16.
Ánh nắng chiếu vào mắt Karina là thứ đánh thức cô.
Không có tiếng bố la hét mà chỉ có ánh nắng đẹp chiếu vào phòng.
Hoặc do Karina nghĩ vậy khi cố gắng di chuyển nhưng bị giữ chặt tại chỗ cảm giác chân quấn vào chân, tay quấn quanh eo.
Hơi thở nóng hổi phả vào cổ cùng với cơ thể áp vào lưng.
Nó xông vào não mà không hề cảnh giác, Karina mỉm cười qua khi nhìn xuống cánh tay đang suy ra lời cầu xin cô ở lại.
Ở lại với em.
Mùi hương khác biệt mà em đã thích nghi nước hoa tươi mát và hương hoa.
Karina tự hỏi tại sao Minjeong lại bỏ đi mùi hương cam quýt trước đó nhưng điều đó không quan trọng bất kể mùi hương nào của em sẽ luôn là em đối với Karina.
Mắt Karina hướng về những con số trên chiếc đồng hồ báo thức của khách sạn đang đặt trên bàn cạnh giường.
8:49.
Karina không rõ ca làm việc của em bắt đầu khi nào
Nhưng nụ cười tắt ngấm.
Karina không muốn Minjeong rời đi.
Karina bám lấy đôi bàn tay mềm mại trên bụng và đan những bàn tay nhỏ nhắn của mình vào chúng đặt chúng lên tấm chăn trước ngực.
Đôi mắt Karina nhắm lại đồng điệu với nụ cười ngày một lớn dần, xua tan đi vẻ cau có trên khuôn mặt.
Sự im lặng bên cạnh nhịp tim nhẹ nhàng của Minjeong.
Karina sẽ làm bất cứ điều gì để được ở trong tư thế đó mãi mãi và cô thà ngắm nhìn khuôn mặt không tì vết của em cho đến tận cùng thời gian.
Với suy nghĩ đó Karina từ từ lăn người lại và dừng lại khi mắt cô dừng lại trên đôi mắt nhắm nghiền của chú cún nhỏ đang ngủ.
Karina nghiên cứu Minjeong xinh đẹp trước mặt mình mắt cô lướt khắp nơi cho đến khi dừng lại trên đôi môi của em.
Đôi môi mà cô đã hôn không chỉ một lần mà là hai lần.
Hai lần.
Karina muốn cảm nhận chúng một lần nữa trên môi mình, rất muốn, nhiều lần hơn nữa nhưng cô không muốn làm em sợ hãi bằng những tưởng tượng của mình nên thay vào đó, cô để đôi mắt mình thi đấu với chúng.
Tuy nhiên cuộc thi đã bị cắt ngang khi Minjeong đột nhiên lẩm bẩm điều gì đó và quay đi quay lại nhìn Karina.
Karina cười khúc khích.
"Minjeong?"
Chú cún con đáp lại bằng sự im lặng.
"Dậy đi cưng" Karina trêu chọc.
Minjeong càu nhàu.
Karina mỉm cười trước những tiếng động đáng yêu.
"Chào buổi sáng".
Minjeong lẩm bẩm điều gì đó bằng một ngôn ngữ không tồn tại trước khi lật người về phía Karina đôi mắt em hiện rõ những đường kẻ nhỏ li ti.
"Minjeong-ah..."
Karina mỉm cười và nắm lấy tay để chơi đùa với những ngón tay mềm mại và dễ thương của em.
"Mm?" Minjeong ngân nga và khẽ mím môi mắt mở to hơn một chút.
"Chị không biết khi nào ca làm việc của em bắt đầu nhưng chị đã hứa sẽ đánh thức em dậy".
"T-trời..." Minjeong bật dậy "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Karina chắc chắn có thể quen với giọng nói khàn khàn của em vào buổi sáng.
"8:53."
Với một câu nói đơn giản Minjeong đột ngột lao ra khỏi giường và vội vã đi về phía phòng vệ sinh.
Karina còn lại chỉ chớp mắt vì kinh ngạc.
"Minjeong?"
Karina giống như mèo nhỏ nhảy ra khỏi phòng ngủ và vào phòng khách trống rỗng chỉ khoảng một chục giây trôi qua trước khi Minjeong lao ra khỏi phòng vệ sinh trong bộ đồng phục hoàn toàn không gọn gàng.
"Ca làm việc của em bắt đầu vào- gah!"
"Minjeong?!" Karina đi về phía em, người hiện tại đang ngồi trên sàn.
"Em ổn chứ?!" Karina cúi xuống nói.
"E-em ổn!" Minjeong ngồi xuống sàn khi em buộc giày vào chân mình.
"Ca làm việc của em sẽ bắt đầu sau năm phút nữa. Ôi trời." Minjeong xỏ chiếc giày còn lại vào và đứng thẳng dậy.
"Chị xin lỗi, chị nên đánh thức em dậy sớm hơn." Karina thở dài.
"Không sao đâu Karina.." Minjeong nhét chiếc áo sơ mi đen vào quần nhưng chỉ càng bực bội hơn và lôi nó ra.
"Để chị."
Karina không trả lời khi cô xoay Minjeong lại tấm lưng được tạo hình của em hướng về phía cô Karina phải cắn môi cho đau để đánh lạc hướng mọi suy nghĩ.
Karina dùng đôi tay nhỏ nhắn và nhanh nhẹn của mình để nhét chiếc áo vào lưng trước khi xoay em lại.
Karina cẩn thận nhét chiếc áo vào quần em cầu xin não cô không nghĩ đến đôi tay đang trượt vào phía trước em nhưng tất nhiên nó quyết định làm mờ mọi thứ ngoài những chuyển động quyến rũ.
Đôi mắt em gần như bỏng rát trước hành động của Karina.
"Được rồi, đừng đến muộn nhé." Karina vẫy tay cười ngây thơ như thể không có chuyện gì xảy ra khiến em càng thêm bối rối với đôi lông mày nhíu lại.
"Mà này...Minjeong?"
Đôi mắt của em chạm phải Karina đang lấp lánh thích thú.
"Đừng quá thân thiết với 'bạn bè' của mình nhé."
"H-hả?-"
"Xong rồi thì quay lại ngay nhé?"
Minjeong gật đầu.
"Được rồi..c-cảm ơn chị, em sẽ quay lại."
Minjeong nở nụ cười và chạy ra khỏi phòng với tốc độ nhanh nhất.
***
Băng người qua những hành lang như mê cung em xông vào phòng chung của mình mà không hề cảnh giác khiến một nửa số cô gái hét lên và nửa còn lại giật mình.
"Chúa ơi!" Yuna hét lên vì sốc.
"Tớ..." Minjeong thở hổn hển trong khi cúi xuống chân.
"Tớ xin lỗi."
Ryujin kéo mình ra khỏi nhóm với bộ trang phục mới của Minjeong trên tay và thở ra một hơi dài tiến về phía em hơi thở cũng đang trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Minjeong, cậu đang gặp rắc rối với thuyền trưởng." Ryujin dừng lại.
"Anh ta đã kiểm tra thường lệ vào đêm qua và cậu không có ở đó. Bọn tớ đã rằng cậu bị ốm nhưng anh ta có vẻ không tin. Cậu đã bỏ kiểm tra của anh ta sáng nay và anh ta có vẻ tức giận. Kiểu như thực sự tức giận. Minjeong, cậu đã ở đâu trong suốt thời gian qua?"
Minjeong ậm ừ trong khi tâm trí em xử lý thông tin nói dối thêm một lần nữa với người bạn thân nhất của mình, người đã đưa cho em bộ đồng phục mới.
"Tớ bị ốm. Tớ đã ở khu vực y tế."
Ryujin mở to mắt.
"Trên tàu này có khu vực y tế à?"
Minjeong nhún vai ngay trước khi cánh cửa mở ra đánh dấu vị thuyền trưởng đang phát tờ lịch trình của họ khắp nơi.
"Nào các cô gái! Đứng lên và làm nào!" Người đàn ông hô vang với một tờ giấy đặt trên bàn.
Minjeong nhìn vào bộ quần áo chưa đụng đến trong tay và kêu lên nhưng trước khi em kịp thay đồ tên em vang lên bởi một giọng nam.
"Minjeong. Tôi cần gặp cô ở bên ngoài ngay lập tức."
Minjeong nuốt nước bọt và gật đầu đặt quần áo sang một bên trước khi lê bước ra khỏi cửa và bước lên sàn gỗ mới đánh bóng.
Tiếng đóng sầm cửa lớn khiến em giật mình sợ hãi và đẩy dấu hiệu tức giận của thuyền trưởng vào não em.
Minjeong quay lại lưng em chùng xuống khi nhìn vào người đàn ông cao ngang em người mở miệng định nói,
"Khi cô mới nộp đơn xin việc này thì đã có rất nhiều ứng viên khác mà chúng tôi có thể chọn. Chúng tôi hiểu hoàn cảnh và đam mê của cô do đó chúng tôi đã trao cho cô công việc này có thể giúp ích cho tình hình tài chính của cô. Tuy nhiên, gần đây, mọi sự nhiệt tình của cô dường như đã tan thành mây khói vì có vẻ như cô đã lười biếng khá nhiều. Đêm qua tôi không thấy cô đâu trong vị trí của mình tại quầy bar sòng bạc hay trong phòng của cô. Sáng nay cô cũng mất tích. Cô có muốn giải thích không?"
Minjeong cho phép mắt mình nhìn xuống đôi giày của mình.
Em thực sự không muốn nói dối cấp trên của mình nhưng em thực sự có lựa chọn nào khác không?
Không đời nào em thừa nhận rằng mình đã ngủ với một vị khách lần thứ hai.
"Tôi...tôi bị
"Bạn của cô đã nói với tôi như vậy. Tôi đã hỏi nhân viên y tế về hồ sơ của cô và họ nói rằng không có cuộc kiểm tra nào từ cô."
Minjeong biết rằng sự nghi ngờ của anh ta đang tăng lên.
"Cô đã ở đâu vậy?"
"Tôi bị ốm..t-tôi..."
Minjeong lục lọi những lời nói dối thường ngày trong đầu.
"Tôi đã ở trong phòng vệ sinh cả đêm."
"Phòng vệ sinh?"
Minjeong gật đầu nhanh.
"Tôi có thể là người phụ trách cô nhưng tôi không phải là người tạo ra hậu quả cho những hành động tồi tệ và sự bất lực của cô trong việc hoàn thành nhiệm vụ được giao."
Minjeong nhắm chặt mắt.
Cảm giác buồn nôn trong cơ thể em đập vào lưng em như một bao cát.
Em biết điều gì sắp xảy ra.
Em cầu xin dừng lại trong tâm trí mình.
"Sự vắng mặt của cô đã được ghi nhận với sếp trên và anh ta muốn gặp cô ngay bây giờ."
Làm ơn.
Không.
"Được rồi, cô còn chờ gì nữa?"
Minjeong gật đầu chậm rãi, đầu cúi xuống với mái tóc dài che đi đôi môi run rẩy của em.
Những lời đó khiến đôi chân Minjeong giật mạnh về hướng mơ hồ và bước đi run rẩy.
Mắt em đã ngấn lệ trong một phút.
Em không hiểu tại sao cơ thể lại buộc em phải di chuyển.
Em không thể dừng lại.
Em có thể chạy và trốn nhưng nỗ lực trước đó lại lóe lên trong tâm trí em.
Không bao giờ nữa.
Suy nghĩ của em đã bị nỗi sợ hãi nhấn chìm em ngạc nhiên khi thấy mình đã đứng trước căn phòng quen thuộc đến ghê tởm.
Căn phòng của anh ta.
Em cầu xin oxy trống rỗng xung quanh mình để được thoải mái.
Cầu xin lòng thương xót.
Xin hãy thương xót và thương xót tâm hồn em.
Tuy nhiên, Minjeong biết những yêu cầu đó đã bị xóa bỏ ngay lập tức vì em thậm chí không thể gõ cửa vì nó đã mở sẵn.
Giống như anh ta đang đợi em.
Bóng đen cao lớn trước mặt em với đôi mắt đẫm máu độc ác và đôi mắt vô hồn.
Em thậm chí không cần phải di chuyển tầm nhìn để nhìn thấy chúng.
Em đã thuộc lòng chúng.
"Nghĩ rằng mình tốt hơn những người khác khi không phải làm việc à?"
Em cố gắng hết sức để gạt câu nói đó ra khỏi đầu nhưng không được khi một bàn tay cứng rắn bất ngờ kéo em vào trong bằng cánh tay.
"Tôi sẽ cho cô biết ai là ông chủ giữa cô và tôi."
***
Karina khá chán.
Sáng sớm đến nỗi cô nghi ngờ gia đình mình thậm chí còn chưa thức dậy.
Không có ghi chú nào trước về bữa tối.
Không có gì cả.
Karina thở dài.
Karina lại bắt đầu nhớ đến Minjeong mặc dù em mới rời đi cách đây vài phút.
Karina muốn được nằm trong vòng tay an toàn của em trên giường nơi mà mọi thứ đều hoàn hảo.
Cô không thể nhấn mạnh từ đó hơn nữa.
Hoàn hảo.
Mọi thứ đều hoàn hảo.
Minjeong hoàn hảo.
Với từ hoàn hảo chiếm trọn tâm trí Karina nên cô quyết định tắm nước nóng.
Nóng là một điểm cộng nữa cho Minjeong.
Con mèo tắm sạch sẽ cơ thể và gội đầu trước khi làm điều tương tự bằng khăn và máy sấy tóc.
Thay bộ đồ ngủ bằng một bộ đồ đơn giản gồm quần short và áo phông.
Karina quay trở lại phòng ngủ mà đối với cô chỉ có mùi của Minjeong.
Em thực sự có tác động mạnh mẽ đến Karina.
Có điều gì đó ở Minjeong.
Sự quyến rũ và sức hấp dẫn mà không nhất thiết phải đặt tên khiến Karina thèm muốn em hơn nữa.
Nhưng đó không chỉ là một ham muốn, đó là nhu cầu phải chăm sóc và bảo vệ Minjeong.
Nó ngày càng lớn hơn.
Đặc biệt là khi Karina ở bên cô gái nhỏ trông như cún con này.
Karina nằm trên tấm ga trải giường nhung, bật TV đang phát trực tiếp một chương trình trò chơi có giải thưởng lớn là tiền.
Karina cảm thấy tay mình lang thang về phía tủ đầu giường mà không được não cho phép nhớ lại tấm séc lớn vẫn chưa ký.
Karina mở ngăn kéo và lấy ra quyển tạp chí lật nó mở ra những trang đầy màu sắc chỉ toàn chữ và chữ.
Karina nhíu mày bối rối.
Lần trước cô đã để nó ở đó.
Karina nhớ rất rõ.
Cô quét từng trang một để chỉ một lần nữa bắt gặp những lời giới thiệu và hình ảnh bãi biển và cây cọ.
Karina cầm quyển tạp chí và lắc nó trên giường.
Không có tờ séc nào rơi ra.
Không một hạt bụi.
Không có gì.
Karina không thể kìm được cơn hoảng loạn đột nhiên bùng nổ trong hố bụng.
Karina lắc quyển tạp chí mạnh hơn và mạnh hơn nữa để chỉ đạt được kết quả tương tự.
Nó đã biến mất.
Cú sốc khi hiểu ra đã ập đến Karina ngay lúc đó.
Bây giờ cô đang hoảng loạn.
Nó có thể ở đâu được chứ?
Karina nhìn khắp mọi nơi.
Trên bàn và dưới gầm bàn.
Dưới gầm giường.
Xung quanh sàn nhà và trong tủ quần áo.
Không có gì.
Không nơi nào cả.
Tờ séc đã biến mất.
Karina nuốt cục lo lắng dày đặc xuống dạ dày và vội vã chạy đến điện thoại mở khóa bằng những ngón tay run rẩy những ngón tay này nhanh chóng đông cứng lại vì bối rối khi ứng dụng ảnh mở ra.
Mắt Karina ngay lập tức mở to vì kinh hoàng khi nhận ra những gì xuất hiện trên màn hình.
Ngay tại đó bất kỳ ai có mắt tốt đều có thể nhìn thấy những bức ảnh khiến cô muốn ngất đi.
Những bức ảnh Karina và Minjeong nằm chung trên giường từ đêm qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro