Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.

Karina rất biết ơn vì món súp không phải là ngọn lửa trên da mà giống như luồng không khí nóng đặc quánh của phòng xông hơi hơn. Tuy nhiên, điều đó không ngăn cô đột ngột đứng dậy với đôi vai cứng đờ khi chất lỏng chảy dọc cơ thể.

"T-tôi... tôi x-x-i" Minjeong run rẩy há hốc nhưng Karina chỉ giơ tay lên.

"Không sao đâu. Chỉ là tai nạn xảy ra mà."

Karina thở dài và giật tay khỏi nước sốt chảy xuống ném một miếng phô mai tan chảy lên khăn trải bàn.

Karina không hề giận vì cô thấy đó không phải lỗi của Minjeong. Cô chỉ tức giận do người đàn ông kia. Tuy nhiên, yếu tố lớn nhất khiến cô tức giận là bố, người hiện đang hét lên giận dữ với cô hầu bàn tội nghiệp. Người đàn ông kinh doanh là một người rất điềm tĩnh nên khi tức giận thì phải biết mình đã làm hỏng mọi chuyện vì tâm trạng hiếm hoi đó rất đáng sợ.

"Cô đang đùa à?!"

Ông tức giận đẩy chiếc ghế sau lưng ngã xuống. Mọi người quay đầu về phía hỗn loạn khi ông tiếp tục hét vào mặt cô hầu bàn vụng về phớt lờ sự chú ý không cần thiết của những người đứng xem.

"Cô làm đổ thức ăn lên khắp người con gái tôi! Chiếc váy này trị giá tận mười ngàn đô la, được truyền qua nhiều thế hệ trong gia đình chúng tôi và đồ ngốc nhà cô đã phá hỏng nó!"

Minjeong chỉ cúi đầu xin lỗi khi em để sự xấu hổ nhấn chìm mình.

"Đừng để tôi quên rằng cô đã phá hỏng bữa tối chết tiệt của chúng tôi!" Ông khạc nhổ khi ra hiệu về phía Minjeong.

"Bố, có lẽ bố sẽ-" Irene cố gắng kiềm chế cử động của bố nhưng vô ích vì giờ ông đã cao hơn cô bé nhỏ xíu trước mặt mình.

"Hiểu không?!"

Ông đột nhiên búng ngón tay của mình trước khuôn mặt ẩn của cô bé như thể cô bé là một con cún. Điều đó khiến Karina tức giận.

"Bố, dừng lại!" Karina gần như hét lên với ông mặc dù đang chịu cảm giác bỏng rát của chất lỏng nóng

"Cô có nghe thấy không?! Cút khỏi đây ngay!"

Ông hét vào mặt Minjeong người phát ra tiếng kêu nhỏ trước khi cúi đầu và chạy đi.

Sau khi Minjeong đi mất Karina quay sang bố mình với ánh mắt khó chịu. Không nói một lời cô bắn những con dao găm chết người vào ông với ánh mắt khó chịu và cuối cùng đi về phòng mình.

***

Minjeong sợ hãi chính xác là sợ chết khiếp chạy về phòng chung hai tay ôm chặt lấy đầu khi mở tung cánh cửa,

"Tớ chết rồi! Tớ thực sự chết rồi!" Minjeong lo lắng hét lên khi em ngã xuống giường.

"Cái gì cơ sao thế?" Các đồng đội đồng thanh hỏi vội vã chạy đến chỗ em.

"Cậu đang nói gì vậy?" Ryujin, bạn thân nhất của Minjeong hỏi khi cô tiến đến gần cô gái đang căng thẳng người đột nhiên bật dậy.

"Yu Minho." Minjeong thở mạnh.

"Ông doanh nhân giàu có á hả?" Seulgi hỏi trong sự sửng sốt.

"Tớ được phân công vào bàn ông ấy"

"Thật sao?! Có đúng là con gái ông ấy rất đẹp  không?" Aeri nhướng mày khiến bạn gái cô thúc cùi chỏ vào sườn.

"Giỡn giỡn ai cũng biết em đẹp nhất mà." Aeri cười nhìn Ningning đang đỏ mặt.

"Thế nào rồi ?!"

"Cái gì thế hả?" Yuna nhướn mày bối rối trong khi Minjeong đứng dậy và nắm chặt vai Ryujin.

"Tớ làm đổ súp lên người con gái của ông ấy." Minjeong thẳng thắn, nhìn chằm chằm vào Ryujin với vẻ sợ hãi tột độ.

Có một vài khoảnh khắc im lặng khi cả đám xử lý những gì Minjeong vừa nói trước khi mọi người cười phá lên.

"Ôi trời đất ơi!" Chaeryeong bùng nổ khi cô ôm chặt bụng mình.

"Chị làm đổ súp lên người con gái của ông ta sao?!" Ningning gạt nước mắt ra khỏi mắt trong khi đỡ Aeri đang hấp hối không thở được vì cười.

"Không buồn cười chút nào!"

Minjeong bĩu môi và ngồi lại trên giường tầng của mình.

"Cậu nói đúng" Yuna thở dài, "Thật buồn cười!"

Minjeong ngã xuống giường và rên rỉ.

"Sẽ ổn thôi, Minjeong." Ryujin trấn an.

"Điều tệ nhất có thể xảy ra là gì?" Seulgi hỏi.

"Cậu nên thấy cách ông ấy hét vào mặt tớ! Tớ đúng là một đứa ngu ngốc! Trời ơi, tớ đúng là đứa tệ hại."

"Gì vậy trời, cậu không phải!" Ryujin lên tiếng với những cô gái đang cười sau bộ ba bình tĩnh.

"Ông ấy sẽ đến tìm tớ và sẽ giết tớ. Ông ấy đủ giàu để mời luật sư giỏi, ông ta sẽ có thể thoát tội giết người." Minjeong nuốt nước bọt.

"Sẽ không có ai chết đâu." Seulgi cười khúc khích nhưng tất cả đột nhiên đông cứng khi nghe thấy tiếng gõ cửa mạnh mẽ.

"Ryujin và Seulgi, hai người phụ trách tang lễ của tớ, được chứ?" Minjeong thì thầm một cách lo lắng khi Ningning mở cửa, để lộ một người đàn ông trung niên là thuyền trưởng của họ.

"Minjeong?" Người đàn ông nhìn về phía cô gái đang đứng run rẩy vì sợ hãi

"Đi với tôi."

Với một cái gật đầu lo lắng nhỏ em đi theo người đàn ông ra khỏi phòng với sự lo lắng đang ăn tươi nuốt sống mình.

***


"Bố ngu ngốc. Bữa tối ngu ngốc. Chuyến du ngoạn ngu ngốc!" Con mèo nhỏ cực kỳ tức giận hét lên với một chiếc lược chải xuống mái tóc ướt.

"Thật không thể tin được!" Karina thở hổn hển với sự hung hăng.

"Mình thậm chí còn không thích chiếc váy này ngay từ đầu! Mười ngàn hay một trăm ngàn đô, nó thật khó chịu, nó giống như một chiếc corset cổ xưa! Tại sao lại phải to tát đến vậy? Và còn hét vào mặt ai đó như thế nữa?!"

Karina hét vào hình ảnh phản chiếu trong gương của mình. Cô cảm thấy rất muốn bảo vệ Minjeong mặc dù thực tế là cô chỉ mới gặp cô gái này. Chỉ là một sự thôi thúc muốn bảo vệ. Cô thở dài với một tiếng gầm gừ và một cái lược cuối cùng khi đập mạnh vật đó xuống bệ phòng tắm khiến những chiếc bình rung lên nhẹ.

Karina hít một hơi thật sâu để thư giãn trước khi cô nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ.

"Nữa hả vậy là bây giờ bố muốn xin lỗi hả trời?" Karina cười lớn khi cô tiến đến gần cửa.

Có lẽ Karina còn đáng sợ hơn khi tức giận hơn cả bố khi cô chúc ông may mắn rằng cô sẽ không bẻ gãy cổ ông.

Mắt nhắm nghiền Karina mở tung cánh cửa và giải tỏa cơn giận.

"Bây giờ bố muốn cái gì thế hả?!" Karina hét lên

Karina đứng im một lúc chờ đợi một cơn bùng nổ đáp trả nhưng lại tỏ ra bối rối khi chỉ có sự im lặng bao trùm không khí. Karina cẩn thận thả lỏng tay nắm cửa cùng với đôi mắt và cứng đờ khi cô ngước lên nhìn một người rõ ràng không phải là bố mình.

"M-Minjeong?"

Khuôn mặt của Karina bắt chước Minjeong khi cả hai đứng đó trong sự sốc miệng cô gái há hốc.

"X-Xin lỗi thưa cô." Minjeong lắp bắp lo lắng và cúi chào theo cử chỉ chào đón và xin lỗi.

"Không sao đâu. Lời xin lỗi không phải do em nói ra." Karina cố gắng cười khúc khích.

"Bố tôi là một người nóng tính. Tôi rất xin lỗi vì ông ấy đã hét vào mặt em."

Karina có thể thề rằng cô gần như ngất xỉu khi Minjeong nở một nụ cười nhỏ trông giống như một chú cún con đáng yêu.

"L-Làm sao cô biết tên c-của tôi?" Minjeong lo lắng hỏi và nhận được một tiếng cười nhỏ từ Karina.

'Người vụng về và ngốc nghếch này.' Karina nghĩ khi chỉ vào thẻ tên của Minjeong.

"A-à, đúng rồi." Minjeong lại nở một nụ cười nhỏ nữa.

"Tôi là Yu Jimin, hoặc Karina. Em muốn gọi cái nào cũng được." Karina cười toe toét mặc dù Minjeong đã biết tên cô qua những lời đồn.

"Tôi không muốn tỏ ra thô lỗ, nhưng em đang làm gì ở đây?"

"À..vâng! Đ-Đúng rồi. Tôi đến đây để xin lỗi vì đã làm hỏng chiếc váy của cô. Bố c-của cô cũng đã đồng ý với thuyền trưởng là sẽ phạt tôi."

Karina nhướn mày điều đó cho Minjeong thấy sự bối rối của cô.

"Tôi sẽ là người phục vụ phòng của cô trong suốt chuyến đi còn lại, tôi đoán vậy."

Karina cười.

"Phục vụ phòng á?"

Minjeong gật đầu nghiêm túc nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp.

"Em là bồi bàn kiêm người dọn dẹp sao? Về cơ bản là người hầu á hả?"

"Không, nhưng tôi đoán là tôi là người hầu." Minjeong thở dài.

"Nhưng tôi rất xin lỗi về việc lại làm hỏng váy-... Karina..."

Minjeong tự sửa mình bằng một cái cúi đầu xin lỗi khác.

"Đừng xin lỗi nữa. Tôi nghiêm túc đấy."

"Được rồi. X-Xin lỗi. Ý tôi là cô-cô có cần gì không...K-Karina?"

Karina suy nghĩ một lúc cô định để cô gái kia đi vì cô cũng cảm thấy rất có lỗi nhưng cô biết chắc chắn mình sẽ không bỏ lỡ cơ hội được gần Minjeong hơn.

"Được thôi, vì em có vẻ rất căng thẳng về chiếc váy của tôi nên em có thể giặt nó giúp tôi được không?".

"V-vâng nhưng tôi thực sự không biết máy giặt ở đâu ở đây."

Minjeong đứng đơ người một cách ngượng ngùng ở khung cửa còn cô mèo thì cười khúc khích.

"Ý tôi là giặt ở đây. Kiểu như, trong phòng vệ sinh ấy."

"Ở đây sao?" Hơi thở của chú cún con giống như ngừng lại. "Được rồi."

Karina thở dài trước tiếng lắp bắp của Minjeong.

"Sao em lại lo lắng thế?"

Minjeong ngước lên từ sàn nhà và nhìn vào đôi mắt mê hoặc của Karina.

"Tôi không lo lắng."

"Em cứ lắp bắp mãi."

Một nụ cười tự mãn đặc trưng khác hiện lên trên mặt Karina.

"Tôi k-không."

"Dù em nói gì đi nữa. Dù sao thì, em chỉ định đứng đó hay...?" Karina cười khúc khích khi Minjeong loạng choạng bước vào phòng.

"Được rồi." Minjeong cười với tiếng đóng sầm cửa lại.

"Đi theo tôi, Minjeong."

Minjeong ngoan ngoãn nuốt nước bọt khi Karina dẫn em đến phòng vệ sinh bằng đá cẩm thạch nơi chiếc váy nhuộm màu nằm trên bồn tắm ở giữa. Em không nhận ra mình đã làm hỏng lớp vải sang trọng đến mức nào cho đến khi tận mắt chứng kiến.

"Tệ hơn tôi nghĩ" Minjeong thở dài "Tôi rất xin lỗi. Làm ơn hãy tha thứ cho tôi".

Cô gái lo lắng liên tục cúi đầu và Karina không thể không đảo mắt trước sự sợ hãi của em.

"Minjeong. Không sao đâu. Chỉ cần giặt sạch cho bố tôi là mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tôi hứa, được chứ?"

Karina thậm chí còn không nhận ra mình đã thực hiện một hành động cam kết điều mà cô luôn từ chối làm, trước khi Minjeong gật đầu ngại ngùng và tiến đến bồn tắm. Tuy nhiên, nhận thức đó nhanh chóng bị xóa tan khi cô gái quỳ xuống và tâm trí Karina trở nên mù mịt với một loạt những suy nghĩ được xếp hạng R. Đỏ mặt và mỉm cười là những đặc điểm nhận dạng duy nhất trên khuôn mặt cô. Cô đổ lỗi cho mặt tối của internet về điều này nói rằng cú nhấp chuột vào trang web hoàn toàn là một tai nạn.

Với môi dưới ngậm giữa hai hàm răng Karina mỉm cười tinh nghịch. Mặc dù chỉ mới tắm và thoa một lớp xà phòng dâu tây dày nhưng cô vẫn hơi có mùi.

"Em biết đấy, thực ra tôi vẫn còn mùi hành tây là nhờ em đó" Karina nhìn chằm chằm vào Minjeong đang quỳ.

"Giúp tôi một việc đi là 'giặt' sạch tôi trước đi. Chiếc váy có thể đợi sau cũng được."

Minjeong cứng đờ người trước yêu cầu của Karina.

"H-hả..cái gì vậy?"

"Tôi đâu có lấy mất lỗ tai của em đâu? Tôi bảo là tắm cho tôi."

Minjeong đang quỳ gối nuốt nước bọt với một tiếng run rẩy và đáp lại bằng giọng khàn khàn.

"Cô có chắc không?"

"Tất nhiên là tôi chắc rồi."

"Đ-được rồi..." Minjeong chỉ nhìn chằm chằm vào Karina với đôi mắt cầu xin khiến Karina bật cười.

"Minjeong, tôi đùa thôi."

Minjeong cảm thấy như có một lớp phấn hồng phủ lên má.

"Thật sao??."

"Ý tôi là em có thể nếu em muốn-"

"K-Không không..!!." Minjeong bật dậy khỏi tư thế khom người.

"Tôi ổn mà. Tôi sẽ giặt váy cho cô ngay."

Cảm giác nhẹ nhõm đột ngột của Minjeong không thể không khiến Karina tức giận một chút.

"Nghĩ lại thì tôi thực sự có mùi. Em có thể giúp tôi làm việc này thật không?" Karina nở một nụ cười trừu tượng trên khuôn mặt.

"Cô lại đùa nữa à?" Minjeong bật ra tiếng cười sảng khoái khiến Karina gần như tan chảy, nhưng không cô muốn mình là người chỉ huy. Cô luôn là người thống trị trong mọi trường hợp.

"Không, tôi không đùa. Và nếu em từ chối, tôi sẽ nói với bố tôi."

Karina đe dọa với một nụ cười khẩy trong khi Minjeong cảm thấy tim mình bắt đầu đập nhanh. Cho dù Karina có thực sự không đùa hay không Minjeong cũng không muốn mạo hiểm một trận đấu khác với người bố đáng sợ của Karina đâu.

"Không tin tôi à?" Karina hỏi với sự tự tin đột ngột tăng lên khi cô bước vài bước về phía Minjeong.

Mèo con kiêu ngạo giờ đã ở rất gần chú chó con đang sợ hãi trước động thái tiếp theo, ảo giác là suy nghĩ đầu tiên trong đầu khi Minjeong đột nhiên cảm thấy bàn tay của Karina trên cổ áo mình. Cơ thể Minjeong cứng đờ khi bàn tay nhỏ bé của cô gái chơi đùa với viền áo và cúc áo nhưng đó là điều cuối cùng em nghĩ đến khi những lời tiếp theo của Karina gần như khiến em ngất đi.

"Cởi đồ ra".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro