Trạm thứ tư: Blind box (7)
Người đầu tiên nghe thấy tiếng bước chân là Lạc Gia Bình.
Những năm tháng khó khăn khi vừa tốt nghiệp đã khiến Lạc Gia Bình có dã tính như loài động vật. Suy cho cùng, càng là những nơi hoang vắng, càng có khả năng thu hút những thứ đáng sợ, động vật lưu lạc mang theo bệnh khuẩn có tính công kích sẽ ngang nhiên khiêu khích để giành địa bàn, một vài phần tử bất hợp pháp cũng sẽ cố ý chọn nơi yên lặng để giao dịch.
Càng là nơi nguy hiểm, Lạc Gia Bình càng không dám ngủ sâu, bởi vậy tiếng bước vừa vang, hắn đã lập tức bừng tỉnh.
Anh Mao ở đầu bên kia còn ngủ rất say, Lạc Gia Bình còn nghe được tiếng hít thở trầm trọng của hắn, không khỏi lắc đầu cười, may mắn tuy tật xấu của hắn nhiều, nhưng cũng không có thói quen ngáy, miễn cưỡng để Lạc Gia Bình yên ổn vượt qua mấy giờ này.
Nếu những người muốn đi qua họ đến phòng phòng vệ sinh, nhất định phải bước qua Lạc Gia Bình, vì thế Lạc Gia Bình hoài nghi La Vĩnh Niên ngủ ở ngoài đi WC, dù sao hai người bọn họ gần cửa nhất. Anh dùng tay sờ, vừa định nói đi cùng nhau, bỗng chạm phải một khuôn mặt nóng bỏng, rất nhanh tay đã bị La Vĩnh Niên bắt được.
"Này......" Lạc Gia Bình hoảng sợ, bỗng nhiên muốn rút tay lại, vừa muốn nói chuyện, đã nghe thấy một âm thanh rất nhỏ, đại não giật mình, lập tức phản ứng lại, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống.
Nếu không phải La Vĩnh Niên đứng dậy, vậy thứ gì đi lại bên ngoài?
Cũng không thể là tên vuốt ngược tóc chết không yên, trở về thăm bọn họ, hồi hồn cũng phải chờ bảy ngày rồi nói chứ?
Trong tiếng hít thở của anh Mao khi ngủ say, Lạc Gia Bình bị bóng tối và sự sợ hãi quấn quanh tâm trí, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, anh không biết những người khác có tỉnh không, càng không biết người che miệng mình có thực sự là La Vĩnh Niên.
Tuy không xem nhiều phim kinh dị như tên đội mũ trùm đầu, nhưng Lạc Gia Bình cũng coi như một kẻ yêu thích điện ảnh, anh nhớ trong vài bộ phim kinh dị, quỷ sẽ ngụy trang thành đồng bạn.
Một bên khác, Mộc Từ nằm trên chiếc ghế sô pha đầu kia chạm vào chân Tả Huyền, đối phương không có phản ứng gì, không biết đang ngủ, hay không muốn để ý tới hắn.
Tiếng bước chân bên ngoài nhẹ nhàng mạch lạc, Mộc Từ không nghe thấy bất kì âm thanh nhanh chóng tiếp cận nào, hoặc là đối phương đang đi bộ đe dọa bọn họ, hoặc cho thấy bước chân của nó rất nhỏ, duỗi thân không mở hai chân.
Từ từ! Bước chân rất nhỏ, duỗi thân không mở hai chân......
Mộc Từ bỗng nghĩ tới hình người khủng bố bên ngoài trên hành lang, hắn mơ hồ nhớ nó mặc một bộ kimono rất dày màu đỏ, mặt trắng miệng hồng, lẳng lặng đứng trên tủ tường, không chút biểu cảm nhìn chằm chằm bọn họ.
Một khi xuất hiện suy đoán trong lòng, Mộc Từ khó có thể áp chế nó xuống.
Bởi vì là búp bê hình người, cho nên chỉ có thể đi bộ bước nhỏ; bởi vì là thực thể, cho nên có thể phát ra âm thanh.
Nếu lời nói của tên đội mũ trùm đầu trước đây chỉ đơn thuần là suy đoán, thậm chí có một chút buồn lo vô cớ, như vậy những gì xảy ra hiện tại đã đủ chứng minh suy luận đó đã trở thành sự thật.
Tiếng bước chân vẫn cứ sột soạt, cách cửa ngày càng gần, rất nhanh đã ngừng lại.
Mộc Từ gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ một con rối vô thần đứng trước cửa nghe ngóng, tuy không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng sẽ không xảy ra chuyện gì tốt nếu bị đối phương phát hiện, mồ hôi lạnh gần chảy vào mắt, hắn cũng không dám duỗi tay lau.
Trong phòng yên tĩnh đến mức dường như tất cả các âm thanh đều đã biến mất, nhờ chút ánh sáng mờ ảo, Mộc Từ thấy La Vĩnh Niên bưng kín miệng Lạc Gia Bình, Lạc Gia Bình bịt chặt mũi anh Mao, anh Mao cũng thuận theo tự nhiên mở miệng hô hấp.
Vào thời khắc này, dáng vẻ đó chẳng có gì khiến người ta buồn cười, Mộc Từ gần như muốn thở phào một hơi.
Không biết qua bao lâu, tiếng bước chân vụn vặt lại vang lên, dày đặc như những giọt nước mưa nện trên mái hiên, không thể bỏ qua.
Khi tiếng bước chân giẫm lên bậc gỗ, bậc gỗ cổ xưa phát ra tiếng "kẽo kẹt", cô gái trên giường bị đánh thức, Mộc Từ nghe thấy Trì Điềm phát ra vài tiếng mơ hồ không rõ, sau đó ngáp, có lẽ không ý thức được mình không còn ở nhà, dùng gối che mình, tức giận hét lên: "Ồn muốn chết!"
Nạp không đủ cacbohydrat khi giảm béo sẽ khiến cảm xúc trở nên táo bạo dễ giận, ban ngày có lý trí còn có thể khống chế, nhưng dưới tình huống nửa mộng nửa tỉnh, Trì Điềm căn bản không tự khống chế được.
Sau khi nghe thấy động tĩnh, tiếng bước chân ngoài cửa lập tức dồn dập, từ xa đến gần, rõ ràng là nhanh chóng vòng về, tiếng hít thở trong phòng rõ ràng thô nặng không ít.
Nó đã trở lại!
Mộc Từ trong nháy mắt cảm thấy tuyệt vọng.
Tiếng bước chân gần như có chút điên cuồng đáng sợ dừng ở cửa, căn phòng lần thứ hai nghênh đón yên lặng chết chóc, rất nhanh, cửa đột ngột vang lên tiếng mở.
La Vĩnh Niên ngã trên mặt đất giả chết, bịt chặt miệng, hoàn toàn nhắm hai mắt lại, trái tim dường như đã ngừng đập; Lạc Gia Bình trực tiếp cuốn mình trên thảm; chỉ có anh Mao và Trì Điềm hoàn toàn không biết gì ngủ tiếp.
Mạch Lôi đã tỉnh, tuy muộn hơn Trì Điềm, nhưng mức độ tỉnh táo hoàn toàn là hai cấp bậc, cô lập tức trượt xuống dưới giường, ngã trên mặt đất, lẳng lặng lắng nghe tiếng bước chân.
Trong bóng tối, Mộc Từ bỗng cảm thấy trên người trầm xuống, tinh thần căng thẳng suýt nữa kêu ra tiếng, nhưng thứ áp lên vô cùng nặng, hơn nữa cực kỳ mềm mại, giống như con rắn lớn quấn chặt quanh hắn, khiến người ta hoàn toàn không thở nổi.
Khi Mộc Từ sắp giãy giụa, hắn cảm thấy đầu mình bị nhét thứ gì đó, lúc muốn kéo giãn khoảng cách, đối phương rất nhanh đã dán lại, đúng lúc này, chân Mộc Từ bị gõ, nghe thấy âm thanh trầm thấp của Tả Huyền vang lên bên tai: "Cuộn người lên trên."
Mộc Từ lập tức rụt chân, lúc này mới phát giác chân mình chắn ba lô của hai người, thứ vừa bị nhét hẳn là áo khoác.
Đã xảy ra chuyện gì?
Tả Huyền nhìn thấy thứ gì?
Thứ kia vào được rồi sao?!
Mộc Từ có chút run, bất chấp tư thế hiện tại của mình và Tả Huyền có quá thân mật hay không, toàn thân hắn rét run, dù đối phương chỉ là con rối thủ công nhỏ, đừng nói là một thành niên, dù là một đứa trẻ nghịch ngợm cũng có thể dễ dàng tháo cả tá trong một buổi chiều.
Nhưng Mộc Từ ý thức được, đó hoàn toàn không phải sự tồn tại mình có thể địch nổi, cảm giác được sinh mệnh mình đang gặp uy hiếp cực kì nghiêm trọng, loại uy hiếp này thậm chí ảnh hưởng tới tư duy và hành động của hắn.
"Đừng nhúc nhích." Tả Huyền nhẹ giọng nói "Dù xảy ra chuyện gì, cũng đừng cử động."
Sau khi nói xong câu đó, Tả Huyền không lên tiếng nữa, trải qua mấy trạm, Mộc Từ biết, phần lớn lời y nói không cần hiểu, chỉ cần làm theo là được, trong nháy mắt khi Mộc Từ gật đầu, ba lô và quần áo trên người hai người rơi đầy đất.
Một khuôn mặt vô cảm trắng như tuyết đột nhiên xuất hiện trước mắt Mộc Từ, gương mặt lạnh băng gần như dán sát vào mặt Mộc Từ, đôi đồng tử đen sâu thẳm chăm chú nhìn chằm chằm hắn.
Nỗi sợ hãi suýt chút nữa khiến Mộc Từ đoản mệnh mười năm, vô thức ngừng thở, ngăn trái tim đang đập dữ dội nhảy khỏi cổ họng.
Quả nhiên là thứ này!
Bị một đôi mắt tĩnh mịch quỷ dị nhìn như vậy nhìn trong thời gian dài, dù là Mộc Từ đã có chút kinh nghiệm với việc lạ cũng không được nổi da gà.
Con búp bê hình người trên hành lang rất nhỏ, hiện tại hình như đã trưởng thành hơn chút, cỡ một cô bé ba bốn tuổi, nó rất nhanh đã bắt đầu hành động, túm nửa người trên của Mộc Từ kéo ra.
Nếu chỉ nhìn động tác, cảnh tượng này giống như một cô bé bình thường đang dùng sức kéo động một con gấu lớn bằng vải.
Mộc Từ nghiêng người dựa vào con búp bê, sức lực đối phương lớn đến mức không thể tưởng tượng, giống như chỉ cần nó muốn, có thể lập tức cắt hắn thành một cái túi không bông.
Tin tức tốt duy nhất là hiện tại không có người chết, Mộc Từ qua vai nó nhìn thấy bốn người mới trên mặt đất đều ổn định, rõ ràng cũng đã được sắp xếp.
Không biết La Vĩnh Niên thật sự ngất hay giả ngất, không có bất cứ động tĩnh gì; Lạc Gia Bình híp mắt nhìn lén, tên đội mũ trùm đầu dựa vào người anh Mao, bị mũ che khuất mặt; chỉ có anh Mao không hay biết gì mà ngủ.
Hơn nữa dưới góc độ này, Mộc Từ có thể thấy chân Mạch Lôi, dường như cô thay đổi tư thế, mặt úp xuống sàn, không hề nhúc nhích.
Tả Huyền bị đặt trên trên sô pha, cô bé hình người thậm chí còn sửa sang quần áo cho y, phát ra tiếng cười hồn nhiên mà chỉ những cô bé mới có.
Trong đêm khuya yên tĩnh, có vẻ đặc biệt thấm người.
Nó đang làm gì? Chọn lựa, sửa sang lại?
Mộc Từ khó hiểu tự hỏi, rất nhanh đã bị đặt xuống đất, động tác của nó cũng không nhẹ nhàng, trực tiếp va đầu hắn vào đồ đạc, nếu không phải hắn cẩn thận, điều chỉnh trọng tâm cơ thể, hiện tại đã bị chấn động não không chạy được.
Sau khi buông hắn ra, nó trực tiếp bò lên giường, một chân đạp lưng Mạch Lôi, dường như vô cùng vui vẻ, luôn phát ra tiếng cười hì hì, rất nhanh, nó đã bò lên giường.
"Bé ngoan, chải đầu."
Tiếng cười biến mất, thay vào đó là tiếng cười non nớt hồn nhiên của một cô bé, giọng nói đáng yêu lúc này chỉ khiến người ta càng sợ hãi nhiều hơn.
Mọi người thấy Trì Điềm như bị thứ gì mạnh mẽ túm khỏi giường, cô cũng nhận ra, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Nó nắm lấy một sợi tóc của Trì Điềm, lấy một chiếc lược gỗ sáng màu trong ngực, thong thả chải tóc cô.
Giờ khắc này, Mộc Từ ngơ ngác ý thức được một cái khả năng, búp bê hình người này từng ở nhà mọi người.
Dù hình thể khác biệt rất lớn, nhưng chín người bọn họ chỉ là món đồ chơi cho đứa trẻ này, đồ chơi đương nhiên không thể phản kháng chủ nhân.
Trong không khí đột nhiên vang lên tiếng "răng rắc", Mộc Từ vô thức nhìn về phía Tả Huyền, đối phương cúi mặt, hoàn mỹ sắm vai một nhân vật đồ chơi, chỉ dùng chân dẫm cẳng chân hắn.
Đây là ý đừng cử động.
"Răng rắc răng rắc ——"
"Răng rắc răng rắc ——"
Thứ gì đó rào rạt rơi xuống, lông xù xù, nhỏ vụn phiêu tán trên mặt Mộc Từ, tiếng cười cùng vui sướng của búp bê lần thứ hai vang lên cùng cây kéo.
Vì không hắt xì, Mộc Từ vô thức ngừng thở, không chớp mắt nhìn những lọn tóc đang rơi.
Không dày đặc như tóc nữ quỷ.
Những sợi tóc đó đen nhánh, mềm mại, giống như vô số cây kim sắc nhọn.
Nó sột soạt rơi xuống, phiêu tán trên người họ, đau đớn, châm chích, ngứa ngáy, biến thành một hồi tra tấn chậm rãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro