Trạm thứ tư: Blind box (8)
Tiếng hét chói tai của Trì Điềm khiến mọi người bừng tỉnh.
Mộc Từ bỗng đứng dậy, toàn thân đều là mồ hôi lạnh, vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi sự kinh hãi, chỉ mờ mịt nhìn về phía bóng tối, Lạc Gia Bình ngủ cạnh cửa nhanh chóng nhảy dựng lên, "bang" một chút, tất cả các công tắc trên đường đều bị mở ra, đèn của toàn bộ phòng lần lượt bật sáng rực rỡ.
Lạc Gia Bình thấy chết không sờn nhìn trái nhìn phải, nhưng trong phòng lại không có con búp bê hình người nào, hắn thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm ra tiếng: "Hoá ra là nằm mơ."
Anh Mao ngủ trên mặt đất, hoàn toàn không ý thức được đã xảy ra chuyện gì, bất mãn kêu to: "Làm gì thế? Thiếu đánh à!"
Tên đội mũ trùm đầu kéo mũ lên, tránh che khuất tầm mắt, trên gương mặt tái nhợt là mồ hôi, kinh hoảng nhìn Lạc Gia Bình bật đèn, dường như chưa phục hồi tinh thần, chần chờ nói: "Anh cũng...... gặp ác mộng sao?"
La Vĩnh Niên mới trở về sinh hoạt bình thường chưa tới vài tháng, nhìn qua như đang tính toán đến bệnh viện thuê phòng thêm một năm nữa, hắn là người khó thở nhất trong số họ, bởi vậy không nói nên lời.
"Cũng......" Lúc này Lạc Gia Bình mới chú ý tới vẻ mặt hoảng sợ của đám người Mộc Từ, hậu tri hậu giác ý thức được chuyện vừa xảy ra không chỉ là ác mộng của cá nhân mình, chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, hàm răng không ngăn được run lên, nhìn qua cười như không cười, giống khóc mà chẳng phải khóc, lắp bắp nói "Các người...... không...... không phải thứ tôi đang nghĩ chứ."
Chỉ có vẻ mặt Tả Huyền tương đối tốt một chút, tuy trên mặt không còn ý cười ngả ngớn ngày xưa, nhưng so với những người khác, thần thái có thể nói là nhẹ nhàng.
"A...... a.....a ——"
Tiếng hét ngắn ngủi mà chói tai của Trì Điềm trên giường nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của mọi người, Mạch Lôi đang ôm chặt bả vai cô trấn an, nhẹ nhàng hỏi: "Làm sao vậy? Trì Điềm? Có phải gặp ác mộng không."
Trì Điềm che mặt mình, cả người ướt sũng mồ hôi, cô hít thở từng ngụm, mở tay, đôi mắt bất an chuyển động giữa khe hở, cũng không có nhìn mọi người mà hoảng sợ xem xung quanh: "Vừa rồi...... vừa rồi tôi thấy một con búp bê cắt đầu tôi —— a!!!"
Trì Điềm đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết bén nhọn, cô ôm đầu mình, những người khác cũng bị dọa đến run rẩy, vô thức lùi về sau một bước, sau đó nhìn cô sup sụp nắm một thứ vật chất màu đen khó có thể phân từ chăn, gần như tuyệt vọng hét: "Đây...... là tóc! Là tóc, là sự thật, mộng là thật sự, là của tôi! Nó...... nó thật sự đã tới! Nó thật sự tới......"
Dưới sợ hãi cực độ, não Trì Điềm hoàn toàn biến thành một mảnh hỗn loạn, thanh âm như gào khóc, dường như một con dã thú rơi vào đường cùng thê thảm hú vang.
Mọi người lúc này mới chú ý đến, mái tóc dài quá vai của Trì Điềm bị cắt thành mái tóc ngắn ngang tai của con búp bê, mái bằng dường như được cắt bằng một nhát, không có nửa điểm dư thừa, diện mạo vốn cũng không tính đặc biệt xuất sắc, chỉ có thể miễn cưỡng gọi là điềm mỹ đáng yêu, trong kiểu tóc trẻ con, lại dường như có một cảm giác thanh thuần kì lạ.
Quả thực giống như...... Một người lớn với khuôn mặt trẻ con.
Theo động tác của Trì Điềm, khăn trải giường, thậm chí cả chăn bông vốn che kín tóc cô cũng vỡ vụn đến mức không nắm được, dính trên tay, tụ thành một đoàn, tinh tế nho nhỏ, dường như lúc nào cũng có thể chui vào lỗ chân lông.
"Có vẻ con búp bê này còn có tiềm năng trở thành thợ cắt tóc."
Dưới cục diện hỗn loạn do sự sợ hãi và bất lực của mọi người dẫn phát, Tả Huyền quá mức bình tĩnh nhìn có vẻ vô cùng lạc lõng, y dựa nghiêng trên sô pha, đôi chân dài duỗi thẳng, dù bận vẫn ung dung nhìn điện thoại, nghiêng đầu nói: "Kiểu tóc này cũng rất thích hợp với cô, nhìn rất ngoan."
Trì Điềm không dám tin nhìn y, môi run rẩy, đánh mất dũng khí và thể lực đấu tranh với y, chỉ dựa vào lòng Mạch Lôi run bần bật, rơi nước mắt.
Bình tĩnh là một chuyện tốt, đôi khi cũng sẽ là chuyện xấu, sự bình tĩnh của Tả Huyền khiến y được tín nhiệm, cũng có vẻ đáng tin cậy; nhưng ở vài thời khắc, chẳng hạn như hiện tại, loại bình tĩnh quá mức ung dung lại gần như khiến mọi người phản cảm.
Đôi khi Mộc Từ hoài nghi có phải y cố tình hành động khiến người ta ghét như vậy không.
Trước khi những người khác lãng phí thời gian vào tranh chấp vô nghĩa, Mộc Từ lên tiếng kéo mọi việc về, hắn hít sâu một hơi, ngồi dậy, hai chân bước xuống sàn mới phát hiện đã tê cứng đến lợi hại, cảm giác tê mỏi giống như điện lưu không ngừng chuyển động trong cơ bắp, vừa đau vừa ngứa, hắn không kịp quan tâm, chỉ nghiêm túc đặt câu hỏi với Tả Huyền: "Có phải anh đã phát hiện ra gì không?"
"Ồ, sao lại nói như vậy? Có lý do không?" Tả Huyền thản nhiên cười, như giáo viên đang coi thi thử trên lớp "Hay là nói, cậu chẳng qua chỉ đơn thuần mà mù quáng tín nhiệm tôi, nếu thật là vậy, thật sự là có chút thụ sủng nhược kinh, không ngờ trong lòng cậu, hình tượng của tôi lớn như vậy......"
Anh Mao rốt cuộc cũng đuổi kịp tiết tấu, ý thức được tình hình của những người khác không đúng, hắn thật sự không kiên nhẫn nghe Tả Huyền thảnh thơi nói xong mấy câu vô nghĩa kia, hấp tấp ngắt lời: "Được được, có thể nói về chính sự không, sao, lúc tôi ngủ nữ quỷ tới?"
Lạc Gia Bình ra một thân mồ hôi lạnh, cũng không tức giận: "Loại quỷ này...... Phi phi phi! Loại tình huống này, ai rảnh mà đùa anh!"
Anh Mao sờ đầu mình: "Tại sao tôi không có chút cảm giác nào, nhưng cô gái kia chắc cũng không đến mức tự cắt tóc để làm tôi sợ, một đống tóc trên giường, thật quá đen đủi. Từ từ, các người đều gặp nó, nhưng tôi không có...... chẳng lẽ...... là tôi một thân chính khí ngăn chặn nó?"
Anh Mao càng nói càng hăng, cuối cùng đắc chí.
"Áp cái rắm!" La Vĩnh Niên khó có lúc mất bình tĩnh, tuôn ra một câu thô tục "Người đã bị quỷ cạo đầu, nếu anh ép được nó còn xảy ra chuyện này sao?!"
Mộc Từ lau mồ hôi trên đầu, nghiêm túc nói: "Anh rất giỏi chọc giận người khác, nhưng tuyệt đối không phải kẻ đùa giỡn mạng sống của mình, vẻ mặt anh đã nói cho tôi rất nhiều tin tức."
"Kỹ năng quan sát đã tiến xa, xem ra cậu thực sự lấy cách riêng của mình hiểu tôi." Tả Huyền nhìn qua rất vui vẻ "Chẳng qua, cậu thật sự muốn biết tôi phát hiện ra gì sao?"
"Có ý gì?" Tên đội mũ trùm đầu không nhịn được mở miệng "Là khi nào, manh mối còn cất giấu sao?!"
Lạc Gia Bình cũng tán thành: "Đúng vậy, hiện tại mọi người đều ngồi trên một chiếc thuyền, nếu là manh mối, có gì mà không thể nói ra? Cứ giữ lại như vậy, không có đạo đức!"
Trì Điềm đang sợ hãi nghe vậy, lập tức bổ nhào vào mép giường, gần như muốn lăn xuống dưới, cô bất chấp vẻ mặt lúc trước của Tả Huyền, rơi lệ nắm chặt tay áo y, nức nở nói: "Cầu xin anh...... Cầu xin anh cứu tôi, tôi rất sợ! Anh nói đi, cầu xin anh, cầu xin anh nói một chút, dù...... dù nói chuyện đã xảy ra cũng được!"
Nhưng Tả Huyền vẫn bất động, thậm chí tránh tay Trì Điềm, nhìn chằm chằm Mộc Từ.
Mộc Từ không nhịn được đổ mồ hôi, cảm thấy như mình bị ném vào sa mạc, nóng bức và lo âu thiêu đốt có thể, cổ họng khô khốc như sắp bốc ra khói, cả người như gốc cây thiếu nước khô héo.
Tả Huyền mang đến cảm giác áp bách, có đôi khi còn có thể ganh đua cao thấp với ma quỷ.
Y có rất nhiều thứ vớ vẩn, nhưng chưa bao giờ nói đùa về tin tức mấu chốt, y nói như vậy, nhất định...... nhất định đã phát hiện manh mối đáng sợ nào đó.
Mấy người mới nhận thấy bầu không khí không ổn, lập tức quay đầu "tạo áp lực" với Mộc Từ.
"Anh Mộc! Hỏi đi!"
"Đã là khi nào rồi, còn không biết quỷ khi nào tiến vào, nhanh lên đi! Gấp chết người rồi!"
"Có cái gì không thể nói, cọ tới cọ lui, tính tình này anh Mao không chịu nổi."
"Mộc Từ, cầu xin anh, cầu xin anh giúp tôi hỏi đi......"
Mộc Từ gục đầu xuống, sự thúc giục của người khác và thời gian cấp bách không cho phép hắn do dự, vì thế dứt khoát gật đầu, khi ngẩng lên, trong ánh mắt đã hiện vẻ kiên định: "Tôi muốn biết."
"Tôi vẫn luôn làm một chuyện, các người đều thấy, nhưng không ai hỏi tôi đang làm cái gì, thậm chí học một chút cũng không." Tả Huyền giơ tay, mở điện thoại, mốc thời gian phía trên vẫn là bốn giờ "Từ khi búp bê bắt đầu đi, tôi đã chú ý thời gian là bốn giờ, mãi đến khi Trì Điềm bừng tỉnh, chúng ta nói lâu như vậy, thời gian vẫn là bốn giờ, nhân tiện, đồng hồ bấm giờ cũng bị lỗi."
Mọi người hít hà một hơi, Lạc Gia Bình yếu ớt nói: "Chính là nói, hiện tại chúng ta còn trong mộng? Hay giống như Kẻ trộm giấc mơ có mấy lớp mộng, chúng ta tỉnh một tầng còn có một tầng?"
"Thời gian?" Tên đội mũ trùm đầu suy tư nói "Chẳng lẽ thời gian là mấu chốt, bốn giờ? Bốn giờ phải xảy ra chuyện gì, mới có thể tiếp tục đi lại, hoặc là nói, khốn cảnh hiện tại của chính ta chính là thoát khỏi lồng giam thời gian này."
Tả Huyền thở dài, nhìn Mộc Từ: "Còn cậu?"
"Tôi?" Mộc Từ ngẩn người, sau một lúc mới nói "Có thể thời gian rất quan trọng, nhưng còn một việc rất kỳ lạ, khiến tôi để ý, chúng ta là bị Trì Điềm đánh thức, nhưng lúc ấy tôi không ngủ, cảm giác giống như...... tôi vốn dĩ nằm trên mặt đất, lại đột nhiên về sô pha, vừa mới tôi cẩn thận hồi tưởng, rõ ràng kí ức cũng không bị đứt gãy."
Mạch Lôi không nhịn được nói: "Tả tiên sinh, có gì không thể nói thẳng?!"
"Nói như vậy đi." Tả Huyền nhàn nhạt nói "Lúc các người nhìn thấy búp bê hình người, cảm giác thế nào?"
Lạc Gia Bình lặp lại: "Cảm giác gì...... Có thể là cảm giác gì, chính là rất đáng sợ...... rất sợ hãi......"
"Không." Ánh mắt La Vĩnh Niên sáng lên, câu này nhắc nhở hắn nghĩ tới một khả năng, bởi vậy tường thuật càng trở nên rõ ràng "Là cảm giác chi phối! Lúc đối mặt với nữ quỷ, tôi cảm thấy sợ hãi, muốn chạy trốn, là bởi vì sương mù mới không dám chạy loạn, nhưng khi đối mặt với búp bê, cảm giác của tôi là khiếp sợ và trầm mặc, giống như...... giống như nó mới là chủ nhân, tôi là món đồ chơi."
Lạc Gia Bình không nhịn được phun tào: "Không phải đâu, cảm giác có thể là blind box?"
"Chủ nhân...... món đồ chơi." Khuôn mặt tên đội mũ trùm đầu thoáng ngộ ra "Đúng! Chính là cảm giác này, tôi cảm giác như mình là con gấu Teddy, bị nó di chuyển, quá đúng! Nhưng vì sao lúc trước tôi không nghĩ đến hình dung này. Nó đang ở nhà, trang điểm chải chuốt cho búp bê."
Lạc Gia Bình cười còn khó coi hơn khóc: "Vậy phải làm sao bây giờ, chúng ta cứ như vậy chờ chết?"
Trì Điềm đã hoàn toàn bị dọa ngốc, như không có cách nào hiểu những người đàn ông đang nói gì, căn bản không quay đầu.
Khi nói chuyện, đèn lần thứ hai tối xuống, tiếng bước chân quen thuộc vang lên bên ngoài.
Giọng nói của Tả Huyền buông xuống cùng bóng tối: "Chúng ta không phải món đồ chơi nó thích, là Trì Điềm."
Những lời này không chỉ khiến Trì Điềm như rơi vào động băng, Mộc Từ cũng cảm thấy mình rơi xuống sông băng vào mùa đông, gần như không nói được gì.
Bởi vì bọn họ đều nghe thấy tiếng thở dài như trút được gánh nặng.
Mộc Từ không biết nó đến từ trái tim mình hay người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro