Chapter 3
"Nô tài Bắc Phong khấu kiến bệ hạ." Bắc Phong bị triệu tiến ngự thư phòng trong lòng thấy bất ổn, trước không nói, chỉ nói đêm nay để cho người không rõ thân phận quấy nhiễu thánh thượng đã là một cái tội đủ cho hắn uống nhất hồ( một bình), xem đi, từ lúc hắn tiến vào hoàng thượng đã không nói một câu, khiến hắn trong lòng tràn đầy sợ hãi. Xem ra hôm nay tội chết có thể miễn, mang vạ cũng khó trốn, không bằng chính mình trước nhận tội cùng cầu xin xử phạt nhẹ tay.
"Nô tài đáng chết, hộ giá đến chậm, nô tài sẽ gia tăng thêm binh lính đi tra, dù thích khách kia có chắp cánh cũng khó thoát."
"Trẫm tìm ngươi đến không phải vì việc này, trẫm hỏi ngươi chuyện trẫm dặn dò ngươi làm được đến đâu rồi?"
"Bẩm hoàng thượng, Lệ tam thiếu gia tay chân đã phế, nhưng vẫn chưa để cho Lệ phi biết."
"Trẫm hạ chỉ nàng biết thì thế nào, nàng muốn ồn ào cứ để cho nàng đến tìm trẫm. Một kiện khác kia." (chuyện, đạo chỉ)
"Miền nam đúng là có cống nạp một gánh hát, Tiểu Vũ làm trong ban hoa đán, nhưng..."
"Nói...."
"Bệ hạ, nô tài tra được một chuyện, cái gánh hát kia là sau cùng mới được thêm vào danh mục quà tặng, theo người hiểu chuyện nói rằng bởi vì Nam quốc hôn quân trúng ý Tiểu Vũ nhi đồng, Nam hậu xuất phát lòng đố kị mới đem bọn họ tới tặng."
"Ngươi đem an bài bọn họ ở nơi nào?"
"Bẩm bệ hạ, nô tài an bài bọn họ ở tại Tĩnh Viện."
"Quản sự chính là ai?"
"Là Lý An."
"Một đám cẩu nô tài lĩnh bổng lộc của trẫm còn tham ô thực tiền(tiền cấp bữa ăn cho người trong cung), đây là cách Bắc quốc đối đãi với ngoại nhân sao? Ngươi đi tra cho trẫm ai cầm thực tiền của Tĩnh viện, có người thừa nhận thì khen ngược tội chết có thể miễn mang vạ tránh khỏi, ai không nhận thức trong lời nói thì lôi hết tất cả quản sự Tĩnh viện có liên quan ra ngoài chém, lấy việc này làm gương răn đe. Còn có chuyện thích khách cũng không cần tra xét nữa. Ngươi lui xuống đi, nói cho người phía dưới đừng nhìn người từ ngoài đến liền khi dễ."
"Vậy, nô tài cáo lui." [trời ạ, cuối cùng có thể đi rồi, ai quản hắn chẳng hay ho chút nào, không phải chính mình là tốt rồi. Kia giúp cẩu nô tài cạnh mình đi làm, không cho tử bọn hắn mới là lạ.]
* ****************
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, sinh thần hoàng đế cả nước quốc khánh ba ngày, đặc xá thiên hạ. Khâm thử." Bắc quốc trong cung một cảnh náo nhiệt vui mừng, Bắc đế mới uống mấy chén đã muốn hồi cung nghỉ ngơi.
"Bệ hạ, nô tì oan uổng a." Lệ phi khóc nức nở, tiến lên ôm cổ chân Bắc đế.
Bắc Bích Long đã mất đi kiên nhẫn đối với nàng, vì chuyện của tam đệ nàng cũng chưa có nguôi giận, hiện tại lại gặp nàng làm phiền. "Ngươi oan? Ngươi có oan ở đâu?"
"Bệ hạ xin hãy làm chủ cho nô tì a, không biết tên nô tài nào trước mặt bệ hạ xúi giục đúng sai, làm cho bệ hạ hạ chỉ đánh gãy chân tay quốc cữu, hơn nữa không cho trị liệu, Tam đệ ta hắn oan a, bệ hạ xin hãy làm chủ a!". Nói xong còn làm nũng túm túm vạt áo Bắc đế.
"Tam đệ ngươi oan? Hắn mang theo thủ hạ rêu rao khắp nơi, thủ hạ của hắn lại dùng roi gai lại dài liền đánh vào đầu trẫm, hắn oan?!"
"Bệ hạ, nhất định là tiểu nhân vu cáo hãm hại, hắn....." Lệ phi biết Bắc đế hận nhất hoàng thân quốc thích làm ác quê nhà, phá hư danh dự hoàng tộc, cố gắng vì đệ này thoát hiềm nghi, thật sự không tìm được nô tài nào gánh tội thay.
"Không cần nữa, trẫm tự mình cùng hắn giao thủ chưa nói rõ thân phận, trẫm không có giết hắn đã là nể mặt mũi ngươi rồi. Trẫm phế tay chân hắn là muốn hắn hấp thu giáo huấn nhỡ kỹ tội lỗi chính mình đã làm, được rồi ngươi trở về đi, nói cho quốc trượng đại nhân hảo hảo quản giáo đệ đệ của ngươi, tái làm cho trẫm chứng kiến bộ dáng kia của hắn lần nữa trẫm liền tiếp nhận giúp quản giáo hắn." Nói xong phân phó tả hữu(tùy tùng) lôi Lệ phi ra.
"Hoàng thượng, khai ân thế nào, bằng không cho ngự y trước đi nhìn xem, xong sự nhất định nô tì sẽ dẫn hắn đến trước mặt bệ hạ tạ tội. Hoàng thượng...." Lệ phi không chịu buông tha , theo sát Bắc Bích Long phía sau. Khiến hắn không chịu nổi phiền phức.
Bắc Bích Long tiến vào tẩm cung, ngoài cửa còn mơ hồ nghe thấy thanh âm của Lệ phi. Phiền hà, hắn vội vàng thay đổi đồ thường phục, chạm áo của Bắc Phong, "Nhỡ kỹ nói cho mọi người trẫm đã ngủ, ai ầm ĩ liền tha ra ngoài đánh 40 trượng rồi giải quyết sau, trẫm muốn đi ra ngoài đừng cho bất cứ kẻ nào biết, nếu không sẽ giết ngươi." Bắc đế nói xong xoay người theo cửa sổ hậu ra ngoài.
Bên ngoài cửa sổ chính là ngự hoa viên, Bắc đế nhất thời nghĩ không ra nên đi đâu, lúc này nổi lên tên Tiểu Vũ, [Tiểu Vũ, đi tìm hắn cũng tốt], Bắc đế cố gắng tìm cách tránh bọn thị vệ mà rời đi, tới Tĩnh viện. Đứng ở ngoài cửa mới nhớ, ở thọ yến hắn cũng có thấy chỗ gánh hát của Tiểu Vũ, có lẽ Tiểu Vũ cũng đi hỗ trợ.
Bắc Bích Long đang lúc tiến thoái lưỡng nan, Tĩnh viện môn theo lý(phía trong) mở ra, đầu Tiểu Vũ theo cánh cửa ngó ra ngoài dò xét.
"Bích ca ca, hảo hảo lại gặp được ngươi." Tiểu Vũ cao hứng đi tới nhào lên người Bắc đế, giống như con gấu túi ôm cổ hắn, còn đong đưa qua lại.
Bắc đế ôm lấy hắn, đem đặt trên thềm đá, "Mọi người trong gánh đều đi diễn xuất, ngươi sao lại không đi? Nhàn hạ sao?"
Không đề cập không tồi, nhắc tới Tiểu Vũ liền chu miệng ,"Phải không, tất cả mọi người lên sân khấu, cố tình để cho ta giữ nhà, bên ngoài náo nhiệt như vậy ta đều không nhìn tới."
"Tiểu hài tử chỉ biết chơi đùa, hai ngày này tại sao không đi tìm ta cùng chơi?"
"Hắc..." Tiểu Vũ chột dạ bắt đầu ngây ngô cười.
Bắc đế nhìn thấy hắn như vậy liền đoán được tám chín phần, "Lại lạc đường có phải hay không?" Hắn đã cố ý đặc biệt phân phó thuộc hạ thấy Tiểu Vũ thì nhượng cho hắn trực tiếp đi vào, Tiểu Vũ lại mê ăn như vậy, không có khả năng không đến, dù cho hắn có sách lược này thì tiểu gia khỏa cũng vẫn là một lộ si(nhớ đường kém)
"Bích ca ca, ngươi không lo ban sao?" (tuần tra, làm việc).
"Ta...." Bắc đế nhớ tới lần trước gặp mặt hắn dường như có nói cho Tiểu Vũ hắn là thị vệ trong cung."Bắc đế đã ngủ, ta cũng tan tầm."
"Vậy ngươi nhất định chứng kiến thọ yến, nói cho ta nghe một chút được không?" Tiểu Vũ dùng ánh mắt trông mong nhìn hắn.
Bắc Bích Long chứng kiến bộ dáng đáng thương kia, trong lòng vừa động, kìm không được lòng liền đưa tay sờ sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn ấy,"Ngươi muốn nghe chuyện gì, đi vào nhà rồi ngươi hỏi ta giảng cho ngươi nghe, dù sao cũng rót cho ta một chén trà đi?"
"Ân...đi a" Tiểu Vũ hưng phấn đem Bắc Bích Long kéo vào phòng của hắn, trong phòng bài trí rất đơn giản, mở ra một cửa lớn, cách cửa không xa là một cái bản, hắn ở bên cạnh bàn ngồi xuống, Tiểu Vũ cầm lấy bình trà rót cho hắn một chén nước.
"Thực xin lỗi, chúng ta không ai uống trà, chỉ có nước sôi, thế này a, cái chén của ta vẫn còn sạch sẽ cho ngươi. Tốt rồi, ta muốn biết có vũ sư tử (múa sư tử) không? Có ảo thuật hay không? Có hay không...."
"Được rồi ngồi xuống, cuối cùng muốn ta như thế như thế nói đi?"
Bắc Bích Long khó có được cùng hắn thật sự ngoạn (chơi đùa) trò chơi một hỏi một đáp, Tiểu Vũ vừa nghe vừa lôi một chiếc bánh bao từ trước ngực ra ăn.
"Đây là....?" Bắc Bích Long bắt được tay Tiểu Vũ.
"Đây là màn thầu(bánh bao), tuy rằng không ngon bằng điểm tâm lần trước ngươi cho ta, nhưng có thể ăn no bụng, chậm rãi ăn hương vị cũng không sai. Thể nào nga, phân ngươi một nửa."
Bắc Bích Long nhìn này xưng màn thầugì đó, cắn một miếng nhỏ, gian nan nuốt xuống, [trời ạ, đây là màn thầu sao, vừa thô vừa sáp, sao hắn ngày thường có thể ăn thứ kém hương vị đến thế ] (ai sướng được như vua các ngươi đâu :-<) "Sao vậy dạng cũng không tệ lắm đi?" Tiểu Vũ lấy lòng hỏi. Bắc Bích Long xem bộ dáng Tiểu Vũ chỉ biết, hắn ngày thường đều ăn cái này mà cũng coi là mỹ thực(thức ăn ngon), liền cảm thấy trong lòng ê ẩm. "Tiểu gia khỏa, không ăn cơm chiều sao? Vẫn là người trong cung lại làm khó các ngươi?" "Không có, gần đây cơm canh đưa tới đã tăng lên bốn món ăn một món canh, còn có thịt nữa, nhưng hôm nay bởi mọi người đi ra ngoài, bọn hắn đều ở bên ngoài ăn, liền lưu ta giữ nhà, sẽ không có đưa cơm tới, nhưng một tiểu công công không tệ bên quản sự, giữa trưa đặc biệt cho ta một cái màn thầu để buổi tối ăn." Nói xong đem màn thầu đưa vô miệng, Bắc Bích Long lấy tay cản xuống, Tiểu Vũ một hơi suýt chút nữa cắn được tay hắn. "Đừng ăn, ta còn có chút điểm tâm so với lần trước rất tốt, ta đi đưa cho ngươi, này liền cho ta đi." Nói xong cầm lấy nửa bánh màn thầu trong tay Tiểu Vũ. Tiểu Vũ một bên tiễn Bắc đế xuất môn, một bên lo lắng dặn theo,"Bích ca ca, ngươi nhất định phải trở về a, hơn nữa phải đi nhanh một chút nga, bằng không Tiểu Vũ đói không chịu nổi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro