Trạm thứ tư: Blind box (21)
Tuy đã có người chết, nhưng cơm vẫn phải ăn.
Tủ lạnh còn chút đồ ăn, Mộc Từ ở trên lầu cùng mấy người chắp vá tiền căn hậu quả, sau đó mang theo một hộp mì gói đã pha xong, hứng thú bừng bừng chạy xuống lầu nói đáp án cho Tả Huyền.
Lầu hai là một tầng của quảng trường, rộng đến kinh người, cũng may Tả Huyền đứng ở khu nghỉ ngơi hút thuốc, vừa nhìn đã thấy, Mộc Từ theo mùi khói tìm được, vẫy tay.
Tả Huyền búng nhẹ, một đoạn tàn thuốc rơi xuống, y nghiền tàn thuốc trong đá vụn, dập tắt tia lửa, bình tĩnh ngồi xuống.
"Là vị dưa cải muối?"
Hai người ngồi trên ghế dài nghỉ ngơi, Tả Huyền ghét bỏ khảy rau củ sấy khô quắt, mì sợi màu vàng đang quay cuồng trong nước màu nâu đỏ, sắc hương vị đều kém xa loại đầy đủ, y đỡ mắt kính, không nhịn được thở dài.
"Tạm chấp nhận ăn đi." Mộc Từ bất đắc dĩ nói "Thời điểm này không được kén cá chọn canh."
Tả Huyền ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Mộc Từ giống như con sói hoang quá thân cận người.
Bởi vì giống chó, lại ngẫu nhiên bộc lộ sự hiền lành, khiến mọi người hiểu lầm có thể khống chế hắn, cho rằng vẻ nhanh nhẹn dũng mãnh và mạnh mẽ lộ ra chẳng qua chỉ là áo ngoài giả dối, trên thực tế không phải như vậy.
Vì thế Tả Huyền lại không vui chọc mì: "Tôi muốn lên án cậu ngược đãi tôi."
"Tốt nhất là tôi thật sự ngược đãi anh." Mộc Từ không khỏi trợn mắt, hắn nghe ra cách nói và thần thái đối phương đã khôi phục bình thường, trong lòng thở phào nhẹ nhõm "Có vẻ anh đã bình thường hơn nhiều."
"Bình thường? Thế nào là bình thường." Tả Huyền nhướng mày "Người tức giận là không bình thường? Người vui vẻ là không bình thường? Vì sao lại thiết lập một ngưỡng, vượt qua giai đoạn nhất định là không bình thường? Chẳng lẽ cậu không nghĩ, có lẽ đó mới là dáng vẻ bình thường nhất của tôi, ngược lại, người cậu quen này mới là không bình thường."
Mộc Từ đã quen cách nói của y, tuy không quá hiểu, nhưng biết phải nói gì: "Vậy hiện tại anh có vẻ không bình thường như trước, khiến tôi cảm thấy an tâm."
Tả Huyền bỗng nghẹn lại, nhất thời không nói nên lời, y trừng mắt, nhìn về phía trước Mộc Từ, đối phương mơ hồ mang theo chút ý cười, khiến mặt mày lạnh lùng ôn hoà hơn một chút.
Tả Huyền nghiêng người, lười biếng dựa vào vai Mộc Từ, chuyện xảy ra quá bất ngờ, Mộc Từ không kịp né, cũng không thể trốn tránh, lại sợ giãy giụa khiến mì rơi xuống, lập tức không dám nhúc nhích, căng thẳng đến mức giọng nói cũng căng lên: "Anh làm gì?"
"Tôi tức giận." Tả Huyền rất thoải mái, tuỳ tiện đặt mì trên đầu khác của ghế dựa, thong thả nói "Vì sao vừa rồi tôi chỉ bảo cậu nghiêng người, cậu không nghe theo?"
Mộc Từ thật ra rất bình tĩnh, hắn đã dần quen với vật trang sức hình người này: "Vì sao tôi chỉ không nghiêng qua, anh đã tức giận?"
Tả Huyền không nhịn được bật cười: "Tôi nhớ rõ, lúc trước ở nhà nghỉ, có người nói với tôi một câu cách ngôn, tôi nhớ rõ, ồ, đúng rồi, học người ta nói lắp."
Mộc Từ: "......"
Công phu mồm mép, Mộc Từ không địch nổi, đành chấp nhận số phận thua cuộc, chuyển sang đề tài khác: "Anh rốt cuộc có ăn không, không ăn thì nói, chúng ta bắt đầu thảo luận chính sự."
"Ai ——" Tả Huyền bất đắc dĩ ngồi dậy, y không phải thật sự thích gần người khác, không có lý do gì, ngay từ đầu chỉ bởi vì không tín nhiệm, sau đó là vì giác quan quá nhạy bén, cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của một sinh mệnh tươi sống cỡ nào, khiến y càng sợ hãi cái chết "Không thú vị, cậu không bị dọa."
Đột ngột rút ngắn khoảng cách xã giao cũng đủ khiến nhiều người cảm thấy khó chịu, không ngờ Mộc Từ căn bản không để ý mình bị đẩy vòng vòng, Tả Huyền đành phải bưng bát mì, hứng thú rã rời nói: "Xem ra tôi thật sự là mệnh lao lực trời sinh, thời gian ăn cơm còn phải làm việc, nói đi."
Mộc Từ ho khan hai tiếng, nói suy đoán của mình cho Tả Huyền.
Tả Huyền suy tư nhìn chăm chú hắn, vẻ mặt vui sướng dị thường, không khỏi nhắc lại chuyện xưa, chế nhạo: "Vừa rồi cậu không muốn nghe tôi nói chuyện, lúc này lại tới tìm tôi?"
Mộc Từ cảnh cáo y: "Một vừa hai phải thôi."
"Hiểu rồi, hầu hết những gì cậu nói đều không sai." Tả Huyền giơ chiếc nĩa nhựa màu trắng đầu hàng "Nhưng còn xem nhẹ một điểm."
"Điểm nào?" Mộc Từ khó hiểu hỏi.
Tả Huyền nhẹ giọng nói: "Tám giờ và mười kiến trúc, có lẽ cũng là một trong những blind box đã được mở ra. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ tám là chìa khoá mấu chốt để chúng ta gặp quỷ, tám có rất nhiều lựa chọn, tám giờ, tám phút, tám giây, tám giờ sáng, tám giờ tối, blind box chọn trúng tám giờ."
"May không phải tám giây." Trong lòng Mộc Từ còn sợ hãi "Nếu tám giây xuất hiện một cái, chẳng phải chúng ta vừa lúc có thể diễn bách quỷ dạ hành sao."
"Kiến trúc cũng vậy, trước khi lên cầu thang, chúng ta lo lắng số lượng phòng trên lầu, vì thế blind box mở ra lần thứ hai." Lúc nghiêm túc, Tả Huyền luôn có vẻ rất đáng tin cậy "Nói cách khác, rất có thể blind box không liên quan đến cái chết, mà là khi chúng ta mở nó, nghĩ tới cái chết mà thôi."
Mộc Từ hít hà một hơi, tuy hắn nghĩ cũng nhiều, nhưng căn bản không dám nghĩ về phương diện này.
...... Nếu ngay từ đầu, cái chết là do chính họ tìm tới, vậy chẳng phải là...... chẳng phải là......
Khó trách Tả Huyền lại nhắc tới viện điều dưỡng, có vài chuyện dù đã sớm biết, nhưng cũng khó có thể tránh khỏi.
Trong blind box, họ lại lần nữa lâm vào hiệu ứng mỏ neo (*), bởi vì tất cả các trạm đều có người chết, cho nên bị tư duy cố định này chi phối, hoàn toàn mở ra hộp Pandora.
(*) Hiệu ứng mỏ neo (Anchoring effect) khiến một cá nhân bị ảnh hưởng quá nhiều bởi một mẩu thông tin được cung cấp ban đầu (được gọi là "mỏ neo") khi đưa ra các phán đoán tiếp theo trong quá trình ra quyết định. Khi giá trị của mỏ neo này được đặt ("thả neo"), mọi cuộc đàm phán, lập luận hay ước tính trong tương lai sẽ liên quan đến neo.
Thật ra quy luật không phải thời gian, càng không phải mười người bọn họ, mà là bản thân blind box, là bọn họ cho blind box chưa biết một định nghĩa chuẩn xác, thu nhỏ phạm vi, lại chọn trong đó.
Là bọn họ tự vạch ra đường chết cho mình.
Đầu óc Mộc Từ thoáng chốc trống rỗng, gần như không nói nên lời, trong suy nghĩ táo bạo nhất của hắn, chỉ cảm thấy bản thân blind box không chịu trói buộc, thậm chí còn vui mừng vì Tả Huyền đặt ra quy tắc tám giờ, lại không ngờ, có lẽ ngay từ đầu những việc đã không xảy ra.
"Chúng ta......" Mộc Từ cảm thấy mình như nuốt vào một khối sắt, vũ khí cùn nặng nề nuốt xuống, xé rách yết hầu hắn, truyền đến cảm giác nóng rát đau đớn và tuyệt vọng, bị dạ dày áp xuống, như muốn cột sống hắn sụp đổ, gần như không nói nên lời "Là chúng ta chỉ dẫn bọn họ sai......"
"Không." Tả Huyền thản nhiên nói "Một trong những bản năng của con người là sợ hãi, sợ tối sợ chết sợ ác ý sợ người xa lạ, dù không nói, cũng sẽ có người nghĩ đến thứ đáng sợ. Cậu đừng quên, trong chúng còn một tên sát nhân, một khi phát tiết ác ý, cậu nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì? Còn có một kho tư liệu sống Tô Lăng hay xem phim kinh dị, chi bằng nói, nó không chừng còn đang giúp chúng ta."
Mộc Từ chua xót hỏi: "Giúp chúng ta?"
"Dưới tình huống như vậy còn dám nhân cơ hội giết người, tố chất tâm lý của tên sát nhân này tuyệt đối không thường, thậm chí tôi còn hoài nghi, đối phương rất có thể còn hưởng thụ loại cảm giác kích thích này." Tả Huyền cười như không cười "Dưới tình huống có kẻ địch bên ngoài, chúng ta phải đoàn kết, nếu không có quỷ, có lẽ ngay từ đầu mọi người đã chia năm xẻ bảy, sau đó từng người bị đánh bại. Tôi có thể trực tiếp nói cho cậu, tìm người đệm lưng và tự mình giết người là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau, dù con mồi đã trải qua bao nhiêu thắng lợi, cũng vẫn chỉ là con mồi, chúng ta chưa chắc đã đối phó được một tên sát nhân."
"Anh nói chuyện luôn có lý như vậy." Mộc Từ do dự trong chốc lát "Vậy tiếp theo phải làm gì?"
"Đành rửa mắt mong chờ." Tả Huyền sâu kín thở dài "Hiện tại không nên ở một mình, quỷ dễ trốn, người khó phòng."
Mộc Từ ngoan ngoãn gật đầu, cúi đầu ghi manh mối vào sổ tay, Tả Huyền nghiêng đầu, kiên nhẫn đánh giá hắn.
Nhìn từ diện mạo, Mộc Từ tuyệt đối không phải là người dễ ở chung, đường nét hắn rắn rỏi, cằm cạo rất sạch sẽ, môi luôn căng, phần lớn thời gian khuôn mặt đều vô cảm, có chút bất cận nhân tình, không có lực tương tác.
Chỉ có đôi mắt là rất sáng, dường như trong con ngươi có một tia sáng, chỉ là thói quen không tốt, nhìn người như đang soi xét, không giận tự uy, khiến nhân tâm không khỏi khẩn trương.
Nhưng nhìn từ quan hệ nhân sinh, dường như Mộc Từ cũng không phát hiện loại thói quen hùng hổ doạ người này, người khác dựa dẫm vào hắn cũng được, không ỷ lại cũng thế, hoàn toàn không ảnh hưởng tới hắn.
Lần đầu gặp mặt, Tả Huyền cho rằng Mộc Từ là một khối lửa bọc trong băng, sau lại phát hiện hắn là một khối băng bọc trong lửa, hiện tại lại không phân rõ, trên người Mộc Từ, rốt cuộc lạnh lùng nhiều hơn, hay nhu tình nhiều hơn.
"Trước kia cậu là đội trưởng sao?" Tả Huyền đột nhiên hỏi "Hay là trọng tài? Huấn luyện viên? Lãnh đạo?"
Mộc Từ tập trung ghi chú trên điện thoại, dường như mặc kệ y.
Tả Huyền không nhịn được vươn tay, quấy rầy tầm mắt Mộc Từ, nâng mặt hắn, hơi dùng sức, buộc hắn phải quay đầu nhìn mình.
"Làm gì?" Mộc Từ rốt cuộc cũng từ suy nghĩ bứt ra, hoang mang nhìn y "Anh nghĩ tới thứ gì mới sao?"
Tả Huyền đương nhiên không lặp lại vấn đề kia, cẩn thận nhìn Mộc Từ, vui sướng nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy, câu nói tướng từ tâm sinh, nói chuẩn xác thì rất chuẩn xác, nói không chuẩn xác, cũng hoàn toàn không chuẩn xác."
Mộc Từ nhìn y như người bệnh thần kinh đang phát bệnh: "Tôi thấy anh chưa uống đủ thuốc trong viện điều dưỡng, nếu anh thật sự có nhu cầu, có thể tìm La Vĩnh Niên, đừng phiền tôi."
"Đó là thuốc cứu mạng của người ta." Tả Huyền khoa trương ôm ngực mình, Mộc Từ không thể không thừa nhận, nhìn y quả thực có chút đáng thương "Tôi biết đạo đức của cậu đã sớm không bằng xưa, nhưng không ngờ lại thay đổi đến vậy."
Mộc Từ trợn mắt, tiếp tục cúi đầu ghi chép tin tức.
Ở trạm này, hắn phạm vài sai lầm, như mạnh mẽ liên hệ những manh mối đã biết, cho rằng mười người chính là mười blind box, nếu không phải hôm nay Lãnh Thu Sơn cung cấp tin tức mới, có lẽ hắn đã hoàn toàn thả lỏng ở ngày cuối cùng.
Loại sai lầm này có thể là lớn, có thể là nhỏ, khi chơi trò chơi, sai lầm nhiều nhất là thua một lần, nhưng trên xe lửa, sai lầm có thể tương đương với cái chết.
Tả Huyền nhìn sườn mặt đối phương, cảm thấy vị chua ngọt của quýt lại nổi lên trên đầu lưỡi, còn có vị đắng của quất lạc nhè nhẹ bò lên.
Khiến y muốn nếm thử lần nữa.
----------
Lời tác giả: Diện mạo của Mộc Từ khiến tôi cảm giác rất khó hình dung, bởi tôi lo lắng nhiều người sẽ nghĩ đến chủ nhiệm lớp hoặc chủ nhiệm giáo dục.
Tôi không biết trong quá trình trưởng thành của mọi người có trải qua hay gặp được người có vẻ không dễ gần không. Dáng vẻ và khí chất của đối phương có vẻ rất kiên nghị, đáng tin cậy, nhưng lại làm người ta sợ hãi, không muốn tiếp xúc, nhưng sẽ cảm thấy loại người này có thể giải quyết mọi việc rất tốt.
Bởi vì bề ngoài đôi khi bị tính cách ảnh hưởng, rất khó dùng một từ để miêu tả, nếu không cũng sẽ không có mỹ nhân ác độc hay ngu ngốc, lúc trước tôi nói hung ác, soái khí, đều là một phần của Mộc Từ, không viết nhiều về vẻ ngoài một phần vì vấn đề thị giác, một cái khác là vì càng hy vọng mọi người tự mình hình dung từ cốt truyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro