Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trạm thứ tư: Blind box (22)

Tuy blind box và viện điều dưỡng đều là trạm hệ tinh thần, nhưng trong bản chất có một sự khác biệt.

Mỗi blind box được hành khách chủ động mở ra, toà nhà, đồ ăn, quỷ quái, thậm chí bao gồm thời gian, như Tô Lăng muốn gặp quỷ, blind box chọn ngẫu nhiên một quái vật xuất hiện, Tả Huyền muốn biết quy luật xuất hiện của quỷ, vì thế ngẫu nhiên chọn một thời gian, thậm chí tỉ mỉ đến tám giờ.

Từ lúc bắt đầu đến giờ, họ chỉ mở bốn blind box, Tô Lăng mở nữ quỷ, Tả Huyền mở quy luật, toà nhà, đồ ăn.

Theo quy luật Tả Huyền mở, vô số ma quỷ trong blind box nhỏ ra đời, suy đoán phía trước không thể nói là sai, chỉ là thành lập trên nhận thức sai lầm, đương nhiên không có đáp án chính xác. Poster trên vách tường hẳn là tương đồng với suy đoán lúc trước, cái chết là dấu chấm hết trong trò chơi blind box, như vậy, blind box mang đến cái chết sẽ cho bọn họ chút an ủi.

"Nhưng tôi còn chưa rõ." Mộc Từ nhíu mày, khó hiểu hỏi "Nếu thật là như vậy, tại sao ảo giác lúc trước lại mất nhiều thời gian như vậy?"

Tả Huyền mỉm cười: "Nếu cậu biết đó là ảo giác, tại sao lại cho rằng thời gian qua rất lâu, khi cảm quan bị mờ đi, không ai biết rốt cuộc đã qua bao lâu."

Mộc Từ nhất thời cứng họng, hắn nghĩ, thực sự không có cách phản bác, thở dài nói: "Không biết buổi tối hôm nay sẽ là cái gì?"

"Tôi nghĩ đến một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Cậu nghĩ xem, nếu bỏ qua nữ quỷ. Trình tự blind box trong tám giờ sẽ là thế này. Người đầu tiên chết là Trì Điềm, thủ pháp của búp bê hình người là nằm mơ, tập thể; người thứ hai là người mặc áo ca rô, hắn bị phòng vệ sinh giết, cá nhân; sau đó vô thương, cái bóng, tập thể; lại đến ảo giác, tập thể, anh Mao bị người khác giết; cuối cùng là Lạc Gia Bình, thú bông, cá nhân. Cậu có nhìn ra gì không?"

Mộc Từ trầm tư nói: "Tập thể, cá nhân, tập thể tuần hoàn hai lần, mới biến thành cá nhân? Chính là nói, nếu đêm nay là cá nhân, như vậy là theo thứ tự gia tăng, ngày mai chúng ta phải đối mặt với ba lần công kích tập thể, sau đó rạng sáng là một lần cá nhân. Nếu hôm nay vẫn là tập thể, cho thấy mỗi lần mở blind box cần có người chết, mới có thể chuyển."

"Không sai, tuy cậu cái khác không am hiểu, nhưng rất giỏi tìm kiếm quy luật." Tả Huyền vỗ tay, thần sắc vui sướng "Nếu là vế sau, cho thấy có hai biện pháp kết thúc blind box, một là chết, hai là từ bỏ."

"Từ bỏ." Mộc Từ ngâm từ này trong miệng một lát, châm chọc "Bị người giết chết, mất đi tư cách, từ bỏ như vậy không khỏi quá châm chọc."

Tả Huyền buông tay: "Suy cho cùng, trong cuộc sống, dù cậu không muốn từ bỏ, cũng luôn có người sẽ ép cậu từ bỏ, như...... vận động viên bị trọng thương, anh Mao mất đi tính mạng."

Những lời này khiến Mộc Từ không nhịn được nhíu mày: "Anh cố ý?"

"Chỉ cái gì?"

"Loại ám chỉ này, giống như anh rất tò mò với quá khứ của tôi." Mộc Từ quay mặt nhìn thẳng vào y, nhíu mày "Đây là một phép thử sao?"

Tả Huyền nghiêng đầu cười khẽ: "Cậu cho rằng thế nào?"

"Tôi không biết, nếu vì loại chuyện này mà tức giận, có vẻ tôi chuyện bé xé ra to, quá mức nóng nảy." Mộc Từ hoang mang lại có chút cảnh giác nhìn y "Nhưng những câu hỏi của anh, luôn đầy rẫy cạm bẫy, có vài câu tôi không phản ứng kịp, dù tôi phản ứng kịp, cũng lo lắng mình đang nghĩ nhiều, anh chẳng qua là thuận miệng nhắc tới mà thôi."

"Ồ? Nghe như cậu sợ oan uổng tôi?"

Mộc Từ nhàn nhạt nói: "Bị người khác oan uổng không phải chuyện tốt."

"Vậy cậu có thể tự chọn một đáp án." Tả Huyền nhẹ nhàng tránh khỏi truy hỏi "Dù sao đối với tôi mà nói, cũng không có gì khác biệt."

Không có gì khác biệt?

Không đợi Mộc Từ suy nghĩ những thâm ý trong lời nói này, Tả Huyền đã đứng dậy ra ngoài, thời gian tiếp theo, bọn họ không tìm được cơ hội nói chuyện riêng, toà nhà rộng lớn chỉ có năm người, thật sự có vẻ quá trống vắng.

Đến sáu giờ, năm người ăn cơm chiều, Tô Lăng không muốn ăn, chỉ ăn vài miếng, La Vĩnh Niên không ăn nhiều lắm, Mạch Lôi hóa bi phẫn thành sức mạnh, một người ăn không ít, giày trên chân đổi thành giày chơi bóng, có lẽ lấy từ quảng trường, váy dài xinh đẹp bị cắt, tránh trở ngại khi hành động.

Cô khiến Mộc Từ nhớ tới Lục Hiểu Ý.

Hai giờ để tiêu hóa và nghỉ ngơi, theo nghĩa nào đó thật sự quá mức xa xỉ, đối với Tô Lăng và La Vĩnh Niên mà nói, lãng phí hai giờ thật sự không có gì ghê gớm, dù sao chờ đợi cũng làm hao mòn một phần sinh mệnh của bọn họ, điều họ thực sự sợ là những gì xảy ra hai giờ sau.

Nhưng đối với Mộc Từ, chờ đợi là sự tra tấn lớn nhất mỗi trạm, trạm vô cớ phá vỡ tất cả kế hoạch của hắn, khiến cuộc sống vốn gọn gàng ngăn nắp biến thành một cuộn chỉ rối, dường như thời gian dài vô nghĩa trước bài phát biểu của lãnh đạo.

7 giờ 50 phút, mọi người vượt qua cơn buồn ngủ sau khi ăn, cuối cùng cũng có chút tinh thần.

Còn mười phút, mỗi người đều từ sô pha đứng dậy, dựa lưng vào nhau, cái bóng để lại không ít bóng ma cho mọi người, không ai muốn đang nằm trên sô pha đột nhiên bị thít chặt cổ.

Tuy biết nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó, cũng biết có thể tránh được, nhưng không ai dám cam đoan mình có thể sống sót, thời gian trôi qua, Tô Lăng không nhịn được run rẩy, dù sao phim kinh dị cũng không phải hiện thực, có thể tiếp nhận hình ảnh kích thích không có nghĩa là có thể tiếp nhận hiện trường tử vong.

Tả Huyền cách hắn gần nhất, lãnh đạm nói: "Bình tĩnh."

Ánh mắt Mộc Từ đảo qua căn phòng không lớn, lần nữa xác nhận con đường ngắn nhất chạy ra ngoài và lối vào mỗi phòng.

Một phút.

Rốt cuộc sẽ mở ra thứ gì?

Mộc Từ thả chậm hô hấp, không cho mình tiếp tục nghĩ, không muốn trong lúc vô tình chủ động mở ra một blind box mới.

Tám giờ.

Cửa kính phòng bếp không động đậy, ngoài cửa sổ vẫn là sương khói, chiếc TV LCD không có dấu vết, đèn điện trên đỉnh đầu vẫn nỗ lực sáng, nhìn qua không có gì khác.

Đột nhiên, cả người Mộc Từ chấn động, hắn thấy bóng mình trên cửa sổ trước mặt, không phải trước đó không có bóng, mà là cái bóng này đang di chuyển trong kính, từ xa đến gần, chậm rãi tới gần hắn.

Mộc Từ chỉ cảm thấy lòng bàn tay ướt mồ hôi lạnh, những người khác hiển nhiên cũng thấy, nhưng không ai nói chuyện, càng không động đậy, chỉ có La Vĩnh Niên thấp giọng lẩm bẩm một câu: "Tôi thật sự nên uống thêm thuốc, cứ như vậy, trái tim tôi có lẽ không chịu nổi."

Sắc mặt Tô Lăng xám trắng: "Lần này là...... Là gương sao?"

"Đây là cái gì?" Mạch Lôi nuốt một ngụm nước miếng "Cậu biết? Có cách giải quyết?"

"Yếu tố kinh dị trong gương quá nhiều." Tô Lăng cũng có chút không biết làm sao, trong màn đêm yên tĩnh, bóng mình di chuyển trong gương, loại cảm giác này không giống cảm giác sợ hãi không trọng lượng khi đi tàu lượn siêu tốc, mà là kinh hãi, loại kinh hãi đến nổi da gà "Tôi cũng không xác định là cái gì!"

Lúc này, Tả Huyền bỗng nhiên nói: "Các người muốn đi đâu?"

Mộc Từ quen thuộc nhất giọng nói của Tả Huyền, nghe vậy ngẩn ra, không khỏi quay đầu, lúc này mới phát hiện mình bất tri bất giác đi đến bên cửa sổ, thậm chí sắp vươn tay chạm vào mặt kính, mà cái bóng trong mặt kính cũng vươn tay, trong một khắc sắp bắt được Mộc Từ, hắn đột nhiên lùi lại.

Là gương!?

Cái bóng bám trên người bọn họ cần tìm kiếm góc độ giết chết bọn họ, mà gương...... Đúng rồi, gương không thể động, cho nên muốn đổi vị trí, không phải nó đi, mà là bọn họ di chuyển!

Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Mộc Từ lập tức xoay người tránh đi, lúc này hắn mới phát hiện La Vĩnh Niên và Mạch Lôi đã tới rất gần TV, Tả Huyền trực tiếp túm mũ Tô Lăng kéo người về.

Có hai bóng người trên màn hình đen, có lẽ vì thân thể, La Vĩnh Niên đi tương đối chậm, lùi vài bước, mà động tương của Mạch Lôi linh hoạt, tới gần TV hơn. Trong khoảnh khắc cô vươn tay đến màn hình, bàn tay mảnh mai lập tức biến mất, nó muốn kéo người vào trong gương.

"Mạch Lôi!" Mộc Từ trơ mắt nhìn một màn này xảy ra, hắn muốn đi lên cứu người, nhưng trong lòng biết rõ dù thế nào cũng không đuổi kịp.

Trong nháy mắt, chuyện không tưởng đã xảy ra, vẻ hoảng sợ trên mặt Mạch Lôi bỗng vặn vẹo, cuối cùng còn dùng chân chống lên quầy TV, khi vén váy lên, một con dao sắc nhọn buộc trên đùi, trong lúc nguy cấp, động tác nhanh đến không tưởng, lập tức đâm vào TV.

"Nằm sấp xuống!" Tả Huyền quát.

Mọi người không chút nghĩ ngợi nằm xuống mặt đất, ngay cả Mộc Từ cũng phủ phục xuống, hắn nghe thấy tiếng rơi trầm trọng của La Vĩnh Niên, da thịt cũng đau xót.

Mạch Lôi điên cuồng vung dao, mỗi một nhát đều đâm vào trong TV, máu tươi trong TV không ngừng bắn tung toé, vấy lên mặt cô, chẳng mấy chốc, đôi tay kia đã vô lực biến mất sau màn hình bị phá hư.

Tô Lăng ôm đầu, nhìn đến trợn mắt há mồm, Tả Huyền còn ngồi trên lưng áp chế hắn, sắc mặt hai người không quá tốt, nhưng nguyên nhân không quá giống nhau.

Không biết là do đã quen với sợ hãi hay thần kinh hoàn toàn đứt gãy, trong tình cảnh điên cuồng này, Tô Lăng còn lẩm bẩm nói: "Đây là đuổi ma bằng vật lí sao?"

Mạch Lôi quay đầu nhìn mọi người, máu tươi nhuộm chiếc váy tím dài thành màu đỏ thẫm, cô vươn đầu lưỡi liếm giọt máu nhỏ xuống trên mặt, hít sâu một hơi, dùng con dao nhọn đang rỉ máu chĩa về hướng mọi người, tiếc nuối nói: "Tôi còn có thể chơi thêm một trận."

La Vĩnh Niên nghẹn họng trân trối: "Cô......"

"A, suýt chút nữa đã quên cậu, nhưng xin lỗi, hiện tại tôi không có sức quản cậu." Mạch Lôi dùng một cánh tay khác lau máu tươi trên mặt, có lẽ khôi phục bản tính khiến cô cảm thấy thoải mái, dáng vẻ nhìn qua có chút giống con mèo được thoả mãn, chậm rãi nhắm dao nhọn vào Mộc Từ "Tôi đang vội, đành phải đổi anh, soái ca."

"Á ——" Tô Lăng cố gắng thành con cá chép lộn mình, nhưng không đứng thẳng được, suýt chút nữa bị thể trọng của Tả Huyền đè lên gây thương tích, hơi thở thoi thóp.

Tả Huyền đã đứng dậy, y nhanh, nhưng Mạch Lôi có chuẩn bị còn nhanh hơn.

Trong một phút giết người, mọi người đều không dám tùy tiện hành động thiếu suy nghĩ, cô muốn ra ngoài từ cửa sổ lầu hai, trong tám giờ, sương mù tuyệt đối an toàn, chỉ cần cô trốn, giống con mèo muốn chơi thêm một ngày.

Cơ thể không đuổi kịp tư duy, lúc Tả Huyền tiến lên, Mạch Lôi đã đâm về phía Mộc Từ vừa đứng lên.

Trong nháy mắt khi Mộc Từ lộ vẻ kinh hãi, dao nhỏ "leng keng" rơi xuống đất, vẻ mặt vui sướng của Mạch Lôi biến thành mờ mịt, rồi đến hoảng sợ, giây tiếp theo, cơ thể cô xuất hiện vô số miệng vết thương do dao nhọn đâm thủng, máu tươi phun trào, khiến Mộc Từ dính đầy máu, sau đó hoàn toàn ngã xuống mặt đất, mất mạng.

Đôi mắt mỹ lệ không dám tin tưởng mở to, cũng bị máu nhiễm đỏ.

Cô giết chết chính mình.

8:01.

Đồng hồ báo thức của Tả Huyền vui sướng reo lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro