Trạm thứ tư: Blind box (19)
Nhìn thấy người chết xuất hiện trước mắt, tuyệt đối không phải trải nghiệm tốt.
Dù Hạ Hàm và Ôn Như Thủy nhìn thấy người này sẽ vui sướng mà khóc, Tả Huyền chỉ cảm thấy hàn ý lạnh lẽo vô tận leo lên sống lưng, giao tình giữa y và Lãnh Thu Sơn không sâu, ít nhất không sâu đến mức nhìn thấy một người chết xuất hiện trước mặt mình còn có cảm giác vui vẻ.
"Còn một người?" Tô Lăng ló đầu khỏi lưng Tả Huyền, nghi hoặc nhìn về phía Lãnh Thu Sơn "Vậy...... thật ra chúng ta không phải mười người, mà là mười một người? Cho nên không phải thời gian xảy ra vấn đề, cũng không phải ngày trở về không có blind box, mà là ngay từ đầu chúng ta đã thiếu một người?"
Mạch Lôi nhẹ giọng nói: "Nhưng toà nhà thì sao?"
Tô Lăng lập tức á khẩu không trả lời được, hắn cũng không nghĩ ra.
La Vĩnh Niên bắt được trọng điểm, không đặt hoàn toàn tập trung vào quy tắc như Tô Lăng: "Tả tiên sinh, người này là bạn anh sao?"
"Bạn." Vẻ mặt Tả Huyền rất phức tạp "Có lẽ là vậy...... tôi cũng không biết rốt cuộc hắn có tính là bạn không, nhưng có một điều tôi rất chắc chắn."
"Cái gì?"
"Hắn đã chết rồi."
Một câu này không khác nào trời long đất lở, ba người mới kêu thảm thiết một tiếng, cùng chạy xuống dưới lầu.
La Vĩnh Niên bị hất ra, sắc mặt trắng bệch che ngực mình, nhưng nhìn qua không phải bệnh tim phát tác, chỉ là bị dọa mà thôi, dựa vào cầu thang hòa hoãn, run giọng nói: "Chết...... Người chết sống lại?"
Ánh mắt y lập loè, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mộc Từ đè bả vai Tả Huyền, lướt qua người y, cẩn thận quan sát Lãnh Thu Sơn đứng dậy khỏi dương cầm, từ lúc bắt đầu, người này đã không nói chuyện, chỉ nhìn mọi người.
Lãnh Thu Sơn cao hơn tưởng tượng của Mộc Từ, có lẽ khoảng 1m9, rất gầy, thoạt nhìn như nhân viên văn phòng đã ngồi trong phòng thời gian dài, thậm chí có thể nói có chút gầy yếu.
Mộc Từ từng mơ hồ nghe vài chuyện về Lãnh Thu Sơn trên xe lửa, trong ấn tượng, đối phương là người thích giúp đỡ mọi người, nhưng hiện tại xem ra, dường như hoàn toàn khác lời đồn.
Ánh mắt Lãnh Thu Sơn lạnh lẽo, nhìn bọn họ, như đang nhìn một đám hàng hoá có thể cân.
Người chết sống lại, nghe quả thực như đùa, nếu người chết có thể sống lại, vì sao bọn họ phải ra sức giãy giụa đến nay, Tả Huyền đứng phía sau Mộc Từ, vẫn đang trong trạng thái khó tin.
Y thấy ngực Lãnh Thu Sơn theo hô hấp phập phồng, cũng thấy bóng của Lãnh Thu Sơn, tất cả như đang nói, người đàn ông này không phải người chết.
Không ai có thể tưởng tượng nó đánh sâu vào Tả Huyền lớn thế nào.
"Anh đã chết." Tả Huyền mặt âm trầm "Rõ ràng đã chết, lại sống lại ở đây, anh cũng là một bộ phận của blind box, hay là một phần của thứ tôi muốn nhìn?"
Lãnh Thu Sơn lướt qua y, nhàn nhạt nói với La Vĩnh Niên: "Cách 12 giờ còn mấy giờ?"
"Cái gì? Giờ?" La Vĩnh Niên như học sinh bị điểm danh, không biết làm sao nhìn bên cạnh, không dám tin chỉ chính mình "Là hỏi tôi sao?"
Mộc Từ nhíu mày nói: "Ít nhất còn hai giờ."
Lãnh Thu Sơn trần ngâm, lấy ra một cái đồng hồ cát bên cạnh dương cầm, úp xuống, sau đó ngồi xuống: "Tuy tiếp tục giằng co cũng không sao, nhưng nó vẫn khiến hiệu suất giải quyết vấn đề của chúng ta giảm. Cậu và tôi quen biết, bỏ đi khách sáo dư thừa, tôi có thể cung cấp những thông tin tôi biết trong hai giờ."
"Tại sao anh sống lại?" Tả Huyền tự hỏi một lát, ngồi đối diện Lãnh Thu Sơn, nhìn chằm chằm đồng bạn cũng là đối thủ này "Vì sao lại xuất hiện ở đây?"
Lãnh Thu Sơn quả nhiên trả lời theo thứ tự: "Tôi không chết đi sống lại, cũng không biết vì sao lại xuất hiện ở đây."
Mộc Từ nhíu mày: "Anh không chết đi sống lại? Vậy vì sao anh lại ở đây."
"Tại sao cậu cho rằng, tôi nhất định lấy thân phận con người xuất hiện ở đây?" Lãnh Thu Sơn hứng thú đánh giá hắn.
"Oa ——" Môi La Vĩnh Niên run rẩy, hắn chà xát cánh tay "Ban ngày ban mặt, đừng nói đáng sợ như vậy được không, nghe thật đáng sợ, nếu anh không phải người, chẳng phải chúng ta đang nói chuyện với quỷ?"
Lãnh Thu Sơn hơi mỉm cười: "Vẫn luôn giao tiếp với cái chết, còn sợ nói chuyện với quỷ sao? Thi thể cũng được, quỷ cũng được, nói không chừng sẽ có manh mối bất ngờ."
"Như vậy sao." La Vĩnh Niên xấu hổ sờ đầu "Vậy...... xin chỉ giáo."
Vẻ mặt Tả Huyền cực kỳ phức tạp, y mờ mịt nhìn Lãnh Thu Sơn, duỗi tay ấn chân mày mình, muốn bình tĩnh lại, sắp xếp tiền căn hậu quả: "Tôi biết rất rõ chuyện xảy ra ở trạm của anh, anh căn bản không có khả năng sống sót, đổi câu hỏi, sau khi chết, anh đã xảy ra chuyện gì?"
"Tôi đứng đây, còn chưa đủ giải thích sao?" Lãnh Thu Sơn nhìn chăm chú y.
"Thì ra là thế."
Không biết Tả Huyền nghe hiểu cái gì, dù sao Mộc Từ và La Vĩnh Niên cũng không hiểu, hai bọn họ nhìn trước một người một quỷ nói chuyện như đang đánh đố trước mắt, chỉ kém treo dấu hỏi trên trán.
Mộc Từ nhíu mày: "Từ từ, các anh đang nói cái gì? Có thể phiên dịch cho chúng tôi hiểu không."
Lần này Tả Huyền và Lãnh Thu Sơn cùng quay đầu nhìn về phía hắn.
"Hiện tại, tôi chỉ còn một câu hỏi." Tả Huyền tạm thời không để ý đến Mộc Từ, hỏi Lãnh Thu Sơn "Hai từ blind box ở trạm này, rốt cuộc có ý gì?"
Lãnh Thu Sơn suy tư mỉm cười: "Khi cậu mua blind box, có tâm thái gì?"
"Tâm thái gì?" La Vĩnh Niên lặp lại một lần, suy nghĩ nát óc "Còn có thể là tâm thái gì, đương nhiên rất muốn chọn trúng thứ mình muốn, lại sợ chọn thứ mình đã có, giống như khi còn nhỏ mua mì ăn liền tập hợp thẻ, mỗi một lần mở ra đều là một lần kinh hỉ."
"Không tồi." Lãnh Thu Sơn cười, tuy hắn có tim đập có hô hấp, nhưng nhân khí trên người lại nhạt nhẽo đến đáng sợ "Cậu nên hỏi chính mình, tôi là blind box cậu muốn chọn, hay thứ cậu không muốn nhất."
Tả Huyền nhìn chằm chằm Lãnh Thu Sơn hồi lâu, bỗng quay đầu, nhoẻn miệng cười với Mộc Từ, chỉ là lại dày đặc hàn khí, lạnh đến thấu xương: "Lãnh Thu Sơn đã chết, sau khi chết lại xuất hiện ở trạm khác, cậu không hiểu nghĩa là gì sao? Thứ này đáng sợ hơn cả cái chết, hắn đã thực sự trở thành một phần của lữ trình, dù sao cũng không thể trốn thoát, xe lửa lợi dụng mọi tài nguyên, mặc kệ chết sống, đều không lãng phí."
Những lời này không thể nghi ngờ đã nhấc lên gợn sóng vạn trượng trong lòng Mộc Từ, hắn kinh hãi nhìn Lãnh Thu Sơn, nhất thời không nói nên lời, ấp úng một lát, nghẹn họng nói: "Nhưng anh...... nhưng...... Là mọi người chết đều sẽ...... hay là?"
Nếu cái chết không phải chấm dứt, mà là kéo dài, là lồng giam đáng sợ, quả thực so với tử vong càng khiến người ta tuyệt vọng.
Chẳng lẽ......
Trong đầu Mộc Từ đột nhiên nhớ lại Smart và Lâm Na bị bỏ lại ở phòng triển lãm Địa Đàng, bọn họ biến thành quái vật, vĩnh viễn ở lại phó bản, có lẽ sẽ biến thành phu nhân và quản gia đời tiếp theo, nghênh đón hành khách khác, từ người bị hại biến thành người săn thú, lại bị người săn thú mới thay thế.
Tưởng tượng này khiến Mộc Từ không rét mà run.
"Tôi đã từng suy đoán chúng ta đều đã chết, chỉ là chết quá nhanh, chưa kịp phản ứng, xe lửa chỉ là một dịch vụ mới do địa phủ mở ra, khiến chúng ta lần nữa nhận thức tử vong, sau khi xuống xe uống một chén canh Mạnh bà, đi một chuyến cầu Nại Hà." Tả Huyền bỗng nhiên nói "Dù sao khi chúng ta tiến vào trạm, đều là mơ mơ hồ hồ, không rõ nguyên do. Đột nhiên chết hoặc ngoài ý muốn, cái chết vốn là chuyện trong nháy mắt, không phản ứng lại cũng rất bình thường, huống chi chúng ta căn bản không thể trở về nhân thế."
La Vĩnh Niên nghe được, sắc mặt trắng bệch: "Có...... có ý gì? Chẳng lẽ nói, thật ra tôi đã chết?"
"Đừng lo lắng, tiếp theo nhất định có nhưng." Mộc Từ an ủi.
Lãnh Thu Sơn mỉm cười: "Cái gì phủ quyết ý tưởng này của cậu?"
"Anh không biết sao?" Tả Huyền hỏi ngược lại "Lãnh Thu Sơn thật sẽ không biết đáp án này? Nếu suy đoán của tôi là thật, vì sao anh xuất hiện ở đây, bởi vì anh càn bướng hồ đồ, nên hạ mười tám tầng địa ngục, hay anh muốn nói mình nhận lời mời của Hắc Bạch Vô Thường, đầu trâu mặt ngựa, kí kết hợp đồng dài hạn với người ta?"
Lãnh Thu Sơn không nhịn được bật cười: "Dùng sự tồn tại của tôi lật đổ một phỏng đoán của cậu, đây thật sự là cách làm của Tả Huyền."
Mộc Từ cẩn thận nghĩ mới hiểu được, nếu bọn họ thật sự chết, vậy Lãnh Thu Sơn chết đi hẳn là hồn về u minh, không phải bị lưu đày ở nơi này; Lãnh Thu Sơn xuất hiện, cho thấy bọn họ đều còn sống, xe lửa đầy lòng ác ý chờ bọn họ từ khách xui xẻo biến thành nhân viên phục vụ.
"Nếu tôi nói, có lẽ đúng là bởi chúng ta sống quá lâu?" Lãnh Thu Sơn lại nói.
Tả Huyền đánh giá Lãnh Thu Sơn hồi lâu, có lẽ cảm thấy nói chuyện với hắn không chiếm được manh mối gì, vì thế nhẹ thở dài: "Dù thế nào, hy vọng về sau không gặp mặt, tôi muốn đi chuẩn bị 12 giờ."
"Tạm biệt." Lãnh Thu Sơn nho nhã đáp.
Mộc Từ: "......"
La Vĩnh Niên: "......"
Đóng cửa lại, trong phòng lại vang lên tiếng nhạc, Mộc Từ và La Vĩnh Niên như lính mới bước khỏi nhà tranh, người trước cùng lắm là tân binh có mấy lần kinh nghiệm, tạm thời chưa thể chuyển chức thành công, chỉ có thể mờ mịt nhìn Tả Huyền, biểu đạt nghi hoặc của mình: "Sao anh không hỏi?"
"Các cậu còn muốn hỏi gì?" Tả Huyền nhướng mày.
Mộc Từ nghĩ: "Như 12 giờ sẽ xảy ra cái gì?"
La Vĩnh Niên ở bên cạnh gật đầu như gà con mổ thóc.
"Hắn dám nói, cậu dám tin sao?"
"......"
Mộc Từ không còn gì để nói.
Lúc này La Vĩnh Niên gãi mặt mình, cau mày nói: "Nhưng thật kì lạ, hiện tại chưa đến 12 giờ, vì sao Lãnh tiên sinh đột nhiên xuất hiện? Hơn nữa cũng không công kích chúng ta, so với BOSS, ngược lại càng giống NPC cung cấp tin tức."
"Nếu tôi nói, từ lúc bắt đầu, chúng ta phân tích đã sai rồi thì sao?"
Mộc Từ bỗng biến sắc: "Có ý gì?"
"Chúng ta vẫn luôn cho rằng, toà nhà, quái vật, thậm chí chính chúng ta đều là blind box, cũng theo vậy mà chia làm mười blind box." Tả Huyền nhẹ giọng nói "Nhưng tại sao blind box lại có thời gian cố định? Đây không phải rút thưởng đúng giờ, huống chi, chúng ta tính toán, rạng sáng bốn giờ ngày cuối cùng là dư thừa, không phải rất mâu thuẫn sao?"
"Nói thì nói như vậy." Mộc Từ do dự "Nhưng......"
Nhất thời lật đổ kết luận lúc trước không khỏi có chút khó khăn, huống hồ, việc lật đổ kết luận sẽ mang đến lo lắng, nếu quy luật đang nắm giữ căn bản không phải quy luật, vậy bọn họ còn có thể trông cậy vào cái gì?
"Tả tiên sinh nói những lời này, có bằng chứng gì không?" La Vĩnh Niên hỏi.
Tả Huyền chỉ lộ ra nụ cười lạnh băng: "Suy đoán mới của tôi, chỉ sợ sẽ khiến các cậu càng tuyệt vọng."
Cảm giác bất an trong lòng Mộc Từ, chậm rãi khuếch tán.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro