Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trạm thứ nhất: Thôn Phúc Thọ (25)

Là rìu.

Xuyên qua khe hở tấm ván gỗ, mọi người thấy thứ đang bay lượn trên không trung là một chiếc rìu cán dài cũ kĩ, trên mặt rìu đen nhánh hiện giờ đã bị tầng tầng lớp lớp máu tươi bọc lại, dưới ánh trăng nhìn qua như được sơn màu đỏ.

Một cuộc thảm sát tàn bạo mang tính áp đảo diễn ra bên ngoài nhà Xuân Hồng, máu tươi và óc dính nhớp không ngừng tràn vào từ khe vỡ, bịt kín cửa sổ, bọn họ đành phải lui về chỗ, dựa vào âm thanh suy đoán chuyện xảy ra bên ngoài.

Tả Huyền nói không sai, dưới tình huống không thể sử dụng thị giác, các cảm quan sẽ được phóng đại vô hạn. Họ nghe thấy tiếng va đập nặng nề trên vách tường, cửa sổ, có lẽ là đầu những đôi mắt đó, tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng lần thứ hai vang lên trong căn phòng. Kẻ cầm rìu thở dốc, tiếng hít thở thô nặng như cái ống bễ tàn tạ, tác động đến thần kinh mọi người.

Tiếng kêu ngừng lại, trong lòng Mộc Từ dâng lên một nỗi bất an khó giải thích, không đợi cậu mở miệng, tấm gỗ trên cửa sổ đột nhiên nứt ra, vụn gỗ rỉ ra máu tươi, đầu rìu loé lên tia sáng lạnh lẽo.

"A ——!!!" Không biết Lâm Hiểu Liên tỉnh từ khi nào, không chịu nổi nỗi sợ hãi, cô bỗng nhiên thét lên chói tai.

Tấm ván gỗ bị dập nát dưới lưỡi rìu sắc bén, lúc này, mọi người rốt cuộc đã thấy rõ dáng vẻ kẻ cầm rìu. Hắn là một quái vật hình người, cường tráng dị thường, làn da trắng bệch, vóc dáng rất cao, không thấy rõ mặt, trên người ướt sũng máu tươi, cánh tay thô tráng nhẹ nhàng nhấc chiếc rìu vốn phải để chặt cây, chẻ gỗ.

Hắn bị tiếng thét chói tai hấp dẫn, đôi mắt đỏ tươi nhìn về phía Lâm Hiểu Liên, dường như sẽ tiến vào bất cứ lúc nào.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy kẻ cầm rìu, Mộc Từ cảm thấy cơn khát máu bệnh hoạn lần thứ hai dâng lên trong người, hắn nhìn chằm chằm vào Tả Huyền đang không chút phòng bị với mình, ý thức được mình hoàn toàn có thể vặn gãy cái cổ yếu ớt kia, xé nó ra khỏi cơ thể hoàn hảo đó, không khó hơn xé một miếng thịt gà nấu chín quá.

Hắn muốn nghe thấy tiếng rên rỉ thê thảm, muốn nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn, càng muốn nghe thấy tiếng tứ chi sống sờ sờ bị xé khỏi cơ thể.

Để cái miệng đó không còn nói ra những lời khiến người ta tức giận!

Không —— không đúng!

Mộc Từ lắc đầu, cắn mạnh vào môi, cơn đau buốt và mùi máu tanh kích thích hắn lập tức tỉnh táo lại.

Mộc Từ quay đầu, phát hiện Hạ Hàm và Hàn Thanh đang xô xát, tình huống của Tả Huyền không rõ ràng lắm, giờ phút này, Lâm Hiểu Liên không còn phát ra âm thanh, phía sau cô là Chu Hân Vũ nhìn qua đang cực kỳ phấn khích, trên mặt thanh niên lộ ra tia bệnh hoạn vặn vẹo điên cuồng, hai mắt đỏ đậm, gân xanh nổi lên, đôi tay đang bóp cổ Lâm Hiểu Liên càng dùng sức.

Ôn Như Thủy đột nhiên nhấc balo, đập mạnh lên người Chu Hân Vũ, đối phương "uỳnh" một tiếng ngã trên mặt đất, Lâm Hiểu Liên khó thở đong đưa thân thể lảo đảo vài bước, vô ý thức tới sát bên cửa sổ.

Một bàn tay to lớn bóp lấy cổ cô, như thứ đang xách chỉ là con gà, kéo ra ngoài.

Phản ứng của Mộc Từ rất nhanh, nhưng hắn chỉ kịp bắt lấy mắt cá chân của Lâm Hiểu Liên.

Sức lực đầu bên kia thật khó có thể tưởng tượng, Mộc Từ còn không đủ tư cách giằng co với nó, cả người hắn bị kéo về phía trước, dù dùng sức thế nào, thậm chí dùng chân tựa lực vào vách tường cũng không được.

Khi Mộc Từ sắp bị kéo ra ngoài, eo cậu đột nhiên chùng xuống, cuối cùng mới miễn cưỡng ổn định thân thể đang treo nửa ở cổ sổ.

Cơ thể bị kéo càng thêm căng chặt, mùi máu tươi nồng nặc kích thích xoang mũi của Mộc Từ, hắn điên cuồng phát lực, dù biết rõ thân thể của mình đã vô cùng mệt mỏi, nhưng chỉ cần hơi chút lơi lỏng, không cần nghĩ cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì, hiện tại toàn bộ là dựa vào ý chí chống đỡ, ngón tay cắm sâu vào da thịt.

Mãi đến khi hắn nghe thấy tiếng xé rách.

"Buông tay!"

Thanh âm nổ vang bên tai, Mộc Từ vốn đã mệt mỏi đột nhiên buông lỏng ngón tay,  trơ mắt nhìn Lâm Hiểu Liên bị kéo vào bên trong sương mù.

"Anh làm gì vậy!" Nhiệt huyết nảy lên đại não, Mộc Từ khó áp chế được lửa giận trong lòng, quay đầu kéo cổ áo Tả Huyền rống to, hai mắt đỏ đậm "Cô ấy rõ ràng còn có thể cứu!"

Tả Huyền bình tĩnh nhìn hắn: "Cô ấy đã được giải thoát rồi."

Câu trả lời này khiến Mộc Từ càng thêm giận dữ, bàn tay nắm lấy cổ áo hắn càng ngày càng chặt, gần như có thể nghe được tiếng nghiến răng dưới sự tức giận cực độ, nắm tay giơ lên cao, nhưng không thể nện xuống.

Cơ mặt Mộc Từ hơi run rẩy, cảm thấy trên người ướt dầm dề, chỉ có hốc mắt là khô khốc.

"Không có thời gian cho các cậu thương xuân buồn thu, cửa sổ bị phá, không biết lát nữa còn có thứ kì quái gì đến không." Sắc mặt Ôn Như Thủy nghiêm túc "Mang theo Chu Hân Vũ, chúng ta lui về phòng ngủ."

Lần này đến lượt Hạ Hàm và Hàn Thanh không ngủ được, Mộc Từ kiệt sức, rất nhanh đã hôn mê, nhưng hắn ngủ cũng không ổn, khi nửa mê nửa tỉnh, hắn thấy mình vẫn đang đứng bên cửa sổ, nắm chặt cổ chân Lâm Hiểu Liên.

"Cứu ...cứu tôi —— cứu tôi!" Lâm Hiểu Liên khóc lóc cầu xin hắn.

Mộc Từ nắm chặt cô, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng "phụt", đầu hắn bị máu tươi nhuộm đỏ, cúi đầu nhìn, trong lòng bàn tay mình là hai cái đùi.

Kẻ cầm rìu lần thứ hai xuất hiện ở ngoài cửa sổ, hắn giơ cao rìu, trong giây lát, đầu và hai cánh tay Lâm Hiểu Liên đều đứt gãy, máu tươi phụt ra, vương vãi đầy đất.

Đầu cô lăn lộn trong vũng máu, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm Mộc Từ, máu và nước mắt còn chưa khô.

"Cậu đã nói sẽ không bỏ lại tôi!"

Mộc Từ bừng tỉnh.

Những người khác đã tỉnh, còn cho hắn vài chiếc áo khoác đắp, lúc này đang ở đùa nghịch ăn, hắn chỉ cảm thấy toàn thân trầm trọng, hỏi: "Mấy giờ?"

"Vừa đến giờ ăn trưa." Tả Huyền nhẹ nhàng nói "Còn không mau lại đây hỗ trợ."

Nói là hỗ trợ, nhưng thực ra chỉ cần lấy vài thứ trong balo ra mà thôi, Hạ Hàm và Hàn Thanh đang bôi thuốc cho nhau, đầu óc Chu Hân Vũ vẫn còn mê mang, Ôn Như Thủy đang mân mê máy ảnh.

Bánh quy nén, nước, đồ hộp, giăm bông, đây là cơm trưa hôm nay của bọn họ, đương nhiên không thể so với lúc ở khách sạn, nhưng hiện tại không ai quá để ý.

Lúc chia đồ ăn, Mộc Từ tìm cơ hội xin lỗi Tả Huyền.

"Ồ." Tả Huyền nghiêng đầu nhìn cậu "Chỉ xin lỗi thôi sao? Không có một chút thành ý?"

"Anh muốn thành ý gì?" Mộc Từ ôm cánh tay.

Tả Huyền tự hỏi một lát: "Tôi muốn ăn một suất gấp đôi xúc xích giăm bông, cậu đưa phần của mình cho tôi."

"Cứ như vậy?"

"Cứ như vậy." Tả Huyền đắc ý nhướng mày "Ăn ngon uống tốt, trường sinh bất lão, chưa từng nghe qua sao?"

Mộc Từ tự hỏi một lát, lắc đầu: "Không có."

Tả Huyền khiếp sợ nhìn hắn, đột nhiên gọi Ôn Như Thuỷ: "Như Thuỷ! Nơi này có một kẻ thành thật, mau tới đây bắt nạt cậu ta!"

Ôn Như Thủy đang suy xét có nên đập thẳng máy ảnh vào mặt y.

Đếm ngược: 02 ngày 11 giờ 53 phút 14 giây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro