Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trạm thứ tư: Blind box (5)

Thức ăn nóng hổi vừa xuống bụng, cảm xúc của mọi người cũng thả lỏng lại.

Sương mù bên ngoài trước sau vẫn không rút đi, thậm chí còn trầm trọng lên, mưa tí tách rơi xuống, mới đầu chỉ rất nhỏ, mơ hồ có thể nghe thấy một ít động tĩnh, ngay sau đó đã lớn đến mức có chút dọa người, bang bang đập lên cửa kính, nước tích tụ trên mặt đất.

Hơi lạnh dũng mãnh tràn vào từ các khe hở trong toà nhà, khiến mấy người mặc quần áo đơn bạc trong đội ngũ rùng mình, có lẽ vì nước mưa, trong phòng bắt đầu có vẻ có chút nặng nề.

"Thật lạnh." Cô gái váy tím chà xát cánh tay nổi da gà của mình, không để ý đến ánh mắt lưu luyến của mấy nam sinh trên da thịt mình, tự hỏi một lát, bĩnh tĩnh nói với Tả Huyền "Nếu mưa không tạnh, có lẽ nửa đêm sẽ có nước tràn vào, hơn nữa độ ấm sẽ ngày càng thấp, dù một đêm này qua bình an, không xảy ra chuyện gì, nhưng hôm sau e rằng mọi người sẽ sinh bệnh."

Những lời này rất thông minh, cũng rất giảo hoạt, hoàn toàn không để lộ khuyết điểm của mình, càng không nói bất kì kiến nghị gì.

"Ý của cô là mọi người lên lầu thăm dò?" Tên đội mũ lưỡi trai nhạy bén đáp "Chúng ta không mặc mát mẻ như vậy, đều là đàn ông, thức cả đêm cũng không có việc gì."

Khuôn mặt cô gái váy tím hiện lên một tia tức giận, nhưng rất nhanh đã ẩn xuống, bình tĩnh trả lời: "Tôi chưa nói gì, chỉ là phân tích tình huống có thể xảy ra tiếp theo, cũng không yêu cầu mọi người làm gì. Nếu các người thấy ở lại lầu một tốt, tôi đương nhiên cũng theo ý kiến quần thể."

Bầu không khí đột nhiên bị đè nén, cảm xúc lo âu và hoảng loạn lúc trước lại lần nữa trỗi dậy trên mặt mỗi người, sự ấm áp do đồ ăn mang đến đã bị nước mưa bên ngoài xua tan, yên lặng bao trùm.

Sương mù hoà cùng nước mưa, có vẻ càng thêm dày nặng tối tăm, ánh đèn lầu một sáng ngời dị thường, cũng chính vì vậy, sương mù ở những góc ánh sáng không thể chiếu tới càng ảm đạm tối tăm.

Lại qua hồi lâu, thanh niên mặt trắng cười ha ha giảm bớt không khí xấu hổ: "Không bằng chúng ta tự giới thiệu chút đi, mọi người ở chung lâu như vậy, cho nhau biết tên họ cũng không có gì không hợp lý. Tôi tên Lạc Gia Bình, hiện tại làm công ở một công ti du lịch, tích cóp học phí chuẩn bị chuyên thăng bổn (*), mọi người thì sao?"

(*) Một cách để sinh viên trình độ cao đẳng có thể học lên trình độ đại học

Cô gái nhận kẹo sữa giơ tay lên nói: "Tôi tên Trì Điềm, năm nay học đại học năm ba."

"Mạch Lôi." Cô gái váy tím xoa mày "Lôi trong nụ hoa (bội lôi), là một nhà thiết kế nội thất."

Tên đội mũ đè mũ xuống, giống như phát tiết bất mãn, có vẻ rất không vui: "Bạn bè gọi tôi là Đạo Mao, các người cũng gọi như vậy đi, không, gọi là anh Mao đi."

"Có vài con quỷ trong phim kinh dị cần chủ nhân mở cửa mới có thể vào cửa; còn có một số quỷ, cần biết tên người mới có thể động thủ, cho dù là nick name cũng vậy." Tên đội mũ trùm đầu lãnh đạm nói "Vì an toàn, tôi tạm thời sẽ không nói cho các người bất kì tin tức gì, xưng hô với tôi thế nào cũng được."

"Này!" Những lời này lập tức chọc giận tất cả mọi người, không đợi những người khác phản ứng, tên đội mũ lưỡi trai đã nhảy dựng lên, cả giận nói "Đm sao không nói sớm?!"

"Đúng vậy." Những người khác cũng oán giận "Loại lời này nên nói sớm hơn."

Tả Huyền và Mộc Từ liếc nhau, không nói gì.

Tên đội mũ trùm đầu căn bản không để ý đến phản ứng của mọi người, bắt đầu phân tích: "Đã có người còn sống sót đi ra, cho thấy nơi này rất đáng sợ, nhưng không phải hoàn toàn không có cách giải như "Chú oán", mà là có quy luật. Nếu thật sự như hai người kia nói, chỉ cần ở đây đủ ba ngày sẽ có một chiếc xe lửa tới đón chúng ta, tôi nghĩ mọi người không cần nghĩ lao lực ra ngoài tìm kiếm toà nhà mới."

"Có ý gì?" Thanh niên mặt trắng sờ đầu, không đuổi kịp suy nghĩ của hắn "Đương nhiên không muốn ra cửa, nhưng có chuyện gì?"

Tên đội mũ trùm đầu kéo khoá lên cao nhất, nửa khuôn mặt chôn trong đó, chống lại hơi lạnh: "Bởi vì chúng ta sớm hay muộn cũng phải lên lầu hai, thay vì buộc phải lên, không bằng hiện tại cùng nhau đi lên, thừa dịp thời gian còn sớm, sớm thấy rõ có gì, dễ phản ứng lại."

"Cậu dựa vào gì nói như vậy?!" Tên đội mũ lưỡi trai lớn tiếng ồn ào "Tại sao tôi không nhìn ra lên lầu hai là điều tất yếu?!"

Tên đội mũ trùm đầu nhìn hắn một cái, có vẻ phiền chán: "Cậu không để ý sao? Lúc nữ quỷ kia xuất hiện, mặt ướt đẫm, là tạo hình điển hình trong phim kinh dị, tóc dài, nữ tính, nước, đều là những thứ thuần âm, sương mù là do hơi nước trong không khí ngưng tụ mà thành, nếu nước là trung gian cho ma nữ, cô ta dùng một lần còn được, nếu không phải thì sao? Chờ tiêu hóa xong tên xui xẻo kia, cậu cho rằng cô ta có theo nước mưa tiến vào hay không?"

Hắn phân tích như vậy, mọi người đều có chút không rét mà run, sắc mặt Tả Huyền cũng nghiêm túc lên, thấp giọng nói với Mộc Từ: "Lần này gặp phải người thạo nghề."

Mộc Từ suýt nữa không nhịn được cười ra tiếng.

Trải qua thảo luận đơn giản, mọi người vẫn là quyết định theo phân tích của hắn, lên lầu hai xem xét tình huống, dù sao lời của đối phương cũng ra hình ra dáng.

Tuy tên đội mũ lưỡi trai vẫn phản đối, nhưng đáng tiếc người đơn lực mỏng, không thể phản kháng ý chí của tập thể, đành phải căm giận đi theo phía sau, dọc đường hắn náo loạn rất nhiều, nhưng cũng không dám nói xằng nói bậy gì, không biết có phải vì có chút sợ Tả Huyền không.

Khi lên lầu, La Vĩnh Niên không nhịn được nhìn thoáng qua tủ lạnh, muốn nói lại thôi, hiển nhiên tuy không biết nhiều về phim kinh dị hay quỷ quái, nhưng hắn rất chú ý tới tình hình hiện tại, cũng chính là thiếu đồ ăn, chỉ là không nói ra lúc này.

Bởi vì không biết tối nay sẽ xảy ra cái gì, vì bảo toàn thể lực, đồ ăn trong tủ đông lạnh đều đã dùng hết, nếu toà nhà an toàn còn tốt, nếu không an toàn, chạy trốn sẽ tiêu hao nhiều thể lực, e rằng bọn họ không sống được quá ba ngày.

Nhưng cũng rất khó nói, nếu thực sự đói không chịu được, có lẽ bọn họ sẽ ăn luôn cá trích đóng hộp trong tủ lạnh.

Khi bước lên cầu thang, nó phát ra âm thanh hư hỏng do nhiều năm không tu sửa, nhưng sau khi bị mùi của cá trích đóng hộp oanh tạc, mọi người đều có sức miễn dịch với mùi ẩm mốc phía trên, rất nhanh đã đi lên lầu hai.

Lầu hai nhìn qua càng kỳ quái, cao khoảng 5 mét, chia thành từng phòng mở, bởi vậy chỗ kết nối các phòng cao thấp khác nhau, đối với người mặc váy như Mạch Lôi rất không hợp, Lạc Gia Bình tri kỷ cởi áo áo khoác cho cô buộc quanh eo, tránh cảnh xuân lộ ra ngoài.

Hiên rất hẹp, hành lang cũng không dư dả, Tả Huyền và Mộc Từ theo thường lệ đi trước, người mới đi phía sau, tên đội mũ trùm đầu nhìn xung quanh, muốn tìm chút dấu vết để lại.

Sau khi lên lầu, mọi người phát hiện lầu hai không cầu thang, thay vào đó là thang máy, hẳn là đi thông lên lầu 3.

Hành lang lầu hai và tổng thể nhìn qua như một khách sạn suối nước nóng ở Nhật Bản, hành lang bằng gỗ, trong mỗi góc bày bồn hoa và con búp bê kì lạ, nhưng ở giữa hành lang lại là chỗ nghỉ ngơi của quảng trường giải trí họ thấy ở ngoài, dùng cửa kính hình tam giác ngăn cách, nước mưa tí tích đánh vào mái hiên, rõ ràng như tiếng vọng bên tai.

Cửa kính hình tam giác như một lưỡi dao sắc bén chém vào, đè ép không gian ở hành lang, cũng chia lầu hai thành hai bộ phận.

Nếu muốn đến bên kia, chỉ có hai cách, bò qua cửa kính, hoặc xuống lầu đi lên từ cầu thang bên kia, cũng có nghĩa, một khi bọn họ lựa chọn tách ra, khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người ở đầu khác rất khó chi viện kịp thời.

Hai sườn trái phải đều có một căn phòng.

Bên trái rõ ràng là phòng xép của khách sạn suối nước nóng, một phòng trải chiếu tatami  hiển nhiên là liên thông với khách sạn, ngoài ban công nhỏ, trong phòng tắm rửa thậm chí còn có bể ngâm dài 5 mét, cực kỳ xa hoa; bản thân phòng trải chiếu tatami không lớn, trừ một đèn treo, ở ngoài trống không có đồ gì, nhưng trong ngăn tủ có chăn bông rất dày như trong phim hay manga anime.

Hai căn phòng bên phải tương đối cổ quái, một gian như phòng bệnh một người trong bệnh viện, gian còn lại như căn phòng thô chưa được trang hoàng, chỉ có vách tường nhợt nhạt, tản ra mùi sơn nồng đậm.

Nhưng thứ khiến người ta có cảm giác khó chịu chính là trong căn phòng thô có dán một tấm poster, phía trên là một nữ quỷ tóc dài quấn lấy một người đàn ông, tuy không có mặt, nhưng nhìn quần áo và kiểu tóc, có thể xác định là người vuốt ngược tóc lần trước.

"Lầu một có ba phòng, lầu hai là bốn phòng." Tên đội mũ trùm đầu vắt hết óc tự hỏi "Phòng bệnh và phòng thô vừa nhìn đã không phải nơi cho chúng ta ở, vậy giúp ích được gì cho chúng ta? Hay đó cũng là một bộ phận của blind box."

Tả Huyền khẽ cười: "Sai rồi, là năm phòng, cậu đã bỏ qua quảng trường giải trí ở giữa, hành lang này và phòng trải chiếu tatami hẳn là một chỉnh thể, phong cách hoàn toàn đồng nhất."

La Vĩnh Niên suy tư nhìn phòng bệnh giản đơn kia, bỗng nhiên nói: "Đây là phòng tôi từng ở."

Anh Mao lập tức cười ha hả: "Nơi cậu từng ở? Không có việc gì chứ, dưới bầu trời này, phòng bệnh không phải đều cùng một dạng sao, cậu còn có thể nhìn ra nơi mình ở?"

"Bởi vì tôi bị bệnh tim nên ở đó một năm." La Vĩnh Niên bình tĩnh nói "Bài trí trong đó là tôi tự tay làm, tôi mới xuất viện không quá nửa tháng."

Tiếng cười của anh Mao lập tức đè trong cổ họng.

Phòng bệnh một người ở một năm...... Xem ra là kẻ có tiền.

Mộc Từ không khỏi nhìn La Vĩnh Niên.

"Nói như vậy." Mạch Lôi cúi mặt nghĩ "Phòng xép khách sạn kia là nơi tôi từng ở khi đi nơi khác họp, tôi còn nhớ rõ giá là 3888, bể ngâm không tồi, phục vụ cũng rất chu đáo, nhưng tôi cảm thấy nó không đáng giá đến vậy, vừa rồi nhìn còn tưởng chỉ là ảo giác, xem ra không phải trùng hợp."

"Vậy phòng thô......" Trì Điềm nhỏ giọng nói.

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng vô thức dừng trên mặt anh Mao, hắn lập tức tức giận: "Nhìn cái gì mà nhìn! Các người có ấn tượng dập khuôn này sao?! Lão tử không lưu lạc đến mức ở chỗ như này."

Lạc Gia Bình cười khổ: "Hẳn là tôi, tôi...... trong nhà tôi không ủng hộ chuyện chuyên thăng bổn, cảm thấy nếu tôi tốt nghiệp, nên làm công kiếm tiền cưới vợ, tôi không cam lòng nên trộm đi, ban đầu không có tiền, tìm một số công trình chưa hoàn thành hoặc phòng ốc đã hoang phế từ lâu."

Như vậy xem ra, tất cả các phòng trong tòa nhà rất có thể là dựa vào trải nghiệm của mọi người chọn ra, xâu chuỗi lại.

Giọng nói của tên đội mũ trùm đầu lạnh căm, dưới ngày mưa càng hiện ra vài phần lạnh lẽo: "Như vậy, chúng ta còn phải đi lầu 3 sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro