Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trạm thứ nhất: Thôn Phúc Thọ (23)

Mọi người động loạt nhìn sang.

Mộc Từ hỏi: "Giữa trưa hôm trước, chính là hôm chúng ta vừa gặp mặt, không phải các cậu đi nghỉ ngơi sao? Cậu ngủ tới khi nào?"

Chu Hân Vũ không hiểu tại sao chuyện này lại quan trọng, nhưng vẫn lắp bắp trả lời: "Lúc đó là khoảng 11 giờ trưa, bởi vì tôi từng nghỉ ngơi trên xe, sau đó ở trong phòng chờ anh Hạ tới, đến 1 rưỡi nghe thấy mọi người nói chuyện phiếm với ông chủ ở dưới lầu, lúc này mới phát hiện mọi người đều ra cửa. Lúc trước tôi đã quá không cảnh giác."

Hiện tại nói đến ở khách sạn, hắn đã không còn tự tin như trước, ngược lại có vẻ ngượng ngùng.

"Vậy cậu có thấy ông chủ lên tầng bốn không?" Mộc Từ hỏi.

"Hẳn là không có, phòng tôi ở cạnh cầu thang, có người đi qua nhất định sẽ có ấn tượng." Chu Hân Vũ lắc đầu "Làm sao vậy?"

Tả Huyền đã phản ứng lại: "Giữa trưa ngày 26, A Chân ngủ quên, nhờ ông chủ đưa mì lên. Khách sạn là luân hồi, Xuân Hồng lấy thú bông bị đưa đi, ngày giỗ con gái Xuân Hồng. Tối 27 A Chân xuống lầu hỏi có gì để ăn hay không, vừa lúc đối ứng với việc chúng ta gặp cô ấy ngày hôm qua, nhưng ông chủ lại không đưa mì lên."

"Không sai." Mộc Từ gật đầu nói: "Giống như Tả Huyền nói, khả năng ông chủ không biết là rất nhỏ, hơn nữa, dưới tình huống như vậy, hắn bình thường mới là có chút không bình thường. Tuy tôi không tán đồng phỏng đoán ông chủ đem Ninh Ninh làm tế phẩm, nhưng Quý Chu Hoa lại bị phanh thây trong khách sạn, tôi cũng cho rằng tiếp tục ở khách sạn sẽ không an toàn."

Lúc này, Tả Huyền đột nhiên cười khẽ một tiếng, Mộc Từ cảnh giác lên, lập tức quay đầu nhìn hắn: "Anh cười cái gì?"

"Tôi chỉ là cảm thấy." Tả Huyền không nhanh không chậm nói "Cậu có thể thấy sức mạnh trong nỗi sợ hãi, điểm này rất lợi hại."

Mộc Từ không ngờ sẽ nhận được một câu đánh giá như vậy, lập tức có chút ngượng ngùng, hắn sờ mũi, nói: "May mắn Chu Hân Vũ không ngủ, bằng không thật sự rất khó phán đoán chuyện này."

Chỉ có Chu Hân Vũ nhận ra muộn, nói: "Từ từ, tôi...... Là tôi giúp đỡ sao?"

Hạ Hàm vỗ bả vai Chu Hân Vũ, nhìn hắn bằng ánh mắt tán dương.

"Tôi hiểu rồi, ngày đó ông chủ không làm những việc hắn đáng lẽ phải làm." Hàn Thanh siết chặt nắm tay, nhíu mày nói "Khó trách Quý Chu Hoa chết ở khách sạn, hoá ra ông chủ là kẻ phản bội, sớm biết thế tôi đã đánh hắn một trận."

Hạ Hàm bật cười: "Chưa chắc là kẻ phản bội, chỉ là hắn không định giúp chúng ta, nhưng cũng không muốn hại chúng ta."

Điều này khiến Lâm Hiểu Liên bối rối: "Có ý gì?"

"Nói một cách đơn giản, không phải ai cũng muốn hại chúng ta, như con gấu bông Ninh Ninh tặng đã cứu chúng ta." Hạ Hàm không nhịn được bật cười "Nhưng trước tiên, dù tốt hay xấu, cũng không nên liên luỵ bọn họ quá sâu."

"Vì sao?" Lâm Hiểu Liên càng không hiểu "Nếu đối phương không ác ý, vì sao không tranh thủ một chút, nói không chừng đối phương sẽ giúp chúng ta."

Hạ Hàm nhìn Tả Huyền, thở dài: "Chuyện này, hắn là người có quyền lên tiếng nhất."

"Cô bé tặng con gấu bông mình yêu thích nhất cho Mộc Từ." Tả Huyền hơi mỉm cười, chỉ vào bả vai mình, giọng điệu bình tĩnh "Tôi gặp một cô bé, là người mù, vì cảm ơn tôi, cô bé đưa thứ duy nhất của mình, coi như lễ vật mà đưa cho tôi."

Lâm Hiểu Liên khó hiểu: "Cái gì?"

"Cảm giác, vì đền bù cho chướng ngại thị giác, các nhận thức khác của người mù sẽ được tăng cường, đơn giản mà nói, khi dây thần kinh thị giác bãi công, các dây thần kinh phụ sẽ bị phân phối đến hệ thống khác." Tả Huyền nghiêng đầu "Cho nên hiện tại tôi thường sẽ tiến vào trạng thái mất cân đối cảm quan."

Chu Hân Vũ ngơ ngác: "Có nghĩa là anh vẫn luôn ở trạng thái xấu?"

"Chà, nói vậy cũng không sai." Tả Huyền gật đầu "Nhân tiện nhắc tới, nếu là vết thương đơn thuần, khi lên xe lửa sẽ lành, nhưng lễ vật đó của tôi tính là quà lưu niệm, cho nên chỉ có thể mang theo khắp nơi. Giống như con gấu bông Mộc Từ được tặng, chỉ cần cậu ta không chê, hoàn toàn có thể đặt trong phòng mình."

Mộc Từ run lên: "Vì sao lúc trước không nói?"

"Cậu lấy rồi, nói ra còn có ích lợi gì." Tả Huyền bật cười "Nghe giống như cố ý đe dọa."

Sau khi xâu chuỗi mọi việc, bắt được chân tướng từ chỗ A Chân, bảy người bắt đầu hao tâm tổn trí suy nghĩ nên chuyển đi đâu, khách sạn nhất định không thể ở lại, không nói ba người Mộc Từ suýt chết trong phòng A Chân, chỉ riêng chuyện lần trước đã nhìn ra ở khách sạn sẽ phải đối phó với hai nguy cơ lớn.

Cuối cùng, Ôn Như Thủy nói ra nơi thích hợp nhất: "Nhà Xuân Hồng."

Xuân Hồng đã chết trong khoảng thời gian này, trong nhà cô không ai cư trú, trong ấn tượng của thôn dân, đó cũng chỉ là phòng trống, vừa lúc có thể giấu kín bọn họ.

Bảy người phân chia không gian trong balo, lấy phần lớn thức ăn chín trong khách sạn, lại hỏi ông chủ đường đến nhà Xuân Hồng, trước khi xuất phát, Mộc Từ và Tả Huyền quyết định làm một đợt sóng ma quỷ khác.

Mộc Từ gõ cửa: "Ông chủ có ở đây không? Chúng tôi phải rời đi rồi."

"Nhưng đến mai xe mới tới?" Ông chủ nghi hoặc hỏi "Mọi người muốn đi đâu?"

Sau khi suy đoán ông chủ rất có thể ở cùng tuyến thời gian với thôn dân, loại bình thường này càng khiến người ta sởn tóc gáy, Mộc Từ mặt không đổi sắc, trấn định nói: "Là thế này, ba ngươi đánh ông chủ hôm qua đã chạy tới nhà thôn dân khác, chúng tôi muốn tìm trưởng thôn ra mặt, xin hỏi mấy giờ trưởng thôn ở văn phòng? Hay chúng tôi có thể đi đâu tìm ông ấy?"

Lần này, phản ứng của ông chủ cực kỳ lạnh nhạt, thậm chí còn đông cứng: "Giúp không được, tôi không qua lại với trưởng thôn lâu rồi."

Mọi người nghe vậy không khỏi kinh ngạc, Tả Huyền đột nhiên ra hiệu bảo sáu người ra cửa, sau đó mình cũng lui lại mấy bước, lớn tiếng hỏi: "Ông chủ, có quy định gì khi đưa cống phẩm ở cửa thôn các người không?"

Những lời này dường như đã dẫm trúng bãi mìn nào đó, cửa phòng truyền đến tiếng va chạm mạnh, ông chủ gầm lên: "Mày cũng là...... mày cũng là......!"

Đó căn bản không phải âm thanh con người có thể phát ra, nó càng giống như dã thú bị nhốt trong lồng.

Giọng nói vừa phát ra, cả khách sạn bỗng nhiên rung chuyển, cầu thang và sàn nhà như sóng nước nhấp nhô, giấy dán tường bong ra từng màng, kim loại bắt đầu rỉ sét, bụi từ trần nhà rào rạt rơi xuống, phiêu tán trong không trung, toàn bộ đại sảnh tối lại, dường như một cái mồm to đang đợi thức ăn.

Mộc Từ xoay người chạy, đại não trong phút chốc trống rỗng, chỉ có thể cảm giác gió đang thổi qua má.

Chờ khi phục hồi tinh thần, họ đã đứng trên con đường vắng, Hạ Hàm vừa chạy vừa quay đầu lại, phát hiện cửa đã đóng, anh lập tức dừng lại, cũng ngăn cản mọi người.

Toàn bộ khách sạn lại chìm vào yên lặng, những cánh cửa khép chặt vào nhau, chặn bọn họ ở ngoài.

"Tin tức tốt." Tả Huyền không sợ chết, đi vòng vèo lại đẩy cửa, thần sắc bình tĩnh "Sửa sai rồi, ông chủ đã cải tà quy chính."

Ôn Như Thủy miệng khô lưỡi khô, cô vừa bị dọa cái giật mình, căm giận nói: "Cậu có thể nhắc nhở chúng tôi một chút không!"

"Dù sao cũng chạy ra rồi." Tả Huyền vui sướng vỗ tay một cái, đôi mắt lấp lánh sáng lên, nhìn qua hoàn toàn không có nửa điểm kinh hách "Mộc Từ đoán đúng."

Mộc Từ một lời khó nói hết: "Cảm ơn anh đã giúp tôi chứng minh."

"Tôi không oán giận gì hết, nhưng có phải cậu nên trân trọng sinh mạng mình một chút không." Hạ Hàm đỡ đầu gối, nỗ lực hô hấp, anh túm lấy Tả Huyền "Đi thôi, đến nhà Xuân Hồng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro