Chap 2
Có bao giờ tôi sẽ ở bên cô ấy trọn đời?
Có bao giờ tôi sẽ quay về nơi tôi thuộc về?
Có bao giờ họ sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mãi?
Có bao giờ họ sẽ rời xa nhau mãi mãi?
********************************************************************
- Ngủ ngon, Sakura ngốc!
Rồi hai người ôm nhau ngủ ngon lành mà chẳng biết ở ngoài cửa phòng có 2,không 4 mới đúng, nhìn vô phòng của 2 người rồi nhìn nhau cười khúc khích với cùng một ý nghĩ:
- Cặp này... Thiệt tình... rắc rối! Quá rắc rối!
Sau đó họ người nào về phòng nấy...
~~~oOo~~~
Sáng hôm sau...
Ánh sáng chiếu vào phòng có một cặp đang ôm nhau ngủ ngon lành. Ai chắc các bạn biết rùi ha? .
Syaoran đang nằm ôm Sakura ngủ ngon lành thì đột nhiên bị đạp một phát rơi xuống giường và hạ cách " không nhẹ nhàng " cho lắm. Cau mày vì bị đạp xuống giường, Syaoran nhìn kẻ dám cả gan đạp anh xuống. Thấy " kẻ ấy " đang nằm sát mép giuờng và...
Bùm!!!!
Kẻ ấy ngã xuống và hạ cánh một cách rất ư là nhẹ nhàng vì đã có " cái gối " là Syaoran. Syaoran mặt đỏ lựng lên vì xấu hổ. Đường đường là thái tử mà bị người hầu trong Đông cung nhìn thấy cảnh này... Chặc, mây ơi, chờ thể diện đi với! Vì thế, nên Syaoran đang cực lực thoát khỏi cảnh này.
- Này Sakura, tỉnh lại đi.
Syaoran vỗ vỗ lên mặt Sakura nhưng không những không làm cô thức dậy mà còn làm mình bị ôm cứng ngắc.
- Này Sakura, tỉnh dậy đi! Tỉnh dậy!
Syaoran vừa vỗ vỗ lên má Sakura vừa gỡ tay cô ra. Đang loay hoay không biết làm sao thì nghe tiếng khúc khích ngoài cửa. Tiện tay anh cầm lấy cây kiếm phóng một cái...
" Phặc! "
Cánh cửa mở tung ra để lộ ra 2 người đang núm 2 bên cánh cửa, còn cây kiếm thì cắm vào cây cột trước cửa( * chặc, tội nghiệp cây cột* )
- Hai người núp ở đó làm gì? Vào đây giúp ta coi!
- Dạ!- Hai người núp sau tấm cửa lúc nãy đi vào.
Giờ thì Syaoran biết ai núp sau cửa rùi.( Khỏi nói cũng biết. Chii vs lại quận chúa Yuuri)
- Chii! Kéo cô ta ra và đánh thức cô ta dậy đi.
- Dạ! – Chii cúi đầu rồi kéo Sakura ra.
Trong lúc đó, Syaoran và người còn lại vào buồng trong nói chuyện.
- Chà, tình cảm của 2 người sâu đậm quá ha. Ôm nhau ngủ say sưa.- Yuuri bịt miệng nhịn cười.
- Yuuri tỉ tỉ, người đừng chọc em nữa!- Syaoran nói vọng ra trong lúc thay đồ.
- Cũng đừng cười nữa! Em không thích chị cười em đâu!
Syaoran nói khi nghe giọng cười khúc khích của Yuuri
- Ukm, tỉ không cười nữa.
- Hừm!- Syaoran nhìn Yuuri rồi tự hạ hoả cơn thẹn ngượng ngùng của mình.
- Thái tử! Quận chúa! Mời ngài ra dùng sáng.
Chii bước vào cung kính mời hai người ra ăn sáng.
Cả hai bước ra thì thấy Sakura đang ngồi im lặng cúi gầm mặt ăn sáng. Syaoran thấy cảnh đó thì hơi ngạc nhiên sững lại, còn Yuuri như hiểu ra chuyện gì đang xảy ra nên che miệng cười.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Họ ngồi xuống và dùng bữa sáng với một không khí " êm ấm " . Không một tiếng nói chuyện, không khí u ám tích tụ phía trên đầu của cặp đôi " Thái tử- Thái tử phi ".
( * Chà ~~~! Gay nhể? * )
Sau khi dùng bữa sáng cùng vợ chồng thái tử xong, Yuuri xin phép về cung, trả lại khung cảnh riêng cho đôi vợ chồng.
Sau khi Yuuri ra về, Syaoran đứng dậy về với công việc hằng ngày: Phê duyệt =.= ( * ta ghét công việc này, như thể ta là Boss của vạn người. Ugh! * )
Vừa ra khỏi phòng chưa được mười bước thì nghe tiếng Chii la lên:
- Thái tử phi, người lại thế nữa rồi. Vết thương mới bị hở miệng hôm qua cô chưa sợ hay sao mà còn đứng dậy nữa?
Syaoran quay lại phòng liếc nhìn Chii rồi nói:
- Từ nay cho tới cuối tháng, em không được phép đứng lên hay ra khỏi Đông cung cho tới khi vết thương của em lành hẳn. Nếu em không nghe lời, tôi sẽ phạt thêm một tháng nữa.
Nói xong, anh quay mặt bỏ đi để lại Sakura đằng sau...
~~~oOo~~~
1 tháng sau...
1 tháng, phải, 1 tháng rồi Sakura phải ở trong Đông cung do lệnh " cấm túc " của thái tử Syaoran =.=
Sakura mặc dù rất khó chịu với lệnh " cấm túc " trên nhưng buộc phải làm theo nếu ko muốn ở trong cung thêm 1 tháng nữa( nghĩa là tính từ ngày ban lệnh là 2 tháng ó). Hơn hết, Sakura hiểu tại sao Syaoran lại ban lệnh như vậy...
( Shilen: Nhờ vậy vết thương mới lành. Hong là còn lâu.
Sakura: Thế là ai vít kịch bản thế?
Shilem* hất mặt, tự hào*: Hahaha!! Là ta, pé Shilen dễ thương của mọi người đây!
Sakura: Ồ, thế ra là ngươi bày trò cho ta bị thương à?
Shilen : Au ó, tại t/g vít xong bỏ nửa nên ta chỉ chêm vào vài khúc hoi.
Sakura: =.=" * lộn cái bàn* Chết nè!
Shilen : * trúng ngay chính giữa, máu phun tùm lum* oé, chấn thương sọ não * nhoẻn miệng cười * .
Độc giả: =.=" nó chấn thương sọ não mà vẫn cười kìa trời!
Shilen : Sakura-chan mạnh bạo quá, không bít sao Syaoran thích cô nữa. Sao anh Syaoran không thích mình nhỉ? Dễ thương, dịu dàng,...
Syaoran: oẹ. Thôi đi bà. Ói cả xô. Cuộc đời Syaoran này chỉ có mình Sakura thôi, không yêu ai ngoài cô ấy nữa.
Sakura: Hoe??? Syaoran- kun~ * mắt long lanh
Shilen : =.=" Lãng mạn tình tứ quá hén. Vô truyện)
~~~oOo~~~
Đông cung....
Một hôm, Sakura đang ngồi trong phòng cùng Chii thì Syaoran đột nhiên đi vào phòng nhìn cô nói:
- Lát nữa có tiệc cô cần phải có mặt, lát nữa tôi đến đón em. – Rồi quay sang Chii- Cô chuẩn bị cho cô ấy đi.
Nói rồi, anh bỏ đi. Sakura rất bất mãn với kiểu ra lệnh đó của Syaoran nhưng vẫn phải làm theo nếu không lỡ tối về bị " ăn thịt" thì....
Ugh! Sakura vừa mới nghĩ tới đã lạnh người! @@
Chii nhìn Sakura " tự kỷ " nãy giờ mà lòng thấu hiểu cô đang nghĩ gì. Lúc này cô mới nói nhẹ vào tai của Sakura:
- Nếu Thái tử phi tiếp tục như vậy, lát nữa Thái tử đến đón mà nhìn thấy cảnh này thì điều cô nghĩ trong đầu sẽ trở thành sự thật đấy.
Sakura nghe Chii nói vậy thì hoảng hốt chạy lăng xăng chuẩn bị mọi thứ. Cũng may Chii cũng kịp ngăn cô lại không là vỡ mất một cái lọ mà có thể gọi là lọ hoa quý.
Chii đưa Sakura đi tắm, thay đồ và trang điểm lại. Chii trang điểm cho cô như ngày mà Yuuri thông báo cho cô biết cô được chọn làm thái tử phi. Mái tóc màu nâu hạt dẻ bóng mượt, một lớp phấn mỏng, đôi mi cong, đôi môi đỏ mọng nước màu hoa anh đào tạo ra vẻ đẹp mà chẳng một cô gái nào có thể xách nổi.
Chii lấy từ tủ ra bộ kimono rộng màu hoa anh đào. Quanh các đường viền ngoài áo được trang trí bằng các chùm anh hoa nở rộ. Và chiếc áo có một cái nơ màu xanh ngọc bích như màu mắt của Sakura ngay bên hông. Bây giờ nhìn cô không khác nào một cô công chúa đài các, xinh đẹp vẹn toàn.
- Oa! Cô đẹp quá, thái tử phi à!
Mặt Sakura đỏ lên, cô vẫy vẫy tay với ý:
" Cô đừng chọc tôi nữa. "
Hai người đang đùa nhau thì nghe tiếng nói vọng từ ngoài vào:
- Hai người cười đùa vui nhỉ?
Sakura và Chii quay lại nhìn thì thấy Syaoran đang dựa người lên cột. Syaoran diện một bộ kimono màu xanh biển sọc đen trông rất đẹp.
( Silent và nam tính nữa * mắt long lanh * . Thôi dẹp đi! Quay lại truyện! )
" Anh ta... Đẹp trai quá! "
- Sao vậy? Mặt tôi có gì hay sao mà em nhìn tôi ghê vậy?1
Syaoran hỏi khi thấy Sakura nhìn mình chết trân. Câu hỏi của Syaoran lôi Sakura về với thực tại.
" À, kh... không có gì đâu! "- Sakura lắc đầu liên tục.
Syaoran nhướn mày lên nhìn Sakura với vẻ nghi ngờ nhưng rồi cũng cho qua. Anh bước tới, đưa tay ra:
- Vậy chúng ta đi?
Sakura gật đầu, đặt tay lên tay Syaoran rồi đi. Chii mỉm cười đi theo sau.
~~~oOo~~~
Đại điện....
- Thái tử- Thái tử phi giá lâm!!!!!
Tiếng một tiểu thái giám vang lên thông báo sự hiện diện của cặp đôi Sáng Giá nhất hoàng cung. Khi Sakura và Syaoran xuất hiện, những tiếng thì thầm nho nhỏ nổi lên cùng hàng trăm con mắt nhìn họ có xen lẫn một chút ngưỡng mộ, một chút ghen tỵ, nhưng phần lớn hình như là ganh ghét =.="
Sakura cảm thấy sợ những người ở đây vì Sakura biết ở đây toàn những người có thể gây bất lợi cho mình và Syaoran.
Hai người đến trước hoàng đế, cúi người hành lễ rồi về chỗ ngồi.
Sau khi mọi người đã đầy đủ, hoàng đế mới tuyên bố lý do của buổi tiệc.
- Được rồi. Hôm nay ta gọi mọi người tới đây là để giới thiệu với mọi người một người. Mời ngài ra đây nào!
Vị hoàng đế vừa dứt lời, từ tấm màn đằng sau bệ hạ bước ra một chàng trai trẻ với mái tóc màu xanh lá sẫm với đôi mắt cùng màu tôn lên vẻ uy nghiêm của vị vua trẻ đó:
- Xin giới thiệu với mọi người, đây là Chaos, thái tử kế nhiệm của nước láng giềng của chúng ta. Nay hoàng đế nước đó sai thái tử đi chào hỏi các nước nhằm kết giao tình bằng hữu thắm thiết giữa hai nước. Thái tử Chaos sẽ ở đây một tuần để tham quan hoàng cung và tình hình dân chúng nước ta.
Sau khi vị hoàng đế dứt lời, , những tiếng vỗ tay từ từ dâng lên chúc mừng sự kiện này.
- Nào, mời mọi người cùng ta vào phòng yến tiệc.
Sakura, Syaoran cùng những người khác vào phòng yến tiệc.
Từng vị thái giám giới thiệu cho từng người vị trí ngồi. Syaoran rất bất mãn về chỗ ngồi của mình và Sakura( Shilen : Đúng ùi, vợ chồng gì đâu mà vợ ngồi một đằng chồng ngồi một nẻo không bất mãn cũng lạ lắm. Tuy nhiên, vì ta là người viết cho nên có bất mãn cũng phải chịu thôi.
Độc giả * ném đá* : Con quể, vô truyện.
Shilen * mặt sụ xuống một đống* : Ò, vô truyện )
Sau khi mọi người an toạ, Sakura mới để ý sự kì lạ giữa chỗ ngồi của mình.
Sakura lay lay tay người ngồi bên cạnh cô- Tướng quân Kail hỏi nhẹ:
" Sao em lại ngồi đây? Đáng lẽ là chỗ ngồi của em phải là ở chỗ kế bên Syaoran chứ? "
Kail ghi lên lòng bàn tay Sakura trả lời lại:
" Anh cũng không biết nữa. Hôm nay chỗ ngồi kỳ quá! "
- E hèm!
Hai người đang ngồi " nói chuyện" thì có tiếng hằng giọng nhỏ đủ để cả hai nghe. Cả hai bỗng lạnh sống lưng. Quay lại nhìn " kẻ" phát ra tiếng động thì Sakura thấy ngồi bên cạnh mình là một người quen mà lạ.
( Shilen : ==" quen mà lạ? Hình như hong đc hay cho lắm nhở?
Sakura: ="= ta chém mi nhá! Hỏi gì mà ngố thế hả? Mi vít kịch bản chứ đâu phải ta vít!
Shilen: == dzồi dzồi! Hong nói nữa.)
- Nếu hai người còn nói chuyện như thế nữa thì tối nay quý cô đây sẽ không yên đâu!- Chàng trai ngồi bên trái cô mỉm cười nói, ánh mắt nhìn về phía con người chéo góc với cô đang mang sát khí đầy mình.
Lông mày Sakura hơi nhíu lại rồi lại giãn ra, cười giã lã với anh chàng, lắc lắc đầu:
" Chắc sẽ không có chuyện gì đâu! Anh đừng lo! "
Đôi môi anh ta ngưng cười, nhìn chằm chằm vào người con gái đang ngồi kế bên mình. Anh đột nhiên nắm lấy cổ tay của Sakura khiến cho Sakura giật thót mình.
- Em... không nói được, đúng không?
Sakura nhìn người thanh niên đang nắm chặt tay mình với ánh mắt hoảng sợ, tim cô đập lên từng hồi như báo động sắp có chuyện không hay xảy ra.
( Shilen : gọi là người thanh niên nhìu quá sẽ lập từ nên Shilen sẽ gọi lun là Chaos nha! )
Đang lo lắng bỗng một đôi tay đặt lên hai vai của Sakura, cô quay mặt lại nhìn thì thấy Kail đang mỉm cười:
- Tôi nghĩ ngài đang vượt quá giới hạn của mình rồi đấy, thái tử Chaos ạ!
Chaos nhìn Kail với ánh mắt lạnh giá mặc dù miệng vẫn nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ:
( shilen: nhưng vẫn thua Syaoran...
Syaoran: * vỗ ngực, hất mặt lên trời* Hahaha, ta mà!
Shilem: == ... mặc dù từ đầu truyện tới giờ ta chưa thấy mi cười lần nào.
Độc giả: Đúng dzồi ó. Ta tán thành.
Syaoran: * sát khí đầy người*
Shilen: * lùa lùa độc giả, mang theo dép lun* Đi đi mọi người ơi! Ở thêm chút nữa là lên bàn thờ ngồi hix cả đám bây giờ
Độc giả: * gật đầu, mang dép dzô chân, dọt* ukm, mìh đi thui. Ở thêm tí nữa là thành bánh bao nhân thịt người hoặc sủi cảo cũng nên lém. )
- Hình như chuyện này không liên quan gì tới ngài hết nhỉ, tướng quân Kail
- Tôi nói đúng, phải không?- Chaos chường tới ôm ngang eo Sakura, tay hắn vuốt cằm của Sakura.
- Này! Bỏ tay cô ấy ra.
Chaos quay qua nhìn kẻ vừa cất tiếng nhưng chưa kịp nhìn kĩ " chân dung" của kẻ đó thì...
" Bốp !"
Một âm thanh chói tai vang lên, Chaos té ra phía sau nhưng tay vẫn không buông Sakura ra nên cô té theo và nằm gọn trong lòng Chaos. Syaoran cầm tay Sakura giật cô đứng dậy vào dựa vào lòng mình.
- Xin phép mọi người! Phi tử của ta cảm thấy không khoẻ nên ta đưa cô ấy về trước.
Nói xong, Syaoran kéo tay Sakura xồng xộc ra khỏi căn phòng đó. Anh đưa co về phòng mình. Syaoran quăng Sakura lên giường một cách " không nhẹ nhàng " cho lắm. Sakura mặt đỏ tía tai, tức giận hỏi anh tại sao lại thảy cô xuống giường đau như vậy.
" Tại sao anh lại làm vậy? "
- Aaaaaaa! Ta điên mất thôi. Ta không thể để hắn ôm em được.- Syaoran tức điên lên vì câu hỏi của Sakura.
Sakura rất ngạc nhiên. Cái hình ảnh lạnh lùng, khó ưa, dâm đãng( * xin lỗi vì có hơi quá đáng nhưng nó là sự thật * ) của Syaoran đâu mất rồi?
" Tại sao anh lại không thể để hắn ôm tôi? "- Sakura ngốc nghếch hỏi lại.
- Vì thà ôm em một cái rồi bị em giận, ta có thể làm hoà với em
Còn hơn ngồi một chỗ nhìn hắn ôm em.
Syaoran hiện giờ mặt đỏ hơn bao giờ hết. Còn Sakura thì vô cùng ngỡ ngàng vì câu nói đó của Syaoran. Không khí im lặng trong phòng bỗng trở nên ngột ngạt.
- Ta... Ta... Em ở đây nghỉ ngơi đi. Ta... Ta... Ta ra ngoài.
Anh cất bước đi thì bị Sakura kéo tay áo lại, viết lên tay anh:
" Tại sao anh laị cưới tôi ? "
Syaoran nhìn Sakura hơi bất ngờ nhưng sớm lấy lại nét điềm tĩnh ban đầu.
- Vậy ta cho em 3 lựa chọn nhé:
1. Là vì đất nước lâm nguy.
2. Là vì để cứu sống lại hoàng hậu Yelan.
3. Là vì ta yêu em thật lòng.
Sakura đỏ mặt.
Sakura đỏ mặt.
" Là sau này hay trước đó? "
Syaoran không nói gì, đứng trầm ngâm một lát rồi mới cất giọng nói:
- Ta... Ta yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Trong giây phút nào đó, ta nhìn thấy đôi cánh thiên thần xuất hiện sau lưng em. Ta sợ em sẽ bay đi mất, bay ra khỏi lòng ta nên ta muốn, không, ta phải giữ em lại bên ta. Ta sợ talại mất em như ta mất mẫu hậu ta .
Từng lời từng chữ đều đi sâu vào tai chảy vào tim của Sakura. Những lời nói đó tạo thành những cơn " chấn động" mạnh trong tim Sakura.
" Thì ra... từ trước tời giờ, anh ta đã yêu mình. Vậy mà... Vậy mà mình lại... "
Căn phòng im lặng một cách bất thường. Hai người: một đứng, một ngồi; mỗi người một ý nghĩ....
Trong khi đó, phòng yến tiệc hoàng cung,...
Thái tử Chaos được các người hầu chăm sóc cho các vết thương do vị thái tử " đáng quý" của chúng ta gây ra:+
- Xin lỗi vì con trai ta. Nó hơi lỗ mãng mong ngài bỏ qua!
- Không sao. Chỉ là vết thương nhẹ thôi mà. – Chaos cười khì.
" Nhất định ta sẽ giành lấy cô gái đó cho riêng ta. "
Còn tiếp...
����������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������l
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro