chả còn cắc nào...

Thằng Quân nhắc tới vụ tiền bạc nó mới giật mình:

- Ờ quên nữa... tiền băng bó, thuốc mem của tui...

- Xong hết rồi!

- Nhiêu!

- Chả biết!

- Nhiêu nói coi!

- Thì cứ biết là hết đi!

- Vậy thì ông cho tui mượn!

Thằng Quân lại phì cười:

- Trong bóp nhóc còn bao nhiêu?

- Ai nhớ nè... mà hình như tui không đem theo nhiều lắm!

- Ừh... biết vậy thì tốt! Anh cũng chả còn đồng nào cả. Bữa ăn tối là toàn bộ số tiền còn lại...

Tên này ăn nói mập mờ thiệt là nhức đầu với nó quá... thằng Quân sau khi cởi đồ chỉ còn độc nhất cái quần sọt (trông tướng tá của nó cũng không tới nổi tệ, nếu không phải nói là khá đẹp, chỉ tiếc cái là... coi vậy mà không phải con trai) thì lấy cái laptop ra lên mạng, thằng Quân gợi ý:

- Chút ai nằm đất, ai nằm giường đây?

Wao, xem ra tên này cũng... biết điều gớm, nếu vậy thì ngủ lại chắc không có vấn đề gì... thằng Tuấn nhanh nhảu đáp:

- Tức nhiên tui là khách phải nằm trên giường, ông là chủ nhà nằm đất là phải đạo rồi.. với lại tui đang bị thương nữa mà...

Thằng Quân nhìn vào màn hình máy tính che miệng cười khúc khích:

- Vậy là có người chịu ngủ lại rồi hen, nếu thấy bất tiện và sợ sệt thì anh có thể ra sân ngủ cũng được mà, nhóc trong này khóa phòng lại...

Chả biết tên này nói thiệt hay nói giởn mà cái mặt tỉnh bơ. Mấy cái hạng người như thế đúng là khó xài, nó buộc phải lên tiếng:

- Không cần phải vậy đâu! Ông nằm dưới đất được rồi... chỉ cần để cái cây kia kế giường tui là được! Tối ông mà léng phéng... tui cho cây dzô đầu.

Tên Quân này sao hay cười thế không biết... ngồi một lúc nó lại ngứa ngáy tay chân bèn leo lên giường nằm tựa lên cái gối ôm nhìn thằng Quân...

- Có cần tắm táp thay đồ gì không?

- Khỏi! Đừng hòng giở trò...

- Cởi áo ra đi nhóc, cái áo dơ hầy, rách rồi kìa!

Không đợi hắn trả lời thằng Quân tới mở tủ áo và quăng một cái áo sơ về phía nó:

- Có cần anh thay dùm không? Hay có cần anh phải quay mặt đi chỗ khác cho nhóc thay áo không?

Lại cười khúc khích như con gái. Sau đó thằng Quân lấy một cái khăn thấm ướt đưa cho nó:

- Lau mình mẩy đi rồi mặc vào...

Thằng Quân vẫn chúi mũi lên cái màn hình vi tính hình như chat chit với ai thì phải, nó vuột miệng:

- Mượn cái máy coi, nằm một chỗ chán chết bà...

Sau khi đưa cái máy cho nó thằng Quân... leo lên giường nằm sát bên:

- Cái gì vậy cha nội? Sao ông nói... đứa nằm trên, đứa nằm dưới?

Thằng Quân xoay người qua, để tay lên bụng nó cười nham hiểm:

- Sao? Muốn đứa nằm trên, đứa nằm dưới hả? Nhóc thích nằm trên hay nằm dưới?

Oh, lần đầu tiên nghe thằng này... biết giỡn bậy đó, biết mình nó hớ nó chống chế:

- Ý tui là thằng nằm trên giường, thằng nằm dưới đất...

Thằng Quân ngắt vào vú nó một cái đau điếng rồi thở dài một cái, bắt đầu nhắm mắt:

- Ngốc ơi là ngốc, nói vậy mới có người chịu ngủ lại với anh chứ. Ai kêu tin chi!

Thằng Tuấn chụp lấy cái cây gõ lên đầu Quân:

- Ông liệu hồn đó! Giở trò là biết tay tui à nha!

Thằng Quân vẫn nhắm mắt mà còn mỉm cười nữa chứ, xoay qua, choàng tay ngang bụng nó, giả bộ như vô tư và ngủ say sưa, mặc cho nó đập cái cây chan chát vô tay:

- Lấy cái tay ra...

Thằng Quân càng ôm chặt hơn nữa, đến lúc nó la "đau" thì thằng Quân mới chịu nới lỏng ra nhưng... tay vẫn không rời, Quân gắt gỏng:

- Để cho anh ngủ!

Thật tình là bực bội quá đi. Sau này nó thề là sẽ không bao giờ tin lời tên này nữa. Nó mặc kệ và bắt đầu dán mắt vào cái laptop. Tay thằng Quân vẫn yên vị trên bụng nó. Tiếng ngáy thằng Quân đều đặn trong khi nó không tài nào chợp mắt, phần vì lạ chỗ, phần vì khá ê ẩm.

[Hết phần 12]

Suốt đêm đó chỉ cần thằng Quân trở mình, động đậy một cái là nó quay qua nhìn ngay... chắc nó cũng lo lắng thằng này sẽ giở trò gì đó. Dù thật lòng nó tin là tên này không dám làm gì bậy bạ nhưng dù sao, cẩn thận vẫn hơn... Thằng Điệp Buzz nick nó:

- Êh, mày đang ở đâu vậy? Sao giờ này còn online?

- Tao đang ở nhà trọ... mới bị giang hồ chém!

Thằng Điệp ngạc nhiên hỏi:

- Là sao? Sao bị chém? Sao lại ở nhà trọ?

- Chiều tao đi học bị hai thằng nào chạy xe ngang qua chém, tao nghĩ chắc là đám của thằng Hoài... vô bệnh viên băng bó, giờ phải kiếm nhà trọ ngủ đâu dám vác mặt về gặp ông già... quên nữa, khuya nay mày nói bà Nương cho tao nghĩ làm vài bữa nha...

- Ủa mà sao chiều tao điện thoại... anh Quân bắt máy nói là...

- Mẹ, mày tin lời thằng đó hả? Nó chở dùm tao vô bệnh viện, có vậy cũng không hiểu! Ngu! Tao đâu có mê nó như mặt mày đâu!

- Ừh, biết rồi, làm gì dữ vậy... tao cũng nghĩ ảnh đùa... ủa mà sao ổng đưa mày về mày không chịu qua nhà ổng ngủ tự nhiên đi nhà trọ chi?

- Thôi mày hỏi nhiều quá! Đừng nhắc tới thằng đó nữa... tao không thích!

Điệp có vẻ uể oải khi đưa biểu tượng cái mặt đang ngáp dài:

- Ừh... thôi tao ngủ àh... phải chi tao bị chém anh Quân chở tao vô bệnh viên thì lãng mạn biết mấy mày nhỉ?

- Mày bệnh quá rồi đó!

Thằng Điệp vẫn chưa hết mơ mộng:

- Tao sẽ kiếm cớ để được tới ngủ chung với ảnh... chắc là... hí hí hí

- Thôi tao ngủ àh, bớt mơ mộng đi cưng...

Thằng Quân vẫn ôm nó ngủ say sưa, bây giờ mới có dịp nhìn kỹ mặt kẻ thù... trông cũng không tới nổi tệ, hèn chi hai thằng bạn của nó bị hút hồn. Lần đầu tiên nhìn người khác ngủ say sưa như vậy đó, nó bất giác mỉm cười. Xem ra thằng này tuy bệnh hoạn nhưng được cái tốt. Không biết sao nó, nó thấy cái cảm giác gì lạ lạ trong người, thế là nó mở trang lauxanh.edu lên coi một chút rồi tắt máy.. nằm xoay mặt đối diện tên Quân vì nó không thể chạm lưng xuống mặt giường được....

...

Khuya đó, không biết là mấy giờ nữa, nó giật mình vì đau, nó thấy tay thằng Quân vẫn còn đặt trên eo của nó và ngủ say, mặt thằng Quân và nó khá gần nhau đến nổi nó còn có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của thằng Quân đang phà vào mặt nó, cái giường không rộng lắm và nó cũng không buồn xích ra, tự nhiên nó lại nhìn thằng Quân ngủ say sưa. Có phải lúc ngủ ai cũng trông như thiên thần không nhỉ, đến cả cái chép môi của thằng Quân nó bây giờ cũng cảm thấy thật... dễ thương. Nó nhìn như thế thật lâu, nó cố nhắm mắt để hít hơi thở của thằng Quân vào.... oái nó sao thế này? Biến thái chăng? Nó nhắm nghiền đôi mắt và nhớ đến đoạn phim vừa xem trên lauxanh.edu và lắc đầu thật mạnh. Ôi nó khùng mất!

....

Đêm rộng mênh mông, nó không biết đã thức giấc bao nhiêu lần và nhìn thằng Quân ngủ nữa, khi con người ta nhắm mắt hàng mi dài cong vuốt trông đẹp nhỉ? Bờ môi khép lại thật gợi cảm... nó vẫn ngồi yên đó, đôi lúc nín thở để nghe rõ hơn hơi thở của thằng Quân đang phà rất gần vào mặt nó. Ôi nó điên mất rồi, nó giả vờ vươn vai, trở mình một cái để đặt tay nó lên eo thằng Quân, thịt tên này mát lạnh ấy, nó run rẫy nhích đầu đến sát thằng Quân một tí... thật chậm, thật khẽ, thật lén lút vì nếu ai thấy chuyện vụng trộm điên rồ này thì nó chỉ có nước độn thổ mất thôi. Hai sóng mũi chỉ cách nhau áng chừng 5 xăng ti mét, hơi thở thằng Quân thật rõ ràng, có cố gắng không thở, nhưng hình như càng khiến hơi thở thêm gấp gáp, có lúc trán nó đụng vào cả trán thằng Quân để hai đôi môi được xa ra... một tí... nó nhắm mắt lại. Nó không hiểu nó đang làm điều gì nữa... ánh mắt buồn buồn thảm của thằng Điệp bổng nhiên hiện về một cách khó hiểu.

...

Aaoo.. nó cảm thấy đau nhói và dần tỉnh, cảm giác ánh sáng tràn vào mắt thật khó chịu. Hình ảnh đầu tiên nó thấy là gương mặt của tên Quân đang ở trần trùng trục nhìn nó mỉm cười. Chiếc áo nó đang mặc thì đã bị cởi hết nút... nó định la lên thì thằng Quân lại cười nói:

- Bộ anh híp hóp nhóc chắc, nằm sấp xuống đi!

Tên Quần dùng hết sức lật ngược cái lưng nó rồi thô bạo kéo cái áo lên.

- Ông làm gì vậy?

- Cưỡng bức nhóc chứ làm gì! Xí...

Vừa nói hắn vừa cầm cái kéo và cắt lớp băng trên lưng nó, một tay Quân cầm sẳn bông gòn và cả lỉnh kỉnh những dụng cụ bà y tá cho hôm qua...

- Á đau...

- Ủa... giang hồ lắm mà, mới tí xíu đã la um sùm!

- Má... rát quá, ông nhẹ tay dùm tui cái coi!

- Chửi thề hả?

Tên Quân lại cốc đầu nó... thật ra nó biết, tên Quân đang rất nhẹ tay, tự nhiên bàn tay tên này bắt đầu sờ soạng sắp trên lưng hắn. Nhất là phần hông khiến hắn chịu không nổi vì nhột:

- Ông làm gì vậy? Biến thái!

- Matxa... nằm yên, chút thì biết!

Thật ra thì cũng dễ chịu, nhưng mà để tên nó mơn trớn khắp người mà hắn im re thì mất thể diện quá.... tên Quân vẫn đang làm cái gọi là matxa trên lưng nó. Bổng tên này thì thào...

- Chịu khó chút xíu nha!

- Là sao?

...

- Á... đau quá!

Một cảm giác đau đớn, tê buốt chạy dọc ngang qua sóng lưng nó, quay mặt lại nó thầy ánh mắt thằng Quân cũng đang khá căng thẳng, đọng trên trán hắn là vài giọt mồ hôi... tên Quân đang rắc thứ thuốc gì đó trên lưng hắn thì phải... sau đó tới một cảm giác... ướt lạnh nhưng vẫn vô cùng đau rát.... nó cắn răng lại. Thằng Quân lại chọt lét nó:

- Sao bớt đau chưa nhóc? Lần sau chừa cái tật giang hồ nha! Hên là cái thẹo sau lưng, nếu ngay mặt thì... hết có vợ nha!

Nó nằm rên rĩ trên giường cho thằng Quân băng bó. Tên này hay dùng tay bóp cái eo nó... nhột không chịu được. Nhưng dù sao cũng làm nó bớt đau... Tên Quân xoa đầu nó:

- Phù... xong hết rồi, đau nhiều lắm không hả? Nhóc hên lắm đó nha, vì là người đầu tiên được anh săn sóc đó! Nằm một chút cho đở đau rồi, đánh răng, thay áo. Anh đi mua đồ ăn sáng đây! Cơm sườn, hột gà ốp la nha!

Bao giờ cũng vậy. Tên này nói là làm và chả bao giờ thèm ngó xem nó có đồng ý hay không. Ôi chúa ơi, hắn thoa cái gì lên lưng nó mà vừa đau, vừa nhột thế này....

Hết má hắn đến bà Nương gọi điện hỏi thăm, ai nó cũng trả lời qua loa... rồi cúp máy. Tiếng thằng Điệp oang oang trong điện thoại:

- Mày đang ở đâu vậy? Để tao với thằng Tân chạy qua coi sao?

- Tao không sao đâu, để... chút tao chạy qua tụi bây, khỏi ghé đây vì tao cũng sắp trả phòng rồi...

- Ừh thôi có gì điện cho tao nha!

...

- Nè ăn đi nhóc!

Tên Quân đưa hộp cơm ra trước mặt hắn mỉm cười:

- Cái này là... đồ ăn mua thiếu người ta đó! Ăn rồi nhớ trả nợ nha!

Tiếng nhạc chuông kinh dị của thằng Quân vang lên réo rắt:

- Alô, ủa tới trước nhà rồi hả? Chờ xí, anh xuống mở cửa!

Chuyện gì vậy trời, thằng Tuấn thầm nghĩ và cảm thấy bất an, kệ bà, đói quá, giải quyết hộp cơm này xong rồi tính...

Quân mở cửa phòng, thằng Điệp và thằng Tân bước vào, nhìn thấy cái cảnh khá mát mẻ của nạn nhân... thằng Tuấn mặt đỏ rần rần... nuốt cơm muốn không nổi. Nó ú ớ:

- Tao... tao...

Thằng Tân cười:

- Khỏi thanh minh, thanh nga gì hết, tao hiểu mà...

Thằng Điệp nói thêm vô:

- Trời ơi, vậy mà dám gạt tao, ghê chưa... hóa ra là qua đây ngủ! Ấm áp quá ha! Hèn chi hồi nãy không cho tao qua rước, tao nói rồi, không muốn người ta biết thì đừng nó làm!

Tên Quân le lưỡi, nhún vai, lắc đầu:

- Anh vô tội, tình ngay lý gian à nha...

Tự nhiên thằng Tuấn trở nên tỉnh bơ trở lại giọng ông nội:

- Ủa mà tụi bây đi đâu mà sáng sớm mò qua đây vậy?

Thằng Điệp ba gai:

- Đi coi... mày làm cái gì ở đây chứ đi đâu!

Thằng Tuấn xua tay:

- Nhảm, tao hỏi thiệt chứ bộ.

Quân trả lời dùm:

- Tụi nó đi hỏi bài...

Tuấn vẫn không chừa cái tật:

- Sáng sớm đã mò qua nhà người ta... đúng là thứ đồ...

Thằng Tân đớp ngay:

- Còn hơn cái thằng... lếch qua đây ngủ luôn! Ở đó mà nói tụi tao!

Tuấn vẫn gân cổ cãi lại:

- Tại tao bị thằng đó dụ dỗ, ép buộc chứ bộ, tao đâu có lựa chọn nào khác..

Quân mỉm cười còn thằng Điệp thì le lưỡi:

- Mắc ói, mày không chịu thì ai ép nổi mày!

Tuấn vẫn ương ngạnh:

- Ừh thì tao... chịu đó, mắc mớ gì tụi bây! Ghen hả? Cần không tao cho đó. Ai mà thèm!

- Thôi thôi, cho anh xin... Điệp đừng ghẹo nó nữa, nó điên lên nói bậy bạ tùm lum. Qua đây hỏi bài hay cãi nhau, chút có gì... đưa nó về nhà dùm anh luôn... mệt chết với thằng đó!

Tuấn hậm hực nằm trên giường và lắng nghe ba thằng kia bàn bạc về bài học... nó thiếp đi lúc nào chả hay, khi nó gần tỉnh vì tiếng ồn thì nghe được mang máng dù rằng mắt nó vẫn còn đang nhắm:

- Dậy về kìa thằng quỷ, giả bộ ngủ để ăn dằm nằm dề ở nhà người ta luôn hả?

Tiếng của thằng Điệp không lẫn vào đâu được, thằng Quân lên tiếng bênh vực:

- Thôi kệ, nói nhỏ nhỏ thôi, để nó ngủ chút xíu, anh đưa nó về cũng được, chắc tối qua rêm mình quá nó không ngủ được...

Nó mở mắt, choàng tỉnh ngồi dậy:

- Xì.. về thì về mày... tao không phải như mày đâu mà giả bộ này với giả bộ nọ, làm như tao mê nó lắm không bằng...

Thằng Tân ngó lơ cười:

- Ai biết nè...

Thằng Quân xua tay:

- Thôi thôi, đừng chọc nhóc nổi cáo lên, nó lại nói bậy nữa, để nó rữa mặt rồi chở nó về dùm anh cái đi!

Hừ, tên Quân này xem ra hiểu ý nó đó! Tốt nhất là đừng nên chọc nó. Thằng Tân chở nó, ra khỏi cổng, Quân vẫn nhìm nó chằm chằm và nụ cười luôn túc trực trên môi. Dù muốn hả họng nói lời cám ơn nhưng mà... cái mặt hắn thấy ghét quá nên khỏi nói thì hơn. Thằng Tân nháy giọng thằng Quân dặn dò nó:

- Nhóc ôm anh chặt vô nha, không anh rồ ga là nhóc té lòi bản họng ra luôn đó nha!

[Hết phần 13]

Tất nhiên là sau đó thằng Tuấn bị hai thằng bạn thân dồn vô góc quán mà hỏi cung:

- Sao hả? Nói coi, ngủ chung với chàng sướng thế mà chối bay bảy là sao? Mày chuyển hệ hồi nào vậy hả Tuấn?

Thằng Tân thì hỏi cạnh khóe, trong khi thằng Điệp thì đầy bức xúc:

- Mày phải biết cái gì ăn ra ăn, cúng ra cúng. Tao "me" lâu lắm rồi còn chưa dám "sờ vào hiện vật" vậy mà cuối cùng mày "phổng tay trên" là sao? Thằng Tân còn chưa dám làm vậy với tao thế mà... đừng nghĩ đẹp trai rồi chơi dơ vậy nha...

Thằng Tuấn thiệt tình muốn điên cái đầu với hai thằng bạn của nó luôn, phải nghĩ cách làm sao vừa chơi thằng Quân vừa... minh oan cho sự trong trắng, vô tội vạ của nó mới được. Sau một hồi cho hai thằng bạn chất vấn nó giả vờ khổ sở nói:

- Thiệt tình... tụi bây bị thằng đó bỏ bùa mê thuốc lú hay sao rồi, mày nghĩ sao cái mặt tao như vậy mà đi mê thằng đó, đã nói rồi mà gu của tao không phải là con trai. Nó tò tò theo tao rồi thấy tao bị đánh rồi chở tao vô bệnh viện rồi lôi tao về nhà bắt ngủ với nó còn lấy con chó ra hù tao thì thử hỏi tao phải làm sao bây giờ?

Thằng Điệp giãy nãy lên:

- Cái gì? Mày nói thật không? Anh Quân mà như vậy hả?

Tuấn quả quyết, và nó tin là thằng Quân sẽ không phản đối mà phản phé lại nó:

- Không tin thì đi hỏi nó đi!

Bổng nhiên mắt thằng Tân sáng rực lên:

- Êh! vậy rồi ngủ chung... ổng có làm gì mày không?

Thằng Tuần liếm môi vô tư nói:

- Mày nghĩ coi mấy thằng Pede mà có dịp ngủ chung với trai thì liệu nó sẽ có làm gì không?

Vừa nói xong thì 2 cái cốc đầu cùng một lúc bay tới nó:

- Êh, đụng chạm vừa phải thôi nha thằng kia!

Thằng Điệp nói:

- Khỏi, tao không thèm hỏi mày nữa. Tao sẽ hỏi anh Quân. Mày là kho đạn. Tin mày bán lúa giống.

Thằng Tuấn hừ mũi:

- Không tin thì thôi mày, tao cũng không thèm kể những thước phim hấp dẫn trong đêm đó cho tụi bây nghe đâu...

Thằng Điệp lại cười chế giễu:

- Thôi, mày nói vậy là tao đủ hiểu rồi. Ai chứ chứng bệnh hoang tưởng của mày tao không lạ. Cũng hên xém tin mày, nếu không là tao đã nghĩ xấu về anh Quân rồi.

...

- Ủa anh Quân, hồi bữa sao mà thằng Tuấn nó ngủ lại ở nhà anh vậy? Có chuyện gì xãy ra với nó hả?

Điệp vừa quậy ly cà phê một cách vô thức, vừa cố bật ra câu hỏi một cách tự nhiên vô tình nhất. Thằng Tân không dám hỏi nhưng ngồi bên cạnh mà nó cũng cảm thấy nặng nề. Trong khi đó thì Quân vô tư cười nói:

- Trời ơi, ông chự chẳng biết gây thù chuốc oán với ai mà bị chém ở công viên Phú Lâm lúc anh đi học nên phải chở nó đi bệnh viện may hết 13 mũi, đòi chở về nhà mà nó không chịu nên anh kêu nó qua phòng anh ngủ... mà có chuyện gì hả?

Thằng Điệp giả bộ đánh trống lãng:

- Dạ em tính hỏi là anh có thấy ai đánh nó không anh?

Quân cố nhớ nhưng lắc đầu:

- Lúc đó anh không để ý lắm chỉ thoáng thấy hai thằng chạy xe Nouvo màu xám lướt qua.. mà chi vậy? Đừng nói là Điệp với Tân tính đi trả thù dùm nó nha!

Vừa nói Quân vừa cười khúc khích, thằng Điệp ngứa mũi cự lại:

- Anh cười vậy là ý gì?

- Thì tướng Điệp với thằng Tân mà đi đánh người ta chắc tức cười lắm!

Thằng Điệp phụng phịu:

- Có gì mà mắc cười chứ, em chỉ hỏi vậy để kêu tụi bạn giang hồ của em xử dùm chứ em sao dám.

Quân còn cười lớn hơn nữa:

- Ghê vậy ta, vậy mốt anh bị ai đánh chắc phải nhờ Điệp ra tay nghĩa hiệp quá!

...

- Thằng Tuấn nói anh thích nó lắm hả?

Im lặng nãy giờ bổng nhiên thằng Tân hỏi một câu làm thằng Điệp suýt sặc sụa còn Quân tắt ngay nụ cười nhưng sau đó cậu nhanh chóng cười mỉm chi lại. Thằng Điệp hít một hơi rồi nói:

- Có không anh Quân?

Quân lấy lại vẻ tự nhiên nhanh chóng trả lời:

- Nó nói vậy àh? Ha ha ha... cũng có thể...

- "Cũng có thể " là sao, có là có mà không là không, "có thể " nghĩa là sao?

Quân bổng nhiên nghiêm mặt một cái rồi nói:

- Anh không biết nữa...

Rồi anh lại mỉm cười:

- Mà sao lại đi hỏi chuyện đó ta... thì anh cũng thích Tân với Điệp như nó đó thôi!

- Không phải thích kiểu đó...

Thằng Điệp khổ sở nói, thằng Quân tỉnh bơ hỏi:

- Chứ thích kiểu nào? Đừng nói ý Điệp là chuyện iu đương như trai gái nha.

Điệp nuốt nước miếng gật đầu.

Quân phì cười nói:

- Thằng Tuấn nó dám nói vậy hả? Ừh, để đó đi, anh sẽ xử tội nó!

Thằng Tân không buông tha:

- Nhưng mà thực tế có không? Anh nói đi!

Quân vẫn tỉnh bơ:

- Nghĩ sao vậy chứ? Anh đâu có điên mà đi thích thằng đó! Chắc nó ảo tưởng!

Thằng Điệp được nước làm tới:

- Vậy... anh thích ai? Ý em nói là anh yêu ai?

- Ý trời, làm gì mà điều tra tui dữ vậy hai cậu?

Thằng Quân cốc yêu lên đầu hai thằng nhóc và giơ tay lên ra hiệu tính tiền, thằng Tân bắt đầu lấy hết bình tỉnh nói:

- Vậy cho em hỏi câu cuối nha, hơi vô duyên một chút...

Quân vừa trả tiền cho người phục vụ vừa chau mày một tí, rồi cậu nhìn Tân đá lông nheo cười một cái:

- Vụ gì nghiêm trọng dữ vậy? Hỏi thử nghe chơi coi?

- Anh thích con trai hay con gái?

Ngay cả thằng Điệp khi nghe thằng Tân nói như vậy còn... hết hồn. Không ngờ lầm lầm lì lì như thằng Tân mà hỏi nhiều câu bạo thấy ớn. Quân đứng dậy, nhéo lỗ mũi thằng Tân một cái:

- Anh thích nhóc Tân đó, được chưa nè! Đi học, trễ rồi kìa!

Thằng Tân cười le lưỡi, cảm giác thật sung sướng trong khi thằng Điệp nghe khóe mắt mình cay cay dù rằng cả hai thằng đều biết rằng đó chỉ là câu nói đùa không hơn không kém của thằng Quân.

[Hết phần 14]

"- Nghĩ sao vậy? Anh đâu có điên mà đi thích thằng đó! Chắc nó ảo tưởng!"

Tiếng thằng Quân rõ mồn một trong đoạn ghi âm bằng điện thoại của thằng Điệp khiến thằng Tuấn thấy mặt mũi như tối sầm lại vì tức tối, đã thế hai thằng bạn còn lăn ra cười sĩ nhục càng khiến nó điên tiết lên. Nó hầm hầm nhìn lên thì thấy thằng Quân đang giỡn với thằng Tài nữa chứ. Vứt cái điện thoại trên bàn, nó hậm hực đi vòng ra cửa sau phía toalét đứng ngay lang can ngắm sao trời, cúp tiết. Thằng Tân vừa ôm bụng vừa nói với theo:

- Đi đâu đó thằng ảo tưởng? Ha ha ha, phân loại ba mà tưởng socola loại một hả em. Làm tao cứ tưởng anh Quân mê nó thiệt ai dè... giờ mới biết ai mê ai.

Ra lang can thằng Tuấn đứng lầm bầm... " mẹ bà cái thằng Pede thúi kia, dám nói ông mày ảo tưởng, được rồi! Kỳ này tao sẽ cho mày mê tao chết mệt luôn rồi tao đá một cái cho bỏ ghét!". Đang lảm nhảm thì thằng Quân bước ra... đi vào toa lét làm nó hết hồn. Sau đó thằng Quân dửng dưng nhìn nó một cái lạnh lùng, nhếch môi nhẹ một cái khinh khỉnh, không quá nhiều cảm xúc, không giống như người đang đứng đối diện là nó chút nào sau những gì đã xãy ra giữa hai đứa. Thằng Quân đi vào lớp rồi nó mới thấy quê độ một cách không lý giải được và mặt nóng phừng phừng, mắt nó cay cay vì bị nhiều cảm xúc khó chịu trộn lẫn.

- Làm gì bực bội đứng đây vậy bạn Tuấn?

Tiếng thằng Kỳ Trương vang lên lanh lảnh sau lưng, thiệt tình nó cũng không ưa thằng này lắm, bất đắc dĩ nên...

- Ừh, thầy dạy chả hiểu con hạch gì hết!

Hai thằng đứng dựa tay lên thanh chắn nhìn về phía chân trời, thằng Tuấn hỏi:

- Ủa sao mày biết thằng Quân vậy?

- Trời ơi, lớp 12 nó học chung với tao dưới quê chứ đâu! Hồi đó nó học vi tính giỏi lắm, nổi tiếng khắp trường luôn! Đi đâu cũng có đám con gái bu theo...

- Nó pede hả mậy?

Thằng Kỳ Trương trả lời một cái tỉnh bơ khiến Tuấn xém té xỉu:

- Ai biết nè... đó giờ có thấy nó chở con ghệ nào đâu, trong lớp học lại dính sát với thằng Tài, tao nghĩ nó Pede... mà mày thấy tao nói có lý không?

Thằng Tuấn cười hùa theo trước lập luận của thằng Kỳ Trương:

- Ủa mà mày chọc vậy nó không... giận mày hả?

Thằng Kỳ Trương tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Trời, con trai với nhau không, chọc giỡn chơi có chút xíu mà giận cái gì! Thằng Quân Pede vậy đó chứ tao biết cái tính nó không có đàn bà đâu!

Tuấn gật gù:

- Ờ... ờ... tao cũng thấy vậy!

- Bộ nó có dê mày hả?

Thằng Kỳ Trương chuyển đề tài thật nhanh, thằng Tuấn hưởng ứng theo liền:

- Ừh, tao thấy nó đối với tao kỳ kỳ...

- Mày có sợ không?

- Mắc gì sợ? Mặt tao vầy mà đi ngán nó! Tao chơi với hằng hà Pede nên đâu có lạ lẫm gì...

Tự nhiên thấy thằng Tuấn vỗ ngực xưng tên thằng Kỳ Trương cười khúc khích:

- Mà công nhận học trong lớp có nó vui ghê! Mày nghĩ ra tiết mục gì ghẹo nó chơi đi! Tao thấy mày đẹp trai, sẳn thấy nó có gì đó với mày nữa hay là mày cua phá đám nó với thằng Tài đi. Tao không ưa cái mặt thằng Tài chút nào hết.

- Thằng Tài sao vậy?

Thằng Kỳ Trương nói:

- Không giấu gì mày, tao cảm giác hình như thằng Tài vì chơi với thằng Quân mà... bỏ nhỏ em của tao. Thấy nó lơ lơ làm con em tao khóc quá trời!

Thằng Tuấn cười:

- Em gái mày đẹp hôn? Để tao dớt giùm cho! Tao cũng vừa bị con Hà Bá kia đá nè!

- OK bữa nào tao dẫn nó ra mắt mày, nhưng trước hết phải... chơi hai thằng đó mới được! Tao... nhờ mày đó nha!

Thằng Tuấn cảm thấy tự tin hơn bao giờ hết:

- OK, để đó cho tao! Tao sẽ kua nó trong vòng... ba nốt nhạc.

...

Tại căng tin của trường trong giờ ra chơi, thằng Điệp ấm ức nói:

- Tao thấy thằng Tài cái mặt thấy ghét sao áh, hình như tao nói chuyện với ông Quân nó khó chịu mày ơi! Làm như là của nó không bằng...

Thằng Tuấn ghẹo:

- Chứ không phải do mày mang thành kiến rồi suy diễn hả? Mà trên thực tế thì là của nó chứ của ai?

Thằng Tân cười tủm tỉm nói:

- Hồi nãy tao giả bộ lại nói với anh Quân là: "Bữa thằng Tuấn ngủ ở nhà anh mà em không biết, làm đi kiếm nó quá trời!", một mũi tên hai con nhạn luôn. Thằng Tài sa sầm cái mặt xuống liền, ông Quân cũng bối rối thấy rõ... he he he hả hê ghê.

Thằng Điệp nói:

- Mày đúng là thâm độc. Tới nay tao mới biết đó!

- Thường thôi bạn ơi! Tao tin chắc là hai người đó nhất định có vấn đề! Tuấn... mày thấy sao? Làm gì mà im re vậy? Suy nghĩ về nước Mỹ hả?

Bổng nhiên thằng Tuấn hỏi một cách nghiêm túc:

- Nếu tao kua thằng Quân thì sao?

- Hả?

Hai cái miệng cùng đồng thanh lên một lúc:

- Mày.. mày... nói chơi hay nói giỡn vậy? Tại sao? Mày mê ổng rồi hả?

Thằng Tuấn bĩu môi:

- Xí... tao khẳng định lại là không bao giờ có chuyện đó! Tao chỉ kua chơi cho bỏ ghét thôi.

Thằng Điệp phủi tay:

- Thôi đi, đúng như anh Quân nói, mày chỉ toàn ảo tưởng. Ổng mê thằng Tài chứ mày là không có vé đâu!

Thằng Tân thêm tí xăng vô lửa:

- Hay là viện cớ này để danh chính ngôn thuận kua người ta? Tình yêu mà, nói vậy thôi chứ đâu có ai gượng ép, mày yêu thì mày làm gì làm, hổng lẽ tụi tao đi giành giựt...

- Im cái mỏ mày lại đi, nghĩ sao tao đi mê thằng đó. Được rồi, chờ đi giờ dám cá với tao một chuyến đi Đà Lạt hay Vũng Tàu chơi không?

- Cá sao?

- Là tao cua được thằng đó và tao... không thích nó?

- Sao giờ công nhận ông Quân là Gay rồi hả? Chầu đó còn chưa chung mà đòi cá chầu mới!

- Ok! Chút về tao chung tụi mày! Sao dám cá không?

- Trời, cá thì cá, mày tự tin quá đáng.

[Hết phần 15]

Sau khi mua nước cho thằng Tài từ dưới căng tin lên, Quân đi vào loa lét rữa mặt. Nó nghe cái gì đó ồn ào ngoài lang can, nó nán lại một chút...

...

Đưa chai nước cho thằng Tài nó mỉm cười thật tươi trước cái nhìn ước ao của thằng Điệp và thằng Tân:

- Mười ngàn nè cha, móc ra đi!

Thằng Tài bao giờ cái mặt cũng hình sự trừ những lúc nói chuyện với thằng Quân, nó mỉm cười để lộ hai cái má lún đồng tiền khá điển trai:

- Gì mắc vậy cha nội! Tui nhớ ngoài chợ bán có bốn ngàn chai C2...

- Ai nói, còn tiền công tui cực khổ đem lên cho ông nữa chi? Mười ngàn là quá rẽ...

Vừa nói thằng Quân vừa móc túi quần thằng Tài một cách tự nhiên trong lớp... Sau khi lấy tiền xong anh chàng còn mở nắp, tu một hơi rồi mới đưa chai nước cho thằng Tài:

- Còn bảy ngàn thì chỉ uống được nhiêu đây thôi nha kưng!

Quân chẳng quan tâm là có không biết bao nhiêu con mắt đang đổ dồn về tụi nó trước cảnh phim lãng mạn, tình cứ đó. Thằng Tài cầm chai nước nhưng không dám uống liền khiến thằng Quân điên tiết lên:

- Đưa đây, tui mua mà ông không uống thì để tui uống hết cho.

Có như vậy thằng Tài mới dám cầm lên tu một hơi...

- Trời ơi, tình tứ quá mợi ơi! Uống chung chai nước luôn nha, Tài cho tao uống miếng coi!

Thằng Kỳ Trương vừa đặt tay lên vai hai thằng nó vuốt mấy cái rồi chụp lấy chai nước uống hết trong 1 hơi, nó hít hà:

- Cha, trà xanh C2 ngon quá, mát lạnh luôn. Vợ chồng bây tính chừng nào làm đám cưới? Nhớ là phải mời nguyên lớp nha!

Cả lớp lại nhôn nhao lên hùa theo:

- Mời nguyên lớp luôn nha!

Bao giờ cũng vậy thằng Tài giống như là đang cố gắng trân gân chịu đựng, còn thằng Quân thì mỉm cười tỉnh bơ. Thằng Kỳ Trương nháy mắt thằng Tuấn:

- Êh, Tuấn nhớ những gì kưng tuyên bố ngoài lang can hồi nãy không?

Tuấn cười:

- Quân tử nhất ngôn!

- Chuyện gì vậy Tuấn? Tao không ưa thằng Kỳ Trương chút nào?

Nghe tiếng thằng Điệp hỏi nhỏ thằng Tuấn thì thào vui vẻ:

- Tao cũng mới cá độ với đám thằng Kỳ Trương chuyện đó, ăn hai kèo luôn cho nó thơm! Phen này tao không tin là tao thua khi mà tung hết tuyệt chiêu ra... con gái khối đứa còn chết dài chứ nói chi thằng Quân này! Chút coi nè...

Nói đoạn thằng Tuấn bước ra khỏi ghế nhảy qua chỗ thằng Quân cúi đầu xuống thật sát to nhỏ:

- Quân em, chút ra về đi nhậu với tụi anh nha! Mời thiệt đó! Lâu lâu anh em gặp nhau sương sương chút đỉnh!

Thằng Quân mỉm cười thật hiền:

- Đông không?

- Em muốn đông hay không đông là do tùy em quyết định!

Thằng Quân mỉm cười:

- Đông cho nó vui, Tài lát về tui với ông với thằng Khôi đi nhậu, có người bảo kê, ngu gì không đi!

Tối đó đi học ra về cảm đám gần chục đứa kéo nhau ra quán lẫu dê gần ngã tư An Lạc quất hai cái lẫu với hai kết bia coi như là chầu chung độ của thằng Tuấn với thằng Điệp thằng Tân về vụ án thằng Quân là Gay.

Trong bàn nhậu, trong lúc ngà ngà thằng Kỳ Trương bất ngờ hỏi:

- Giờ giữa bàn tròn, tao hỏi thiệt, thằng Tài với thằng Quân có gì không? Khai cho anh em nghe đi!

Thằng Khôi bạn của hai đứa kia chêm vào:

- Ừh, tao chơi chung hai thằng bây cũng thấy có vấn đề! Dzô một cái rồi thú tội đi thằng Quân kia!

Tuấn, Điệp, Tân cả ba thằng cố ý làm lơ. Quân phì cười:

- Có cái gì là cái gì? Cái đầu tụi bây áh, khùng quá! Không có gì đâu!

Có một số cái thở phào nhẹ nhõm, bổng nhiên thằng Quân lại mỉm cười ranh mãnh:

- .. Mà có gì tụi tao cũng không nói cho tụi bây nghe đâu! Đừng có mơ! Ha ha ha!

[ Hết phần 16]

Sau chầu nhậu, thằng Quân bước đi loạng choạng một tí, và nó là đứa duy nhất đòi chia đôi tiền chầu nhậu với thằng Tuấn trong khi đám bạn kia đều đã lục đục thằng mỗi hướng chia nhau ra về. Ban đầu thằng Tuấn phản đối nhưng ánh mắt đáng sợ của thằng Quân khiến nó chẳng dám hó hé. Thằng Tài chờ sẳn để chở thằng Quân, chỉ còn ba đứa ở lại sau chót, Tuấn nói:

- Tạm biệt nha, hai ông về trước đi, tui bận công chuyện một chút nên sẽ về sau...

Nó lịch sự kêu hai thằng kia về trước nên nói vậy thôi, hai thằng chạy khoảng 1 phút là nó cũng phóng xe theo. Nó cũng hơi chếnh choáng một tí, thằng Tài chạy xe không nhanh lắm nên chỉ một lúc là nó đã đuổi kịp. Nó định giữ vị trí phía sau hai thằng đó và khi chuẩn bị vượt qua thì một cảnh tượng khá... bất ngờ đập vào mắt nó: Thằng Quân tay ôm bụng thằng Tài cứng ngắt, cằm còn chống lên vai thằng Tài nữa, rồi nó còn thấy thằng Quân cắn lên lưng thằng Tài nữa chứ, chắc do trời tối nên tụi nó chẳng thèm biết đến xung quanh luôn, tình tứ hết biết. Tự nhiên thấy cảnh nóng như vậy thằng Tuấn bất giác thấy bối rối quá, vậy là rõ ràng hai thằng này có vấn đề... thật rồi.

Quân dựa đầu vào vai thằng Tài nói:

- Tui xỉn quá rồi cha nội ơi! Chút ông qua nhà ngủ với tui nha!

Thằng Tài làu bàu:

- Khùng quá, xỉn thì về nhà ngủ một mình đi, mắc gì kêu tôi?

- Mà tui thích ngủ với ông đó, được không?

- Thích thì kêu thằng Tuấn qua ngủ với ông kìa, tui thấy ông có vẻ... kết nó lắm mà.

Thằng Quân cười khúc khích, chắc có lẽ nó khoái chí vì cho rằng thằng Tài ghen tỵ:

- Tui chỉ thích ngủ với ông thôi! Tui kết ông chứ đâu có kết thằng đó!

Nghe câu này thằng Tuấn thấy mặt mình nóng rần rần lên cả trăm độ C. Thằng Tài bĩu môi:

- Xạo!

- Thiệt mà! Không tin hả? Không tin nè...

Mỗi cái "không tin hả", "không tin nè" là thằng Quân ôm thằng Tài vào lòng thật xiết và cắn vô vai khiến thằng Tài la lên oai oái:

- Cha nội, đau quá, ông cắn coi chừng chạy nọc tui phải đi chích ngừa bệnh dại đó!

- Chạy nọc hả? Bệnh dại nè, cắn cho chết luôn...

Hai đứa nó giỡn khá lớn tiếng trên đường chạy và không ngờ rằng thằng Tuấn đang chạy bên cạnh nghe và thấy tất cả. Lần đầu tiên Tuấn thấy hay đứa nó vui vẻ như vậy đó! Nhất là thằng Quân, nó đang hạnh phúc ra mặt.

Đang say sưa ôm thằng Tài từ phía sau thì bổng nhiên Quân thấy thằng Tuấn đang chằm chằm nhìn về phía nó... Tuấn cũng bắt gặp ánh mặt thằng Quân nhìn mình nên nó bắt đầu nở một nụ cười tươi thật là tươi. Thằng Quân khỏi phải nói bối rối buông thằng Tài ra... Phải rất cố gắng thằng Quân mới lấy lại bình tỉnh quay qua hỏi thằng Tuấn:

- Hồi nãy đi đâu mà vể trễ vậy nhóc?

Thằng Tài chạy chậm lại, song song với thằng Tuấn...

- Bơm bánh xe!

Lẽ ra nếu bình thường thì nó phải châm chọc hai thằng này cho tụi nó độn thổ luôn mới hả dạ, nhưng chả hiểu sao nó không còn một chút tâm trạng nào để làm chuyện đó nữa. Thay vào đó hình như là cái gì đó man mác buồn xen niềm thất vọng, có thể nó sợ nó thua cuộc trong trận cá độ với 2 đám kia chăng? Thằng Tuấn cố gắng hết mức để nở một nụ cười tươi nhất có thể và nhìn vào mắt thằng Quân chằm chằm. Thằng Quân lại đang tỏ ra như là hết sức bình tỉnh hỏi chuyện:

- Mốt nhậu nữa nha nhóc!

- Ok! Về trước àh!

Tuấn sợ nó sẽ không giữ được nụ cười thật lâu và trọn vẹn nên vọt ga và chạy trước. Để lại hai thằng bạn kia đứa nào cũng ngại ngùng như những tên trộm bị bắt quả tang tại trận vậy.

...

Có một điều xấu hổ vô cùng là nó... không chạy về nhà mà chạy tới quán nước đầu hẻm thằng Quân kêu một ly... cam dâu. Con Thủy đon đả bước ra:

- Ủa anh Tuấn, sao về có một mình vậy? Anh Quân đâu? Thường bữa thấy ông Tài chở ổng đi học về sớm lắm, sao bữa nay về trễ thế không biết...

- Tụi anh nhậu! Xỉn quá nên uống sinh tố cho nó tỉnh bia, mắc công về ông già... sạc.

Chưa tới năm phút thì nó thấy xe thằng Tài chạy ngang qua, thật ra là trong lòng nó đang muốn biết rõ là... là... liệu thằng Tài sẽ có ở lại đó ngủ hay không thôi. Nếu hai đứa đó ngủ chung thì liệu có chuyện gì xãy ra không nhỉ? Ủa mà... đó là chuyện của hai đứa nó, việc gì nó phải quan tâm cơ chứ? Tụi nó yêu nhau thì tụi nó có quyền mà! Nó vội lắc đầu để không phải suy nghĩ thật nhiều, thật sâu, thậm chí là thật bậy bạ chuyện đó. Nó toan định đứng dậy ra về nhưng cuối cùng nó quyết định nán lại thêm đôi mươi phút nữa. Dù sao giờ về nhà cũng leo lên ngủ chứ có làm gì đâu.

...

- Dẫn xe vô nhà chơi!

Quân mở cửa cổng cho Tài vào. Hai đứa nhanh chóng lên phòng. Thằng Tài tấm tắc:

- Cha ông có phòng riêng, sướng thật nha, tự do thoải mái! Ủa mà hôm nay không về quê àh?

- Trễ quá rồi, về bà già la sao ông nội! Có phòng riêng sướng không?

- Sướng chứ sao không!

Thằng Quân nằm dài trên giường ôm bụng thằng Tài và vật nó nằm xuống:

- Sướng thì dọn qua ở chung với tui luôn đi!

- Giỡn hoài cha nội! Làm như tui không có nhà...

Phân nửa người thằng Quân đang nằm trên bụng thằng Tài theo hình dấu cộng. Tay nó đưa lên bóp mũi và nhìn thằng Tài chăm chú:

- Bữa nay ngủ lại với tui nha!

Thằng Tài cũng muốn ở lại, nhưng chả hiểu sao nó còn phân vân điều gì đó, nó chỉ im lặng. Thằng Quân cười rúc rích:

- Im lặng là đồng ý rồi đó nha bạn! Ngủ lại không sợ tui híp hóp sao?

- Ông mà dám làm gì tui mới sợ! Tui chỉ để dành cho mấy con ghệ của tui thôi!

Vậy là thằng Tài quyết định sẽ ngủ lại, kệ nó tới đâu thì hay tới đó. Những lúc bên cạnh và trong vòng tay thằng Quân thế này chả hiểu sao nó không thể làm chủ nó được. Thằng Quân tựa đầu lên lồng ngực của thằng Tài nói:

- Giỡn đó cha ơi! Ở lại chơi một chút về, ai mà dám cho ông ở lại ngủ chung với tui, tui sợ tui cầm lòng không được đó! Ha ha ha!

Thằng Quân bổng nhiên ngồi bật dậy. Nó lấy một lon cam ép Twister trong tủ lạnh đưa cho thằng Tài rồi nói:

- Nhưng dù sao cũng cảm ơn ông vì đã không từ chối ở lại! Ha ha ha!

Thằng Tài quả thật hơi sốc và quê độ trước phản ứng khá bất ngờ của thằng Quân. Nó mỉm cười:

- Tui sợ từ chối sẽ làm ông buồn, rồi ông giận nữa...

- Tui biết! Nhưng mà việc gì tui phải giận ông chứ! Khùng quá! Mà... bộ ông có ý nghĩ trong đầu là sẽ từ chối àh?

Thằng Tài dối lòng để khỏa lấp sự quê độ bằng một cái gật đầu. Thằng Quân nói:

- Kệ không sao! Hên là tui đủ can đảm kêu ông về, nếu không thì.. nhục chết!

Hai đứa cứ giỡn qua, giỡn lại một chút rồi thằng Quân tiển thằng Tài về. Thật ra Tài rất muốn ở lại trong khi đó ban đầu thằng Quân cũng có ý định đó nhưng chả hiểu vì sao về sau có một cái gì đó vô hình thôi thúc khiến nó phải từ chối chuyện đó. Dù rằng... nếu thằng Tài ở lại thì liệu giữa hai đứa nó sẽ có chuyện gì ghê gớm xãy ra không nhỉ? Thật lòng chưa bao giờ nó dám nghĩ tới là sẽ có chuyện gì cũng như là nó sẽ làm gì cả.

...

Tuấn chờ khá lâu, nó cũng không biết là bao nhiêu lâu nữa, thằng Tài vẫn chưa về, chắc giờ này hai đứa kia đang rất vui vẻ đùa giỡn với nhau! Ở trên lớp hay ngoài đường còn như vậy thì liệu lúc ở trong phòng riêng thì... thì sẽ còn có điều gì xãy nữa chứ? Oh... mà đó là chuyện của tụi nó:

- Thủy, tính tiền!

...

Tuấn hơi buồn buồn chạy về, nó không biết rằng thằng Tài cũng đang thất vọng chạy ở đằng sau. Rời khỏi con hẻm hai đứa tách ra mỗi thằng một hướng. Không ai nhìn thấy ai... Thành phố đêm nay say khướt.

[Hết phần 17]

Tuấn một mực đòi thằng Kỳ Trương phải dẫn nó đi gặp mặt nhỏ em gái thằng này để làm quen:

- Từ từ, mày chưa làm gì thằng Quân hết mà đòi hỏi tùm lum vậy?

Nghe nhắc tới tên thằng Quân, mắt Tuấn thoáng chút bối rối, nó cố xua đuổi những gì của đêm qua ra khỏi đầu:

- Thì phải cho tao coi hàng trước cái đã mới có động lực làm việc chứ! Lỡ mày nổ thì sao? Mai dẫn nó vô lớp ra mắt anh em nha, không là tao không... làm gì hết!

- Ê, ê.... kiếm cớ hồi kèo hả mậy? Hay là thấy mình không có khả năng nên...

- Đừng có mơ. Nói gì nói, nếu quân tử đem hàng tới cho tao coi!

- Mẹ bà mày! Em gái tao chứ không phải là hàng họ gì nha thằng quỷ. Ok, mai tao cho mày lọt tròng té nổ con mắt mày ra luôn. Nhớ đem theo thau hứng nước miếng nha con!

- Hy vọng là vậy.

Tuấn đang cố gắng háo hức mỗi khi có kèo thơm nào đó về ba cái vụ gái gú. Hôm nay đi học vô tình đụng mặt thằng Quân, nó không cười với thằng Tuấn nữa, thậm chí ánh mắt thằng Quân có gì đó bối rối và lãng tránh. Chắc nó mắc cở chuyện bị bắt quả tang hôm qua. Thằng Điệp với thằng Tân thì vẫn bám theo kế bên nhìn thằng Quân và Tài... giỡn trong lớp. Tuấn đang cảm thấy rất nhức đầu vì tất cả những gì đang xãy ra, không hiểu sao nó bực mình cực độ, chuông điện thoại của nó reng:

- Alô, anh Tuấn hả? Em là Quyên nè, nghe nói anh bị đám thằng Hoài chém hả? Anh có sao không?

- Ờ... không sao, cũng gần cắt chỉ rồi... có gì không Quyên?

- Anh không nhớ hôm nay là ngày gì sao?

Tuấn bực dọc:

-Không! Ngày gì? Nói nhanh đi, anh đang học!

Quyên phụng phịu:

- Anh thật là đáng ghét! Hôm nay là sinh nhật em nè... năm nào anh cũng nhớ vậy mà...

- Ừh, thôi anh đang học, chút anh điện lại cho!

Tuấn cúp máy, lầm bầm: "Nhảm quần thiệt, sinh nhật mày thì đi nói với thằng Hoài đó, mắc mớ gì điện cho tao!". Dãy đối diện nó thấy thằng Tài hôm nay quàng tay qua vai thằng Quân thật thân mật nữa chứ, hai đứa nó đang chúi đầu vào nhau coi cái gì đó trên lappy cùng với bọn thằng Điệp. Tự nhiên một ý nghĩ thoáng qua đầu thằng Tuấn:

- Alo, Quyên hả? 9h tối nay em đón xe lại trường anh ngay chỗ vòng xoay An Lạc nha, anh có quà sinh nhật cho em! Thôi anh cúp máy àh!

Nó quyết định thử cảm giác của mình, nó sợ và không muốn nghĩ tới những gì nó đang nghĩ...

...

- Hôm nay tụi bây về trước nha, tao có công chuyện?

Thằng Điệp ngạc nhiên hỏi:

- Chuyện gì? Có kèo riêng với ông Quân hả? Tao thấy ổng đang đi với thằng Tài mà... mà sao tao chả thấy mày động tỉnh gì hết vậy? Thua cuộc hả?

Tuấn làu bàu:

- Kệ tao, tụi bây cứ chống mắt mà xem!

Không lẽ nó tuyên bố thua cuộc ngay lúc này chứ! Bọn thằng Điệp và Tân nhanh chóng biến mất... hic hic, ngoài cổng, thằng Quân đang đứng đợi thằng Tài thì phải... không biết nó nên chạy đến chọc ghẹo thằng đó cái gì không nữa. Quân quay qua thấy xe thằng Tuấn trờ tới, nó tránh ngay ánh mắt thằng Tuấn...

- Anh Tuấn, anh Tuấn, em ở đây nè!

Tiếng của Quyên vang lên ríu rít, cô nàng đứng khá gần với thằng Quân vậy mà nó không để ý. Thằng Tài ra tới, Quân nhìn Quyên leo lên xe và ôm cứng ngắt Tuấn, nó mỉm cười nói:

- Wao, có ghệ xinh thế mà giấu nha!

Tuấn bậm môi:

- Thôi bye hai ông, tui về trước nha!

...

Quyên ôm Tuấn vào lòng hỏi:

- Quà sinh nhật của em là gì vậy?

Tuấn lạnh lùng đáp:

- Thạnh Phú!

Quyên đập tay lên vai Tuấn:

- Anh này nói bậy quá, bộ.. trong đầu anh chỉ có mấy chuyện đó thôi hả?

Tuấn cười. Thật gượng. Thạnh Phú là tên... khách sạn ngay bến xe miền Tây, nơi thân quen của hai đứa lúc còn yêu nhau đó mà.

- Em lên phòng trước đi, anh đi mua đồ!

- Mua gì vậy anh? Quà cho em hả?

- Áo mưa và một chút thức ăn!

- Anh này... vậy mà cũng nói ra được!

"Hừ, bày đặt màu mè! Làm như mày nai lắm vậy!" Tuấn hừ mũi, thầm nghĩ trong đầu.

...

- Chậc, ông đúng là xui quá! Cái miệng ăn mắm ăn muối nói gỡ giờ... xãy ra thiệt rồi nè!

Quân leo xuống nhìn cái bánh xe thằng Tài xẹp lép vì cán đinh.

- Ê, đằng kia có chỗ vá xe kìa... dẫn tới đó đi!

...

- Ông đi đâu vậy?

- Chờ chút, tui mua cây Sưng-Gum.

...

- Hộp Durex của cậu năm chục ngàn...

...

- Bán con cây Sưng-gum...

Tuấn cầm hộp Durex trên tay và quay đi bất ngờ chạm phải mặt của thằng Quân. Nó đưa tay lên trán kêu trời: "Má ơi, còn gì xui hơn nữa không vậy?" Nó hầm hầm bỏ đi thẳng, miệng quyền rủa tất cả những gì nó có thể nhớ ra, kể cả con Quyên, thầng Quân... Quân nhếch môi cười một cái rồi tiến tới cầm lấy cây kẹo. Nó nán lại một chút, nó nghĩ nó phải chờ cho thằng Tuấn đi một lúc thì hơn. "Hừ, cái thằng chơi bời, hư đốn đó! Gớm thật!" Quân nghĩ thầm trong đầu.

...

Sau sự kiện đó khoảng cách giữa Tuấn và Quân dường như kéo dài ra xa vô tận. Quân coi thường khi thấy thằng Tuấn đi khách sạn hôm đó và vẫn còn mắc cở chuyện bị thằng Tuấn phát hiện cảnh nó ôm thằng Tài nên nó không muốn chạm mặt thằng Tuấn chút nào. Còn ngược lại thằng Tuấn thì không biết vì lý do gì mà cũng thấy thật khó khăn khi đối mặt với thằng Quân, có thể có cảm nhận được rằng, thằng Quân dường như cũng không muốn để nó lọt vào tầm mắt.

...

Thằng Điệp bức xúc:

- Chuyện đã như vậy mà mày con gặp lại con Quyên, tao thật không hiểu nổi trong đầu mày nghĩ gì nữa...

Tuấn khổ sở giải thích:

- Thì sau cái hôm đi khách sạn với nó, tao đâu có gặp nó nữa, tao tính làm một món quà cuối cùng tặng nó, coi như là dứt khoát luôn. Đêm đó tao lỡ hứa với nó rồi... mà chả biết tặng cái gì giờ...

Thằng Tân hỏi:

- Ủa còn cái thai của nó...

- Phá rồi ba, chứ mày nghĩ sao mà...

- Mày đúng là kinh dị thật luôn đó Tuấn! Con đó cũng vậy!

- Kệ tao!

...

Thằng Điệp xua tay:

- Thôi, thôi hai đứa bây đừng cãi nhau nữa, ủa mà tới nước này rồi mày con tính tặng con kia cái gì nữa?

- Tao tính tặng nó cái đĩa nhạc có ghép hình nó vô... vậy thôi. Mà không biết làm... kệ bà coi như trả nợ...

Thằng Tân reo lên:

- Hay là nhờ anh Quân đi, ảnh rành mấy cái đó lắm! Anh Quân...Anh Quân...

Thằng Tân xử lý tình huống nhanh như gió đến độ thằng Tuấn trở tay không kịp luôn. Quân tiến về phía ba đứa nó:

- Gì vậy?

- Anh rành làm mấy cái clip Video, vậy anh làm giùm em cái này được không? Ghép nhạc vô nữa nha anh!

Quân cười:

- Trời tưởng cái gì! Làm tặng ghệ hả nhóc? Mới biết nha!

Tân rụt cổ cười bẽn lẽn:

- Ghệ thằng Tuấn chứ không phải ghệ em!

Quân khựng người một tí khi nghe tên thằng Tuấn, nó nhìn tấm hình trên máy.. "hình như đây là cô bé mà Quân đã gặp... mà người ta yêu nhau thì làm chuyện đó có sao đâu? Tại sao mình lại gớm ghiếc chuyện đó chứ. Thật là điên khùng, nếu là mình chắc mình cũng..." nghĩ tới đây tự nhiên thằng Quân cười thật tươi nhìn thằng Tuấn, điều không tưởng trong suốt gần tuần qua:

- Cha, ghệ nhóc Tuấn xinh nha, Ok để anh làm cho! Một chầu cà phê nha nhóc!

Phải chăng đây là điều mà nó đang mong đợi. Nụ cười thằng Quân sao hôm nay tươi nhỉ? Ngộ nhất là điều đó lại khiến thằng Tuấn thấy lâng lâng, ngây ngất. Đường về hôm nay thật đẹp! Tuấn nghe hình như trăng sao trên trời đang ca hát.

[Hết phần 18]

Phải sau hơn một tuần kể từ ngày hứa hẹn thằng Kỳ Trương mới dẫn nhỏ em tới lớp. Thằng Tuấn thật sự không hề còn chút ấn tượng gì về chuyện đó cho tới khi bước vào lớp và trông thấy một cô gái xinh đẹp lạ hoắc đang ngồi trong phòng máy. Nó nhủ thầm: "Đúng là thằng Tài có vấn đề thật rồi khi bỏ rơi em này!". Vừa thấy Tuấn cô nàng nhìn chăm chăm không chớp mắt thật không... nết na chút nào hết. Đám con trai bu quanh buông lời chọc ghẹo nhưng thái độ của cô ta vẫn tỏ ra khinh khỉnh, đôi lúc chỉ khẻ liếc về thằng Tuấn. Kỳ Trương nhìn thằng Tuấn nói:

- Sao Tuấn? Có ý kiến gì không?

Rồi nó quay qua đám bạn quát tháo:

- Tụi bây dang ra hết đi, tao dẫn em tao tới giới thiệu cho thằng Tuấn chứ không phải tụi bây! Hiền em thấy thằng bạn này của anh thế nào có hơn thằng kia không?

Nó chỉ tay về phía thằng Tuấn còn nhỏ em thì vẫn giữ thái độ lạnh lùng phát biểu một câu khiến thằng Tuấn muốn sặc phèn:

- Nhìn cũng đươc!

Ý trời ơi, con quỷ đó đang nghĩ nó là ai mà dám nhận xét anh Tuấn hotboy của lớp này là "cũng được" chứ. Thằng Tuấn cười khẩy tiến về con đó nói:

- Tuy nhìn "cũng được" như vậy thôi nhưng có những tuyệt chiêu khác anh đã khiến không biết bao nhiêu cô gái chết mê chết mệt đó. Và anh nghĩ em khó có thể nào mà là một ngoại lệ.

Cô ta kêu căng bao nhiêu thì Tuấn càng sốc hàng bấy nhiêu khiến cô ả bắt đầu khó chịu. Nó mặc kệ. Thằng Kỳ Trương vỗ vai Tuấn nói:

- Má, mày phải đàn ông không vậy? Hết chuyện đi chảnh với em gái tao mậy!

Tuấn thằng thừng:

- Thì dạng như em gái mày chỉ thích mấy thằng sốc thôi, tao phải làm như vậy mới đưa em...

Thằng Kỳ Trương cốc đầu nó một cái:

- Đưa em đi đâu hả thằng chó kia?

Tuấn cười hì hì:

- Đưa em mày đi... uống cà phê được chứ đi đâu!

Nhỏ Hiền cười một cái, trông cũng cà sốc, cà tác không kém...." Hứ cái thứ con gái mê trai mà bày đặt chảnh!" Tuấn lầm bầm trong đầu. Nhỏ em thằng Kỳ Trương dường như hơn một lần nữa muốn khẳng định suy đoán "mê trai" của thằng Tuấn là chính xác khi ánh mắt nó hướng về phía cái tướng bất cần đời dầy ngạo mạn của thằng Quân khi bước vào lớp. Chỉ thiếu một tí nước miếng từ miệng con nhỏ đó ròng ròng chảy ra là... y bài. Trông thái độ ngẩn ngơ như "con bò cái đội nón" của nó khiến thằng Tuấn nóng bừng cả mặt. Quân dường như không quan tâm sự có mặt của cô ta, hắn thản nhiên lấy cái Lappy ra bật máy, miệng khe khẽ hát bài gì đó trông có vẻ khá yêu đời.

Con nhỏ đó đúng là hạng "không có liêm sĩ, y như thằng anh của nó" theo suy nghĩ của thằng Tuấn, nó nhào tới ngồi cạnh thằng Quân tỉnh bơ hỏi:

- Máy anh có wifi không?

Quân không nhìn nó chỉ khẽ gật đầu. Con nhỏ nó giở trò thấy rõ:

- Anh vô trang hiphop việt mở thử bài "Kua anh chàng đẹp trai." nghe thử đi, hay lắm! Nhóm Satria đọc Rap đó! Nghe xiềng đùi luôn!!!

Quân kéo cái máy về phía cô ta ra hiệu để cô ta tự làm. Ban đầu thằng Tuấn còn là tâm điểm của cả lớp khi được cô em gái kia đoái hoài chút ít, nhưng khi thằng Quân vô thì mọi thứ lại đổi ngôi. Tuấn nghĩ nó không việc gì phải ghen tức với thằng Quân cả, trái lại nó thấy con nhỏ em thằng Kỳ Trương thật lố bịch, nó phải làm gì đó cho bỏ ghét mới được. Điệu nhạc con cóc rống lên thật tởm lợm trong khi đó đầu cô ả bắt đầu lắc lư như một con điên. Buồn cười nhất là cô nàng đứng dậy, cầm tay thằng Quân và bắt đầu nhảy nhót. Tụi con trai trong lớp vỗ tay reo hò, thằng Quân thì lúng túng không biết làm sao để rút tay lại.

Thằng Tài vô tới... thoáng thấy cửa phòng bật mở cảm đám im lặng vì tưởng thầy đến. Ai dè không phải. Con nhỏ đó khựng người khi thấy thằng Tài:

- Anh Tài.... thì ra là anh ở đây!

Con đó hình như kiếp trước là diễn viên... cải lương kiêm hồ quảng chuyên nghiệp hay sao mà cảm xúc thay đổi trong tức khắc. Nó tới bên thằng Tài tíu tít như trẻ nhỏ thấy mẹ đi chợ về:

- Sao anh đổi số mà không cho em biết, làm em tìm anh quá trời! Gặp lại anh ở đây may quá, anh học chung với anh Hai em hả?

Tài im re nhìn về phía thằng Quân. Tuấn cũng đang hồi hộp xem phản ứng của thằng đó, tên này chỉ đang nhìn vào màn hình máy tính mà khinh khỉnh tự cười một mình. Thấy Tài ngồi kế thằng Quân con đó mỗi cánh tay đặt trên vai một thằng "vô tư" hỏi:

- Bộ hai anh là bạn thân với nhau hả? Khó xử à nha!

- Hai đứa nó là bồ nhau đó má!

Tiếng thằng Kỳ Trương vang lên làm nhiều đứa giật mình. Con kia đang nói cũng chợt câm họng lại. Bất động đôi ba giây. Thằng Tuấn châm chọc:

- Cứt trôi sông mà tưởng canô lướt sóng hả em? Ha Ha Ha! Con trai cả đống không chịu ai kêu đi chọn ngay hai thằng...

Tuấn không biết nói thằng gì bây giờ nữa. Tự nhiên nhớ tới thằng Quân nó dừng lời nói và tin rằng,,, ai cũng hiểu những từ phía sau. Nhỏ đó gầm gừ thật đáng sợ:

- Con này không tin là nó thích ai thì thì thằng đó thoát được. Kể cả GAY.

Tuấn cười châm dầu vào lửa:

- Được thì nói nha em, không có ai ép đâu à nha! Vừa thuê đố, vừa thách mướn, vừa cho tiền em làm được điều đó đóa...

Con đó nhóc quay qua thằng Tuấn hăng máu:

- Cá cái gì?

- Một đêm phè phỡn ở khách sạn?

Con đó nhăn mặt:

- Là sao?

Thằng Tuấn cười khẩy:

- Tức là nếu em thua anh thì em đi khách sạn với anh, anh muốn làm gì thì làm...

- Còn ngược lại?

Con đó giả vờ ngây thơ hay sao áh, Tuấn dương dương tự đắc:

- Ngược lại thì anh đi khách sạn với em, em muốn làm gì anh thì làm!

- Thật không?

Con đó hí hững ra mặt hỏi, làm thằng Tuấn hơi chút ngờ ngợ:

- Thật! Láo là con chó!

Nó đó khoát tay:

- Ok! Khỏi thề, có cả lớp các anh ở đây làm chứng cho em! Quân tử nha anh!

- Quân tử!

Con đó cười khẩy nói:

- Anh mà thua em, thì em sẽ cho mấy thằng lính của em... mần thịt anh tập thể? Ha ha ha! Anh Hai em xuống căng tin chờ Hai đó!

Thằng Tuấn nghe xong thiếu điều choáng váng trước câu nói của con quỷ cái đó. Không ngờ nó... quỷ quyệt tới như vậy. Nó đến ôm thằng Tài từ phía sau lưng như chốn không người, thì thầm:

- Cưng, tối nay chở em về, em có chuyện muốn nói!

Tài quay lại nói:

- Anh mắc chở bạn anh về rồi!

Quân quay qua cười ác độc:

- Không cần, tui tự đi về được! Ông về với em í đi! Dù sao hai người cũng có chuyện để nói mà!

Thằng Tài ú ớ:

- Nhưng mà...

- Thống nhất vậy đi nha!

Nói xong con đó biến mất xuống căn tin. Không khí lớp học lại trở nên khoáng đãng hơn bao giờ hết! Tự nhiên thằng Tuấn lại mỉm cười khi nghĩ tới chuyện tối nay thằng Tài chở con Hiền về. Đồng nghĩa với chuyện thằng Quân sẽ... không có ai chở về. Tuấn cũng không ngờ gần đó thằng Điệp cũng lăm le âm mưu tương tự.

...

Giờ ra chơi dưới căn tin, thằng Tài đùng bước xuống kéo tay con Hiền ra bãi giữ xe:

- Có chuyện gì em nói ở đây luôn đi!

Hiền nhìn nó dửng dưng:

- Anh tránh mặt tôi àh?

- ...

- Tại sao?

- Mình không hợp em àh...

- Anh đá tôi chỉ vì một thằng con trai khác? Có thật không?

Tài vẫn im lặng. Nó không biết là có thật hay không nhưng rõ ràng tính cách nhỏ này làm cho nó cảm thấy thật sai lầm. Nó khinh khỉnh:

- Thằng đó đẹp trai thật đấy! Tôi nhìn còn mê muốn hồ gì anh!

- Không phải vậy!

Khó khăn lắm thằng Tài mới nói được nhiêu đó. Con Hiền bất chợt giao kèo tỉnh bơ:

- Hoặc là anh, hoặc là thằng đó phải quen tôi. Còn không, tôi nói trước nha, tôi không bỏ qua chuyện này đâu!

Thằng Tài vẫn im lặng, bây giờ nó mới biết là nó đã ngu ngốc biết bao khi tin vào cái vẻ thơ ngây giả tạo trước kia của nhỏ Hiền. Đằng sau cái e ấp, hiền ngoan là một đứa con gái đanh đá, giang hồ. Con Hiền vẫn chưa hết ra điều kiện:

- Tối nay hoặc là anh hoặc anh bạn đẹp trai kia của anh sẽ phải chở tôi về. Tôi không muốn làm xấu mặt anh trước công ty anh đang làm đâu nha! Ha ha ha!

...

Thấy vẻ mặt ủ rũ của thằng Tài trong lớp, Quân thọt lét nó một cái rồi nói:

- Làm gì mà cái bản mặt như cục cứt mắc mưa vậy bạn?

Thằng Tài khổ sở nói:

- Con đó ra điều kiện đòi hoặc tui hay là ông phải có người quen nó!

Thằng Quân cười thật to:

- Trời hợp đồng béo bở quá cho ông rồi còn gì, cô ta xinh như mộng, ông thật là may mắn đó nha!

- Tui chẳng còn đầu óc đâu để giỡn nữa. Con nhỏ đó khủng khiếp quá!

- Ai kêu trước kia quen con người ta làm gì? Đã làm gì con người ta chưa? Giờ tính quất ngựa truy phong hả bạn? Đâu có dễ!

Thằng Tài nổi giận:

- Nắm tay nó tui còn chưa dám chứ ở đó mà làm gì...

- Thì nay là cơ hội nắm tay nó đến rồi đó, dẫn em ấy đi khách sạn miền Tây đi!

- Ông có giỏi thì dẫn đi!

- Ông nói đó nha, không dẫn là tui dẫn thì đừng có trách à nha!

Thằng Tài khổ sở im lặng, nó không biết là thằng Quân đang nói đùa hay nói thật nữa, thằng đó lúc nào cũng cà rỡn được. Trong khi nó đang bắt đầu nhức óc.

...

Ra về con nhỏ đó đứng ngoài bãi xe, ôm cái áo khoác đi qua đi lại như con gà mái đẻ đang chực chờ sẳn. Thằng Quân đi bộ tiến tới nở một nụ cười sát thủ với nhỏ đó, Tuấn, Điệp, Tân cũng đang đậu xe gần đó hồi hộp "xem phim":

- Người đẹp đang chờ ai đó!

Hơi bất ngờ vì chàng trai lạnh lùng trong lớp hồi nãy bất ngờ buông lời chọc ghẹo, cô ả bất giác thẹn thùng...

- Dạ em chờ anh Tài ra chở em về...

Quân nheo mắt nhìn cô ta, ôi cái nheo mắt chết người:

- Thế anh chở về được không!

Cô nhóc ấp úng:

- Dạ em không... không...

- "Không" sao? Chê anh hả?

- Dạ không phải! Í em là,,, em không.... từ chối ạh!

Thằng Quân cười khẩy rồi ghét sát mặt cô nàng thì thào, đám thằng Điệp nín thở tròn xoe con mắt thao tháo nhìn:

- Thế còn một anh chàng đẹp trai khác chở cô em xinh đẹp đây về dùm anh thì có được không?

Cô ả bối rối:

- Tại sao?

- Vì anh không có xe, mà thằng Tài thì thô lỗ, anh thấy nó không xứng với em chút nào hết! Con chim vàng phải ở lầu son! Tin anh đi!

Cô nàng nuốt nước miếng ừng ực:

- Ý anh là sao?

Quân ngoắc tay về phía thằng Tuấn, cười thêm một cái chết người nữa cho tới bây giờ thằng Tuấn mới thấy sự lợi hại của nụ cười đó. Vừa thấy dấu hiệu của thằng Quân, Tuấn mừng húm chạy xe qua, nó giả bộ lượn lờ quanh cô ả lấy le ra vẻ ta đây cũng rất... đờn ông.

- Sao đứng đây một mình vậy bé iu, để anh chở về dùm nha!

Nó còn bóp kèn inh ỏi nữa chứ. Quân như chóp được thời cơ:

- Thấy chưa, chỉ cần em ho một cái thì biết bao nhiêu đứa giành chở về. Việc gì phải đi đầu lụy cái thằng cù lần kia chứ!

Nó quay qua thằng Tuấn, cười tiếp:

- Vậy bé Hiền phiền bạn Tuấn chở bé Hiền về nhà dùm nha, tức nhiên là đi đâu chơi riêng thì đi, nhưng về trước khi trời sáng!

Con kia ăn phải bùa mê thuốc lú của thằng Quân hay sao mà cũng tót lên xe thằng Tuấn ngay, thằng Quân chưa chịu buông tha tiêm thuốc mê vào đầu con nhỏ:

- Lần sau khi nào bé Hiền tới lớp nhớ kêu anh Kỳ Trương báo trước cho anh nha, anh sẽ lấy xe đi học để chở em về, không cho thằng nào được phép chở em đâu!

Con đó khoái chí ra mặt gật gật cái đầu như con robot. Thằng Tuấn bị ăn ngay một quả dưa bở, nó đinh ninh là sẽ được chở thằng Quân về không đó chứ ai dè... nó dự định một sẽ hỏi thằng Quân về cái video clip, vậy mà... nó thầm rủa cái miệng của nó khi nãy tự nhiên mở lời chọc ghẹo con quỷ kia làm chi rồi bị đưa vô tròng. Thằng Quân tiến tới gần, kê mặt mặt nó sát vào thằng Tuấn, nhéo iu cái lỗ tai thằng Tuấn thì thầm:

- Phiền Tuấn một chút hen! Có gì về anh sẽ trả ơn sau!

Rồi hắn tự nhiên vỗ vỗ rồi bóp nhẹ bờ vai thằng Tuấn làm như thân thiết từ tám kiếp trước vậy, Quân nói lớn cho con nhỏ đó nghe:

- Bé Hiền còn nhỏ đó nha mậy, đừng có làm gì bậy bạ coi chừng ở tù nha con! Thôi hai đứa đi chơi vui vẻ nha!

Dù biết là bị mắc lõm nhưng thằng Tuấn không còn cách nào khác ngoài chuyện phải chở con nhỏ nó không ưa về.

...

Trên đường về thằng Tuấn giả vờ để tay lên đùi con nhỏ. Ai dè nó... nhào tới ôm bụng thằng này cứng ngắc. Tuấn đành lắc đầu ngao ngán: 'Thôi thì tới luôn bác tài chứ biết sao bây giờ! Miếng ngon giữa đàng, thằng nào đàng hòang là dại."

[Hết phần 19]

Tuấn không ngờ nhỏ Hiền em thằng Kỳ Trương là hàng dữ thứ thiệt. Về sau cô nàng đeo bám anh chàng như sam. Làm cái gì nàng cũng điện thoại giám sát, nghi ngờ nhiều lúc khiến Tuấn như muốn nghẹt thở. Phản ứng lại thì nàng đùng đùng la lối thậm chí là khóc lóc rồi van xin, đòi chết. Ai chả biết nước mắt con gái nó ghê gớm như thế nào... Tuấn rủa thầm trong bụng tự nhiên rước cái của nợ này về làm chi vậy nè trời!

Trong phòng máy, thằng Quân tự nhiên ngoắc tay Tuấn qua bên chỗ nó rồi nói:

- Nhóc, coi thử cái clip anh làm xem có vừa ý không? Cần thêm thắt gì thì nói anh biết. Ngồi đây nha, uống gì không chút xíu sẳn tiện mua lên cho.

- Chai cam ép Twister đi!

Quân khoát tay thằng Tài đi xuống để mặc cái máy cho thằng Tuấn vọc phá. Công nhận Quân giỏi thật, chỉ vài tấm hình thôi mà nó cắt ghép rồi lồng nhạc làm thành một clip khá sinh động. Nó nghĩ phen này coi như trả xong hết nợ cho con Quyên. Nó còn định kêu thằng Quân làm thêm một clip để nó tặng con Hiền lấy le nữa chứ. Nghĩ vậy nó bèn xuống căng tin tìm hai đứa kia nhưng tìm hoài chả thấy bóng dáng ai cả, quái lạ tụi nó trốn đi đâu thế chứ?

Định bước vào toa lét thì bất chợt nó nghe tiếng hai thằng kia đang xì xầm trong đó. Nó đành phải đứng nán lại ngoài hành lang: "Gớm thật, đến cả đi toa lét cũng đi chung! Tình tứ thấy sợ!" Những gì hai thằng kia nói chuyện... rất tiếc không lọt ra khỏi lỗ tai thằng Tuấn một từ, đầu tiên là thằng Tài than vãn:

- Con Hiền lên công ty nói tui này nọ... phen này chắc phải nghỉ làm quá!

Thằng Quân cười:

- Nghĩ làm một thời gian đi cho nó khỏe, tui với ông đi Vũng Tàu chơi vài bữa cho nó khuây khỏa đầu óc! Sau đó tìm việc mới. Lo quái gì!

- Ông nói dễ ăn lắm, tiền đâu mà đi cha nội, đã phải bị nghỉ làm thì tâm trạng đâu mà đi chơi. Ông thì không có gì để lo, tui còn mẹ và nhỏ em gái nữa...

Quân cả quyết:

- Chuyện tiền bạc ông đừng có lo, miễn hai đứa mình đi chơi vui vẻ với nhau là được! Thống nhất vậy nha, thi xong là đi đó! Không thì đừng nhìn mặt tui nữa!

"Trời đất, con Hiền đã giở trò gì với thằng Tài vậy? Hai đứa nó còn hẹn hò đi Vũng Tàu chơi riêng với nhau nữa chứ! Ghê thiệt!" thằng Tuấn làu bàu ngoài ban công.

...

- Ủa Tuấn, làm gì đứng đây vậy? Coi cái clip chưa? Thấy nó sao?

Thằng Quân tiến tới khoát vai thằng Tuấn một cách thân mật hỏi trong khi thằng Tài thì bỏ vào trong lớp. Tuấn mím môi:

- Ừ đẹp lắm, còn mấy tấm trên mạng nữa, bữa nào ông down về rồi in ra dùm tui luôn nha!

- Vậy đưa anh đường link đi!

- Tui quên rồi, để tối về tui lên mạng gửi cho ông!

- Vậy cho anh nick yahoo đi!

Tay thằng Quân cứ khoát lên vai thằng Tuấn khiến nó chẳng muốn vào lớp chút nào nữa, nó ghét cái cảm giác này lắm... cố gắng thật nhiều nó mới đẩy tay thằng Quân xuống được, điều đó làm thằng Quân thoáng chút bối rối và bất ngờ. Thằng Tuấn và nói:

- Nick chat tui nè: Nhokbot90

Tự nhiên thằng Quân nhìn nó chằm chằm dường như bất ngờ lắm thì phải:

- Nick của ai vậy?

- Tui chứ của ai cha nội?

Thằng Quân tự nhiên lầm bầm:

- Nick gì kỳ cục vậy!

- Vô dziên, nick người ta đẹp dễ thương vậy mà nói kỳ, kỳ là kỳ chỗ nào hả cha nội?

Bất ngờ thằng Quân đưa tay lên bóp vành tai của nó mân mê:

- Còn cái bông tai này cũng khó hiểu nữa nè!

Nó khoái cảm giác đó lắm, nhưng nó không muốn, một lần nữa nó hất tay thằng Quân ra trề môi:

- Dân chơi người ta đó cha nội, có gì mà khó hiểu!

Thằng Quân lại cười:

- Phải dân chơi không đó? Ai kêu bấm lỗ tai vậy?

- Tự tui thích là tui làm cho nó sành điệu hà chứ cần gì ai kêu!

Quân nhéo lỗ mũi nó một cái đi bỏ đi vào lớp:

- Đã ngốc mà còn đòi sành điệu nữa nhóc! À quên muốn phóng ra hình để ép gỗ thì phải đặt cọc anh trước một trăm ngàn nha cưng!

Thằng đó đôi lúc cũng thật là khó hiểu nhỉ. Hay đúng hơn là vô duyên thì có cái nick và cái chuyện đeo bông tai thì có gì lạ mà nói kỳ cục chứ! Nhảm ruồi!

====

Con Hiền đang ôm thằng Tuấn cứng ngắt, thậm chí tới đèn xanh đèn đỏ nó còn dám chồn tới hung mặt thằng này khiến người đi đường muốn nổ con mắt, thằng Tuấn ban đầu con la oái nhưng riết cũng thua con nhỏ mê trai có một không hai này luôn!

- Ủa em làm gì mà tới nổi thằng Tài nghỉ làm luôn vậy!

Con Hiền vô tư:

- Ai kêu nó bỏ em? Thằng sếp của nó là chỗ quen biết của em, em nói một tiếng thì ổng kiếm cớ đuổi nó chứ có gì khó?

- Trời ác vậy?

- Anh mới biết hả?

- Em thật đáng sợ!

- Ai đụng tới con Hiền này đều có kết cục như vậy đó anh àh! Mình dừng lại ở công viên Phú Lâm mua bắp xào ăn đi anh!

...

Đang nhai tóp tép món bắp xào thằng Tuấn tranh thủ hỏi:

- Đâu em kể rõ cho anh nghe chuyện của thằng Tài coi!

Con Hiền rất vô tư:

- Hồi đó em học chung với nhỏ em của thằng Tài, tình cờ gặp nó chở nhỏ em đi học nên để ý, ban đầu em cũng không quan tâm vì nhìn nó không đẹp trai lắm, có điều thấy cái mặt lạnh lùng của nó em ghét rồi lâu ngày thích khi nào chả hay. Mà thằng đó nhát thích hà, quen với nó chán phèo! Em là người giới thiệu nó vô công ty bảo vệ của một người quen làm chứ ai... nghe đâu mới đây nó tổ chức đám nhân viên đình công vì trả lương chậm, em nói một tiếng thì nó sẽ không có chuyện gì, nhưng mà em tức nó dám đá em nên em kêu hất nó ra luôn đi chứ sao bây giờ!

- Làm cách nào?

- Có gì khó đâu, nó bận đi học ca tối đúng không? Em kêu xếp lịch cho nó trùng giờ đi học là chết bà nó luôn chứ sao? Hoặc nghỉ làm hoặc nghỉ học!

- Cha em lợi hại quá ha! Anh bắt đầu... sợ em rồi đó! Mà em không thấy tội nó hả?

- Vậy nó có tội em không? Ủa mà... bộ nó thích anh Quân hả?

Tự nhiên nghe con này nhắc tới thằng Quân thằng Tuấn thấy khó chịu sao sao ấy, nó ậm à ậm ực:

- Anh không biết nữa, thì chỉ nghe ghẹo vậy đó!

Thật lòng nó cũng mong là không, nhưng những gì nó thấy và nghi ngờ thì hình như là... Con Hiền chắc lưỡi:

- Chắc không có đâu, anh Quân đẹp trai vậy mà Pede sao trời, thằng Tài cái tướng cũng đâu có giống, chắc không có gì đâu!

Tuấn chợt hỏi:

- Vậy trong ba đứa anh em thích ai?

Em Hiền vỗ vai nó đốp đốp:

- Anh này hỏi kỳ quá, sao em trả lời được!

- Có gì đâu mà trả lời không được?

Hiền trầm ngâm một tí rồi tự phân tích:

- Thằng Tài thì em quen đã lâu, nó cũng hiền, em cũng thích thích, anh Quân thì khỏi nói rồi, đẹp trai quá trời, ai mà không mê. Còn cái bản mặt anh là quỷ...

Tuấn cười:

- Vậy là thích 3 thằng luôn hả? Nhưng thích ai nhất!

Em Hiền rụt đầu xuống cổ mắc cở:

- Em nói thiệt nha...

- Ừh, nói đi có gì đâu!

Cô nàng vừa vặn vẹo mình mẫy, vừa nói:

- Ai đẹp trai nhất em thích nhất!

Tuấn cũng ngầm hiểu là nàng ám chỉ ai nên hỏi tới:

- Bộ anh xấu trai hả?

- Anh cũng đẹp, nhưng mặt anh thấy gái là tươm tướp, không có lạnh lùng, hấp dẫn như người ta...

Thằng Tuấn lầm bầm trong bụng im re. Bất chợt nó nói:

- Hay giờ anh làm lơ với em thì được chứ gì?

Nó nhào tới cắn thằng Tuấn một cái đau điếng:

- Anh mà dám làm lơ với tui, tui san bằng nhà ông luôn đó, ăn quýt rồi bỏ vỏ hả bạn, không có dễ đâu!

- Hì hì.. anh giỡn! Tại em không thích anh làm chi...

...

Hai đứa đang ôm ấp, sờ soạng, núp lưỡi một cách cuồng nhiệt tình tứ trước mặt tiền công viên Phú Lâm thì nguyên một cái cùi bắp bay cái bịch vô đầu thằng Tuấn rồi văng trúng con Hiền. Cả hai đứa chưa kịp định thần thì một ly nhựa đầy nước đá quất vô mặt khiến thằng Tuấn muốn xây xẩm mặt mày. Hai đứa bước xuống xe phủi quần áo nhìn quanh quất thì con Quyên xuất hiện trước mặt, nó trông như một con quỷ dữ, la như xối nước:

- Thằng chó, mày bỏ tao vì con quỷ cái này đó hả?

Quyên nhào tới nắm đầu Hiền đè xuống lên gối. Tuấn chưa kịp can thì con Hiền cũng không vừa kịp thời tháo đôi giày ra... phang vô đầu con Quyên rướm máu miệng. Hai đứa con gái hơi đau đớn buông ra thở hổn hển và bắt đầu chơi võ mồm.

- Con ngựa, mày dám dựt chồng bà hả? Bữa nay tao quýnh cho mày hết biết đường đi quyến rũ trai luôn! Từ nay về sau, dụ ai thì dụ nhưng nhớ chừa chồng bà ra nha con!

Con Hiền cũng tỏ không vừa:

- Mày là con quỷ cái nào mà cả gan dám đụng tới tao vậy? Bữa nay tao mà không đánh cho mày mất hết khả năng sinh sản thì tao không phải là con Hiền.

Thằng Tuấn nhảy vô giữa giang hai tay ra hứng chịu những đòn hươ tay múa chân của hai cô nàng, những vết cào cấu xuất hiện trên tay trên mặt khiến chàng rướm máu rát buốt. Hai con quỷ này đầu tóc bù xù nhắm mắt nhắm mũi lao vào nhau vừa đánh, vừa chửi khí thế luôn. Nhưng mà tất cả đều trúng thằng Tuấn. Đau quá thằng Tuấn hét lên:

- Hai má dừng lại dùm con cái!

Hai con đó mới chịu dừng động thủ nhưng mồm thì chưa dừng:

- Sao mày sợ tao chưa con quỷ cái kia!

Tuấn hét lên:

- Hai má toàn đánh trúng con không hà!

Người xung quanh bắt đầu cười nói châm chọc lời ra tiếng vào:

- Thằng này bắt cá hai tay đây mà... bị bắt quả tang tại trận rồi!

Con Quyên sau màn hung hăng thì bắt đầu chơi màn nước mắt cá sấu. Nó ngồi sụp xuống đường đầu tóc rũ rượi và khóc rống lên, tay chân nó quơ quào xuống đất chẳng khác một con điên:

- Nó chơi con có bầu rồi nó bỏ con theo con này nè bà con ơi! Hu hu hu....

Má ơi, thằng Tuấn thiếu điều muốn độn thộ. Đám đông ồ lên một cái rồi mỗi người chêm một câu sĩ vả thằng Tuấn khiến nó như trời trồng. Chưa hết con Quyên còn đứng dậy chỉ vô mặt con Hiền:

- Mày theo nó đi con, có bầu rồi nó cũng đá mày như tao thôi!

Tuấn tức giận la lên:

- Nè.. nè... cô vu khống vừa phải thôi nha, giữa tôi và cô có chuyện gì nữa đâu mà ngậm máu phun người như vậy hả?

Con Hiền cười:

- Thứ con gái hư thúi đầu đường xó chợ như mày ăn nằm với biết bao nhiêu thằng giờ nhào tới đổ thừa cho con trai nhà lành là sao? Ngu để dính bầu thì đem về cho con gái mẹ mày nuôi vì cái tội không biết dạy con chứ bò ra công viên ăn vạ cho chúng nó xót hả? Về cám ơn cái thằng ông nội của mày kiếp trước nó có tu nên tao không thèm đánh vô mặt chó của mày, mắc công động thai tao mang tiếng ác. Mình đi anh...

Con Hiền và thằng Tuấn leo lên xe phóng đi! Tuấn bấm số thằng Hoài, thằng kia chưa kịp alo:

- Thằng chó, vụ mày chém lén tao, tao còn chưa xử mày là may đó, bây giờ mày làm gì mà để con Quyên nó đi kiếm tao nằm ăn vạ hả? Mày tới công viên rước nó về rồi lo cho nó đàng hoàng nha, nó mà kiếm tao làm phiền một cái nữa là ông bà già với cả dòng họ mày bỏ xứ mà đi là vừa đó!

Xong nó hậm hực cúp máy, chửi thề um sùm. Con Hiền hỏi:

- Con quỷ cái nào vậy?

Tuấn phun ra một lèo quá khứ của nó và Quyên cho con Hiền nghe, nghe xong con nhỏ ôm nó vào lòng nói:

- Cha, anh Tuấn giang hồ xem ra cũng dại gái và sống tình cảm quá ha!

- Thôi về nha, hôm nay anh bực mình quá!

- Sao vậy anh? Tắm một cái là khỏe khoắn, tỉnh táo lại chứ gì?

- Mắc công về nhà quá!

- Hôm nay anh sao vậy? Tới khách sạn tắm!

- Thôi, không có hứng, với lại anh mệt quá, để anh chở em về, hôm khác đi anh đền cho!

Hiền phụng phịu ôm Tuấn vào lòng nhưng nàng ta vẫn im lặng mặc nhiên coi như đồng ý.

[Hết phần 20]

Bỏ con Hiền xuống nhà nó cảm giác như vừa quăng được cả container đá xanh, sắt cục ra khỏi đầu óc và... chả hiểu ma xui quỷ khiến đưa đường dẫn lối thế nào nó bấm chuông cửa nhà một người quen. Con Duy Linh nghe tiếng chuông sủa rân trời. Thằng Quân đang vuốt ve con mèo vàng đi ra mở cửa, vừa thấy thằng Tuấn nó tròn xoe con mắt:

- Đi đâu mà ghé đây tối dữ vậy nhóc? Trời, sao đầu tóc tay chân gì trầy xướt hết vậy?

Tuấn nhìn thằng Quân chăm chăm:

- Ông không mời tui vô nhà được sao?

- Thì vô đi, bày đặt bắt lỗi. Đá cái chết giờ!

Không cần thằng Quân mời mọc hay hỏi han gì cả, vừa lên tới phòng là nó đỗ sập xuống cái giường thở dốc. Ôi, sao mà cái mùi nơi đây nó thân thuộc và dễ chịu thế này... thằng Quân tay vẫn chưa rời khỏi con mèo chỉ nhìn nó mỉm cười rồi nói:

- Lại đánh nhau với ai àh? Căn cứ theo vết thương thì lần này đối thủ là con gái, vì con trai chả ai cào cấu trầy xướt kiểu như vậy cả. Hay là bắt cá nhiều tay quá rồi bị bắt quả tang tại trận nên diễn ra cuộc đánh ghen? Có liên quan tới bé Hiền không?

Nghe tới tên con Hiền thằng Tuấn quăng mạnh cái gối về phía thằng Quân rồi hét lên:

- Bé Hiền ông nội tui đó chứ bé Hiền! Ông là thằng khốn nạn, bát xê con quỷ cái đó qua cho tui làm chi, giờ sao dứt ra nè...

Quân né được cái gối, nó buông con mèo xuống rồi đi vào toalét, lát sau nó quăng một cái khăn ướt lên mặt thằng Tuấn:

- Nè, lau mình mẩy đi, nhìn gớm quá! Không làm gì quá đáng thì mắc gì con nhỏ kia đeo theo kưng chứ!

Quân le lưỡi nhìn nó chọc quê. Tuấn hít một hơi thật sâu, cảm giác cái khăn mát lạnh đem tới cho nó một cái gì đó hết sức thân thương và khoan khoái, bất chợt nó nủng nịu:

- Tại ông mà tui ra nông nổi này nè... bây giờ ông phải đền cho tui!

Thằng Quân nheo mắt:

- Đền sao? Đừng kêu anh quen bé Hiền nha! Nam mô a di đà phật!

Nhìn thằng Quân chắp tay lên nệm phật Tuấn phì cười:

- Cái mặt ông gian tà như thế tu hú thì có, "miệng nam mô mà bụng thì bồ dao găm"! Giờ ông phải... lau mặt cho tui coi như là... đền tội! Tui mệt quá, lau không nổi nữa rồi!

Thằng Quân giả bộ nhảy dựng lên:

- Trời ơi! Có phải không vậy? Làm như con gái vậy ba, đi nhỏng nhẽo với anh trời! Đừng có mơ nha!

- Kệ tui! Nhỏng nhẽo vậy luôn đó!

Mặc dù lên tiếng phản đối nhưng thằng Quân cũng lồm cồm bò lên giường dùng khăn thấm vết thương thật nhẹ cho nó. Phê quá thằng Tuấn nằm im re nhắm mắt, miệng cố nén cười. Quân hầm hừ:

- Làm như nó ông nội mình vậy!

- Ây da! Đau cha già, nhẹ tay chút! Mẹ bà hai con đó nuôi móng tay dài đặng để dành móc đít hửi chơi hay sao mà cào tui đau thấu trời xanh!

- Ăn với chả nói!

Và hình như bao giờ hễ hai đứa ở cự ly gần là thằng Quân cứ mân mê cái vành tai có đeo bông của nó. Thằng Quân dùng khăn bóp mũi nó một cái.

- Á! Ông ám sát nghệ sĩ hả!

Chưa hết, thằng Quân sau khi lau mặt xong bèn ngồi lên bụng thằng Tuấn dùng đùi kẹp cứng người nó lại, một tay chàng khóa hai tay kia của nó xuống giường, còn một tay chàng nhét cái khăn vô miệng khi thằng Tuấn đang huyên thuyên trận ẩu đả vừa lúc nãy. Trong khi thằng Tuấn đang giãy giụa, ú ớ thì tiếng nhạc chuông.... quái dị bằng tiếng Thái Lan của thằng Quân reo lên. Quân nhảy xuống giường chạy ra sân thương nghe điện thoại, thằng Tuấn cảm giác cuộc chạm trán mới xãy ra còn đuối hơn cả trận đánh nhau với hai cô nàng kia nữa... Nó nằm thở hổn hển và nghe...

- Ờ... tui soạn đồ đạc sẳn hết rồi, sáng mai tui qua rước ông sớm, ngủ đi cho khỏe, đừng có lo gì hết!... Ừh đừng thức khuya nha! Mai ông còn phải chở tôi đó... bye!

Dù không thấy mặt nhưng thằng Tuấn cam đoan là thằng Quân đang nở một nụ cười hạnh phúc sau khi cúp máy. Vậy là... sáng mai hai tụi nó sẽ đi Vũng Tàu chơi àh? Nhìn nơi góc giường Tuấn thấy cái valy đầy nhóc đang được đặt ngay ngắn. Bất chợt chàng nghe khóe mắt mình cay cay vì một điều gì đó vô hình.

...

Quân mở cửa phòng đi vô nhưng thằng Tuấn không còn nằm trên giường nữa, Quân quay ra sau lưng nhưng tất cả đã muộn màng, thằng Tuấn chơi nguyên cái mềm trùm đầu và xiết chặt tay thằng Quân lại, nó hất cẳng cho thằng Quân ngã nhào lên giường, rồi dùng cái gối đập tới tấp hết sức vào đầu thằng Quân. Trông chẳng khác một trận khủng bố. Tiếng thằng Quân vọng ra từ trong mềm:

- Bớ... người... ta... thằng... Tuấn... nó... hấp... diêm... tui!

Thằng Tuấn chỉ ngừng khi nó cảm thấy... cả bàn tày mỏi nhừ. Thằng Quân nằm bất động trong mềm... thấy đối thủ nới lỏng tay, nó hất cái mềm ra và thở phì phì như đã rất lâu rồi chưa được thở. Nó kéo đầu thằng Tuấn đập xuống tay nó rồi choàng chân qua khóa bụng thằng Tuấn lại, xoay người qua vừa thở vừa hỏi:

- Tự nhiên qua kiếm anh chi vậy? Đừng nói qua bắt tui lau mặt xong rồi về nha!

Tự nhiên nghe thằng Quân hỏi "qua kiếm chi vậy" khiến nó thấy mủi lòng sao sao ấy, chả lẽ không có lý do gì nó qua kiếm cũng không được sao? Ủa mà thật ra nó qua kiếm thằng Quân vì lý do gì nhỉ? Cũng hên, sau vài phút im lặng cuối cùng nó cũng có lý do:

- Tui tính qua kêu ông khỏi làm clip, khỏi phóng hình gì hết!

- Sao vậy?

- Nó mới chửi tui nè, quê rồi, khỏi tặng cái gì nữa!

- Hồi kèo là mất tiền cọc đó nha!

Thằng Quân lúc nào cũng pha trò được. Nó nằm yên cho thằng Quân đùa giỡn với cái vành tai có đeo bông của nó, nó thích cảm giác đó ghê. Dù không nhìn nhưng nó biết thằng Quân đang chăm chăm vào nó:

- Có vậy thôi hả? Còn gì nữa không?

- Muốn lý do gì nữa cha!

Thằng Quân vẫn chưa thôi bắt bẽ:

- Vậy sao không điện thoại, chạy tới đây chi cho mắc công!

Bực mình nó đùng đùng ngồi dậy hỏi vặn lại:

- Bộ tui qua đây nói trực tiếp cũng không được hả? Có vấn đề gì sao? Mà... mà... tui có biết số của ông đâu mà điện!

Thấy nó tự nhiên nóng giận thằng Quân mỉm cười... thật đẹp:

- Hỏi có vậy cũng nóng, thiệt tình, tại anh thấy nhóc bây giờ lạ quá!

- Lạ gì mà lạ...

- Giờ anh đụng sao im re, không chửi bới như hồi đó nữa... ha ha ha!

Nó quê độ chu mỏ ra:

- Giờ có ngon đụng nữa coi!

Thằng Quân tỏ ra nguy hiểm khôn lường:

- Đụng vậy người ta đủ ghiền rồi! Ha ha ha!

- Ghiền... mắc ói quá! Thôi tui về! Ở lại mắc công ông lại nói là...

Bổng nhiên thằng Quân nói:

- Thôi! Vậy cũng giận, giờ thấy giống con gái lắm rồi đó nha! Hết kêu lau mặt rồi tới giận dỗi, thằng Điệp thằng Tân mà biết chắc là...

Không ngờ thằng Quân biết ngay đúng điểm yếu của nó mà chơi, hai thằng bạn của nó mà biết chuyện này chắc nó có nước đội chảo mà đi học quá, thằng Tuấn giả bộ tỉnh bơ để không cho thằng Quân không nhận ra điều đó. Cũng hên thằng Quân cũng làm lơ. Đột nhiên thằng Quân cởi áo, tuột quần ra làm mặt thằng Tuấn đỏ rần rần:

- Cha già mắc dịch! Ông làm trò gì vậy hả?

Trái lại thằng Quân nhìn nó ngạc nhiên:

- Thay đồ, đi uống nước chứ làm gì! Làm cái gì mà la um sùm như con gái vậy cưng! Chưa thấy con trai sexy bao giờ àh?

Nó im re lầm bầm: "Rõ ràng thằng chó Quân đang cố ý chơi nó đây mà, tính khêu khích, lờn vờn nó chứ gì! Đừng có mơ!"

- Đi nhóc!

...

- Sao ông không lấy xe ông?

- Lười dắt ra lắm, đi một xe thôi, bộ chở anh có vấn đề gì sao?

- Có sao không! Chở ông lỡ người ta nói tui pede giống ông thì sao?

Thằng Quân nhăn mặt một cái rồi nhảy tọt lên xe ôm nó sát rạt ngay:

- He he he, cái đó là người ta nói nhóc chứ đâu phải nói anh, việc gì anh phải lo.

Mặc dù buông ra lời đó có hơi khiến nó ân hận vì đã nặng lời với thằng Quân nhưng thấy thằng Quân không phản ứng gì nó cũng an tâm. Kệ.

- Đi đâu?

- Quán con Thủy, uống cam dâu! Mau quên thế!

Có cố ý muốn chống đối:

- Thôi uống cà phê đi!

- Nô, nô, anh chỉ uống được sinh tố thôi!

- Đi quá Bar đi!

- Đừng có mơ nhóc! Anh không có hư hỏng như nhóc đâu! Không uống sinh tố thì về!

Bổng nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện của thằng Tài với Quân, nó hỏi:

- Về trễ có sao không?

- Sao là sao?

- Mai ông đi Vũng Tàu sớm mà...

Thằng Quân cốc đầu một cái:

- Trời! Nghe lén chuyện người khác là không tốt đâu nha! Lẽ ra là ngủ sớm đó, nhưng vì nễ tình nhóc bao nên anh phải miễn cưỡng đi nè! Còn không biết thương anh nữa hả?

Cái chữ "thương" nghe sao nhột thấy tía. Tuấn la lên oai oái:

- Cái gì? Ai... bao cha nội? Ông rũ tui trước rồi còn "uống theo ý của ông" nữa mà bắt tui bao là sao? Tui đâu có thích uống cái món cam dâu quỷ quái gì đâu!

Thằng Quân mỉm cười im lặng, nó bóp cổ thằng Tuấn. Thật ra bây giờ, ngay tại lúc này đây, thằng Tuấn biết rằng nó thèm món sinh tố cam dâu hơn bao giờ hết.

[Hết phần 21]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: