Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trạm thứ tư: Blind box (10)

Giấc mộng dần dần trở nên rõ ràng, búp bê hình người cũng càng thêm giống người.

Khi Mộc Từ và Tả Huyền đang phiền não không biết nên nhắc nhở Trì Điềm phản kháng thế nào đã rơi vào cơn ác mộng, lập tức thanh tỉnh lại, lần này Lạc Gia Bình nằm cạnh cửa dứt khoát không đứng dậy, yên bình nằm trên đất giả chết.

Không giống như Tả Huyền trải qua bốn lần mơ, những người khác chỉ trải qua ba lần, so với sự thất thần lần đầu tiên, lần thứ hai quen thuộc, lần thứ ba tất cả mọi người đã nhớ rõ đoạn đối thoại trước đó.

Khi búp bê hình người chưa đi đến mép giường, Trì Điềm đã dựa theo cách bọn họ nói làm thử.

Chẳng qua...... kết quả thật tồi tệ.

Mọi người lần thứ hai tỉnh lại.

Đầu Mộc Từ đau muốn chết, hắn thở gấp, mồ hôi từ trên trán chảy xuống, khiến tầm mắt mơ hồ, hắn nhớ tất cả những gì xảy ra trong mộng, khi cô bé kia tiến vào, Trì Điềm điên cuồng phản kháng, thử qua tất cả các cách, vì thế đối phương đã trút toàn bộ phẫn nộ lên người bọn họ.

"Đồ chơi hư! Đồ chơi hư!"

Tiếng kêu chói tai của cô gái nhỏ còn văng vẳng bên tai, cô bé vừa tủi thân vừa phẫn nộ đứng tại chỗ, mọi người như bị một thế lực siêu nhiên nào đó điều khiển, dễ dàng bị lôi ra từ bất chứ đâu, sau đó bị quăng trên vách tường, cảnh tượng lúc đó như một đứa trẻ đang giận dữ ném đồ chơi, nhưng khi món đồ chơi đó biến thành đám người sống sờ sờ, toàn bộ sự việc đã thay đổi hoàn toàn.

Cơ thể con người căn bản không mềm mại như búp bê vải, mỗi một lần bị quăng trên vách tường hay xuống đất, Mộc Từ đều cảm thấy xương cốt toàn thân đứt gãy một lần, cuộc tra tấn triền miên này kéo dài một hồi lâu mới kết thúc.

Mà Trì Điềm rúc trên giường run bần bật.

Bởi vậy, sau khi mọi người mở mắt, không khí hoà bình lúc trước đã biến mất không còn chút gì, Mạch Lôi bất động thanh sắc kéo dãn khoảng cách với Trì Điềm, thái độ của đám người Lạc Gia Bình rõ ràng đã không còn tốt.

Tất cả mọi người trong phòng đều nghe được kiến nghị lúc trước của Tả Huyền với Mộc Từ, lúc ấy mọi người không có xung đột lợi ích, dù trong lòng nghĩ thế nào, tốt xấu cũng không biểu hiện ra ngoài.

Nhưng hiện tại đã khác.

Nếu Trì Điềm không chết, người chết rất có thể là bọn họ.

Ai có thể đảm bảo trong cơn ác mộng tiếp theo, tất cả mọi người có thể may mắn tỉnh lại, anh Mao là người đầu tiên đứng lên, vừa trải qua tra tấn khiến cảm xúc của hắn trở nên vô cùng kích động: "Mẹ nó hai người thật tốt, tốt đến mức suýt chút hại chết lão tử, đm! Cô ta là món đồ chơi quỷ thích nhất, lão tử thì không phải! Có phải các người cố ý! Tôi chưa từng thấy qua loại thánh mẫu thuần chủng ngu ngốc như hai người, cứu người đến mạng mình cũng bỏ, thích hay không cũng đừng tiện thể mang theo lão tử được không!"

Trong căn phòng lớn, giọng nói nghẹn khuất và suy sụp của anh Mao không ngừng vang vọng.

La Vĩnh Niên trầm giọng nói: "Anh Mao, anh nói quá đáng rồi, bọn họ có lòng tốt cứu người, không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy."

"Phi!" Anh Mao khinh thường nhổ nước bọt xuống đất, sau đó có chút lo lắng nhìn chằm chằm Trì Điềm, vẻ mặt điên cuồng mà phẫn nộ: "Được, không nói hai người bọn họ, vậy nói chính chủ. Em gái, đừng trách anh Mao làm người không phúc hậu, tôi cũng là kẻ trên đường, nói đạo nghĩa giang hồ, hôm nay em thành toàn cho chúng tôi, nếu thật sự xảy ra sự cố gì, sau này mỗi năm tôi đều sẽ đốt nén nhang cho em!"

Lần này La Vĩnh Niên không lên tiếng, tuy hắn cảm thấy lời anh Mao nói quá mức lộ liễu, nhưng lí lẽ không sai lắm, chỉ khẽ thở dài một cái.

Trì Điềm hoảng sợ rúc trên giường, cảm thấy dường như cả thế giới đang chống lại mình, chút cảm giác an toàn lúc trước đã không còn.

Lạc Gia Bình cũng có suy nghĩ tương tự, nhưng nói uyển chuyển hơn, cũng dối trá nhiều hơn: "Trì Điềm, không phải chúng tôi muốn đẩy cậu vào hố lửa, nhưng tình huống trước mắt cậu cũng thấy rồi, con quỷ này không động vào cậu, nhưng lại không nương tay với chúng tôi. Mọi người có ai không phải kẻ nói lí lẽ? Nhưng lợi hại nặng nhẹ trước mắt phải phân rõ, hơn nữa, không chừng nó chỉ muốn chơi đùa với cậu, cậu chơi với nó, có lẽ tâm trạng nó sẽ tốt lên, chúng tôi sẽ không sao."

"Vậy tại sao anh không chơi với nó!" Trì Điềm phẫn nộ đáp lễ hắn.

"Nó cũng phải nhìn trúng tôi mới được." Lạc Gia Bình buông tay, kéo ghế ngồi xuống "Nếu nó muốn chơi với tôi, tôi tuyệt không hai lời. Cá nhân đôi khi phải hy sinh chút cái tôi vì tổ chức, cậu nói đúng không? Chẳng lẽ cậu nhẫn tâm liên lụy cả nhóm, làm người cũng không thể ích kỷ như vậy."

Anh Mao cả giận nói: "Nói nhảm với cô ta làm gì, còn cần cô ta đồng ý?"

"Các người có ý gì?" Trì Điềm hoảng loạn hét lên, trong cơn tuyệt vọng, cô vô thức hướng về người đã từng giúp đỡ mình cầu cứu "Mộc Từ......"

Mộc Từ đau đầu vô cùng, như cảm giác choáng váng sau một cuộc truy đuổi kéo dài dưới cái nóng nực của trưa hè, lại giống như có một cái dùi đang đập vào đầu hắn.

Có lẽ do đưa ra gợi ý, hắn và Tả Huyền bị con búp bê nhắm vào nhiều nhất, trước khi tỉnh mộng, hắn bị treo trên đèn treo, mà Tả Huyền...... hắn không thấy rõ.

Hắn không thở nổi.

Mọi người đều nhìn ra tình trạng của Mộc Từ không tốt lắm, vì thế đổi mũi nhọn về phía Tả Huyền: "Tả tiên sinh, anh là người có kinh nghiệm, anh nói xem?"

"Không có gì để nói." Ánh mắt của Tả Huyền rất hờ hững, đảo qua khuôn mặt mọi người, lạnh lùng nói "Số ít luôn phục tùng số đông, không phải sao?"

Tâm tư bị chọc phá, mọi người đều trầm mặc.

Cảnh trong mơ càng ngày càng ngắn, thời gian nghỉ ngơi càng ngày càng dài, ma chú lúc bốn giờ sẽ sớm bị phá vỡ ---

Vì sao nó không giết người?

Não Tả Huyền sôi trào, đầu y cũng rất đau, những ý niệm điên cuồng âm u từ con búp bê điên cuồng kích động y, lợi dụng bất cứ thủ đoạn nào, thậm chí là quỷ quái, để đám người ồn ào trước mắt câm miệng.

Dưới loại thống khổ cực đoan này, Tả Huyền vẫn phân ra một phần tâm trí, cố gắng suy nghĩ.

Có phải...... trên thực tế blind box là hai chiều, không đơn giản chỉ là bọn họ lựa chọn quái vật, ngay cả quái vật cũng có thể lựa chọn một người trong số họ, đối phương chọn người mình thích nhất là Trì Điềm, bởi vậy......

Mộc Từ nằm trên sô pha, trong mộng, hắn bị treo trên đèn, giãy giụa dữ dội, đến khi tỉnh lại, cảm giác hít thở không thông vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, mơ mơ màng màng nghe thấy giọng nói những người khác, nhưng giống như cách một tầng chắn, không thể nghe rõ từng chữ, mơ hồ có thể hình thành tin tức, lại không cách nào hoàn toàn ghép nối được, mãi đến khi loại cảm giác mất trọng lượng mãnh liệt bùng nổ trong não.

Giây tiếp theo, Mộc Từ bừng tỉnh sau giấc ngủ mơ.

Trong phòng tối đến mức duỗi tay không thấy năm ngón, cái rét lạnh tấn công từng thớ thịt trên người Mộc Từ, thấm vào cốt tủy, truyền lại đau đớn như kim chân, có thể là vì sàn nhà quá lạnh, sương mù mỏng mà nhạt theo khe hở chui vào, mang theo cảm giác ẩm thấp lạnh lẽo.

Mộc Từ nghe âm thanh bên ngoài một lát, không có gì, hắn từ trên mặt đất bò dậy, sờ soạng ấn công tắc trên vách tường, mấy bóng đèn mờ nhạt trên trần nhà lập tức sáng lên, bàn trà thuỷ tinh phản chiếu gương mặt tiều tuỵ hốc hác của hắn.

Những người khác vẫn duy trì dáng vẻ cũ đi vào giấc ngủ.

Ngoài phòng, mưa chậm rãi ngừng, Mộc Từ hoạt động cánh tay tê dại, dành chút thời gian suy nghĩ tiền căn hậu quả.

Búp bê hình người không giết bất kì ai, dưới cơn phẫn nộ cuồng bạo cũng không, là sức mạnh chưa đủ, hay căn bản là không thể giết người?

Đây là tầng thứ mấy trong mơ?

Mộc Từ muốn đánh thức mọi người, nhưng không ai tỉnh lại, ngoài cửa cũng không phát ra bất kì âm thanh gì.

Không có gió, không có mưa, cũng không một tiếng động vật, mọi người ngủ say, đắm chìm ở cảnh trong mơ.

Hắn là người duy nhất tỉnh táo trong thế giới này.

Cảm giác hoảng sợ do cô độc mang đến dần dần lọc đi sự bình tĩnh và lí trí của Mộc Từ, cơ bắp hắn còn co rút, đau đớn khó nhịn, muốn đẩy cửa ra ngoài tìm búp bê hình người đối cứng một phen, lại không dậy nổi can đảm, đành phải đứng tại chỗ thả lỏng thân thể, chờ đối phương đến.

Nhưng thật sự quá đau.

Nhất định hắn đã giãy giụa rất nhiều trong giấc mơ, không cẩn thận ngã khỏi sô pha, đập vào bàn trà ——

Từ từ, rơi xuống?! Cảm giác mất trọng lượng!

Mộc Từ mát xa cơ bắp ở tay một lát, trông thấy thời gian tích tắc trên điện thoại, hiển nhiên đã sớm thoát khỏi ma chú lúc bốn giờ, sinh mệnh hắn vì một lần ngoài ý muốn mất trọng lượng mà nhận được tư cách chơi lại, nhưng những người khác vẫn cứ dậm chân tại chỗ.

Đúng rồi! Đây là giấc mộng tuần hoàn, nếu là mộng, chỉ cần tỉnh lại thì tốt rồi!

Giữa nhóm người đang ngủ say, Mộc Từ vốn nên lựa chọn Trì Điềm đang bị đe doạ tính mạng để đánh thức đầu tiên, nhưng không biết vì sao, ma xui quỷ khiến hắn lại đến trước mặt Tả Huyền, túm y khỏi ghế sô pha.

Mất trọng lượng và đau đớn không làm Tả Huyền tỉnh lại, y chỉ cau mày, thậm chí mí mắt cũng không động.

Phương pháp này vô dụng, trong lòng Mộc Từ chìm xuống, hắn quay đầu nhìn những đồ có thể sử dụng, bỗng thoáng nhìn thấy cái gối trắng như tuyết, lập tức hạ quyết tâm.

Tả Huyền tỉnh dậy vì cảm giác nghẹt thở, vì cầu sinh, y vô thức phản kháng, rất nhanh, thứ trên mặt đã bị dịch đi chỗ khác, lúc này y mới chú ý đó là một cái gối trắng, gương mặt đầy mồ hôi của Mộc Từ xuất hiện với những đốm sáng đầy màu sắc.

"Cậu vừa tách khỏi liên kết." Tả Huyền suy yếu rên rỉ một tiếng, tốc độ khôi phục từ cảnh trong mơ về hiện thực nhanh đến kinh người, thậm chí còn có tâm tình nói giỡn "Kết nối máy chủ của sever Freddy (*) này cũng quá kém."

(*) Freddy hay Five Nights at Freddy's là loạt trò chơi điện tử độc lập thuộc thể loại kinh dị.

Mộc Từ căn bản không rảnh lo nói nhảm nhiều, rất nhanh đã đi "mưu sát" những người khác.

Lựa chọn Trì Điềm hay những người khác đều rất nguy hiểm, cảnh trong mơ thay đổi nhanh chóng, không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cứu Trì Điềm có thể mang tai hoạ cho những người khác, mà cứu những người khác, lại khó bảo đảm Trì Điềm có chết hay không, nhưng nếu không hành động, vĩnh viễn sẽ không có bất kì tiến triển nào.

Đáng tiếc Mộc Từ vẫn tới chậm một bước.

Trì Điềm nằm trên giường, cơ bắp toàn thân như giãy giụa, nhưng không lộn xộn, không trung giống như có bàn tay vô hình bắt được tứ chi cô, rất nhanh, Mộc Từ nhìn thấy cô run rẩy một lát, sau đó đột nhiên yên lặng.

Cô đã chết.

Chỉ ngắn ngủn trong nháy mắt, một sinh mệnh đã tan biến quá dễ dàng.

Cái chết của Trì Điềm cũng không doạ người như những người khác, ngược lại, cô có thể người chết an ổn nhất Mộc Từ từng gặp qua, nhưng trong đó lại ẩn chứa sự tàn khốc, những người khác còn lâu mới có thể đánh đồng.

Rốt cuộc là ai giết cô?

Mộc Từ không dám nghĩ.

Hắn vô thức quay đầu nhìn về phía Tả Huyền đang xoa huyệt thái dương, ở chỗ nào đó trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro