Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

OS. Depression

.....

   Cái rét buốt của mùa đông lại ùa về. Không phải không khí nhộn nhịp của phố xá thường nhật, mà là một luồng gió ảm đạm, lạnh lẽo đến thấu da thịt bao trùm lấy cả một thành phố hoa lệ. 

   Chẳng có ai lại muốn ra ngoài giữa tiết trời mù mịt thế này. Chỉ có ở một nơi, ở đó vẫn luôn đông đúc những kẻ ăn mày rách nát, những đứa trẻ không chốn nương thân, một vài người bán hàng rong,... . Và "những kẻ điên".

   Phải rồi, những kẻ điên với tâm lý méo mó, chẳng ai biết được bọn họ sẽ làm gì tiếp theo. Đáng thương vô cùng...!

   Một giờ sáng, cô đứng một mình trên cầu, dường như không mảy may đến giá rét mà chỉ bận mỗi chiếc áo khoác mỏng bên ngoài. Đôi mắt vô hồn nhìn xuống mặt hồ sâu thẳm, tối om bên dưới. Một luồng suy nghĩ kì cục lại xoẹt qua.

- Em gái nhỏ. Trời lạnh như thế này, sao không về nhà?

   Một người con trai khác bước đến bên cạnh cô, miệng phì phèo điếu thuốc lá còn cháy dở. Cô quay lại, liếc một cái rồi lại quay đi, không đoái hoài đến hắn. Hắn cười khẩy, bước lại đến gần cô, rút ra một điếu thuốc mới.

- Muốn thử không?

- Có quen biết?

- Ha... Có vẻ là chúng ta giống nhau. Đừng sợ, tôi không có ý đồ gì...!

- Điên thật...

- Bao nhiêu tuổi mà trông tàn tạ thế này? Bố mẹ để cô ra thế này thật sao?

- 18. Ông già bên cạnh bồ nhí, coi như bỏ đi. Không có mẹ, bà ta ở đâu, không biết.

- Ha, trùng hợp nhỉ? Nhóc, nhỏ hơn anh đây ba tuổi mà đã như vậy. Khá.

- Sao cũng được...

   Cô lấy điếu thuốc hắn đang hút dở, thở ra một làn khói trắng. Đưa cho hắn lon bia bị bóp đến biến dạng, hắn cũng chẳng nề hà, trực tiếp nốc thẳng.

   Tháng mười hai lạnh lẽo, chỉ có cô và hắn, điếu thuốc cùng men bia cay nồng. Chẳng một lời, cứ thế mà hai con người xa lạ bước vào cuộc sống của nhau: tự nhiên, chẳng cần lấy một quy tắc thường lệ.

.....

- Lại gặp rồi, duyên nhỉ?

- Duyên âm.

   Hắn tháo mũ bảo hiểm, dựng chiếc xe motor bên vỉa hè. Như một thói quen, cô thản nhiên lấy điếu thuốc đang dở của hắn mà ngậm vào. Hắn dựa lưng vào thành cầu, chờ cho đến khi nó dần tắt ánh đỏ, tàn thuốc rơi xuống dòng sâu thẳm.

- Sao, muốn tự tử à?

- Không, ra đây chơi.

- Ở đây thì chơi với cái gì? Điêu vừa.

- Không liên quan, đi ra chỗ khác chơi đi. Phiền phức.

   Cô lấy trong túi áo một bao thuốc còn mới, hất hàm đưa cho thanh niên trước mặt. Đôi lông mày hơi nhíu lại, hắn hoàn toàn ngạc nhiên. 

- Cho.

- Hửm? Cái gì cơ? 

- Cầm đi. Mới.

- Có lý do gì không?

- Thích ngửi mùi khói thuốc của anh.

- Điên!

   Hắn cười khẩy, nhận lấy bao thuốc. Có phải nực cười quá rồi không, đời nào một đứa con gái lại đi thích mùi khói thuốc cơ chứ? Cô chẳng nói gì, vẫn luôn giữ gương mặt lạnh tanh. Chẳng bao giờ hắn thấy một cảm xúc nào khác của cô, nhưng điều đó chẳng quan trọng.

- Gì đây? - Hắn mở bao thuốc, còn chưa kịp rút điếu nào, thứ làm hắn phải cau mày là mấy viên kẹo bật ra. - Kẹo à?

- Ừ. - Cô cúi xuống nhặt mấy viên kẹo rơi xuống đất, bỏ lại vào trong bao. - Cái này cũng được, muốn chia sẻ.

- Điên thật đấy, chẳng ai hút thuốc lại ăn kẹo cả. Chỉ có trẻ con mới ăn kẹo thôi.

- Sao cũng được.

.....

- Vẫn còn ở đây à?

- Ngày nào cũng ở đây mà...

   Lần thứ bao nhiêu gặp nhau, hắn không nhớ rõ. Chỉ nhớ ở cây cầu này luôn luôn có một cô nhóc một thân một mình, bơ vơ như đứa trẻ lang thang. Đến giãi bày cùng cô lâu dần trở thành thói quen của hắn trong vô thức, không thể rời xa.

- Hôm nay không hút à?

- Ăn kẹo, không muốn hút.

- Uống không?

   Gương mặt cô đỏ bừng cả lên, hẳn là uống không ít. Đôi chút bất ngờ, chưa bao giờ hắn thấy cô trong bộ dạng thế này cả. 

- Sao? Uống nhiều thế này, là chán sống lắm rồi hả?

- Ngày nào mà chẳng uống.. Chỉ có hôm nay là nhiều, một chút. - Nói rồi lại tiếp tục một hơi nốc hết lon bia, hắn chỉ thấy đôi lông mày cau lại, có lẽ là vì cái vị đắng chát của hơi men. 

- Điên thật.    

- Nói thật đi.

- Nói cái gì?

- Khi nào cũng đến, còn tìm tôi. Thích à?

- Ha... Nhóc mới thích. Một đứa con gái thích ngửi mùi khói, có điên không? Muốn thứ khác sao?

- Chắc vậy.

   Cô nhún vai, chẳng nói chẳng rằng, thản nhiên ngồi lên yên sau chiếc motor. Hắn nhếch môi, cứ thế trong im lặng một mạch chở cô đi thẳng. 

.....

- Haa... Thế này là thế nào đây? Vẫn còn, muốn dụ tôi đi bóc lịch sao nhóc? Điên thật!

- Ừ, sao nào?

   Tiếng thở dốc ngày càng mạnh. Cái cười đểu lẫn biểu cảm của cô làm hắn rạo rực, nhịp điệu càng lúc càng nhanh hơn. Mặt cô đỏ bừng, như muốn phát khóc, chẳng làm hắn nao núng mà tiếp tục hành sự thêm mãnh liệt.

- Đáng yêu nhỉ? 

   Cho đến khi tất cả dừng lại, trời chập chờn sáng. Cô nằm cạnh, hắn nâng niu vuốt ve từng khớp tay gầy guộc, lòng bàn tay thô ráp nắm trọn lấy, hắn hôn lên mu bàn tay nhỏ.

- Tay nhỏ còn nhiều sẹo. Chẳng hiểu sao.

- Biết rồi. Xấu. 

- Không. Tôi thích những vết sẹo của nhóc, cái gì cũng thích. 

   Thế là chẳng một lời tỏ tình, cứ như vậy mà họ đến với nhau. 

.....

- Sao lại bỏ thuốc?

- Hại sức khỏe. Phổi của em rất yếu.

- Chẳng liên quan. 

- Có liên quan. Cứng đầu.

- Đi chết không? Chán rồi.

   Thói quen ấy mà, cô thích kéo tay hắn rủ ra cầu nhảy xuống. 

- Ừ, cứ làm nếu em muốn. Tôi đi theo.

- Điên! Giữ chặt vậy làm sao mà nhảy?

- Để mai rồi chết. Hôm nay thế này vui hơn.

- Không thấy vui. Phiền lắm!

   Thú vui giải tỏa của hắn là phì phèo những điếu thuốc lá. Nhưng cuối cùng lại bỏ, bởi biết cô nhóc kia bị bệnh. 

   Tình yêu đơn giản lắm. Tình yêu tăm tối của hai mảnh đời điên dại lại càng đơn giản hơn. Không rõ tương lai, mờ mịt một màu, lạ lùng.

   Chẳng biết khi nào thì hắn với cô gieo mình xuống đó như ý định ban đầu trên cây cầu lạnh lẽo, nhưng hắn chỉ muốn được ôm cô nhóc nhỏ này thêm một ngày. Một ngày, và lại một ngày nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #chẻ#os