Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trạm thứ tư: Blind box (12)

Tuy trong nhà tên đội mũ trùm đầu không trữ quá nhiều đồ ăn, nhưng tốt xấu cũng có ấm đun nước và nước máy.

Cầu thang từ lầu hai đến lầu một đã biến thành thang máy, nhiều ít cũng làm người ta có chút bất an, không biết có bao nhiêu phim kinh dị có yếu tố "thang máy" này, lúc trước không có việc gì không có nghĩa lúc sau cũng không có việc gì, giống như sương mù bên ngoài, không ai muốn lấy vận khí của mình làm người dẫm lôi.

Vì tránh nguy hiểm, mọi người dứt khoát đến cửa hàng tiện lợi lấy thức ăn nhanh hoặc bánh mì bánh quy chắp vá cho bữa trưa, trong phòng nhất thời tràn ngập hương vị của đủ loại mì gói.

Mộc Từ ăn vài gói bánh quy soda và nước khoáng rồi dừng lại, nhường vị trí cho người không có chỗ ngồi, đi đến trước cửa sổ, đứng chung một chỗ với Tả Huyền.

Tả Huyền đang ăn bánh mì chà bông cướp được ở cửa hàng tiện lợi, hai hàng lông mày nhíu chặt, nhìn từ bên ngoài như đang suy nghĩ vấn đề có chiều sâu nào đó, nhưng Mộc Từ luôn cùng y kết nhóm ăn cơm hiểu rõ, vẻ mặt này chỉ cho thấy bánh mì khó ăn mà thôi.

Hai người ở bên nhau ngốc lâu rồi, dù không có đề tài chung, nhưng nhiều ít cũng có thể hiểu được một số thói quen của đối phương.

Khác với người có ẩm thực tương đối bảo thủ như Mộc Từ, Tả Huyền hầu như không kiêng kỵ đồ ăn gì, hơn nữa đồ mới nào cũng dám nếm thử, nếu y nhíu mày, cho thấy bánh mì chà bông ở cửa hàng này nhất định là khó ăn tới mức nào đó.

Cuối cùng, Tả Huyền thở dài một tiếng, bỏ miếng bánh mì còn lại vào túi, hiển nhiên ăn không vô nữa.

"Cậu đang nhìn cái gì?"

Mộc Từ thích quan sát, nhưng không thích biểu đạt, hắn sẽ ghi lại những gì mình thấy ở Tả Huyền, giấu ở đâu đó trong đáy lòng, lại không cho rằng mình đã xem như hiểu biết người này.

"Sương mù." Tả Huyền nói "Tôi đang đợi sương mù và người chết tiếp theo."

Chờ đợi luôn là thứ làm hao mòn sự nhẫn nại của con người, nếu bị buộc làm chút gì đó còn tốt hơn, như mấy trạm lúc trước, mọi người không thể không chủ động đi tìm tin tức và câu chuyện, rất nhiều thời điểm có thể phân tán lực chú ý của mình với sợ hãi, nhưng tòa nhà này quá nhỏ hẹp, không cần nhiều thời gian đã có thể thăm dò xong.

Họ không có chuyện gì làm, chỉ có thể ăn không ngồi rồi chờ đợi tử vong.

"Sương mù làm sao vậy?" Mộc Từ hỏi.

"Tôi nghĩ, nữ quỷ có liên hệ với sương mù." Tả Huyền trầm tư nói "Chính xác, nữ quỷ có thể lợi dụng nước làm môi giới, nhưng bản thân sương mù là vật dẫn của nữ quỷ, hay chỉ là một loại quan hệ hợp tác?"

Mộc Từ theo ánh mắt của y nhìn ra ngoài, lúc này trời đã sáng, hắn mơ hồ nhớ hôm qua sương mù rất dày, không giải thích được mà hoàn toàn nhấn chìm tất cả cảnh vật trong tầm mắt hắn, mà giờ phút này sương mù bị ánh sáng mặt trời chiếu rọi, ánh sáng chói mắt thấm vào tầng tầng sương mù, biến sương mù thành một một màu xám trắng mơ hồ.

Không biết có phải bị lời nói của Tả Huyền ảnh hưởng hay không, Mộc Từ luôn cảm thấy sương mù đang di chuyển theo toà nhà, giống như một con cự thú từ từ di chuyển cơ thể mình, bởi vì quá mức khổng lồ, nhìn qua có vẻ vô cùng chậm chạp.

Điều này khiến Mộc Từ nhớ lại những hiện tượng thời tiết tự nhiên đã từng thấy trong bản tin, như bão cuồng phong, gió lốc..., một số di chuyển rất chậm, một số bay rất nhanh, như người khổng lồ đi trên hành trình của mình, sẽ không cúi đầu xem một toà nhà như con kiến dưới chân, mãi đến đi cảm thấy mỹ mãn mới tiêu tán.

Sắc mặt của hắn lập tức trở nên cổ quái: "Ý của anh là, sương mù và nữ quỷ thật ra là hai con quái vật? Nhưng sau khi nữ quỷ giết tên vuốt ngược tóc, sương mù rõ ràng không công kích chúng ta?"

"Có lẽ chúng đều có hạn chế." Tả Huyền mỉm cười "Cậu còn nhớ lữ trình lần này của chúng ta có mấy ngày không?"

Mộc Từ trầm tư một lát: "Tôi nhớ rõ là ba ngày rưỡi, bởi vì ngày kiểm phiếu và lúc hạ trạm đã là 7 rưỡi tối, sau đó không bao lâu bị tấn công, nếu tính từ ngày kiểm phiếu, chúng ta sẽ chờ xe lửa vào 8 giờ sáng ngày thứ tư."

"Muốn đánh cược không." Tả Huyền dựa vào bên cửa sổ, bên ngoài rất lạnh, hắn vừa nói, trên cửa sổ xuất hiện hơi nước nhỏ, hắn viết con số "12", rất nhanh đã lau đi "Tôi đánh cược rất nhanh sẽ có người chết."

Hiện tại là 11 giờ 49 phút.

Vì sao lại là 12 giờ...... vì sao Tả Huyền chắc chắn là 12 giờ?

Mộc Từ ôm tay, lãnh đạm nhìn y: "Lấy chuyện này đánh cược, không khỏi quá vô nhân tính?"

"Nhân tính sao?" Tả Huyền tiếc nuối thở dài "Thật đáng tiếc, hình như tôi đã đánh mất thứ này từ lâu rồi, nói chính xác, có thể tôi chưa từng có được nó. Nhưng nếu cậu không thích, vậy quên đi."

Một lát sau, Mộc Từ vẫn không nhịn được hỏi: "Tôi không muốn đánh cược với anh, nhưng tôi rất tò mò, tiền đặt cược của anh là gì?"

"Thắng lợi." Tả Huyền nghiêng đầu, mi mắt cong cong "Tôi thích thắng, đối với tôi mà nói, đó là tiền đặt cược tốt nhất."

"Thắng sao......" Mộc Từ giật mình, sắc mặt dần trở nên nhu hòa "Không tồi, dù không có tiền đặt cược, bản thân thắng thua đã là chip (*) tốt nhất."

(*) Chip: một dụng cụ đánh bạc sử dụng trong các sòng bài, thường được sử dụng trong các sòng bạc để chơi trò chơi may rủi như poker, blackjack, roulette,...

Tả Huyền trộm liếc nhìn hắn một cái, cười: "Nhìn không ra, cậu và tôi đều là người tranh cường háo thắng."

"Tranh cường háo thắng có gì không tốt." Mộc Từ nhẹ giọng nói "Bản tính ai chẳng khát vọng thắng lợi, chẳng lẽ có người mong muốn thua sao? Dù là nhân vật Độc Cô Cầu Bại trong tiểu thuyết, cũng chỉ là muốn nếm thử những chiến thắng có ý nghĩa hơn, bọn họ muốn kích thích đối thủ, để thắng lợi trở nên khó khăn, không còn dễ như trở bàn tay."

"Không tồi."

Tả Huyền khen ngợi gật đầu, y nhìn chăm chú Mộc Từ, bỗng nhiên nói: "Vậy cậu cứu những người đó, cũng là vì gia tăng độ khó của thắng lợi?"

"Cứu người chỉ vì gia tăng độ khó? Anh đánh giá tôi quá cao rồi." Mộc Từ kinh ngạc nhìn y "Tôi chỉ dốc hết sức làm việc mình có khả năng làm, như khi làm bài kiểm tra toán, nỗ lực giải bài, nếu thực sự không được, cũng muốn viết gì đó, không thể không làm gì, nếu vận khí tốt, nói không chừng có thể giải được."

Hắn có thể sống sót, quả nhiên không đơn giản chỉ là vận khí.

Đoán sai rồi.

Tả Huyền cúi đầu, thu hồi nụ cười.

Mộc Từ không phải người cực kỳ xuất sắc, trí tuệ không khiến người ta kinh diễm, không lạnh nhạt đáng sợ, cũng không phải người kì quái sống dưới lớp mặt nạ như y đoán, ngược lại, hắn chỉ là quá mức thuần túy, thuần túy đến mức có chút đáng sợ.

Vận động viên có rất nhiều loại, một số giỏi tính toán, có thể tạo ra chênh lệch hoàn hảo với vận động viên khác, chính xác đến mức không lãng phí chút thể lực nào; còn một loại không hề giữ lại, dù đã bỏ xa người khác đi chăng nữa, cũng sẽ dùng hết toàn lực đi về phía trước, cho đến khi kết thúc mới thôi.

Mộc Từ là loại phía sau, hắn sẽ không lưu luyến bất kì phong cảnh nào bị bỏ phía sau, cũng sẽ không bỏ qua phong cảnh trước mắt.

Đối với thi đấu như thế, đối với sinh hoạt cũng như thế.

Đứa bé thuần khiết khiến người ta yêu thích, nhưng người lớn như vậy lại khiến người ta sởn tóc gáy, trở tay không kịp.

"Nhưng tôi cảm thấy anh là loại người này." Mộc Từ nói "Nếu xe lửa ra một hệ thống cứu người có thể được điểm tích phân, anh nhất định sẽ dùng mọi người để nhận điểm."

Tả Huyền bật cười, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, sắc mặt y khẽ biến, lập tức xoay người hô to lên: "Mọi người báo số!"

"Cái gì?" Lạc Gia Bình rúc trên sô pha ngủ trưa lập tức bừng tỉnh, mờ mịt đánh giá mọi người "Chuyện gì?"

Anh Mao đang nấu mì trên bàn, nghi hoặc ngẩng đầu: "Sao?"

La Vĩnh Niên đang uống thuốc, hắn xoa ngực, ngó trái ngó phải, không thấy cái gì không đúng: "Tôi ở đây."

Tên đội mũ trùm đầu vô thức nhìn qua Mạch Lôi, trầm giọng nói: "Tôi và cô Mạch đều ở đây, còn có hai người, hẳn là không có người khác?"

"Người mặc áo ca rô!" Mộc Từ nhìn lướt qua mọi người, lập tức phản ứng lại thiếu ai, người mặc áo ca rô trầm mặc ít lời đến gần như không có cảm giác tồn tại kia, trong lòng hắn tức khắc sinh ra dự cảm xấu "Tả Huyền, anh phát hiện ra cái gì?"

"Mùi máu tươi." Tả Huyền lạnh lùng nói "Có người đã chết."

Những lời này khiến tất cả mọi người nhảy lên, tên đội mũ trùm đầu phản ứng kịch liệt nhất: "Anh có ý gì? Anh đang nói nhà tôi có đồ dơ bẩn gì sao?!"

"Đây không phải nhà cậu." Tả Huyền châm chọc nói "Chuẩn xác mà nói, chỉ là một căn nhà do cậu mở blind box."

Giọng nói tên đội mũ trùm đầu ngừng lại, hình như đã nhớ ra bọn họ còn ở trong sương mù, không phải căn nhà tràn ngập cảm giác an toàn của của mình, chỉ là hoàn cảnh ở đây quá mức quen thuộc, khiến hắn lập tức thả lỏng lại, vô thức quên đi chuyện này.

Tả Huyền lần theo mùi máu bước đi, mùi này đối với hắn quá khác biệt, nhưng đối với những người khác lại không có gì, đặc biệt là lúc trước mọi người từng nấu mì gói, hương vị trong phòng rất nồng, hơn nữa còn không dám mở cửa sổ, vẫn luôn quanh quẩn không tan đi, phần lớn mọi người chỉ ngửi được mùi mì gói.

Cuối cùng, mọi người tới cửa phòng vệ sinh.

"Mẹ kiếp, tại sao lại là WC." Anh Mao gãi đầu tóc lộn xộn của mình, lại lần nữa đội mũ lưỡi trai, bực bội nói "Ngồi xí cũng không được an tâm!"

"WC vốn là khu vực có nguy cơ cao trong phim kinh dị." Sau khi bình tĩnh lại, tên đội mũ trùm đầu tiến vào trạng thái giảng giải chuyên nghiệp "Rất nhiều quỷ có liên quan đến WC, như hoa......"

Hắn kịp thời dừng lại, có lẽ lo lắng những gì mình nói sẽ ứng nghiệm ngay.

"Cốc cốc ——"

Mộc Từ gõ vang cửa phòng vệ sinh, trầm giọng nói: "Này, bên trong có người không?"

Trong phòng vệ sinh yên tĩnh không tiếng động, không có ai đáp lại, Mộc Từ vặn then cửa, phát hiện cửa chỉ khép hờ, căn bản không khóa lại, hắn quay đầu nhìn thoáng qua mọi người, sắc mặt những người khác trắng bệch, ôm lấy nhau, hắn cắn răng một cái, đẩy cửa đi vào.

Phòng vệ sinh nhà tên đội mũ trùm đầu rất nhỏ, còn làm ngăn cách ướt khô, căn bản không thể chứa quá nhiều người, lúc Mộc Từ đi vào đã nắm chặt then cửa, miễn cho mình bị khóa trái.

Bọn họ cũng thấy được một màn kinh người ——

Người mặc áo ca rô nằm trên mặt đất, gạch men sứ đè ép thân thể hắn, như bị ném vào một máy xay thịt chạy vô cùng chậm, một phần cơ thể văng ra bọt thịt và máu tươi, tí tách chảy ra ngoài, thi thoảng có thể thấy vài mảnh xương vụn chậm rãi lan tràn trên sàn, toàn bộ cơ thể vẫn chưa hoàn toàn gãy nát, vẫn còn giữ nguyên hình người, trên mặt là vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng.

Thậm chí lúc này, hắn còn chưa chết hẳn, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống. Dường như muốn phát ra tiếng hét, nhưng lại không thể hô lên, có lẽ dây thanh quản đã đứt, có lẽ thể là bị dọa đến choáng váng.

Rất nhanh, gạch men sứ mấp máy dừng lại, người mặc áo ca rô bị kéo vào, cùng gạch hòa thành nhất thể, vẻ mặt hoảng sợ bẹp xuống, trở nên khủng bố, nhìn qua như là bị đổ bê-tông dưới mặt đất.

Mộc Từ cứng đờ thối lui, để những người khác đi vào xem.

Không bao lâu, trong đám người truyền đến tiếng hô hấp kinh người và tiếng thét chói tai, to đến mức khiến người ta hoài nghi ai không cẩn thận mở ra chuông cảnh báo, Mộc Từ sợ hãi chạy qua, phát hiện là anh Mao thảm thiết, trên mặt che kín mồ hôi.

Quả nhiên là 12 giờ.

Mộc Từ nhìn thoáng qua di động, lại nhìn Tả Huyền trấn định tự nhiên.

Cá cược khó hiểu là có lý do.

Y đã tìm được quy luật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro