Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

20.

Sau lời nói đó của Karina và nụ cười ấm áp từ Irene cô biết đó không phải là câu nói

"Nghĩ".

Bởi vì đó là câu nói

"Biết".

Karina biết bản thân yêu Minjeong.

Karina yêu Minjeong.

Cô đã biết điều đó từ lâu nhưng nỗi sợ làm tổn thương Minjeong đã ngăn cản cô nhận ra nhưng bây giờ sau khi quan sát cách em nhìn cô bằng đôi mắt cún con đó.

Karina có một nghi ngờ cháy bỏng rằng Minjeong cũng cảm thấy như vậy.

Tuy nhiên, cô không muốn gắn nhãn cho hành động của Minjeong.

Như đã nói trước đó, cô không muốn làm tổn thương em.

"Em thực sự yêu Minjeong, phải không?" Irene hỏi

Karina cảm thấy mắt mình ngấn lệ khi nhẹ nhàng gật đầu.

"Vâng. Em yêu Minjeong rất nhiều."

Irene bĩu môi trước điểm yếu của em gái mình và ôm chặt thêm lần nữa và vuốt ve mái tóc đen nhánh của Karina khi nức nở trong áo sơ mi.

"Chị cũng cảm thấy như vậy về Seulgi."

Tiếng kêu yếu đuối tiếp tục từ Karina và Irene nhìn thấy em mình trong tình trạng yếu ớt như vậy quả là một sự yếu đuối.

"Hôm qua, Seulgi nói rằng em đã chạy đến chỗ em ấy và cầu xin em ấy giúp tìm Minjeong." Irene cười khúc khích để nâng cao tâm trạng và một nụ cười nhảy múa xuất hiện khi nghe thấy tiếng cười yếu ớt của Karina.

"Để chị kể cho em nghe một chuyện. Em còn nhớ cách em phá hỏng cánh cửa không?" Irene dừng lại.

"Vì tình yêu mà đập nát cái cửa đó."

Karina khịt mũi.

"Thì em yêu nhưng...nhưng mà lỡ Minjeong không yêu em thì sao?"

Irene thở dài trước nỗi sợ hãi của em mình.

"Em sẽ không bao giờ biết nếu em không hỏi, Minjeong"

Karina tựa đầu vào vai Irene cánh tay cô chị không rời khỏi Karina cho đến khi tiếng chuông điện thoại của Irene đột nhiên vang lên khiến hai người con gái giật mình.

"Chúa ơi, là ai thế?" Karina nắm chặt tay trước trái tim đang đập loạn xạ tay kia lau nước mắt.

"Là bố." Irene dành một chút thời gian để đọc tin nhắn.

"Bố nhắn tin nói rằng tối nay có thay đổi kế hoạch. Chúng ta sẽ gặp gia đình Park để nhận học bổng lúc bảy giờ."

"Vâng." Karina thở hổn hển "Mà bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Bốn giờ."

Karina rên rỉ.

Cô đang sợ hãi không biết phải đi đâu trước khi hình ảnh Minjeong hiện lên trong đầu.

Có lẽ Minjeong sẽ làm bồi bàn tối nay?

"Whipped"

"Cái gì cơ?" Karina quay sang chị mình trong sự bối rối.

"Không có gì." Irene cười và nhận được một cú đấm tinh nghịch từ con mèo.

"Yah! Chị nói gì cơ?!"

"Không có gì!"

Karina đảo mắt.

"Đi nào" Irene khúc khích. "Hãy tìm một chiếc váy đẹp cho đêm nay nhé."

***

Ngay cả sau khi mọi người đã giải thích toàn bộ tình hình của Irene&Seulgi, Minjeong vẫn bị tấn công bởi những cái ôm khi em ngồi xuống ghế dài để nghỉ ngơi.

"Chị chắc là chị ổn chứ?" Ningning hỏi.

"Chị có muốn ăn gì không?" Chaeryeong hỏi,

"Nhưng chúng ta có đồ ăn không?"

"Không."

Minjeong cười.

"Vậy sao hỏi chị?"

"Vì chúng ta phải phục vụ bữa tiệc tối nay!".

Nụ cười của Minjeong tắt ngấm.

"Em có giữ lịch trình không? Đội trưởng đã đến rồi à?"

"Thư giãn đi, không sao đâu Minjeong. Ở đây đã giải thích mọi chuyện với anh ấy. Anh ấy có vẻ khá sốc và phải xin nghỉ để tiếp thu mọi thứ nhưng anh ấy nói rằng anh ấy hiểu rồi."

Minjeong thở dài

"Tớ hy vọng vậy."

"Sẽ ổn thôi!" Yuna mỉm cười với cánh tay vẫn quấn quanh Minjeong.

"Ừ, không cần lo lắng đâu Minjeong, chúng tớ ở đây vì cậu." Aeri mỉm cười và chú cún con không thể cưỡng lại được cử chỉ đáp lại.

"Cảm ơn mọi người."

***

Bảy giờ trôi qua trong chớp mắt vì Karina thấy mình đang đứng ở quầy lễ tân cùng gia đình.

Giống như ngày đầu tiên mặc chiếc váy đen mà Minjeong đã giặt, trông như đã lâu lắm rồi.

Cô mỉm cười khi nhớ lại nhưng thực sự bị giọng nói của một cô gái làm quay lại thực tại mà Karina nhận ra đó là một trong những người bạn của Minjeong, Chaeryeong.

"Chào buổi tối! Mọi người đã đặt chỗ trước chưa ạ?"

"Đã đặt rồi. Tên Yu và Park lúc bảy giờ."

Cô bé dành một giây ngắn ngủi để xem qua thời gian biểu khi thấy một tiếng tặc lưỡi.

"À vâng, xin hãy theo tôi."

Người sau dẫn họ đến bàn bố mẹ đang nói chuyện phiếm với nhau về những điều không biết trong khi Karina không thể không nhận thấy một lượng lớn nhân viên an ninh bất thường xung quanh phòng ăn một số người trông quen quen một cách kỳ lạ.

"Ngay đây." Chaeryeong mỉm cười với cánh tay đưa ra ở chiếc bàn mà có thể coi là chính giữa không gian ăn uống rộng lớn.

Tất cả cúi đầu và lẩm bẩm cảm ơn khi Chaeryeong thông báo với gia đình rằng sẽ có người ở ngay cạnh họ trước khi biến mất. Người mà Karina hy vọng sẽ là Minjeong vì cô nhớ em khủng khiếp.

Khi gia đình đang chờ đợi nhà Park thì Karina cảm thấy mắt mình hướng về những người an ninh đang liên tục nhìn chằm chằm vào bàn của cô khiến cô trở nên ngại ngùng và buộc mắt mình nhìn vào tấm khăn trải bàn.

"Irene, chị có để ý thấy có bao nhiêu nhân viên an ninh không?" Karina thì thầm và nhìn lên cô em gái tóc đen của mình người đang nhìn chằm chằm vào một người ngay gần lối vào.

Irene gật đầu "Ừ, chị sợ quá."

"Em cũng vậy. Họ không ngừng nhìn chúng ta."

"Có lẽ một người quan trọng nào đó đang đến?"

"Ai được chứ?"

Irene nhún vai cuối cùng mắt hướng về người lớn tuổi hơn đang cúi xuống.

Một khoảng im lặng bao trùm khắp bàn trong khi hai chị em tiếp tục quan sát số lượng an ninh quá tải xung quanh chu vi lưu ý rằng mẹ và bố của họ dường như không để ý hay quan tâm khi họ tiếp tục cuộc nói chuyện nhỏ nhẹ của mình.

Sau vài phút im lặng nữa cuối cùng gia đình Park cũng đến gần bàn của họ và từng gia đình một chào nhau ngay lập tức nhảy vào cuộc thảo luận về học bổng nhưng cô không để tâm đến vì khi đó cô thấy Minjeong tiến lại gần bàn của họ với thực đơn trên đây.

Karina mỉm cười ấm áp và Minjeong cũng cười bằng mắt với cô, cả hai đỏ mặt khi em tiến lại gần với tiếng cười khúc khích của Irene người đã chứng kiến ​​cuộc trao đổi dễ thương này.

"Ồ, em còn say đắm Minjeong hơn cả chị nghĩ."

Cô gái giống mèo trừng mắt nhìn chị gái mình Irene chỉ cười khúc khích thầm cảm ơn sự hiện diện của Minjeong đã cứu cô khỏi mọi lời nói gay gắt hay đòn đánh vật lý của Karina.

"Chào buổi tối mọi người." Minjeong mỉm cười và cúi chào hai gia đình đang tách ra và mỉm cười.

Karina thấy khó tin khi bố chuyển từ la hét và gọi Minjeong là đồ vô dụng sang nở nụ cười chỉ trong vài ngày.

Đó là tác động mạnh mẽ của Minjeong.

"Đây là thực đơn của các mọi người tôi có thể biết mọi người muốn uống gì không?"

Mỗi người nói về đồ uống của mình và quay lại nói về vấn đề tiền bạc khi em mỉm cười lần cuối với Karina và biến mất vào trong bếp.

Đọc thực đơn Karina thở dài khi nhận ra đó hẳn là đêm theo phong cách Hàn Quốc khi tầm nhìn của cô đọc những từ quen thuộc về món ăn thoải mái mà cô đã quen khi ở nhà.

"Jimin?"

Karina quay về phía giọng nói nước ngoài mà cô nghe giống giọng của bố mình và nhướn mày để ông lắng nghe.

"Con có thể cảm ơn gia đình Park vì lòng hào phóng của họ không? Một tấm séc được viết lại?"

Karina cười và gật đầu.

"Tất nhiên rồi thưa bố. Cảm ơn ông bà Park rất nhiều. Cháu rất cảm kích."

"Không có gì đâu." Bà Park phẩy tay.

"Tuy nhiên, chúng ta khuyên cháu nên ký vào luôn chỉ để tránh bất kỳ sự cố nào xảy ra nữa." Ông Park nói.

Karina cúi đầu xuống trong khi tay cô nắm chặt tờ séc mà mẹ đưa cho.

Cô nhanh chóng bỏ nó vào túi và nhìn đi chỗ khác, một tín hiệu cho những người lớn tiếp tục cuộc trò chuyện về những chủ đề nhàm chán.

Chính trị và những thứ tương tự.

May mắn thay ngay khi Karina nghĩ rằng cô sắp chết vì buồn chán thì Minjeong đã quay lại với khay đồ uống và đưa cho mọi người.

Em ranh mãnh đã chạm vào tay Karina khi đưa ly Coca cho cô.

"À vâng. Mọi người đã chọn được món cho mình chưa ạ?"

Minjeong rút cuốn sổ nhỏ và cây bút chì ra trong thật đáng yêu bởi vì đối với Karina mọi thứ về Minjeong đều đáng yêu.

Karina bỏ qua phép lịch sự và đặt cánh tay lên bàn tựa mặt vào bàn tay trong khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt cún con mềm mại của Minjeong lấp lánh.

Lần đầu tiên, mọi thứ đều ổn, mọi người có vẻ vui vẻ.

Irene vô cùng phấn khích khi nhìn chằm chằm vào Seulgi đang đợi một bàn khác, cả hai trao đổi những nụ cười ngọt ngào giống như Minjeong và Karina đã làm trước đó.

Bố mẹ cô và các đối tác kinh doanh của họ đều mỉm cười trìu mến với Minjeong, người cũng đang cười với họ và Karina.

Cuối cùng mọi thứ cũng trở nên yên bình nhưng tất nhiên những điều như vậy sẽ kết thúc.

Karina nghe thấy giọng nói trầm đó phát ra từ không khí.

Giọng nói mà cô nghĩ mình sẽ không bao giờ nghe thấy nữa và với phản ứng của Minjeong,

Karina nhíu mày vì cơn giận dữ đang bùng cháy bên trong.

"Chào buổi tối các quý ông, quý bà. Đêm nay tuyệt chứ?"

Jaehyun tiến đến bàn với hai tay chắp trước ngực giả vờ ngây thơ, Minjeong không cố che giấu nỗi sợ hãi khi em lướt qua bàn tránh xa người đàn ông và đến bên Karina.

"Tất nhiên rồi Jaehyun. Đêm nay là đêm hoàn hảo." Minho cười pha lẫn chút tự phụ.

"Hoàn hảo?"

"Một bầu không khí sang trọng như vậy. Đồ ăn ngon. Bạn bè và gia đình. Còn gì hoàn hảo hơn nữa?"

"Còn những thứ trang trí thì sao?" Jaehyun nói đùa với một tiếng cười khúc khích.

Ông Yu ậm ừ và nhìn vợ mình người gật đầu yếu ớt.

"Không, không hẳn vậy."

"Lựa chọn những chai rượu vang hảo hạng và các loại đồ uống có cồn khác của chúng tôi?"

Ông vội vàng nhấp một ngụm rượu whisky và cau mày.

"Không."

"Thời tiết bên ngoài?"

"Không cũng không phải thế."

"Vậy thì anh Yu, anh nói cho tôi biết điều gì làm cho đêm nay trở nên tuyệt vời như vậy?"

Sự bình tĩnh trong giọng nói của Jaehyun khiến Minjeong giật mình vì cô gái tội nghiệp càng ôm chặt Karina hơn hơi run rẩy trước cuộc trò chuyện có vẻ bình thường của họ mà em ước mình biết được đường đi.

"Anh thực sự muốn biết sao?"

Jaehyun gật đầu với đôi môi khép chặt kéo lên.

Ông Yu nhìn qua thuyền trưởng của con tàu và với hai ngón tay uốn cong chuyển động và tuân theo một nhân viên an ninh gần đó tiến đến bàn.

Nhìn thấy người đàn ông lực lưỡng bước đến bàn mọi người đều nhướng mày chờ đợi những hành động tiếp theo khiến họ há hốc mồm khi người đàn ông to lớn đột nhiên nắm lấy tay Jaehyun và ép chúng ra sau lưng,

"C-cái quái gì?"

"Jung Jaehyun. Anh luôn cải trang rất giỏi." Minho nói với một nụ cười nhếch mép chỉ lớn hơn theo từng giây.

"Thuyền trưởng của con tàu này. Một cộng sự lâu năm tuyệt vời của tôi. Anh luôn khoe khoang về sức mạnh và sự bảo vệ to lớn mà anh có."

Minho đột ngột đứng dậy khiến chiếc ghế đổ xuống, người đàn ông giơ ly rượu whisky của mình lên và nhấp một ngụm khi mọi ánh mắt giờ đây đều đổ dồn vào chiếc bàn ồn ào.

"Ông đang làm gì vậy? Thả tôi ra!" Jaehyun quằn quại trong vòng tay chặt chẽ của người bảo vệ.

"Cuối cùng cũng đến lượt tôi khoe khoang rồi." Ông Yu nhấp ngụm rượu cuối cùng trước khi đặt chiếc ly rung lên vì đá lạnh xuống.

"Anh đang nói cái quái gì thế?! Đây là cái gì?!"

Jaehyun vùng vẫy ở cánh tay nhưng một người khác xuất hiện và giúp khống chế anh ta.

"Các người là cấp dưới của tôi! Các người nghĩ mình đang làm cái quái gì thế?"

"Đây không phải cấp dưới của các anh. Đây là cấp dưới của tôi." Ông Yu mỉm cười.

Cảm giác quen thuộc của những người đàn ông, Karina biết rằng mình đã từng nhìn thấy họ ở đâu đó chẳng hạn như bên ngoài ngôi nhà lớn của cô.

Họ thực sự là cấp dưới của bố cô.

"Tôi không bao giờ đi đâu mà không có họ, anh biết mà."

"Cái quái gì thế Minho? Ông đang nói cái quái gì thế?! Bảo những tên này bỏ tôi ra!" Jaehyun chửi thề.

"Khoan đã nào! Để tôi khoe khoang thêm nữa! Một người nữa thậm chí còn là cảnh sát được.!"

"Cái gì?" Jaehyun khạc nhổ và nhăn giữa hai lông mày trong khi đôi mắt đen láy của anh dõi theo một nhân viên an ninh khác đang tiến về phía bàn bằng động tác búng tay đơn giản của Minho.

"Ông ấy và tôi sẽ cho anh thấy một đêm hoàn hảo là như thế nào."

Ông quay sang Minjeong vẫn đang run rẩy và nở một nụ cười nhẹ để cố gắng xoa dịu em.

"Minjeong, nhóc có muốn vinh dự không?"

Minjeong được hỏi sững sờ khi nghe tên mình. Cái gì? Vinh dự gì? Minjeong trở nên vô cùng không chắc chắn.

Em đứng đó với đôi lông mày nhíu lại vẫn nhìn về phía Karina với đôi mắt đầy nghi vấn. Karina chỉ gật đầu cùng bố mình ngoài ánh mắt cũng mơ hồ của em.

Tuy nhiên, Karina đã bỏ qua biểu cảm đó và nở một nụ cười nhẹ nhàng và ủng hộ nói với Minjeong rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Minjeong tất nhiên tin tưởng Karina và giữa tiếng thở hổn hển cuối cùng pha lẫn sự tự tin lẫn bối rối, em tiến về phía ông.

Ông Yu nhẹ nhàng đặt tay lên vai Minjeong, người cứng đờ vì sự tiếp xúc nhưng lại thư giãn khi Karina liên tục nhìn chằm chằm đầy tin tưởng.

Minho kéo em ra sau lưng Jaehyun nơi cảnh sát trưởng Lee đang đứng.

Minjeong vẫn không biết chuyện quái gì đang xảy ra nhưng em đã nắm bắt được tình hình một cách nhẹ nhàng khi cảnh sát viên lấy ra một cặp còng tay và giữ chặt chúng vào cổ tay Jaehyun.

"Ông đang làm gì vậy?" Jaehyun cố gắng đẩy cánh tay bị còng lại của mình ra nhưng chúng đã bị hai người đàn ông lực lưỡng phía sau khóa chặt.

Mọi người, bao gồm cả nhân viên, giờ đang nhìn chằm chằm vào sự náo loạn đang gia tăng.

"Đặt ngón tay cái của cô vào đây và đẩy vào." Cảnh sát viên hướng dẫn Minjeong và em tuân theo để tiếng còng tay kêu tách khiến Jaehyun càng quằn quại hơn.

"Cái quái gì thế này?!"

Ông Lee lấy một chùm chìa khóa từ thắt lưng ra và giữ một chiếc chìa khóa nhỏ màu bạc giữa ngón trỏ và ngón cái ra hiệu cho em cầm lấy và thực hiện nhiệm vụ đơn giản đó.

Minjeong quay lại và theo trực giác, em cắm chìa khóa vào lỗ nhỏ gần sợi xích của hai mảnh kim loại dày và xoay nó, tạo ra tiếng tách cuối cùng trước khi lùi lại với cái miệng há hốc sau khi nhận ra chuyện gì vừa xảy ra, những gì em vừa làm khi cảnh sát trưởng nói và đặt tay lên còng tay.

"Jung Jaehyun, anh bị bắt vì tội ngược đãi."

Và ngay lúc đó, với chính những lời đó Minjeong biết rằng em đã được tự do.

Cuối cùng em cũng được tự do.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro