Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ

Võ Bình hầu trầm tư suy nghĩ một lúc lâu liền nói "Minh Châu ở lại. nương tử cùng Bác Viễn lui ra trước đi"

Tô Bác Viễn nhìn phụ thân tính nói thêm, lại nghe tiếng mẫu thân nói "Hảo"

Võ Bình hầu phu nhân nhìn nhi tử mình "Ta cùng con ra ngoài cẩn thận nói tiếp"

Tô Bác Viễn gật đầu, có chút lo lắng nhìn về phía muội muội mình, lúc này theo mẫu thân cùng lui ra ngoài.

Tô Minh Châu nhưng lại thần sắc vẫn rất trấn định.

Võ Bình hầu chậm rãi thở dài "Con đã cẩn thận suy nghĩ"

Tô Minh Châu khi không cười cũng làm người ta cảm thấy ngọt ngào "Vâng"

"Con có biết mình sẽ gặp phải được những điều gì đúng không?"

Tô Minh Châu dạ một tiếng "Dạ biết, nếu về sau phu quân của con là người không có ý chí kiên định, dù lúc đầu có thể tin tưởng con, nhưng về sau nghe nhiều lời dèm pha, thì có lẽ cũng sẽ có nhiều khúc mắc, có lẽ từ đó quan hệ tình cảm phu thê e rằng không ổn được"

Võ Bình hầu không nói gì.

Tô Minh Châu biết rõ chuyện này phụ thân không đồng ý thì e rằng mẫu thân cũng tuyệt đối không, thậm chí sẽ đi tìm dì để tìm cách loại trừ đi các khả năng có thể phát sinh ra ảnh hưởng tới nàng, "Chỉ là tính thì sao? Con là con gái của phụ thân, mẫu thân, là con vợ cả của hầu phủ, chả lẽ về sau còn phải xem qua sắc mặt người khác mà sống hay sao ạ?"

Ông khẽ nhíu mày, nhưng không trách gì nữ nhi, chỉ chờ nàng nói tiếp.

Tô Minh Châu tuy lớn lên xinh đẹp dịu dàng, thanh âm mềm mại nên nhìn có chút vô hại, nhưng tuyệt đối không phải người mềm yếu như thỏ, dễ khinh thường, nàng có niềm ngạo của mình "Chẳng sợ mọi người hiểu lầm con, con có phụ thân, mẫu thân cùng ca ca, con chỉ để ý đến mọi người, chỉ cần mọi người chịu tin con, vậy là đủ rồi ạ"

Võ Bình hầu nhìn nữ nhi "Con không biết lời nói đáng sợ "

Tô Minh Châu thẳng eo lưng, đĩnh đạc nói "Con không sợ, con cũng không phải sống vì họ"

Võ Bình hầu cuối cùng không khuyên gì nữa "Tốt, Không hổ con gái của Tô gia ta"

Tô Minh Châu ánh mắt kiên định "Phụ thân, người có thể vì người nhà mà bị người đời hiểu lầm,cười nhạo, tam thúc vì nhà mà đến nay vẫn phiêu bạc bên ngoài chưa quay về được, con có thể được tính gọi là gì> Huống chi những người đó cùng lắm chỉ dám nói được mấy năm, chờ..... ai còn dám nói ta?"

Võ Bình hầu hiểu ý nữ nhi muốn nói gì.

Vẫn cảm thấy Tô Bình hầu chưa có ý buông tha vấn đề, liền ôm cánh tay ôm như hồi còn nhỏ mà làm nũng "Phụ thân, nếu thật cảm thấy bạc đãi con thì khi con gả đi cho con nhiều của hồi môn là được a"

Ông lúc này mới thở dài "Chờ ta gặp lại Khương Khải Thịnh đã hẵng bàn lại"

Đúng là ông củng cảm thấy cách này của nữ nhi trước mắt là cách tốt nhất, nhưng quan hệ đến nữ nhi nên là ông vẫn muốn cẩn thận hơn chút nữa.

"Xem ra phụ thân cùng mẫu thân đúng là rất xem trọng Khương Khải Thịnh a"

Võ Bình hầu cũng không phủ nhận "Cách đây ba năm, chúng ta biết được hắn là qua thư của tam thúc con, tam thúc con rất xem trọng tiền đồ của hắn"

Tô Minh Châu có chút cảm động, lại có chút thương cảm Khương Khải Thịnh. Sợ là tự hắn cũng không biết mình đã bị người nhà của nàng âm thầm theo dõi ba năm nay.

Võ Bình hầu nhì mặt nữ nhi liền biết nàng đang nghĩ gì, cười nói "Chúng ta cũng không can thiệp gì vào chuyện của hắn, nếu hắn muốn cưới vợ thì cũng chỉ có thể hắn cùng con là không có duyên phận gì thôi"

Tô Minh Châu làm mặt quỷ, cười nói "Con đã biết"

Võ Bình hầu không cần nhiều lời hơn nữa, chờ đến lúc hai người đi ra ngoài liền thấy khuôn mặt thâm cừu đại hận của Tô Bác Viễn đi kèm với đôi mắt hoa đào của hắn liền thêm vài phần tà khí, nếu người không quen biết có lẽ đều sẽ nghĩ hắn là người không thành thật.

Tô Bác Viễn thấy muội muội đi ra liền chạy lại "Muội muội, tứ hoàng tử cùng lục hoàng tử đều..."

Hắn muốn nói đều không phải là người tốt, nhưng dù sao họa cũng từ miệng mà ra, dù là trong nhà cũng nên chú ý lời nói việc làm, để đến lúc ra không sợ lúc không để ý mà nói ra những lời không nên nói.

Tô Minh Châu tính chọc mặt Bác Viễn lại nhận ra mình cần nhớm chân mới chạm tới được, liền thở phì phò mà bóp tay hắn "Nói, có phải hay không huynh lại cao lên?"

Tô Bác Viễn suy nghĩ chút "Áo choàng làm theo số đo tháng trước có vẻ ngắn hơn chút"

Tô Minh Châu tức giận dậm chân, mặt đỏ bừng, nhảy lên lưng hắn "Không được lại cao hơn!"

Tô Bác Viễn liền vội cong lưng cẩn thận chen chở sợ nàng ngã xuống dưới "Hảo hảo hảo, không cao hơn nữu nha"

Tô Minh Châu nhăn mũi, vẫn có chút bất mãn "Huynh lần trước cũng nói vậy rồi"

Nháo như vậy một hồi, Tô Bác Viễn chỉ lo sủng muội muội vui vẻ mà quên luôn việc mình muốn hỏi.

Võ Bình hầu phu nhân như là không nhìn thấy cảnh nữ nhi đang khi dễ nhi tử mình, chỉ cùng trao đổi ánh mắt với phu quân là đã hiểu nữ nhi mình đã thuyết phục được rồi. Lại nhìn đôi nhi nữ của mình đang nháo loạn, nàng nháy nháy mắt hoài nghi có phải nhi tử cùng nữ nhin mình có phải hay không sinh sai giới tính rồi.

Phu thê Võ Bình hầu vốn định tìm cơ hội nhìn qua Khương Khải Thịnh, lại không ngờ hắn tự đưa tới cửa.

Khương Khải Thịnh mang theo danh thiếp cùng thư của tam thúc Tô Thanh Đình. Tô Thanh Đình tuy cảm thấy Khương Khải Thịnh không phải là người có tính cách thích gây chuyện thị phi, nhưng kinh thành là địa phương mà người quyền quý và thị phi đều nhiều, Khương Khải Thịnh tuy là cử nhân, nhưng cũng chỉ là cử nhân mà thôi.

Tô Thanh Đình vì xem trọng Khương Khải Thịnh, lại biết huynh tẩu ông cũng nhìn trúng con rể này, nên khó tránh được muốn cho hắn nhiều chút ít đảm bảo.

Kỳ thật Khương Khải Thịnh hôm nay ghé qua đây cũng là do bất đắc dĩ. Hắn khi tới kinh thành thì đầu tiên là thuê một tiểu viện yên tĩnh hẻo lánh để học bài, còn danh thiếp của Tô Thành Đình thì hắn tính là sau khoa thi cử, đến lúc đấy dù thành tích thế nào đi nữa cũng sẽ tới cửa một chuyến.

Dù Võ Bình hầu phủ thanh danh bên ngoài có chút không tốt, thì Dương Châu tri phủ lại đối tốt, chăm sóc hắn. Khương Khải Thịnh không phải là người không biết tốt xấu,huống chi thanh danh tốt thì được ích lợi gì đây, lúc trước tổ phụ cùng song thân hắn thanh danh cũng tốt đẹp đấy, kết quả là sao?

Chỉ là hiện tại không thể không tới cửa nhờ xin giúp đỡ được, nhưng nguyên nhân lại có chút khó mở miệng.

Phu thê Võ Bình hầu vốn không phải là người thích gây khó dễ ai, hơn nữa xem trọng hắn, nếu hắn cùng nữ nhi không có duyên phận gì thì cũng xem như kết thiện duyên, Khương Khải Thịnh liền được thỉnh lên nhanh chóng.

Gia cảnh Khương Khải Thịnh cũng bình thường nên một thân áo xanh làm thêm sự thư sinh, e là nha hoàn hầu phủ so ra còn nhìn phú quý hơn hắn chút.

Thái độ hắn không kiêu ngạo, không siểm nịnh, dung mạo tuy không kinh diễm như Võ Bình hầu, nhìn kĩ lại như mỹ ngọc càng thêm đoan chính, tuấn mỹ.

Võ Bình hầu phu nhân càng nhìn càng thấy vừa lòng.

Võ Bình hầu chờ Khương Khải Thịnh hành lễ xong liền nói "Ngồi đi, vài ngày trước tam đệ ta cố ý viết thư nhắc tới chuyện của ngươi"

Khương Khải Thịnh cũng không ngờ được Dương Châu tri phủ đã tự viết thư báo chuyện của bắn "Tại hạ hẳn là nên sớm tới cửa bái phỏng"

Võ Bình hầu ngược lại nghe thấy thế lại cười "Trong thư tam đệ ta có nói, tính tình ngươi có chút bướng bỉnh, luôn sợ là kẻ đi lợi dụng người khác. Nếu không có sự tình gì, e rằng phải sau khoa cử mới có thể tới bái phỏng"

Lời này vừa ra, liền xem như là lần đầu tiên nhìn thấy phu thê Võ Bình hầu mà trong lòng Khương Khải Thịnh cũng thân cận hơn rất nhiều.

Nhìn thấy thần sắc hắn thả lỏng, Võ Bình hầu mới hỏi "Chính là chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Khương Khải Thịnh môi mím lại, trên mặt lộ ra vài phần bất đắc dĩ "Cũng không phải là việc lớn gì, chỉ là..... tại hạ mong cầu một nơi an tĩnh đọc sách"

Võ Bình hầu nhìn thê tử.

Võ Bình hầu phu khẽ gật đầu "Nếu là muốn chỗ an tĩnh thì thật ra có không ít, chẳng qua...Chắc là trước đây chỗ ở Khương cử nhân bị quấy rầy nên cũng thay đổi nhiều lần, nhưng vẫn chưa được như ý, không bằng trước nhất tìm được căn nguyên để giải quyết"

Khương Khải Thịnh kỳ thật cũng không tính dấu diếm gì, chỉ là có chút khó nói mà thôi "Không biết vì sao trên đường chúng ta đi thường thường hay có vài cô nương làm rơi ít đồ"

Võ Bình hầu phu nhân ".......", Võ Bình hầu nhưng lại quá quen thuộc "Có phải hay không cô nương muốn tặng đồ?

Khương Khải Thịnh gật đầu.

Võ Bình hầu đồng cảm mà nhìn hắn "Không có việc gì, trước khi thành thân ta cũng thường xuyên gặp phải những chuyện như vậy."

Võ Bình hầu phu nhân cũng nói "Sợ là cô nương đó rất ái mộ ngươi nên là gây bất ngờ cho ngươi"

Khương Khải Thịnh khẽ giật giật môi "Tại hạ không nghĩ ngủ một giấc dậy thì thấy trong phòng có thêm nhiều đồ hơn"

Kia không phải là bất ngờ, mà là hoảng sợ.

Võ Bình hầu phu nhân nhìn bộ dáng hắn, cố nhịn rồi nhịn, vẫn là nở nụ cười "Ta kể ngươi nghe một chuyện vui, năm đó phu quân ta có việc nên đi xa nhà, bỗng có một ngày nghe được bên ngoài có động tĩnh, hắn liền đẩy nhẹ cửa sổ ra thì liền thấy bên ngoài đang đứng là một thiếu nữ bạch y,tóc đen daì rối tung đang cầm một đồ vật"

Nhắc tới năm tháng chật vật đó, Võ Bình hầu cũng dở khóc dở cười "Ta còn tưởng là gặp ma, hét lên một tiếng thảm thiết làm kinh động đến mọi người. Cuối cùng mới biết hóa ra là một vị cô nương bình thường, cũng không biết nghĩ cái gì, nói rằng vì ái mộ ta nên cố tình muốn giả thần giả quỷ, nửa đêm tới dọa ma"

Võ Bình hầu phu nhân suy tư một chút "Dù sao còn có thể yên lặng tìm ra chỗ ở ngươi thay đổi, lại còn có thể an bài hết này nọ, sợ rằng gia thế không bình thường. Ngươi là người muốn tham gia khóa thi cử, nếu quá thân cận chúng ta sợ là không được người thanh cao thích, thậm chí còn bị nghi là thích leo lên quyền quý"

Khương Khải Thịnh nghiêm mặt nói "Võ Bình hầu phu nhân xin đừng lo chuyện này, đối với tại hạ tất cả điều đó chỉ là hư danh, Tô đại nhân đối đãi với tại hạ như thế nào, Hầu gia cùng phu nhân lại đãi tại hạ thế nào, lòng tại hạ đều hiểu rõ, nào có chiếm được điều lợi lại còn muốn ra vẻ là người thông minh, có đạo lí"

Võ Bình hầu "Ngươi là người rõ ràng"

Khương Khải Thịnh ánh mắt chân thành nói "Dù vàng còn có người thấy tục khí, chẳng lẽ ta có thể trân quý hơn vàng kia?"

Võ Bình hầu phu nhân đối với Khương khải Thịnh lại càng thêm hài lòng "Nói như vậy thì thật ra có một chỗ rất thích hợp, để ta đi dặn dò hạ nhân"

Võ Bình hầu nói thêm "Trong phủ ta có Tàng thư các, để ta sai nhi tử mang ngươi đi xem một chút, xem xem có cái gì ngươi dùng được hay không"

Khương Khải Thịnh nghe thấy vậy thì kinh hỉ tràn đầy, vội đứng dậy ôm quyền, thái độ cung kính hành lễ "Tạ hầu gia"

Võ Bình hầu liền sai người gọi Tô Bác Viễn lại, giới thiệu hai người rồi sai Tô Bác Viễn mang theo Khương Khải Thịnh đi Tàng thư các.

Chờ Khương Khải Thịnh rời đi, Tô Minh Châu lúc này mới từ sau bình phong bước ra, Võ Bình hầu phu nhân hỏi "Con nhìn thấy sao?"

Tô Minh Châu đáp lời "Chỉ là so phụ thân vẫn kém chút ít"

Võ Bình hầu nghe vậy, sắc mặt tràn đầy sự đắc ý "Đây là hết cách nha, ai bảo mẫu thân con có phúc khí chứ"

Võ Bình hầu phu nhân "Xem ra là vừa lòng con"

Tô Minh Châu dạ một tiếng, thái độ tự nhiên, hào phóng , không có chút thẹn thùng "Hắn là người thông minh"

Võ Bình hầu nhìn bộ dáng nữ nhi "Phụ thân đã biết, để ta đi thử trước một chút"

Tô Minh Châu nói "Nếu hắn đồng ý, có thể để nữ nhi cùng hắn nhìn mặt chút được không ạ?"

Võ Bình hầu phu nhân "nên như thế"

Thấy song thân còn có chuyện muốn nói nên Tô Minh Châu liền rời đi trước.

Võ Bình hầu phu nhân thở dài "Minh Châu còn chưa hiểu chuyện"

Võ Bình hầu ôm thê tử, không có chút lo lắng "Đối với Minh Châu thì việc gả chồng như việc học chữ, học cầm giống nhau, đều chỉ là một việc gì đấy mà thôi. Minh Châu vẫn chưa hiểu chuyện tình cảm nam nữ, cũng không hiểu thích và để ý là sao, có lẽ đó cũng là chuyện tốt"

Võ Bình hầu liền giận mà liếc phu quân của mình.

Võ Bình hầu khi nhìn thê tử đều đầy yêu chiều "Đừng lo, chuyện tình cảm phu thê thì ngày qua ngày sẽ đến lúc tự thông suốt, hiểu rõ thôi"

Võ Bình hầu phu nhân có chút do dự "Nếu đến lúc Minh Châu hiểu mà người đó lại không phải là trượng phu của nàng , thì phải làm như thế nào?"

Võ Bình hầu lời lẽ thản nhiên, bình tĩnh "Thì hòa li, nói tóm lại muốn cho Minh Châu được như ý"

Lúc này Võ Bình hầu phu nhân mới nhẹ nhàng thở ra "Khương Khải Thịnh kia là người rõ ràng hơn nữa có dã tâm, bất quá cũng là chuyện tốt, chỉ cần là người rõ ràng thì sẽ không đối xử tệ với Minh Châu"

Võ Bình hầu nói thêm "Ta sẽ cùng hắn nói chuyện"

Trong Tàng thư các, Tô Bác Viễn âm thầm quan sát Khương Khải Thịnh, chờ đến khi Khương Khải Thịnh chọn được hai quyển sách, đến bên bàn cạnh cửa sổ giở ra coi, đột nhiên hỏi "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

Khương Khải Thịnh thấy có chút là lạ "Mười tám?"

Tô Bác Viễn trong lòng liền tính mười tám đã đậu cử nhân xem ra là có tài học cao, coi như là người xuất chúng, nhưng cũng có thể miễn cưỡng tạm xứng đôi với muội muội. Hơn nữa Khương Khải Thịnh nhìn rất tuấn tú, hắn hiểu rõ muội muội luôn có lòng kiên nhẫn với người hoặc đồ vật tốt, "Ngươi đã có người trong lòng hay chưa?"

Khương Khải Thịnh ánh mắt có tia sáng nhỏ, nhìn về Tô Bác Viễn "Đại trượng phu chưa lập nghiệp thì dùng cái gì lập gia?"

Tô Bác Viễn nhẹ gật đầu, "Uhm, giữ mình trong sạch khá tốt"

Khương Khải Thịnh thấy Tô Bác Viễn lại bắt đầu phát ngốc, không biết nghĩ cái gì, liền mở sách ra đọc. Trong lòng suy nghĩ về ý tứ của Tô Bác Viễn, lại liên tưởng tới thái độ của Tô tri phủ mấy năm nay đối với hắn, lại hay ám chỉ hắn là đại trượng phu nên không cần vội vã lập gia thất, liền có chút suy đoán.

Võ Bình hầu chỉ có một nhi tử một nữ nhi, mà Tô tri phủ lại chỉ có hai nhi tử.

Nhưng Võ Bình hầu trừ bỏ vị Tô tri phủ là huynh đệ ruột thịt này ra còn có một vị huynh trưởng con vợ lẻ, chẳng lẽ Võ Bình hầu muốn cùng hắn kết thân, đem chất nữ gả cho hắn?

Chỉ có điều không biết là con vợ cả hay còn vợ lẻ thì dù thế nào cùng giống nhau, đều có lợi với hắn.

editor: olala117

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro