Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 2

Gánh hát của Tiểu Vũ bị an bài ở trong Tĩnh Viện cung, cách lãnh cung chỉ đúng một môn, lãnh cung bình thường truyền ra tiếng than trách còn có thể nhẫn nhịn, nhưng chuyện đói bụng, Tiểu Vũ cùng các sư huynh đang tuổi lớn khó có thể chịu nổi.

Bắc quốc trong cung người đưa cơm cho bọn họ là người bên ngoài đưa cơm, không phải không đưa đến nơi, chính là vì đưa ít, tiền này bọn họ còn có thể mua ít đồ ăn chống đỡ, hôm nay tồn lương(lương thực dự trữ) đã ăn hết, vốn định ra cung đi mua, nhưng Thạch Sùng Môn nói sinh nhật Bắc đế còn có ba ngày nữa là tới, hiện tại đã bắt đầu giới nghiêm, trong cung nếu không có tổng quản phê văn thì không được ra ngoài.

Lý tổng quản nói thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, bảo mọi người nhẫn nhịn, chỉ tới khi đêm khuya thì Tiểu Vũ thật sự nhịn không được.

Tiểu Vũ vốn định đi tìm được phòng bếp, kiếm miếng cháy ăn cũng tốt, nhưng không may hắn lại lạc đường.

Bắc Bích Long đang ở thư phòng phê chuẩn tấu chương, lại nghe ngoài có tiếng người, liền hô một câu, "Người nào ở ngoài cửa, hãy xưng tên ra".

Tiểu Vũ tâm vốn can đảm, vừa nghe trong phòng có người hỏi, lập tức ngồi chồm hổm xuống, từng bước một tiến lên phía trước, không nghĩ tới chỉ vừa tiến được ba bước kiếm đã đặt trên cổ.

"A.......tha mạng, ta không ác ý, chỉ muốn đi tìm chút đồ ăn thôi."

Bắc Bích Long nghe thanh âm quen tai, chĩa thẳng mũi kiếm về phía mặt kẻ kia, vừa nhìn liền thấy đúng là Tiểu Vũ mà hắn nhất thời hảo tâm đã cứu. Xem bộ dạng Tiểu Vũ, giống con thỏ hoảng sợ tới mức co rúm lại mà run rẩy.

"Tiểu ngu ngốc, chúng ta lại gặp mặt."

Tiểu Vũ nghe thật quen tai, thuận theo hướng mũi kiếm ngước mặt lên xem, "Ân công, ngươi sao sao ở chỗ này?"

Lúc này phía xa gần truyền đến tiếng người ồn ào, Tiểu Vũ chắc chắn sẽ liên lụy đến người trong gánh hát. Bắc Bích Long đoán nhất định là bọn thị vệ đến hộ giá. Ngay sau đó liền kéo Tiểu Vũ chạy tới tẩm cung ở gần đó. Lúc trước, hắn từng phân phó qua tẩm cung của hắn bất luận kẻ nào cũng không được quấy nhiễu, ai không tuân liền giết không tha.

Tiểu Vũ gặp lại người quen hiển nhiên cao hứng. "Ân công, ngươi sao sao lại ở đây a?"

"Ân....ta là thị vệ trong cung." Bắc Bích Long đột nhiên đến đây liền có hứng muốn đùa vui.

"Ân công, ngươi tâm địa thật tốt, đây là lần thứ hai ngươi cứu ta."

"Ngươi cho rằng ta thích cứu ngươi sao? Cũng tại ngươi quá ngu dốt."

"Hắc...ta cũng không muốn vậy a."

"Tiểu ngu ngốc, quá nửa đêm không ngủ, ở trong cung chạy loạn, không sợ rơi đầu sao?"

"Ta cũng không muốn a, nhưng thật sự quá đói bụng, không ngủ được." Bụng của hắn lúc này hợp tác vang lên. "Ục..." Tiếng kêu rất to, Tiểu Vũ thẹn thùng đỏ mặt.

"Cáp......" Bắc Bích Long thật lâu chưa có gặp qua người thành thật như thế, khó nhịn được liền phá lên cười.

Lúc này Tiểu Vũ thấy được trên bàn có bày điểm tâm, nhìn mà nuốt nước bọt. Bắc Bích Long thuận theo tầm mắt của hắn, hào phóng đem cả bàn đồ ăn lên trước mặt hắn.

Tiểu Vũ thật sự đói, nhưng vẫn lễ phép hỏi, "Ta có thể ăn sao?"

"Ăn đi, đều của ngươi hết." Bắc Bích Long vốn là kiêng đồ ngọt, tẩm cung bày điểm tâm chỉ là bài trí cho đẹp, rất ít người động vào.

"Sao vậy ăn no?"

"Không phải, chính là nghĩ đến ta ở đây ăn uống, tổng quản bọn hắn còn phải chịu đói, khó sống rồi. Còn lại ta cũng không thể mang về được ư?" Nói xong dùng ánh mắt đầy khát vọng hướng Bắc Bích Long.

Bắc Bích Long nhờ vậy mà cảm thấy vui vẻ hẳn. "Ngay cả đồ ăn ngươi còn muốn mang gom lại, quên đi dù sao ta cũng nói đều là của ngươi, muốn mang ngươi cứ mang đi."

Tiểu Vũ vừa nghe cũng không khách khí, hăm hở mang điểm tâm đổ hết vào vạt áo, đứng lên ôm bảo bối vào trong lòng.

Bắc Bích Long nhìn hắn bất lực lắc đầu, thuận miệng hỏi một câu, "Trong cung mà các ngươi lại thiếu cơm canh sao?"

"Đúng vậy! Bọn hắn không phải không cấp, chính là cấp thiếu nên ăn không đủ no."

Bắc Bích Long nghe thấy liền nheo ánh mắt lại, hắn nhớ rõ cơm canh tiền đều cấp, xem ra có người ở giữa phá rối, đáng chết, để cho hắn điều tra ra nhất định giết không tha.

Tiểu Vũ trì độn (không nhạy bén) liền không nhận ra sát khí, còn ngây ngốc cầm lấy một khối điểm tâm đưa lên trước mắt Bắc Bích Long

"Gì chứ? Ngươi không phải thích ăn sao?"

"Ta đều cầm hết đồ ăn của ân công sao? Cho ngài lưu lại một khối đi." Nói thì nói như thế, nhưng trong ánh mắt hắn nhìn miếng điểm tâm ấy là tràn ngập ý không muốn.

Bắc Bích Long thấy hắn như vậy, phá lên cười, tiểu hài tử nhiều uất ức a! "Ngươi đều cầm đi đi, ta còn có, còn có sau này gọi ta Bích đi, ân công ân công ngươi không thể buông tha khỏi miệng sao?"

"Ân...ta sau này gọi ngươi Bích ca ca đi, sau này ta còn tới tìm ngươi ngoạn(vui đùa) được không? Không nên chớp con ngươi sao? Thoạt nhìn hảo hung (ác)." Nói xong đưa một bàn tay ra chạm vào mí mắt của hắn.

Bắc Bích Long hoảng sợ, đã bao lâu, có lẽ từ khi hắn đăng cơ tới nay, sẽ không có ai kêu hắn ca ca, đệ đệ hắn đều gọi hắn hoàng huynh, đối hắn là bảy phần kính ba phần sợ. Mà lấy tay xoa đầu của hắn lại càng không ai dám, giáp mặt phê bình hắn là muốn đâm đầu vào chỗ chết. Theo đạo lý loại đại bất kính này nhất định phải giết.

Bắc Bích Long tha thiết cười, đột nhiên quyết định lưu lại hắn coi như nuôi một sủng vật đáng yêu cũng tốt.

Tiểu Vũ không biết trong lúc đó Bắc Bích Long thay đổi ý, vừa lúc chọn được một cái mệnh , còn Tiểu Vũ chỉ cao hứng tự giác nhận thức ca ca.

"Bích ca ca, ngươi có thể hay không đưa ta hồi Tĩnh Viện, ta lạc đường, trời mau sáng như thế này, tổng quản thức dậy không thấy ta sẽ mắng ta."

Bắc Bích Long không muốn bại lộ thân phận thực tại, mang Tiểu Vũ né tránh trở lại Tĩnh Viện.

"Bích ca ca, theo ta đi vào gặp tổng quản ?"

"Ta còn có việc phải làm, chính ngươi đi vào thôi" Hay nói giỡn, mặt hắn là ai cũng đều có thể thấy sao? Những người đó còn chưa đủ tư cách.

Tiểu Vũ đi vào viện môn, trước khi đóng cửa còn cùng Bích ca ca phất phất tay, vừa đóng cửa xong, chợt nghe, "Tiểu Vũ, ngươi đi đâu?"

Tiểu Vũ chậm rãi xoay người, nhỏ giọng nó, "Tổng quản, ta đi tìm đồ ăn, ta thật đói" Nói xong lấy đồ điểm tâm trong lòng mang ra. "Người xem, ta tìm được điểm tâm, ăn thật ngon, cho ngài nếm thử."

Tổng quản vừa nhìn hình thức của những điểm tâm đó, ôm đồm giơ tay chỉ Tiểu Vũ hỏi. "Này đó ngươi như thế nào có được."

Tiểu Vũ sợ hãi, đem hết đầu đuôi ra nói, cũng cam đoan : "Thật sự, ta không trộm, thật là Bích ca ca cho ta."

Tổng quản nghe xong liền biết tên tiểu ngốc tử này gặp ai, mang về điểm tâm chính là long phượng cát lợi cao, chỉ có hoàng đế cùng phi tử mới có thể ăn đến. Xem bộ dạng hắn là gặp được Bắc đế, sẽ không biết cùng Bắc đế tương ngộ, là phúc không phải là họa, là họa trốn cũng đã muộn.

"Tiểu Vũ, sau này nhìn thấy người kia Bích ca ca liền ngoan một chút, đừng đắc tội với hắn. Trở về phòng thay quần áo đi, nên luyện công."

*******************

Bắc đế đưa Tiểu Vũ về liền hướng thư phòng đi, chỉ nghe đằng sau có người lớn tiếng quát hỏi:" Người nào, đứng lại."

Bắc đế chậm rãi vừa quay đầu, kẻ quát hỏi lúc nãy sợ tới mức gần chết, lập tức quỳ xuống:"Nô tài đáng chết."

"Trong cung sao vậy trông gà hóa cuốc."

"Khởi bẩm bệ hạ, Bắc Phong Bắc tổng quản nói hôm qua bên ngoài ngự thư phòng có tiếng động khác thường, bệ hạ cũng mất tích, sai nhóm chúng nô tài kiểm tra nghiêm ngặt hơn."

Nhiều chuyện, cho gọi Bắc Phong tới ngự thư phòng gặp ta."

———————————————————————–

Long phượng cát lợi cao: bánh ngọt hình long phượng mang ý nghĩa tốt lành

———————————————————————————–

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro