4.
Cử chỉ đơn giản của Karina chỉ là quay lưng với Minjeong nhưng lại có thể khiến trái tim cô gái đập nhanh đến vậy. Tấm lưng thanh mảnh của cô được phô bày bởi chiếc áo phông trắng rộng thùng thình và chiếc áo ngực đen lộ rõ khiến em phải nuốt nước bọt. Con mèo nhỏ đang cười khúc khích cố tình đứng trước gương soi toàn thân để có thể nhìn thấy mọi chuyển động của em nhưng cô gái nhỏ lại trốn sau lưng cô trong sự lo lắng đang lan tỏa.
"Đừng ngại. Cởi nó ra đi."
Karina nói thì dễ lắm.
Với đôi mắt nhắm nghiền đôi bàn tay run rẩy của Minjeong lướt qua hai bên hông Karina khi em vô tình tìm kiếm chiếc áo mà may mắn thay em đã tìm thấy. Khi kéo em cảm thấy chiếc áo dễ dàng bị lột ra và khi Karina quyết định đẩy nhanh quá trình với sự giúp đỡ của em.
Mắt em vẫn nhắm rồi để chiếc áo lên vai và chờ đợi để mở mắt ra nhưng Karina liên tục làm khó.
"Tốt. Bây giờ là quần."
'Cái bà nội này là đang đùa, phải không hả trời?' Minjeong nghĩ.
"Minjeong?"
Cún con hướng sự chú ý của mình trở lại Karina
"Đ-Được rồi."
Minjeong mở mắt chỉ để có thể tìm thấy cạp quần của Karina và khi em tìm thấy thì mắt em lại trở về vị trí nhắm nghiền.
"Em có thể làm nhanh hơn một chút không?"
Karina cười khúc khích khi cô đột nhiên nắm lấy tay em và đặt chúng ở vị trí tốt hơn trên hông và cô gái nhỏ tội nghiệp phía sau đang sắp ngất đi vì đỏ mặt.
Với một cái gật đầu nhẹ em vội vàng kéo quần cô xuống mà không nhìn thấy gì và thở dài mãn nguyện khi nhận ra mình đã xong, ít nhất là theo Minjeong nghĩ.
"Bây giờ là đến đồ lót"
Với lời nói đó bản thân Minjeong có thể cảm thấy sự căng thẳng tăng lên khoảng một trăm cấp độ như thể nó chưa đạt đến đỉnh điểm.
Sự ngây thơ còn lại của chú cún con giảm đi như một sợi chỉ cuối cùng khi em cuối cùng cũng mở mắt và miệng há hốc. Nghe có vẻ bất thường nhưng trước mặt có lẽ là tấm lưng đẹp nhất mà Minjeong từng thấy bởi làn da trắng sữa sáng lên trong ánh sáng mờ ảo phía trên khiến tim em đập nhanh hơn nếu điều đó có thể xảy ra về mặt vật lý.
Minjeong thề trên mạng sống của bản thân rằng tâm trí em đã mất kiểm soát khi em cảm thấy mình đặt một ngón tay lên vai Karina.
Karina giật mình khi tiếp xúc và quay ngoắt lại đối mặt với em và em là người buộc mình phải nhìn lên trần nhà.
"Em không thể kiểm soát bản thân sao?"
Karina cắn môi khi cô nhìn chằm chằm vào cổ em trước khi một nụ cười xuất hiện.
"Có vẻ như chúng ta có điểm chung."
Minjeong không biết tại sao bản thân em vẫn chưa ngất đi, đôi bàn tay nhỏ của Karina lại lần nữa chạm vào phía cổ của chú cún con và cẩn thận kéo chiếc nơ nhỏ.
"C-Cô đang làm gì vậy?"
Minjeong thở ra một hơi run rẩy với tiếng nuốt nước bọt đầy lo lắng mắt vẫn dán chặt lên trần vì em biết bộ ngực trần của Karina sẽ bị phơi bày trước mặt em.
"Không có gì đâu. Lo mà cởi áo lót của tôi ra đi."
Karina mơ hồ nói và quay lại đối mặt với gương một lần nữa tập trung trở lại vào vẻ ngoài của họ khi ở bên nhau, Karina mỉm cười khi thấy hai người trông giống như một cặp đôi thực sự. Trong khi Minjeong vẫn còn choáng váng vì Karina quá đòi hỏi và tự tin.
Với một hơi thở sâu và nhắm chặt mắt Minjeong nắm lấy tay Karina và với một vài động tác vặn và kéo thì đã xong, em loạng choạng trở lại bồn rửa và đặt áo lót lên bệ hơi khó khăn cho em vì em bị che khuất bởi đôi mắt nhắm nghiền.
Minjeong không biết em đang ở đâu nhưng em không dám mở mắt. Vì vậy, với vài bước chân chập choạng em bước về phía trước nhưng hoàn toàn đông cứng khi em cảm thấy có thứ gì đó trong tay mình.
Minjeong gần như hét lên khi bỏ tay ra khỏi người Karina và bắt đầu vung tay điên cuồng như một kẻ điên.
"T-tôi rất x-xin lỗi! Tôi không cố ý chạm-" Minjeong thở hổn hển khi em loạng choạng trên đôi chân của mình và Karina đã cười suốt thời gian đó.
"L-Làm ơn đừng nói với ông ấy. T-t-t-" Môi em run rẩy và Karina không để ý và ngay lập tức ngừng cười.
"Minjeong, không sao đâu." Karina lo lắng nói trước sự sợ hãi của Minjeong.
"Đ-đừng nói với ông ấy!"
Karina ngay lập tức nhận ra Minjeong đang bị suy sụp khi một giọt nước mắt rơi ra từ đôi mắt vẫn nhắm nghiền của em.
"Minjeong?"
Karina nhanh chóng mặc áo vào trước khi đi đến bên em đang dựa vào phía bồn rửa.
"Minjeong, sao thế?!" Karina cố đặt tay lên vai em đang khóc nhưng em ngay lập tức rụt tay lại và ôm đầu.
"Đừng đánh tôi, làm ơn!"
"Minjeong!"
Karina hét lên tên em lần thứ n nhưng lần này như phép thuật em đáp lại bằng đôi mắt mở to.
Karina chỉ nhìn chằm chằm vào Minjeong có vẻ bối rối trong trạng thái của mình khi quan sát căn phòng xa lạ, em thở hổn hển nhẹ nhõm khi nhìn thấy sự hiện diện của Karina.
Minjeong lẩm bẩm.
"Tôi xin lỗi."
Karina vẫn còn sốc vì chuyện quái quỷ gì vừa xảy ra trong khi em chỉ cúi chào nhanh.
"T-tôi phải đi đây. Tạm biệt cô."
Nói xong Minjeong chạy bay ra khỏi phòng khi Karina vẫn ở trong phòng vệ sinh đầu óc vẫn đang bận xử lý mọi thứ.
***
"Bố đã nói và làm cái quái gì thế?"
Karina đứng trước chiếc bàn đen nơi bố cô đang ngồi. Thật bất thường khi một chiếc du thuyền lại có phòng làm việc nhưng với nhà họ Yu, không gì là không thể. Karina đã xông vào phòng bố mẹ mà không hề quan tâm mặc dù trăng và sao bên ngoài bảo cô phải giữ bình tĩnh cho những người đang ngủ.
Ông vẫn mặc bộ đồ ăn tối nhấp một ngụm rượu whisky trước khi đặt ly xuống,
"Ai?"
Karina nắm chặt tay.
"Thì là cô hầu bàn mà bố đã quát vào tối nay chứ còn gì!"
"Minjeong? Đó có phải tên cô ta không?"
"Người đã làm đổ thức ăn lên người con à?"
"Đúng vậy! Đó chỉ là một tai nạn nhưng không phải là vấn đề nghiêm trọng!"
Ông đứng dậy với chiếc ly trên tay.
"Chiếc váy đó có giá mười ngàn đô la con gái ạ. Nó đã được truyền qua nhiều thế hệ trong gia đình chúng ta và con bé ngốc nghếch đó đã quyết định phá hỏng tất cả những năm tháng đó chỉ trong một giây."
"Thì sao chứ không lẽ con không thể mua thêm một chiếc váy đắt tiền và đẹp hơn sao?"
"Tất nhiên là con có thể mua"
Ông mỉm cười và lấy một cuốn sổ tay ra.
"Với sự giúp đỡ của tấm séc mà bố nhận được từ gia đình Lee."
Karina rất ấn tượng khi bố cô nhận được tiền từ gia đình nhưng sự công nhận đó sẽ diễn ra vào một ngày khác.
"Con nói bố nghe này...Minjeong đã xuất hiện trước phòng con và nói rằng bố đã làm gì và sau đó cô ấy đã suy sụp. Cô ấy cứ nói 'đừng đánh tôi! đừng đánh tôi!"
Karina nghiến răng khi một nụ cười tự mãn xuất hiện trên khuôn mặt ông.
"Bây giờ hãy nói thật với con đi. Bố có đánh hay thậm chí chạm vào Minjeong không?"
Minho cười khúc khích thích thú trước khi trở nên nghiêm túc.
"Ừm. Bố đã nói chuyện riêng với cô ấy để cho cô ấy biết suy nghĩ của bố. Có thể có một số tiếng hét phát ra từ một bên. Vì vậy, bất kể con đang nói về cái quái gì, con có thể thảo luận về nó ở một nơi nào đó mà có người quan tâm nhé."
Karina cảm thấy mắt mình giật giật.
"Bố có chắc không?"
Người đàn ông mặc vest nhấp một ngụm rượu và ngồi lại xuống ghế văn phòng
"Bố là người không nói dối."
Với những lời đó Karina cảm thấy trái tim mình chùng xuống. Bất kể chuyện gì đã xảy ra với Minjeong trước đó đều không liên quan gì đến bố. Vậy thì đó là chuyện gì? Đột nhiên cô cảm thấy cần phải bảo vệ Minjeong ngay cả khi cô không biết rõ. Nhưng giờ cô biết rất rõ rằng sự suy sụp của Minjeong hẳn là do những sự kiện gần đây.
***
"Minjeong? Có chuyện gì vậy?!"
Ryujin lập tức đánh rơi chiếc lược chải tóc trên tay khi cô nghe thấy tiếng nức nở phát ra từ người vừa bước vào.
"R-Ryujin..." Minjeong hét lên khi ngã xuống giường.
"Này, này. Tớ ở đây."
"T-Nó lại xảy ra.. một-lần nữa," Minjeong nghẹn ngào nấc cụt khi Ryujin ôm em vào lòng.
"Không sao đâu." Ryujin dỗ dành "Suỵt..."
"Tất cả chỉ là ùa vào đầu tớ thôi."
Minjeong khóc khi Ryujin xoa lưng em và biết chính xác em đang nói về điều gì. Những tập phim quá quen thuộc. Những câu trả lời mà Karina tìm kiếm.
"T-tớ không thể quên được nó ra khỏi đầu."
"Cậu đã ở đâu?"
Minjeong khẽ khịt mũi.
"Hình phạt của tớ. Phòng của Karina."
Minjeong đột nhiên cảm thấy Ryujin đông cứng khi hơi thở hạ xuống.
"Cô ta đã làm gì với cậu à?"
Minjeong hoảng loạn kéo mình ra khỏi Ryujin.
"Hả?! K-Không! Cô ấy không làm gì sai cả!"
"Cậu chắc chứ?"
Minjeong cảm thấy một tia lửa giận dữ trong ruột so trước những câu hỏi của Ryujin dành cho Karina.
"Cô ấy không làm gì sai cả! Chỉ là t-tớ và bộ não ngu ngốc của tớ lại bị kẹt trong quá khứ thôi."
Minjeong không ngừng nói lắp suốt cả đêm và điều này cực kỳ hiếm.
Ryujin nhìn thấy dáng vẻ mong manh của Minjeong trước khi cô nhận ra chiếc nơ chưa thắt trên bộ đồng phục của bạn mình.
"Nơ của cậu chưa thắt."
Minjeong nhìn xuống với vẻ bối rối và ngay lập tức hoảng loạn trong khi Ryujin ghép được câu đố.
"Tớ v-vừa quên thắt nó!" Minjeong đột nhiên nói dối nhưng Ryujin lắc đầu.
"Tớ không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng tớ nghĩ cậu đã so sánh sự hiện diện và hành động của Karina với những gì đã in sâu trong não cậu."
Khi những lời đó chạm đến, Minjeong nhận ra Ryujin đã đúng. Với suy nghĩ đó em cảm thấy mắt mình lại ngấn lệ và mờ đi một lần nữa với đôi môi run rẩy.
"Nghỉ ngơi đi. Sáng mai tớ sẽ quay lại nhé?"
"Được." Minjeong khịt mũi.
Suốt đêm, Minjeong trằn trọc vì âm thanh kỳ lạ và yên tĩnh khi Ryujin đi làm ca tối chỉ để cầu nguyện rằng điều đó sẽ không xảy ra vào ban đêm.
***
Karina rên lên một tiếng dài khi tiếng gõ cửa nhẹ đánh thức cô. Cô đã mong đợi một trong những thành viên gia đình khó chịu của mình xông thẳng vào nhưng tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, cô ngồi dậy và dụi mắt trước khi nhận ra là Minjeong đang gõ cửa, với sự phấn khích và lo lắng, cô lao ra khỏi giường và vội vã đến cửa rồi mở tung nó ra, cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập khi cô gái nhút nhát thường ngày đứng trước mặt cô.
Karina không thể phủ nhận rằng cô đã rất lo lắng như thế nào đến phát ốm vì Minjeong chạy bay ra khỏi phòng mình đêm qua.
"Em làm tôi sợ muốn chết sau đêm qua."
Karina nói với một chút tức giận khi cô nhẹ nhàng kéo Minjeong vào phòng và đóng cửa lại.
"Tôi xin lỗi vì tình trạng mà cô thấy tôi tối qua. Tôi chỉ mệt quá thôi."
Minjeong nói dối và Karina biết ngay nhưng cô nhún vai chỉ lần này thôi.
"Không sao đâu. Tôi đã tắm tối qua rồi nên không có mùi."
Tuy nhiên, Karina cười khúc khích mong đợi một nụ cười hoặc thậm chí là một cái gật đầu đáp lại nhưng cô chỉ nhận được một Minjeong đang căng thẳng, với phản xạ nhanh nhẹn cô gái lớn tuổi hơn đổi chủ đề.
"Váy của tôi vẫn ở trong phòng tắm, nếu đó là lý do em đến đây." Karina thở dài và quay sang cô thấy em đang nhìn chằm chằm vào mình.
"Minjeong?"
Minjeong dường như chớp mắt vài lần và hé môi.
"Vâng, được. Tôi sẽ đi làm ngay bây giờ."
Với một bước chân ngượng ngùng đến phòng vệ sinh đã quen thuộc, Karina theo sát bước chân Minjeong và thở dài lần nữa khi Minjeong ngay lập tức bắt tay vào làm việc.
"Em biết đấy." Karina im bặt khi Minjeong mở vòi nước.
"Nếu tôi đã làm bất cứ điều gì sai đêm qua... Tôi thực sự xin lỗi." Karina dừng lại "Không lời nào có thể diễn tả được tôi xin lỗi như thế nào.
Minjeong ngân nga đáp lại.
"Cô không làm gì sai cả."
"Nhưng em đã giật mình khi tôi cố chạm vào em"
Minjeong nhìn lên và cắn môi
"Xin lỗi." Karina thì thầm
"Không sao đâu và cô không liên quan gì đến chuyện này cả."
Karina lo lắng thở ra một hơi an ủi.
"Tôi vẫn thực sự xin lỗi vì bất kể lý do gì."
Đây là khoảnh khắc Karina đã lên kế hoạch, để biết thêm thông tin khi em đã giặt sạch một nửa chiếc váy.
"Em có phiền nói cho tôi biết không?"
Minjeong thở dài.
"Tôi vừa xem một bộ phim rất buồn trước khi đến đây. Tôi đoán là tôi chỉ nghĩ về điều đó và trở nên xúc động."
Karina có thể giỏi vạch trần lời nói dối của mọi người nhưng cô không biết rằng chuyên môn của Minjeong là che giấu chúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro