Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Sự khởi đầu

---

Dưới bầu trời xám xịt, những cơn mưa nặng hạt như đổ xuống từ một thế giới khác, tạo thành những vũng nước lớn trên mặt đường. Trong cơn mưa mịt mù, Noah chạy như điên cuồng, đôi chân anh dẫm vào những vũng nước, làm tung tóe những bọt nước lạnh lẽo. Mỗi bước chân đều nặng nề và gấp gáp, như thể anh đang trốn chạy khỏi một sự đe dọa không thể nhìn thấy rõ ràng.

Áo khoác của anh, vốn đã rách nát và ướt sũng, dính chặt vào cơ thể, không còn khả năng che chắn khỏi cơn mưa lạnh giá. Gương mặt anh, đầy vẻ hoang mang và sợ hãi, thỉnh thoảng bị ánh chớp lóe lên, ánh sáng chớp nhoáng chỉ làm nổi bật thêm sự tuyệt vọng trong ánh mắt anh. Hơi thở của anh trở nên gấp gáp, phả ra những làn khói mỏng trong không khí lạnh lẽo.

Dường như những âm thanh xung quanh trở nên mơ hồ trong sự hỗn loạn của mưa và gió. Tuy nhiên, trong tâm trí anh, tiếng bước chân đuổi theo và âm thanh của những tiếng gọi xa xăm không ngừng vang vọng.

Anh liếc nhìn xung quanh, tìm kiếm một lối thoát hoặc một nơi an toàn, nhưng mọi thứ chỉ là những bóng tối và sự mờ mịt của cơn mưa. Cảm giác hoảng loạn làm cho anh càng trở nên bất ổn, và trong phút chốc, anh cảm thấy mình sắp gục ngã. Cảm giác tuyệt vọng khiến anh không còn sức lực, và anh đẩy nhanh bước chân, mong mỏi tìm thấy một ánh sáng hy vọng giữa màn đêm đen tối.

Chạy mãi, anh không biết mình sẽ đến đâu, nhưng định mệnh đã dẫn dắt anh đến gần gốc cây nơi chú mèo con đang nằm co ro.

---

Cơn mưa vẫn rơi không ngừng, tạo nên những vệt dài trên mặt đường nhựa bóng loáng. Anh, mặc dù đã kiệt sức và cảm thấy mình như sắp gục ngã, vẫn tiếp tục bước đi trong làn mưa nặng trĩu. Mỗi bước chân như kéo theo nỗi u sầu, sự mệt mỏi và cảm giác trống rỗng không thể nói thành lời.

Chợt, giữa tiếng mưa rơi và tiếng gió rít, anh nghe thấy một âm thanh yếu ớt. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, anh phát hiện ra một chú mèo con bị bỏ rơi, nằm co ro dưới gốc cây, chỉ còn là một cái bóng nhỏ bé. Đôi mắt sáng ngời của chú mèo ánh lên vẻ cầu cứu, tựa như chính anh đang nhìn thấy hình ảnh của bản thân mình.

“Mày cũng bị bỏ rơi giống như tao à?”

Anh lẩm bẩm, giọng nói vừa thương cảm vừa mệt mỏi.

   “Thật tội nghiệp.”

Khi anh cúi xuống để ôm chú mèo lên, bất ngờ, một chiếc ô lớn mở ra trên đầu anh, ngăn không cho mưa tiếp tục rơi xuống. Anh ngẩng lên, thấy một người đàn ông trong bộ đồ ấm áp đứng gần đó, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng nhưng đầy nhân hậu.

“Cậu không nên ở đây trong cơn mưa như thế này,” người đàn ông nói, giọng nói ấm áp và đầy sự quan tâm. “Nếu cậu không còn nơi nào để đi, vậy có muốn đến chỗ tôi không?”

Anh nhìn người đàn ông với vẻ nghi ngờ, nhưng sự chân thành trong đôi mắt của anh ấy khiến anh không thể từ chối. Không còn lựa chọn nào khác, anh gật đầu, cảm thấy mình vừa tìm thấy một tia sáng trong đêm tối.

Người đàn ông dẫn anh về nhà, nơi có một không gian ấm cúng và an toàn. Anh cẩn thận chuẩn bị nước ấm và đồ cho anh, rồi ân cần băng bó những vết thương. Trong lúc băng bó, Anh hỏi:

“Cậu không muốn nói cho tôi biết lý do cậu lại ở ngoài đường trong cơn mưa như vậy sao?”

Noah nhíu mày, ngập ngừng:

“Tại sao anh lại giúp tôi? Tại sao anh lại đem một người lạ về nhà? Anh không sợ tôi sẽ gây nguy hiểm cho anh sao?”

Felix mỉm cười nhẹ nhàng:

“Nguy hiểm sao? Tôi không nghĩ cậu sẽ làm vậy. Đem cậu về đây chỉ là tôi muốn giúp đỡ thôi. Đôi khi, chúng ta cần một chút lòng nhân ái trong thế giới này.”

Lời nói của Felix khiến Noah cảm thấy một sự ấm áp và an toàn mà anh đã lâu không cảm nhận được.  hoàn tất việc băng bó và chuẩn bị cho anh một chỗ ngủ.

“Cậu hãy ngủ ở đây. Nếu cần gì, hãy nói với tôi. Ngủ ngon,”  anh nói, giọng nhẹ nhàng và đầy sự quan tâm.

Khi Felix rời khỏi phòng, anh nằm một mình trên giường, cảm giác lạ lẫm nhưng cũng thật yên bình. Anh nhớ lại hình ảnh mình lang thang dưới mưa, như một cái xác không hồn, và cảm nhận được sự đồng cảm sâu sắc từ người đàn ông này. Đó là lý do anh cảm thấy rằng việc gặp gỡ không phải là một sự tình cờ.

Anh tự nhủ trong cơn mơ màng anh lẩm bẩm

: “Tồn tại thêm một thời gian nữa…” và mơ về một tương lai mà mình có thể tìm thấy sự bình yên và lý do để tiếp tục sống.

.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: