Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trạm thứ tư: Blind box (20)

Mười hai giờ, lầu hai đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Là giọng nam!

Tô Lăng hay Lạc Gia Bình?!

Ba người nhanh chóng đuổi xuống, nhưng vẫn chậm một bước, hôm nay lầu hai quảng trường giải trí, Lạc Gia Bình mặt bê bết máu ngã trên mặt đất ngoài cửa hàng thú bông, quần áo bị máu tươi nhuộm thành màu xích hồng (*), bụng máu thịt mơ hồ, đầu run rẩy va vào mặt đất, cả người như con cá mất nước, nhảy trên mặt đất, yết hầu phát ra tiếng "ô ô", mắt thấy không sống được.

"Cứu —— cứu ——"

Tiếng kêu thảm thiết như cổ họng bị cắt sống, đè ép dây thanh quản, gần như đã không phải âm thanh người có thể phát ra.

Mạch Lôi cách tương đối gần, đã sớm đuổi tới, cô muốn kéo Lạc Gia Bình, lại bị máu dính khắp người, không biết là mềm chân hay do trơn trượt, cả người tê liệt ngã xuống mặt đất.

Khi ba người chạy đến, Tô Lăng vừa lúc từ sảnh lầu một đi lên, nhìn thấy một màn này, sợ tới mức trực tiếp nôn ra.

La Vĩnh Niên vội vàng kéo Mạch Lôi từ máu tươi, Mạch Lôi dại ra trong chốc lát, có lẽ thần kinh đã căng chặt đến cực điểm, không nhịn được bổ nhào vào lòng La Vĩnh Niên khóc.

Chỉ có Tả Huyền và Mộc Từ ngồi xổm xuống quan sát thi thể, Lạc Gia Bình chết chẳng những bi thảm, còn khiến người ta ớn lạnh, thời điểm bị ngộ hại hẳn là lúc ở cửa hàng chọn thú bông, hơn nữa rất có thể đã đi vào trong, quên mất thời gian, khiến bụng sống sờ sờ bị một thứ gì đó xé mở, nội tạng rơi đầy đất, hắn dùng hết sức cuối cùng chạy ra, để lại máu tươi đầy đất.

Bụng dưới vốn nên khô quắt rỗng tuếch có một con búp bê thỏ đẫm máu, tròng mắt thuỷ tinh màu nâu nhạt đặc quánh máu, nhìn qua không đáng yêu, còn có vẻ tà ác dị thường.

Mộc Từ lập tức nghĩ tới vẻ mặt phức tạp khi nhìn thấy phòng trẻ em của Lạc Gia Bình, không nhịn được thở dài: "Phòng trẻ con lúc trước xem ra là của hắn."

"Cái gì?" Tả Huyền nhạy bén quay đầu "Sao cậu biết?"

"Tôi thấy." Mộc Từ trả lời "Lúc trước hắn nhìn thấy phòng trẻ con, vẻ mặt rất kỳ lạ, hiện tại lại xảy ra chuyện ở chỗ gấu bông, tôi nghĩ hắn có một đứa con."

Tả Huyền nhàn nhạt nói: "Một người đàn ông tự nhận muốn kiếm tiền để chuyên thăng bổn có một đứa con, cách chết này, xem ra nhất định là chuyện cũ cẩu huyết ngu ngốc năm xưa."

"Chúng ta không biết quá khứ của hắn, vẫn nên ít nói vài câu đi."

Mộc Từ khẽ thở dài, đặt tay lên đôi mắt mở to của Lạc Gia Bình, lại tìm miếng vải đắp lên thi thể, tâm tình nhất thời trở nên vô cùng phức tạp.

Hắn và Tả Huyền từng nói muốn đem Lạc Gia Bình làm mồi câu, còn chưa kịp trả thù, đối phương đã chết ở đây, lấy cách chết bi thảm như vậy.

Quá nhanh chóng, cũng khiến người ta trở tay không kịp.

Ở đầu bên kia, La Vĩnh Niên đang an ủi Mạch Lôi và Tô Lăng, Mộc Từ nhìn thoáng qua, quay đầu thấp giọng nói: "Suy đoán của anh lúc trước, rốt cuộc là gì? Đáng sợ cỡ nào, có gì không thể nói?"

"Không có gì không thể nói." Tả Huyền nâng một góc lau tay "Cậu còn nhớ viện điều dưỡng không?"

Những lời này khiến Mộc Từ bất giác mở to mắt, cảm thấy mình đã hiểu, lại không thể tin được.

Viện điều dưỡng rất hiếm, nhưng lại là trạm hệ tinh thần đáng sợ.

Trong bút kí của Tả Huyền, đó có lẽ không phải trạm đáng sợ nhất y trải qua, nhưng không thể nghi ngờ là lần phức tạp nhất, cũng khiến Mộc Từ ấn tượng sâu sắc nhất.

Bởi vì thân phận hành khách đoạt được ở trạm đó, là chẩn đoán bệnh nhân tâm thần.

Ảo tưởng chiếu vào hiện thực nghe có vẻ rất tốt đẹp, nhưng đặt trên người bệnh nhân tâm thần thì không tốt như vậy.

Bệnh nhân tâm thần thường xuyên xuất hiện ảo giác, mẫn cảm, đa nghi, lo âu, bất an, nói cách khác, khi các hành khách phát hiện dị tượng đáng sợ ở viện điều dưỡng, các bác sĩ coi như bệnh ảo tưởng phát tác, hơn nữa thân phận người bệnh hoàn toàn bị động, không ít người chết trong cấp độ này.

Điều đáng sợ nhất của cửa ải này là đối với bệnh nhân tâm thần mà nói, ảo giác của bản thân chính là hiện thực, cũng có nghĩa, trừ quái vật trong ảo giác, bệnh nhân tâm thần cùng phòng và nhân viên y tế thay đổi theo thái độ của bọn họ đối với ảo giác, đến cuối cùng, đám người Tả Huyền mới ý thức được điểm này.

Từ lúc bắt đầu, hành khách đã cho rằng quan hệ giữa người bệnh và bác sĩ là đối địch, sợ bị thuốc làm tê liệt, không thể thoát khỏi ảo giác, bởi vậy nhận thức này lan rộng ra cả nhân viên y tế, khiến bọn họ hoàn toàn ma hóa, sinh ra quái vật thực sự.

Đây là trạm hệ tinh thần đáng sợ nhất.

Tư tưởng con người không nằm trong tầm kiểm soát của họ, đặc biệt là khi trải qua nhiều trạm, nhiều tử vong, càng dễ dàng sinh ra định kiến, loại suy nghĩ này đôi khi ẩn sâu trong tiềm thức, thậm chí chính họ cũng không thể thay đổi.

Vẻ mặt Mộc Từ hơi vặn vẹo: "Ý của anh, lần này cũng là ảo giác? Chúng ta nên suy nghĩ về những điều tốt đẹp?"

"Không, tệ hơn, lần này là tinh thần ngẫu nhiên thay đổi vì hiện thực." Ánh mắt Tả Huyền lập loè, không biết đang suy nghĩ gì "Cậu còn nhớ không? Hai phong thư chúng ta nhận được."

Mộc Từ gật đầu.

Mộng đẹp trở thành sự thật khó tránh khỏi những điều ngẫu nhiên không vui đi kèm, thúc đẩy con người ra sức tìm kiếm.

Tìm kiếm khát vọng sâu nhất trong đáy lòng bạn, tìm kiếm lựa chọn của bạn.

Khi Mộc Từ lặp lại hai câu này, độ ấm trong mắt Tả Huyền đã lạnh như băng, y vẫn cười, nhưng dáng vẻ hết sức quen thuộc, khiến người ta nhớ tới khuôn mặt Lãnh Thu Sơn.

Ngũ quan hai bọn họ không tương tự, nhưng tại một khắc này lại giống nhau, đều lộ vẻ lãnh khốc cực đoan không chút gợn sóng.

"Cậu lại đây." Giữa hai người chỉ có chút khoảng cách, Tả Huyền lại dán đến gần, miệng như đang gọi một con mèo, có chút khinh mạn.

Mộc Từ không vui nhíu mày, nhạy bén phát hiện tâm tình Tả Huyền không tốt, hắn không hiểu ra sao, không biết hai câu này đã cào đến chỗ đau nào của y, càng không muốn chịu sự tức giận của đối phương, vì thế ngửa người ra sau, cảnh giác nói "Có việc thì nói."

Sắc mặt Tả Huyền lạnh hơn hai phần, ẩn ẩn mang theo nụ cười, giống sắp tức giận, lại không có ý giận.

"Đừng làm tôi tức giận." Giọng nói của Tả Huyền rất nhẹ, không lộ thanh sắc.

Đổi lại là người khác, có lẽ lúc này đã thò lại gần, dưới tình huống nguy hiểm, ở khía cạnh nào đó, Tả Huyền giống như thần minh, mỗi người muốn sống sót đều là tín đồ của y. Dưới mặt nạ che kín thất tình lục dục kia, hoặc là lấy lòng, hoặc là nịnh nọt khẩn cầu.

Mộc Từ chỉ cảm thấy mình như bị một con rắn nhìn thẳng, hôm nay, hoặc là nói sau khi gặp Lãnh Thu Sơn, trạng thái của Tả Huyền không ổn, thậm chí có thể nói là cổ quái, khiến hắn nhìn thấy cảm giác chán ghét Tả Huyền quen thuộc trước đây, vì thế dứt khoát đứng dậy, ngắn gọn nói: "Chờ anh muốn nói chuyện đàng hoàng, chúng ta tiếp tục."

Hắn không tức giận, chỉ là không thích giọng điệu của Tả Huyền, nếu là những người khác, Mộc Từ đương nhiên sẽ không để trong lòng, nhưng chính vì muốn duy trì mối quan hệ lâu dài, càng nên để nó phát triển khỏe mạnh.

Cho dù là trong hoàn cảnh hư thối vặn vẹo như vậy.

Tô Lăng nôn đến trời đất u ám, hai mắt có chút đỏ lên, La Vĩnh Niên một cây chẳng chống vững nhà, cố cái này cố không được cái kia, vội đến mức rối loạn, vừa lúc Mộc Từ đi tới, hỗ trợ xách hai người kia lên, rời xa hiện trường lầu hai.

Kết quả tốt nhất hiện tại là Lạc Gia Bình chính là kẻ sát nhân, sau khi hắn chết mọi người sẽ bình an.

Kết quả tồi tệ nhất là kẻ sát nhân vẫn còn trong số họ, chờ thời cơ động thủ.

Dù là cái nào cũng không tốt lắm, nhưng dưới tình huống không có chứng cứ, phỏng đoán gì đó về người chết không phải phong cách của Mộc Từ, chỉ là kẻ sát nhân quá mức kỳ lạ, không theo suy nghĩ của người bình thường. Hắn nâng Tô Lăng hữu khí vô lực lên, lúc này đối phương như sự kết hợp của thi thể và rác rưởi, ánh mắt dại ra, trên người còn có mùi chua sau khi nôn mửa.

Tính cách Tô Lăng âm trầm, là người yêu thích phim kinh dị, thích kích thích, đồ ăn nhiều hương liệu, dường như phù hợp với đặc thù của sát nhân cuồng.

Mạch Lôi thoạt nhìn khôn khéo, có chút tâm cơ, cộng với thể chất phụ nữ, hẳn là người không có khả năng trở thành sát nhân nhất, nhưng sát nhân nữ trong lịch sử cũng không ít, không thể bài trừ hiềm nghi.

Về La Vĩnh Niên, dù Tả Huyền nói hắn vô hại, nhưng dựa theo vài lần hợp tác của hai người, cũng không loại trừ khả năng y đánh lừa, nhưng suy xét đến vấn đề người bệnh, hiềm nghi của hắn nhỏ nhất.

Blind box đã đủ giết người, còn thêm một sát nhân không biết rõ, một kẻ hỉ nộ vô thường như Tả Huyền, trạm này quả thực là ác mộng.

Lần này poster ở lầu 3, bên cạnh người mặc áo ca rô là Lạc Gia Bình, poster và hiện thực đảo ngược, là thú bông bị mổ bụng lấy bông, không phải với Lạc Gia Bình máu chảy đầm đìa.

Sự trái ngược này cũng xuất hiện ở poster của Trì Điềm, cô biến thành búp bê, mà búp bê hình người biến thành Trì Điềm.

Từ từ...... Vì sao lại là Lạc Gia Bình......

Trái tim Mộc Từ bỗng nhảy dựng lên, hắn cẩn thận nhìn lại poster hai lần, vô cùng chính xác, chỉ có bốn tấm poster, anh Mao không xuất hiện, điều này cũng có nghĩa, những hành khách không chết bởi blind box, sẽ không lên báo Thượng Hải.

Hắn vô thức nhìn thoáng qua Tô Lăng.

Lúc ấy Tô Lăng đưa ra đề nghị thu hồi vũ khí, là vì chú ý tới điểm này sao? Hay đó chỉ là trùng hợp...... hoặc là, vừa ăn cướp vừa la làng?

Một khi nhân tâm đã hoài nghi, nhìn ai cũng như quỷ.

Mộc Từ tìm phòng, ném Tô Lăng và Mạch Lôi uể oải vào, La Vĩnh Niên nhanh tay nhanh chân bắt đầu nấu nước, hiện tại là thời gian an toàn, hơn nữa trừ Tả Huyền ở ngoài, những người chưa chết đều ở đây. Ngoài đối mặt với áp lực tâm lí do thi thể, trên cơ bản Tả Huyền sẽ không gặp gì nguy hiểm.

Nhưng Mộc Từ ở cùng phòng với sát nhân lại có chút nguy hiểm.

Tủ lạnh có mật ong, Mộc Từ pha một ly nước mật ong, cầm trong tay, lưng dựa vào quầy, lẳng lặng nhìn ba người mệt mỏi ngồi trên sô pha, cẩn thận suy nghĩ những manh mối có được.

Viện điều dưỡng khiến não hành khách sinh ra ảo giác, suy nghĩ của hành khách càng kiên định, ảo giác cũng càng chân thật, do đó ảnh hưởng đến hiện thực.

Blind box lại là lấy ký ức của bọn họ, từ toà nhà đến quái vật, ngẫu nhiên rút ra tư liệu sống, đúng giờ phát ra.

Tuy hai người đều là trạm hệ tinh thần, nhưng bản chất khác nhau, vì sao Tả Huyền lại đột nhiên nhắc tới viện điều dưỡng, chẳng lẽ có chuyện gì không thể trực tiếp nói?!

Mộc Từ gãi đầu, nhưng cũng rõ đây là chỗ lợi cho mình, đọc xong bút ký phải áp dụng những thứ đã học, không thể luôn dựa vào Tả Huyền, nếu lần sau vận khí kém, bị tách ra khỏi Tả Huyền, cũng không thể không nghĩ ra vấn đề thì không nghĩ nữa.

"Chúng ta còn hy vọng ra ngoài sao?" Lúc này Tô Lăng bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn qua tiều tụy rất nhiều, rúc ở mũ choàng có vẻ nhỏ hơn không ít, có chút hoảng loạn "Chỉ còn năm người chúng ta."

"Còn năm người." Mạch Lôi lạnh lùng nói, cô đi rửa mặt, lớp trang điểm lúc trước sớm đã trôi mất "Dựa theo suy đoán phía trước, không phải chỉ còn bốn blind box sao? Sẽ có một người thoát vây."

Sợ hãi khiến cảm xúc mỗi người trầm xuống, nghe qua lời như vậy, càng thêm một phần áp lực, giọng nói Tô Lăng cũng cứng rắn hơn: "Sao cô biết người chết tiếp theo không phải cô?"

"Dù sao tôi cũng biết, người cuối cùng còn sống sót, nhất định không phải cậu." Mạch Lôi trả lời một cách mỉa mai.

La Vĩnh Niên đang uống thuốc, thấy trạng thái hai người bọn họ đều không ổn, vội vàng làm người hòa giải: "Được rồi, đừng cãi nhau nữa, nghĩ về chỗ tốt, không phải chúng ta đã thoát khỏi cái bóng sao? Hơn nữa, Tả tiên sinh cũng nói, quỷ quái nơi này có quy luật kích phát, chỉ cần chúng ta giữ qua một phút hoặc tìm được cách tránh, nhất định có thể sống sót."

Tô Lăng có chút giận đáp: "Chúng ta quá bị động! Một phút tìm đáp án quá ngắn, giết người lại quá dài, lúc trước nói không đi lẻ thì không đi lẻ, còn không phải các đi các."

Bị động...... Bị động......

Mộc Từ chỉ cảm thấy trong đầu hiện lên một tia lửa, hắn nhanh chóng từ trên quầy bật dậy, đặt nước mật ong thủy lên bàn, bỗng nói: "Bị động!"

Ba người kua hoảng sợ, Mạch Lôi không còn khí thế kiêu ngạo vừa rồi, lắp bắp nói: "Sao...... làm sao vậy!"

Mộc Từ ngơ ngẩn đứng tại chỗ, đôi mắt ngày càng sáng.

"Chúng ta sắp xếp lại những chuyện xảy ra một lần nữa, thế nào? Xem xem có thể tìm được manh mối mới không." Mộc Từ ngồi trên sô pha, đối mặt với Tô Lăng, kiềm chế nội tâm kích động "Cậu là người đầu tiên gợi ý về nữ quỷ, Tô Lăng, lúc ấy cậu nghĩ thế nào?"

"Tôi...... tôi không nghĩ nhiều." Tô Lăng muốn nói lại thôi, sau một lúc mới thở dài "Thật ra lúc ấy tôi có ý niệm khiêu khích, cảm thấy nếu là như vậy, vậy bày ra cho tôi xem...... không nghĩ tới."

Mạch Lôi nhàn nhạt nói: "Không ngờ quả nhiên trở thành sự thật."

Đúng rồi! Đây là sai lầm của họ, cũng là điểm giống nhau giữa viện điều dưỡng và blind box, vào trước là chủ!

Làm hành khách, mỗi lần hạ trạm đều là cuộc kiểm tra sinh tử, đương nhiên phải cẩn thận, về bản chất đều là bị động, đặc biệt dưới tình huống không có bất kì manh mối nào, sẽ thông qua chờ đợi lấy thông tin.

Nhưng thực tế, mở blind box là hành vi chủ động, Tô Lăng muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, vì thế quyết đoán mở ra blind box thứ nhất, blind box cũng thực sự đưa ra thứ hắn muốn, thậm chí còn mang đi tính mạng tên vuốt ngược tóc!

Có lẽ, có lẽ ai mở blind box cũng không quan trọng, quan trọng là ai cầm đi nó......

Tên vuốt ngược tóc mang đi nữ quỷ, Trì Điềm mang búp bê hình người, người mặc áo ca rô tiến vào phòng vệ sinh, chỉ có Lạc Gia Bình mở ra blind box của mình.

Anh Mao bị người ta giết, hắn không mở được blind box đã chết.

Sau khi tên vuốt ngược tóc chết, mọi người bức thiết tìm một nơi nương náu, lần nữa mở blind box, căn cứ vào nhu cầu khác nhau của mỗi người, mở ra kiến trúc hoàn toàn khác nhau, vì thế toà nhà quái dị này ra đời.

Trong đó, Tả Huyền kinh nghiệm phong phú, tất cả tin tức đều đều là manh mối y trưng ra.

Khi y cho rằng con số tám có một hàm nghĩa, vô tri vô giác thay đổi bộ đếm ngược mở blind box tiếp theo.

Mộng đẹp cùng với tính ngẫu nhiên, có nghĩa thứ blind box mở ra không nhất định phù hợp tâm ý bản thân, như toà nhà này, chúng là một phần của kí ức, nhưng chưa chắc là phần tốt đẹp.

Khó trách Tả Huyền nói càng tuyệt vọng hơn.

Càng là thứ không cho người nghĩ, càng là thứ dễ dàng suy nghĩ, lúc hoàn toàn không biết gì cả, bị quy tắc tám giờ trói buộc tư tưởng, ngược lại càng tốt hơn.

Nếu không theo bộ não của Tô Lăng, mười phút mở một trăm blind box cũng không phải vấn đề.

Càng đừng nói...... giữa bọn họ còn một kẻ sát nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro