
[ShinxShi] Suffocated (5)
Suffocated (5)
Day becomes night.
The past becomes the future.
And the end becomes the beginning.
***
- Tắt điện thoại đi, Shinichi.
Yukiko nghiêm giọng. Shinichi định nói điều chi đó, nhưng thôi, im lặng cất vào túi quần chiếc điện thoại mà từ nãy tới giờ anh vẫn loay hoay với nó, hết mở khoá, cầm lên rồi lại đặt xuống, di di trên mặt bàn.
- Con cầm điện thoại làm gì vậy? Muốn gọi cho ai sao?
Yusaku nhấp một ngụm cà phê, thong thả hỏi. Yukiko nhoài người ra phía trước, hạ kính râm xuống, nhướng mày chờ đợi câu trả lời.
- À, dạ, không...!
Đối mặt với ánh nhìn như xoáy vào tâm can của mẹ, Shinichi lại càng bối rối. Thoạt đầu, theo phản xạ, anh định quay mặt đi, tạm thời làng tránh câu hỏi, nhưng rồi bởi một sự thôi thúc nào đó, anh hít một hơi thật sâu, hai tay để lên mặt bàn, mắt nhìn thẳng về phía trước.
- Bố, mẹ. Con...
- Không cần nói nhiều đâu, Shinichi. Bọn ta chỉ hỏi con một câu thôi.
Yusaku chậm rãi đặt tách cà phê xuống bàn. Yukiko chỉnh lại kính, ngồi tựa lưng vào ghế trở lại, vắt chéo chân, hai tay khoanh vào nhau, nhưng trên môi lại mang nét gì đó như một nụ cười ấm áp.
- Con muốn gọi cho ai?
***
Ran không hề mang thai.
Tâm trạng Shiho là một mớ bòng bong. Cô không biết mình đang cảm thấy gì, thậm chí không biết mình muốn cảm thấy như thế nào. Buồn, vui, giận dữ, bất ngờ, trách móc hay hối tiếc, cô chẳng thể nào định nghĩa và phân biệt chúng nữa.
Trống rỗng.
Trong đầu cô đầy ắp muôn vàn câu hỏi. Shinichi có biết điều này không? Hay anh cũng như cô vài phút trước, vẫn tin rằng Ran đang mang trong mình giọt máu của anh? Anh hạnh phúc chứ? Anh có đang nghĩ về một tương lai đầm ấm bên gia đình nhỏ của mình, cõng đứa con nhỏ trên vai, đưa nó đến xem những trận cầu anh yêu thích nhất? Liệu đây có phải lí do dẫn tới sự thay đổi thái độ đột ngột của anh? Mà có thật là đột ngột, hay vốn những xúc cảm ấy luôn tiềm ẩn sâu trong anh, chỉ là giờ cô mới thấu? Và, khi biết được sự thật, anh sẽ nghĩ sao, thấy như thế nào?
Tại sao Ran phải nói dối?
Câu hỏi ấy bật ra trong tâm trí Shiho, nhưng tuyệt nhiên không kèm theo bất kì sự kiêu hãnh ngầm nào. Giờ phút này, Shiho không thể xem việc Ran coi mình là tình địch là một điều gì đó, tréo ngoe thay, có phần đáng tự hào được nữa. Thậm chí, cô tự khinh ghét bản thân vì đã từng nghĩ vậy. Khi thấy Sonoko lườm nguýt, thấy sắc mặt ngày càng tối đi của Ran, trong Shiho mơ hồ một niềm tự mãn ngầm, rằng ồ, cô ấy không thể coi nhẹ sự tồn tại của mình bên Shinichi được nữa. Lời xin lỗi Shiho thốt ra tại Allucinatio, dẫu không cố tình, cũng có một phần rất nhỏ, rất sâu, rất kín ẩn chứa lòng kiêu hãnh ấy. Nhưng giờ thì khác, cô đã hiểu rồi. Có gì đáng tự hào khi là một kẻ chen ngang, một hòn đá tự thảy mình xuống giữa lòng sông những mong cản được dòng nước chảy. Nước thì vẫn cứ chảy trôi, còn hòn đá nhỏ bé ấy bị cuốn theo dòng nước xiết, lạc đến tận nơi nào...
Cô ấy đã nghĩ gì vậy? Anh sẽ thấy sao đây?
Còn cô, cô phải làm gì đây?
Sinh linh nhỏ bé ấy, dẫu hiện giờ chưa tồn tại, nhưng nếu Shinichi và Ran vẫn êm đềm bên nhau như trước, không sớm thì muộn, đứa trẻ sẽ có mặt trên cõi nhân gian. Shinichi sẽ cố gắng trở thành một người bố tốt, còn Ran chắc chắn sẽ là một người mẹ tốt. Tương lai gia đình nhỏ ba người ấy tưởng chừng như ngay trước mắt đây thôi, mà bỗng lại vụt xa tới tận chân trời, chỉ bởi sự xuất hiện của Shiho.
Vậy thì sự biến mất của cô sẽ dẫn tới tương lai nào đây?
***
- Ran? Em đang ở đâu vậy?
Shinichi dịu dàng. Nghe tiếng Araide từ đầu dây bên kia, mặt Shinichi biến sắc, anh vội vã rời khỏi tiệm cà phê trước sự ngạc nhiên của ông bà Kudo, chạy thẳng về phía phòng khám tư nhân Araide.
- Tai nạn ư? Ran sao rồi?
Araide giật mình bởi sự xuất hiện bất ngờ của Shinichi ở cửa phòng khám, đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, lưng đẫm mồ hôi, mặt đỏ bừng.
- Cô ấy đang ở trong kia.
Araide đưa tay lên miệng ra giấu im lặng, mỉm cười nói khẽ, cốt để bình tâm Shinichi lại và tránh ảnh hưởng tới Ran - người đang nghỉ ngơi trên giường bệnh, chỉ cách nơi anh và Shinichi đang đứng một bức màn.
- Vụ tai nạn không gây thương tích gì nghiêm trọng, chỉ là cô ấy hoảng hốt mà ngất đi, chỉ cần nằm nghỉ một lát là ổn.
Shinichi lúng túng cảm ơn Araide, rồi khẽ khàng tiến đến, vén tấm màn bên giường bệnh lên, kéo ghế ngồi cạnh Ran. Đặt chiếc cặp da xuống chân ghế, Shinichi đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của vợ mình, thận trọng như sợ làm cô đau mà tỉnh giấc. Trong anh bỗng trào lên niềm xót xa, ân hận, bàn tay với sức mạnh phi thường có thể chặt đôi chồng gạch khi tập Karate, bàn tay khéo léo và tỉ mẩn nấu cho anh từng bữa, bàn tay tinh nghịch thỉnh thoảng lại vò đầu, véo má anh, giờ đây, sao bàn tay ấy lại gầy gò và yếu đuối đến vậy. Shinichi áp tay cô vào gò má anh, rồi hôn nhẹ lên đó.
Mùi chanh phảng phất trong phòng, ẩn trong đó là một hương thơm thanh nhẹ và quen thuộc, kéo kí ức Shinichi trở về đêm định mệnh, cũng có nệm trắng, cũng có người đang thiêm thiếp ngủ, và cũng có một nụ hôn...
Shinichi giật mình, tay anh vô thức siết chặt hơn một chút. Bây giờ, anh không được phép nghĩ về cô ấy. Nhắm mắt lại vài giây để định thần, anh bỗng nghe giọng Ran khe khẽ.
- Sh... Shinichi?
Ran hơi nheo mắt lại, tựa hồ không nhìn rõ người trước mặt. Shinichi đặt tay cô xuống giường, gãi đầu bối rối.
- Xin lỗi, anh làm em đau sao?
- Không, không sao đâu!
- Vậy ư?
Sau câu hỏi dư thừa của Shinichi, giữa hai người là một khoảng không yên lặng. Ran nhìn anh, còn anh thì hết nhìn cô, lại liếc mắt về phía chiếc cặp da của mình, nhấp nhổm trên ghế. Có lúc, anh toan cầm cặp lên, nhưng cánh tay khựng lại ở lưng chừng, ngần ngừ, do dự chuyển qua vuốt tóc Ran.
Cạch.
Bác sĩ Araide đang soạn lại hồ sơ bệnh án của bệnh nhân, vô tình va vào cạnh bàn, bối rối xin lỗi vì đã vô ý phá hỏng không gian riêng tư của đôi vợ chồng trẻ. Nhưng có lẽ, Shinichi đã thầm cảm ơn sự vô tình ấy, anh cầm cặp đứng lên, ân cần bảo Ran.
- Em nằm nghỉ đi, để anh ra thanh toán trước.
Mặc cho Araide khăng khăng từ chối, Shinichi vẫn dứt khoát mở cặp ra lấy ví, chỉ để đỏ mặt lóng ngóng khi nhận ra thực chất ví của anh nằm ở túi quần. Nhìn cảnh ấy, Ran bật cười. Giữa lúc Shinichi và Araide xem chừng vẫn chưa thể thoả hiệp, Ran gọi.
- Shinichi!
Thấy anh quay lại, cô cười ngọt ngào.
- Em khoẻ rồi, anh đỡ em dậy với!
Nghe vậy, không chỉ Shinichi, mà Araide cũng thoáng đỏ mặt. Anh vội lui đi, một là để hai người kia tự nhiên, hai là kết thúc tình huống khó xử hiện giờ với Shinichi. Shinichi lật đật chạy lại bên giường bệnh, chăm chú nhìn Ran như muốn kiểm tra lại tình trạng sức khoẻ của cô, rồi luồn tay ra sau lưng đỡ Ran dậy. Vòng hai tay ra sau cổ Shinichi, Ran ngồi dậy, nhưng ngay cả khi đã ngồi thẳng người một lúc lâu, cô vẫn không buông. Cô thì thầm rất nhẹ, rất khẽ, nhưng đủ để Shinichi nghe rõ.
- Chúng ta li hôn đi, Shinichi.
***
- Ran không hề mang thai.
Tỉnh giấc từ lúc nghe Shiho dồn dập hỏi Araide về tình trạng đứa bé trong bụng cô, Ran hít một hơi thật sâu khi nghe thấy lời đáp từ bác sĩ. Cái kim trong bọc cũng đã tới lúc lộ ra, cô nghĩ thầm.
Vốn dĩ, người mang thai không phải là Ran, mà là Sonoko. Đồ làm bánh hai người mua hôm đó cũng là dành cho Makoto, và người nhận bất ngờ trong Ngày của Cha chắc chắn không phải Shinichi.
- Tên khốn đó!
Sonoko đặt mạnh âu trộn bột xuống mặt bàn, bực dọc nghĩ tới những lời đồn xung quanh Shinichi và Shiho dạo gần đây, và cảnh hai người họ đi chung một chiếc xe ban nãy. Ran suỵt nhẹ Sonoko, cười buồn.
- Anh ấy ở ngay trên phòng đọc sách, cậu nhỏ tiếng thôi. Mà cũng có gì đâu chứ...
- Cũng có gì đâu? Vợ chồng trẻ mà suốt ngày tót theo mấy cái gì đâu, hết án mạng, xác chết rồi lại đeo theo cộng sự! Về nhà thì leo lên phòng đóng kín cửa, chẳng thèm giải thích lấy một câu, dưới này có cháy nổ gì cậu ta cũng chẳng nghe nổi đâu!
Ran định phản bác, nhưng cô nhận ra những gì Sonoko vừa nói tuy gắt gỏng mà thực chất lại giống suy nghĩ của chính bản thân Ran dạo gần đây.
- Thôi, đừng cáu giận nữa, không tốt cho em bé đâu!
Cố gạt bỏ những cảm xúc tiêu cực trong tâm trí, Ran vỗ nhẹ lên vai Sonoko.
- Tớ không có cáu!
Sonoko làu bàu, xoa xoa bụng.
- Phải nói cho con tớ nghe mấy cái này, để sau này lớn lên mắt chọn chồng của nó không tệ hại như cậu, bé yêu nhỉ?
Thở dài, Ran tìm cách chuyển chủ đề cuộc nói chuyện.
- Makoto biết tin chưa vậy?
- Dĩ nhiên là chưa rồi! Tớ định làm bánh, rồi tối mai cho ảnh một bữa tiệc bất ngờ, tiện thể báo tin luôn.
Nhìn cô bạn thân mắt sáng lấp lánh, Ran phì cười. Tiểu thư nhà Suzuki đã biết coi trọng giá trị tinh thần hơn rồi, muốn tổ chức tiệc gia đình ấm cúng thay vì thuê nguyên cả tầng thượng khách sạn năm sao cơ đấy!
- Chắc Makoto vui lắm.
- Chuyện, ai biết mình sắp làm cha mà chả vui! Tớ còn sợ ảnh phấn khích quá mà lại ôm tớ xoay vòng vòng nữa kìa.
Sonoko thở hắt ra, miệng than vãn nhưng mắt lại ánh lên nét cười. Bỗng, cô dừng lại, đăm chiêu suy nghĩ điều chi đó.
- Ran này.
- Gì vậy?
- Cậu muốn có con không?
- Hả...?!
Ran đỏ bừng mặt, lí nhí.
- Có... nhưng mà... chưa...
- Muốn thử lòng Shinichi không?
- Sao cơ...?
Sonoko kéo Ran lại, thì thầm to nhỏ. Thoạt đầu, Ran gạt phắt ý tưởng kì lạ của cô bạn đi, nhưng rồi bị thuyết phục, dần xuôi theo. Dù gì, cô tự nhủ, cũng chỉ là một trò đùa, một phép thử thôi mà...
Ngày hôm sau, Sonoko đưa cho Ran xấp giấy khám thai giả do bác sĩ tư nhân nhà Suzuki soạn thảo.
Ngày hôm sau, Ran đưa Shinichi xấp giấy, định bụng sẽ tiết lộ sự thật ngay sau đó.
Ngày hôm sau, trước thái độ ngỡ ngàng không lấy gì làm hạnh phúc của Shinichi, Ran nuốt nước mắt vào trong, quyết định biến trò đùa thành sự thật, một sự thật mong manh như bong bóng xà phòng.
Nghe tiếng chân bác sĩ Araide bước ra ngoài để gọi điện thoại, Ran hạ giọng.
- Cô biết rồi đó.
- Phải.
Shiho đứng dậy, xoay người bước đi.
- Tôi sẽ giữ im lặng.
Tiếng giày cao gót cứ thế xa dần. Shiho không chất vấn gì thêm, Ran cũng không giữ cô lại nữa. Không hiểu sao, trong giây phút này, Ran lại có một niềm tin chắc chắn vào lời hứa của Shiho. Shinichi sẽ không biết chuyện này, ít nhất là không phải hôm nay. Anh chỉ cần ở cạnh cô thêm chút thời gian nữa, chờ chuyện giữa hai người đâu lại vào đó rồi cô sẽ nói ra sự thật. Mà không chừng, đến lúc đó, việc cô mang giọt máu của anh sẽ không còn là một lời nói cối...
Ran cố chấp tin như vậy, cho đến khi tay Shinichi siết chặt lấy tay cô, nhưng mắt anh hướng nhìn về một kí ức nào xa xôi lắm...
Tự trấn an mình chỉ đang suy diễn, Ran mỉm cười với Shinichi, chỉ để nhận ra rằng cô và anh chẳng biết nói gì khi đối mặt với nhau, và Shinichi cứ lúng túng đến lạ kì. Sự chú ý của anh bị phân tán giữa cô và chiếc cặp da đặt dưới chân, Ran nhíu mày, cô có linh cảm không lành về thứ đang nằm trong đó.
Đơn li hôn.
Khi Shinichi mở chiếc cặp ra, Ran đã thoáng thấy một góc tờ giấy, và ngay lập tức cô nhận ra tờ đơn ấy, bởi lẽ đây không phải lần đầu tiên Ran nhìn thấy nó. Có những đêm Shinichi về trễ, cô đã từng thao thức bên màn hình máy tính, trân trân nhìn vào tờ đơn lạnh lẽo này, băn khoăn không biết có nên giải thoát cho cả hai, hay cứ cố chấp nghe theo bản năng chiếm hữu của một người phụ nữ đang yêu. Tờ đơn cô từng định in ra khi ấy, giờ đã được Shinichi làm hộ rồi.
Một giọt nước mắt lăn dài xuống gò má Ran.
Đôi mắt quá đáng thật đấy, nó thấy những gì cô không muốn thấy, rồi lại tự ý rơi lệ. Cô không thể lẩn tránh sự thật lâu hơn được nữa. Sự thật là một trong những điều Shinichi trân quý nhất, và cô là một trong những người yêu thương anh nhất. Nếu đằng nào cô với anh cũng không thể đi tiếp con đường với nhau, chi bằng ngay bây giờ, ngay tại đây, họ giải thoát cho nhau. Lau nước mắt, Ran mỉm cười.
- Shinichi!
***
Chúng ta li hôn đi.
Năm tiếng ấy được Ran nói ra với tông giọng hồn nhiên, vui vẻ tới lạ lùng, khiến Shinichi sững người như tượng đá. Cổ họng anh khô khốc, tai anh như ù đi, hai tay nắm chặt lấy vai Ran, mắt mở to nhìn thẳng vào cô.
- Em nói sao?
- Đừng giấu em, Shinichi. Và cũng đừng lo cho em. Em không sao đâu.
Ran khẽ cười, gạt tay Shinichi xuống. Cô đứng xuống giường, chỉnh lại quần áo, bình thản như thể hai người đang bàn nhau ăn gì tối nay vậy.
- Nếu đó không phải điều anh định nói với em, thì hẵng lên tiếng. Bằng không, anh chỉ cần im lặng thôi, Shinichi. Em không muốn nghe anh xin lỗi.
- ... Anh xin lỗi.
- Em đã bảo là không muốn, Shin...
- Nhưng anh cần phải xin lỗi em.
Shinichi cúi đầu thật thấp. Theo thói quen, Ran định xoa đầu anh rồi bật cười như thường lệ, nhưng rồi cô tự ngăn mình lại, thu tay về, hai bàn tay đan vào nhau bối rối, nụ cười bỗng trở nên gượng gạo và méo xệch. Quay lưng về phía Shinichi để anh không nhìn thấy biểu cảm của mình, Ran mở chiếc cặp da, lấy tờ đơn li hôn trong đó để lên mặt bàn. Chữ kí của Shinichi đã có sẵn. Ran nghe lòng nhói lên một tiếng rất ngọt, rất đau, cô dứt khoát kí vào, rồi vuốt phẳng nó, cất trở lại vào cặp Shinichi. Ran làm tất cả những thứ đó với thái độ thản nhiên hết sức có thể, nhưng khi đứng lên, đầu óc cô bỗng quay cuồng, tay chân bủn rủn và bụng thì quặn lại. Ran tựa vào bàn, bất giác đưa tay lên bụng.
- Đứa bé... anh sẽ chu cấp cho nó.
Giọng Shinichi trầm xuống. Ran quay lại nhìn anh, bật cười.
- Anh không cần vờ như tin vào lời nói dối của em nữa đâu, Shinichi.
Shinichi ngẩng đầu dậy, ngỡ ngàng.
- Từ lúc vào đây, anh chỉ hỏi bác sĩ Araide về em, chứ chẳng nhắc gì tới đứa bé cả. Anh nhận ra sự thật rồi phải không?
Mí mắt Shinichi giật giật.
- Thấy chưa, em cũng là một thám tử giỏi đấy nhé.
Ran chợt thấy đau lòng khi nói ra câu đó. Khi cô cảm giác như mình có thể ở cùng một thế giới với anh, lại là lúc cô tự lựa chọn rời khỏi đó.
- Đừng lo, em chỉ định trêu anh thôi, chỉ là trò đùa này diễn ra lâu hơn em muốn. Đừng bảo anh nghĩ rằng em muốn có con quá mà sinh ảo tưởng đó nhé?
Ran nghiêng người, nhướng mày, giọng bông đùa nhưng vai lại run lên từng chặp. Cô một lần nữa quay lưng lại, run rẩy.
- Nếu chuyện đứa bé là thật, liệu anh có còn muốn li hôn?
- Anh xin lỗi, Ran.
Shinichi đứng dậy, khoác áo cho cô, xách cặp. Hai người im lặng bước cạnh nhau ra tới cửa, tay Shinichi choàng lên vai Ran, cô nép vào người anh. Cả hai đều biết rời khỏi đây là một khung trời ngập tràn ánh sáng, chỉ có điều, họ sẽ chẳng thể nhìn ngắm khung cảnh đó bên nhau được nữa.
- Ran! Shinichi!
Yukiko chạy lại, nắm lấy tay Ran. Ran và Shinichi nhìn sâu vào mắt nhau, rồi anh thu tay lại, cô đứng sang cạnh Yukiko. Yusaku bước ra từ chiếc xe oto Shinichi bỏ quên ngoài tiệm cà phê, đặt vào tay con trai mình chiếc chìa khoá, nhỏ giọng.
- Con không chạy bộ tới sân bay được đâu.
Đoạn, ông quay sang Ran và Yukiko, lớn tiếng hơn.
- Để chúng ta đưa Ran về.
Ran nhìn gia đình Kudo, khẽ gật đầu. Shinichi nhìn Ran với ánh mắt yêu thương, trân trọng, anh cầm lấy tay cô. Yusaku và Yukiko tránh đi, hai người đứng ra lề đường bắt taxi, để Shinichi và Ran nói lời chào tạm biệt. Lấy từ túi áo ra vật gì đó, Shinichi dịu dàng đặt vào tay Ran, rồi tiễn cô lên xe đi mất.
Túi quần Shinichi rung lên.
"Con bé đang ở sân bay." - Tiến sĩ Agasa.
***
- Shiho... Shiho...
Shinichi lẩm nhẩm tên cô, chân đạp ga hết mức. Cô thu dọn đồ ra đi không một lời từ biệt, điện thoại thì chẳng thèm nghe, đến giờ bay cũng không nói cho ai biết. Anh vốn muốn dứt khoát với Ran rồi mới nói cho cô mọi chuyện để cô an lòng, ai ngờ chính thái độ lấp lửng của anh lại khiến cả hai người con gái tự dằn vặt mình thêm nữa.
Tới sân bay, Shinichi vội vã chạy tới xem bảng điện tử. Chuyến bay tới Anh Quốc khởi hành lúc 19 giờ. Shinichi nhìn đồng hồ. Chỉ còn chưa đầy hai phút nữa. Anh chạy vội theo bảng chỉ dẫn.
Còn 1 phút.
Shinichi chạy nhanh, len qua dòng người. Vài người nhận ra anh.
Còn 20 giây.
Shinichi vấp ngã. Hàng trăm con mắt hiếu kì đổ về phía anh, những lời xì xào bán tán ở khắp nơi.
Còn 10 giây.
Shinichi bị chặn lại ở cửa soát vé.
Cỏn 3 giây.
Shinichi vùng chạy.
Còn 0 giây.
Trước mặt Shinichi, chiếc máy bay to lớn bắt đầu đi chầm chậm trên đường băng, nhanh dần, rồi cất cánh, bay thẳng lên nên trời đã khuất bóng hoàng hôn.
***
Ran mở lòng bàn tay, nhìn vào vật Shinichi đưa cho cô ban nãy. Hai tấm vé tới Tropical Land cùng lời nhắn "Chúc em hạnh phúc".
Ran bật cười, được rồi, cô sẽ thật hạnh phúc, không phải vì anh bảo vậy, mà vì cô muốn thế.
Hơi nhoài người lên ghế trước, Ran mở lời.
- Cha, mẹ...!
Cô dừng lại, sượng sùng, ngập ngừng chỉnh lại cách xưng hô.
- Cô chú... có muốn đi Tropical Land không ạ?
- Cảm ơn, con yêu.
Không mất một giây suy nghĩ, Yukiko quay lại, nhận hai chiếc vé, xoa đầu Ran dịu dàng. Bao nhiêu nước mắt nghẹn ứ trong Ran khi này chợt tuôn trào, cô khóc nấc lên từng tiếng. Yukiko vỗ về Ran, còn Yusaku bật một bản nhạc không lời nhẹ nhàng, sâu lắng.
Khi Ran dừng khóc, Yukiko mới cất giọng hỏi.
- Hai ông bà già đi với nhau cũng buồn, con có muốn đi cùng chúng ta không?
- Dạ, hay mẹ rủ bố mẹ con cùng đi ấy ạ...
Ran tươi cười, xua tay từ chối.
- Sắp tới con bận lắm, phải đi nộp đơn xin việc nữa!
***
Shinichi để mặc cho các nhân viên an ninh kéo anh đi, tâm trí anh trống rỗng, chẳng còn hơi sức gì mà thanh minh nữa.
- Xin lỗi, chúng tôi đang theo dõi một tên tội phạm nguy hiểm, mong các anh thông cảm.
Những nhân viên quanh Shinichi đột ngột dừng lại, nghiêm cẩn giơ tay chào khi thấy tấm thẻ thanh tra trước mặt. Shinichi cũng khựng lại, nhưng không phải vì chiếc thẻ, mà là vì giọng nói quen thuộc ấy.
- Shiho...?
Anh quay phắt người lại. Mái tóc màu nâu đỏ, làn da trắng sứ, đôi môi anh đào, hương thơm thanh mát cùng giọng nói đều đều lành lạnh, anh có đang mơ không? Hết nhìn chiếc máy bay giờ chỉ còn là một chấm nhỏ trên nền trời lại nhìn người con gái trước mắt, Shinichi dụi dụi mắt, rồi khi chắc chắn cô là thật, anh dợm bước tới ôm trọn cô vào lòng, nhưng nhận ra vòng vây an ninh xung quanh, anh hắng giọng.
- Đây là thông tin tuyệt mật.
Chờ tất cả tản đi hết, anh mới ôm chầm lấy Shiho. Cô không có vẻ gì phản đối, nhưng cũng chẳng hề đáp lại, chỉ đứng đó lặng yên.
- Anh tưởng đã vụt mất em.
- Anh nghĩ em bay tới Anh sao?
Đã lâu rồi Shinichi mới nghe lại giọng điệu mỉa mai mà anh cho là rất đáng yêu này từ Shiho.
- Anh có tự cao quá không đó, chàng thám tử? Nghĩ anh đoán được mọi ý định của em? Nghĩ rằng em sẽ tới London vì đó là nơi anh thích nhất?
Shiho cao giọng. Thường thì Shinichi sẽ cự nự phản đối trong vô vọng, nhưng lần này anh chỉ gật đầu, ghì chặt lấy cô hơn nữa. Giờ thì Shiho nói gì cũng đúng, chỉ cần cô vẫn ở đây bên anh.
- Về nhà thôi, Shiho.
Shiho không đáp nữa. Sự im lặng bất thường của cô làm Shinichi chột dạ. Anh nhắc lại một lần nữa.
- Ta về thôi, Shiho.
- Shinichi.
Shiho đẩy nhẹ Shinichi ra sau, lùi một bước, nhìn thẳng vào mắt anh.
- Em chỉ nói là không tới London, không có nghĩa là em sẽ ở lại đây. Và xin anh, đừng hỏi em sẽ đi đâu.
- Vì sao chứ, Shiho? Nếu là chuyện của anh và Ran, thì anh đã...!
Shiho lắc đầu, cười nhẹ.
- Đây là lựa chọn của em, Shinichi. Đây là tương lai em muốn hướng tới. Dẫu anh - Shiho ngập ngừng - hay Ran đã quyết định thế nào đi nữa, thì em vẫn tôn trọng ý kiến của hai người. Vậy nên, em mong anh tôn trọng em.
Shinichi cúi gằm mặt. Shiho nắm lấy tay anh thật chặt. Cô thấy tay Shinichi run rẩy và môi anh mím chặt lại, tựa như cố kiềm nước mắt.
- Shinichi...
- ...
- Shinichi, nghe em nói này!
Shinichi ngẩng lên, đầu mắt đỏ hoe. Shiho chậm rãi.
- Em cần thời gian để nhìn nhận lại. Anh cũng vậy. Đây là xúc cảm nhất thời hay tình cảm thật sự, thú thực là em cũng không biết nữa. Ta cần thời gian, Shinichi.
Tiềm ẩn trong Shiho luôn là nỗi sợ chia li. Cô sợ rằng những giây phút hạnh phúc bên anh chỉ là nhất thời, sợ tình cảm sẽ chóng nhạt phai, và hơn hết, cô sợ rằng những gì họ đang gìn giữ, nâng niu lại không phải là sự thật. Lỡ rằng Shinichi chỉ muốn tìm hiểu một ai đó mới mẻ, và cô phải lòng anh chỉ vì ở trong thế giới nhỏ hẹp của cô luôn có hình bóng anh thì sao? Để nhận ra họ có nên chung bước suốt quãng đời còn lại hay không, mâu thuẫn thay, họ cần dành thời gian cho khoảng trời riêng của mình trước đã.
- ... Bao lâu?
Shinichi trầm giọng.
- Ba tháng, một năm, hay ba, bốn năm, em không thể nói trước điều gì.
- Anh sẽ chờ.
Nhìn vẻ mặt kiên định của Shinichi, Shiho mỉm cười. Cô bỗng tràn đầy niềm tin vào tương lai, vào một ngày cô quay lại đây thấy anh đang đứng ngóng, và rồi anh sẽ ôm cô vào lòng, đường đường chính chính dắt tay cô về ra mắt bố mẹ. Nhưng rồi, Shiho tự nhắc mình rằng tương lai luôn là một biến số, cô không nên kì vọng quá nhiều vào nó, dù cũng chẳng cách nào ngừng hi vọng.
Ngón út Shinichi và Shiho đan vào nhau, tựa như cái ngày xảy ra vụ cướp xe buýt, anh hứa sẽ bảo vệ cô đến suốt cuộc đời này.
- Một năm, hai năm, hay mười năm, anh sẽ luôn chờ em, Shiho.
Shiho tựa đầu vào vai Shinichi, lặng yên không nói. Hít một hơi thật sâu, cô đứng thẳng dậy, kéo vali, xoay lưng bước về phía cổng lên máy bay. Đừng nhìn lại, đừng nhìn lại, đừng nhìn lại, trong đầu Shiho nhắc đi nhắc lại câu dặn ấy.
Nhưng rồi, cô quay lại.
Và Shinichi vẫn đứng đó.
Mặc kệ chiếc vali nằm chỏng chơ, mặc kệ những nỗi lo sợ ẩn tàng, mặc kệ lí trí nói gì đi chăng nữa, Shiho chạy vụt lại, ôm choàng lấy Shinichi, đặt lên môi anh một nụ hôn vội vã, trước khi thực sự bước lên máy bay để tới một phương trời mới.
- Em sẽ trở lại, Shinichi!
end.
A/n: short fic Suffocated tới đây là hết rồi, nhưng series fanfic của mình thì sẽ vẫn tiếp tục, chỉ có điều tốc độ viết sẽ rất chậm vì năm nay mình thi ĐH :D sớm nhất chắc cũng phải sau khi thi xong :D nên mọi người có đọc được thì để lại comment mình đọc cho vui nhé, mình cũng muốn có gì đấy để đọc =)) cảm ơn mọi người đã theo fic đến giờ dù mình rất lầy <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro