5.
Hai mươi phút im lặng gần như đủ để Karina nghiên cứu cô gái nhỏ đang giặt váy cho mình, đủ để hiểu tại sao Minjeong lại kiên nhẫn đến vậy mặc dù rất khó để giặt sạch, Karina có thể theo dõi điều đó mãi.
Karina không nhận ra Minjeong đã giặt xong khi giọng nói vang lên.
"Xong rồi."
Ra khỏi trạng thái xuất thần Karina mỉm cười nhẹ với Minjeong.
"Vậy sao?"
Minjeong gật đầu và đưa váy cho Karina với một cái cúi đầu, Karina lấy đồ và bên cạnh lời cảm ơn thì còn hỏi Minjeong một câu hỏi để em ở lại lâu hơn.
"Em phải phục vụ tôi bao lâu?"
Minjeong đang nhìn chằm chằm vào Karina và ở trạng thái căng thẳng em nở một nụ cười méo mó.
"Tôi đã hỏi em một câu hỏi."
Minjeong có vẻ hơi giật mình trước lời nói của Karina khi em chớp mắt vài cái và trở về thực tại.
"Tôi không biết. Chắc là cả chuyến đi?" Minjeong nhún vai mắt nhìn xuống sàn đá cẩm thạch.
"Vậy là em ở đây cả ngày và ngày nào cũng vậy sao?"
"Về cơ bản là vậy."
"Được rồi, gần đến giờ ăn trưa rồi. Em có phiền làm cho tôi một món gì đó không?"
Karina gần như bật cười khi Minjeong cố gắng nở nụ cười bằng cách cắn môi.
"Được nhưng mà nấu ăn không phải sở thích của tôi."
"Tôi nghi ngờ điều đó."
"Tôi nghiêm túc đấy c-cô... K-Karina."
Cách Minjeong gọi tên cô. Trời ơi, nó khiến đầu gối Karina mềm nhũn.
"Gọi là chị đi"
"H-hả?"
"Tôi không lấy mất lỗ tai của em" Karina quay sang Minjeong và mỉm cười.
"V-vâng nhưng nấu ăn thì tệ thật."
"Đừng nghi ngờ bản thân nữa.
"X-Xin lỗi."
"Và đừng xin lỗi nữa."
Câu cuối cùng khiến Minjeong im trong sự im lặng ngượng ngùng nhưng may mắn thay Karina đã cứu vãn bằng cách chuyển sang bếp.
"Hôm nay em cảm thấy thế nào?"
Minjeong đã bị câu hỏi làm cho giật mình môi hé mở và mắt mở to. Karina bật cười khúc khích.
"Hửm? Em chưa bao giờ được hỏi à?"
Minjeong thở dồn. "K-không phải. Tất nhiên là có."
Lục lọi trong chiếc tủ lạnh chưa đụng đến Karina không mong đợi tìm thấy mọi nguyên liệu cần thiết cho bữa ăn đã thỏa thuận nhưng một nụ cười tự hào hiện rõ trên khuôn mặt khi cô đặt những nguyên liệu cuối cùng ,hai quả trứng lên mặt bàn bếp một cách thỏa mãn. Đúng là Yu Jimin luôn có được thứ cô muốn.
"Đây." Karina bước đến bếp và để Minjeong gật đầu xem xét các thực phẩm.
"Được rồi. Nếu em đốt cháy căn bếp thì xin đừng giết em."
Karina cười khúc khích nhưng ngay lập tức im lặng khi thấy biểu cảm nghiêm túc của Minjeong.
Karina quan sát dựa vào cánh tay từ sự hỗ trợ khi cô nhìn Minjeong bắt đầu nấu thịt, cách lưng em di chuyển thật nhẹ nhàng trên bộ đồng phục mềm mại, những ngón tay của em tạo ra nghệ thuật dưới dạng thức ăn. Karina tự hỏi những ngón tay của em còn có thể làm được những gì nữa.
"Trên đây không nói là phải làm nóng cơm trong bao lâu."
Karina hướng sự chú ý của mình đến khuôn mặt mềm mại của em và nhìn xuống gói cơm nấu chín màu xanh trong đôi tay quá đỗi nữ tính của Minjeong.
"Đưa chị coi thử nào baby."
"H-hả..??"
"Chị đã nói là đưa cho chị xem cái túi đó."
Karina không thể tin được Minjeong ngây thơ đến thế khi vâng lời mà không do dự, nó đáng yêu như thể Minjeong là một chú cún con vậy.
"Nó ghi là ba phút."
Karina đưa nó lại cho Minjeong nhưng thấy má mình ửng hồng khi cảm thấy những ngón tay dài của mình chạm vào mu bàn tay của em
"Cảm ơn."
Karina nhìn Minjeong tiếp tục chuẩn bị bữa ăn cho đến khi hoàn thành mà không làm cháy cả căn bếp.
"Thấy chưa? Căn phòng vẫn còn nguyên vẹn đó."
Karina mỉm cười cùng lúc khi en đặt một đĩa cơm trước mặt cô, nụ cười tự hào và mãn nguyện trên khuôn mặt.
"Em nên cười nhiều hơn"
Karina nói mà không cần suy nghĩ gì cả với một cái nĩa trong miếng thịt đang cháy xém.
"Dễ thương quá đó."
Minjeong không thể giấu được sự đỏ mặt của mình và quay lưng lại với Karina với vẻ ngượng ngùng.
"Ăn cùng chị đi."
Với mệnh lệnh mơ hồ Minjeong ngay lập tức tuân theo và lấy thức ăn khiến Karina hơi giật mình vì phản ứng nhanh nhẹn không do dự của em, điều tiếp theo cô biết là Minjeong đã ở phía bên kia bàn và đang ăn ngấu nghiến món ăn bản thân đã tạo ra khiến Karina hơi bối rối.
"Vậy là em đã đói lắm rồi." Karina dừng lại một lúc để nhìn em đang ăn.
"Em ăn ngon chứ?"
Minjeong ngước lên khỏi đĩa nhìn vào đôi mắt mê hoặc của Karina và nhìn xuống đĩa gần như trống rỗng nhanh chóng nhai và nuốt rồi thở dài.
"Không hẳn vậy."
"Tại sao?"
Minjeong ngước lên nhìn đôi mắt mèo tò mò một lần nữa và cắn môi trả lời câu hỏi của Karina.
"Em được giao nhiều ca nên không có thời gian ăn, đến lúc được nghỉ thì em như muốn ngất, nên em thường chỉ ăn đồ thừa trên đĩa của mọi người luôn."
Karina nhìn Minjeong chằm chằm trong sự kinh ngạc, làm sao một người lại kiệt sức đến mức phải ăn như một con thú đói? Điều đó khiến cô khá tức giận, cô đập đôi đũa gỗ xuống hơi mạnh khiến Minjeong giật mình lùi lại.
"Em có thể cho chị biết ai là cấp trên của em không?"
Minjeong nuốt nước bọt.
"E-em không nghĩ đó là ý kiến hay...Anh ta là một người đàn ông luôn bận rộn."
"Nhưng khi khách hàng phàn nàn thì anh ta phải lắng nghe, đúng không?"
Minjeong gật đầu một cách lo lắng nhưng sau đó ngập ngừng.
"Em vẫn không nghĩ đó là ý kiến hay đâu Karina."
Karina đứng dậy máu cô sôi lên khi bước ra cửa.
"Chị không quan tâm. Chị sẽ bảo bố nói chuyện với -"
Một cú nắm đột ngột vào cổ tay khiến Karina dừng lại và cứng đờ, nó khiến cả thế giới đóng băng mặc dù có sự tiếp xúc ấm áp, Karina quay lại, thở hổn hển và liếc nhìn tò mò nhưng chỉ thấy đôi mắt cầu xin của Minjeong.
"Jimi-..Karina. Làm ơn. Em cầu xin chị, đừng."
Minjeong van nài với đôi mắt kinh hãi trước khi để những ngón tay của mình thoát khỏi làn da mềm mại của Karina.
"Em đang cầu xin chị."
Giọng nói yếu ớt vỡ ra khiến Karina nghi ngờ giọng điệu yếu đuối của Minjeong.
"Em được cấp trên của mình cho ăn uống như thế và em yêu cầu chị không làm gì cả?"
Minjeong lắc đầu cười miễn cưỡng.
"Em chỉ đùa về chuyện đói thôi. Đó là một trò đùa. E-em thề."
Nỗ lực yếu ớt để che đậy lời nói khiến Karina càng tức giận hơn và cơn lắp bắp của em chỉ ám chỉ rằng em sợ hãi đến mức nào về phản ứng của Karina.
"Làm ơn."
"Được rồi. Chị sẽ không nói gì cả."
Câu nói dối cho phép Minjeong thở phào nhẹ nhõm bằng một cử chỉ cúi đầu liên tục.
"Cảm ơn chị."
Như thể được báo trước cánh cửa đột nhiên mở ra và hai cô gái lùi lại vì sợ hãi.
"Này Karina, em có thấy chị-"
Hai cặp mắt đổ dồn vào chị gái của Karina người đã quyết định đến bất ngờ vào thời điểm không thích hợp khi thấy hai cô gái ở rất gần nhau, bản thân họ cũng không nhận ra khoảng cách của mình cho đến khi Irene nhếch mép cười.
"Ồ, chị có làm phiền gì không?"
Karina đảo mắt nhìn Irene.
"Chị muốn gì?"
"Cục sạc điện thoại của chị, em có thấy không? À, chào Minjeong." Irene tươi cười rạng rỡ với cô gái nhút nhát đang cúi chào.
"Chào buổi sáng thưa cô."
Mắt Karina giật giật vì một tiếng thở dài.
"Em không biết nó ở đâu nên chị đi lẹ dùm cái đi."
Irene bật cười trước cảm giác déjà vu do những sự kiện gần đây.
"Sao lại vội thế? Mới sáng thôi mà. Còn cả một ngày phía trước. Đùa thôi nhưng mà bố đang chuẩn bị đưa chúng ta đi ăn tối với một đồng nghiệp khác."
Karina rên rỉ khi đẩy thêm một cái nữa nhưng Irene yếu ớt né ra khỏi tay.
"Bố nói rằng điều đó có liên quan đến việc học của em."
"Nói với bố là em không đến."
"Bạn của Minjeong nói rằng cô ấy sẽ phục vụ bàn của chúng ta đó."
Karina ngay lập tức dừng lại.
"Hả? Sau những gì đã xảy ra sao? Khoan đã, thật sao?"
"Wow, gãi đúng chỗ ngứa của ai đó rồi."
"Tạm biệt chị đồ quỷ dữ."
Irene cười khúc khích.
"Chị đoán là mình sẽ lấy trộm bộ sạc của mẹ. Tạm biệt Karina. Tạm biệt Minjeong!"
Karina đột ngột đẩy Irene ra khỏi phòng và đảm bảo khóa cửa lại sau khi tiếng cười của Irene tắt hẳn ở hành lang.
"Xin lỗi."
"Hai người có vẻ thực sự yêu thương nhau." Minjeong nói
Karina nhún vai.
"Đó là mối quan hệ thương thương ghét ghét."
"Thương ghét?"
"Thì nghĩa là chị có thể gọi cô ấy là quỷ dữ nhưng chị vẫn yêu thương cô ấy em biết đấy?"
Minjeong gật đầu.
"Em rất muốn có một người em gái. Hoặc thậm chí là một người anh trai."
"Em là con một hả?"
Một cái gật đầu khác tiếp tục với sự im lặng Karina liền thay đổi chủ đề.
"Vậy thì chị đoán là tối nay lại có một bữa tối nữa"
Karina dừng lại một chút để Minjeong phản ứng nhưng sự bình tĩnh vẫn tiếp tục.
Với một nụ cười lớn Karina tiếp tục nói.
"Giúp chị chọn một thứ."
Ngay lập tức chữ vâng lời trong máu Minjeong vội vã chạy theo Karina vào phòng ngủ của cô, và em khá ngạc nhiên trước sự trang trí sang trọng của căn phòng rộng lớn, em ngồi xuống chiếc giường êm ái và quan sát cử chỉ của Karina. Tuy nhiên, khi đi qua tủ quần áo Karina chỉ có 'ew' và 'no' để đáp lại những bộ quần áo trong khi Minjeong ngồi đó bật cười khúc khích.
"Hửm?" Karina quay sang Minjeong với nụ cười ngây ngô.
"K-Không có gì."
"Nói cho chị biết đi."
"Không có gì đâu."
"Nói cho chị biết đi Minjeong."
Minjeong thở dài.
"Em chỉ thấy buồn cười khi chị đã trải qua một nửa số lựa chọn của mình và vẫn chưa chọn bất kỳ thứ gì."
"Em đang nói gì vậy?"
"Ý em là, chị trông đẹp trong mọi thứ."
Mắt Minjeong mở to khi nghe bản thân giải thích, em vừa nói to điều đó sao? Em liếc nhìn Karina, người có nụ cười tự mãn đặc trưng với một bên lông mày nhướn lên.
"E-em không có ý đó, em-thích thế. Ý em là-"
"Vậy thì chọn một thứ gì đó cho chị đi nếu em chắc chắn như vậy."
Minjeong chớp mắt vài lần và vội vàng đứng dậy khi những lời của Karina đi vào tâm trí chậm chạp của em.
"Đ-Được thôi."
Minjeong bước về phía Karina, người đang tránh sang một bên và để lộ chiếc tủ quần áo lớn lấp lánh những thương hiệu thiết kế xa xỉ mà Minjeong chỉ thấy trong ảnh.
Minjeong lấy ra một chiếc váy đen trễ vai đơn giản với nụ cười.
"Cái này thì sao?"
Karina dành vài phút để xem xét và nhận ra rằng nó chắc chắn hơi hở hang nhưng cô sẽ mặc nó cho Minjeong xem
"Hoàn hảo." Karina mỉm cười và cầm lấy đặt nó lên giường với tiếng thở dài mãn nguyện.
"Sau này em sẽ giúp chị nhé?"
Minjeong nuốt nước bọt nhớ lại chính xác những gì đã xảy ra lần trước chính xác là đêm qua.
"N-Nếu chị muốn."
Karina mỉm cười ấm áp với Minjeong đang lo lắng cho đến khi một tiếng gõ cửa lớn khác vang lên từ cánh cửa chính cả hai lại giật mình lên lần nữa.
"Lại nữa hả trời?" Karina rên rỉ khó chịu.
Cả hai lê bước đến cửa khi Karina chuẩn bị tinh thần trong khi cô mở cửa.
"Irene, em đã nói với chị rồi, em không có cục sạc của chị!"
Karina hơi giật mình khi thấy một cô gái mà cô chưa từng gặp trước đây đứng trước mặt mình.
"Xin chào." Cô gái mỉm cười và cúi chào.
"Ryujin?" Minjeong cười khúc khích bối rối khi em đến gần cô gái trước mặt nhưng Karina đã ngăn lại bằng một tay.
"Cô ấy là ai?"
"Tôi là bạn của Minjeong." Ryujin trả lời.
"Tôi không hỏi cô."
Minjeong lập tức lên tiếng.
"Cậu ấy là bạn cùng phòng của em."
"Bạn cùng phòng?" Karina nghiến răng còn Ryujin thì ậm ừ.
"Được rồi, tại sao cô lại ở đây?" Karina thay đổi tâm trạng đột nhiên nói một cách gay gắt trong sự khó chịu.
"Thật ra giờ là buổi trưa nghĩa là giờ nghỉ của Minjeong, tôi không muốn cậu ấy quên vì cậu ấy có vẻ khá vụng về và ngốc nghếch về điều đó."
Ryujin cười khúc khích nhưng Karina lại có phản ứng trái ngược.
"Minjeong không ngốc cũng không vụng về."
Một sự căng thẳng ngượng ngùng tràn ngập bầu không khí buộc Minjeong phải hắng giọng.
"Tớ nhớ mà Ryujin." Minjeong lo lắng nói dối và quay sang Karina. "Em sẽ quay lại sớm thôi."
"Nhưng em vừa ăn trưa với chị."
"E-em biết nhưng thường thì thuyền trưởng có điều gì đó muốn nói với tụi em."
Tim Karina hẫng đi khi nhắc đến thuyền trưởng.
"Là cấp trên của em à?"
Minjeong nhớ lại lời đe dọa của Karina đối với thuyền trưởng.
"Không, không. Đó là hai người khác nhau."
"Em chắc chứ?"
Minjeong mỉm cười yếu ớt với cô gái cao hơn đang lo lắng.
"Thật mà Karina."
Mắt Ryujin gần như rơi ra khỏi hốc mắt khi Minjeong nhắc đến cả tên Karina, cô là đang đứng ở phòng của Yu Jimin rất nổi tiếng sao? Ryujin đột nhiên cảm thấy bị đe dọa.
"Đi thôi nào Minjeong."
Ryujin khoác tay Minjeong nhưng hành động đó đi kèm hậu quả vì cô biết nếu ánh mắt có thể giết người cô sẽ chết vì cái nhìn khó chịu của Karina.
Minjeong run rẩy mỉm cười lần cuối với Karina người dường như đang phả khói trong suốt ra khỏi tai.
Hai người mới cúi chào nhưng đáp lại là một cú đóng sầm cửa vào mặt.
Cả hai giật mình trước phản ứng của Karina nhưng chỉ đáp lại bằng tiếng thở dài khe khẽ.
"Cô ấy hơi đáng sợ."
Ryujin thì thầm khi cả hai chuyển từ trạng thái sốc sang đi xuống hành lang, Minjeong đồng ý với một quan điểm khác, vẻ đẹp của Karina rất đáng sợ.
Tuy nhiên, với Minjeong ý nghĩ thừa nhận ngoại hình của Karina thậm chí còn đáng sợ hơn.
Rất đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro