Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trạm thứ nhất: Thôn Phúc Thọ (20)

A Chân nhìn qua mới hơn hai mươi tuổi, thần sắc tiều tụy, ăn mặc khá sạch sẽ, trừ nụ cười cổ quái trên mặt, nhìn qua không có gì lạ.

Nhưng dù Tả Huyền có dùng cách gì giao tiếp, cô đều không có phản ứng, ngược lại, sau khi phát hiện bọn họ không có hành vi công kích, cô lại khôi phục tư thế ban đầu.

Tả Huyền thở dài, đứng dậy, mặt ủ mày ê nói: "Không bạo lực không hợp tác sao, không phải muốn chúng ta đánh một trận chứ."

Mộc Từ đang cúi đầu quan sát A Chân, đột nhiên có cảm giác kì lạ từ sàn nhà truyền đến, giống như toàn bộ sàn nhà đang lưu động, hắn chớp mắt, vốn tưởng là ảo giác của mình, lại phát hiện cảm giác khác thường ngày càng rõ ràng, hắn ngẩng đầu nhìn vết tay bốn phía, sắc mặt trắng bệch: "Mau xem! Dấu tay đó đang động đậy!"

Tả Huyền và Hạ Hàm lập tức nhìn quanh.

Chắc hẳn ai cũng từng đặt bàn tay ướt lên giấy, sau đó nhìn nó khô, quá trình đó được lặp lại trong căn phòng này, mỗi khi dấu tay sắp khô, nó sẽ ngay lập tức khôi phục như lúc đầu, tạo thành một loại lỗi thị giác.

(*) Lỗi thị giác, hay ảo ảnh hoặc ảo ảnh quang học, ám chỉ các giác quan hoặc nhận thức không chính xác của con người về những thứ bên ngoài.

Những dấu tay ướt át này không kích thích tròng mắt trực tiếp như những dấu tay đẫm máu trong phim kinh dị, nhưng lại khiến người ta cảm thấy quái dị từ tận đáy lòng.

Cảm giác bất an cắm rễ ở sâu dưới da thịt xuyên qua từng lỗ chân lông leo ra ngoài, những dấu tay đó đương như có thể tách khỏi tường bất cứ lúc nào, hoàn toàn dán sát lên người bọn họ, từ dưới lan lên trên, khiến người cảm thấy từng đợt rét lạnh và nghẹt thở.

Càng đáng sợ hơn, đây không chỉ là một loại hiệu ứng tâm lý, ba người bắt đầu cảm thấy khó thở, đúng lúc này, cửa đột nhiên bị đóng lại.

Mộc Từ ngơ ngác quay đầu nhìn cánh cửa đang đón chặt, cơn tức giận vì bị phản bội lập tức thiêu đốt thần kinh, lại lập tức bị dòng nước lạnh như băng dập tắt.

Lúc này hắn mới nhận ra, trên vách tường, trần nhà, hay thậm chí là dấu tay trên mặt đất đồng thời trào ra một lượng lớn nước.

Dòng nước dữ dội, không đợi bọn họ phản ứng lại, nước đã dâng đến ngực, Mộc Từ vội đong đưa hai chân bơi lên trên, ngẩng đầu hít một hơi thật sâu trước khi cả phòng bị nhấn chìm trong nước, hắn đã từng được huấn luyện ở phương diện bơi lội, ở dưới nước kiên trì năm phút không thành vấn đề.

Trong tích tắc, nước tràn ra toàn bộ căn phòng.

Nước đã lấy đi gần hết anh sáng, nhưng miễn cưỡng có thể thấy được căn phòng đã hoàn toàn biến dạng, đồ đạc dính đầy bùn, ngay cả chiếc TV cũng rỉ sét loang lổ, A Chân sớm đã biến mất không thấy bóng dáng, dường như bọn họ bị dòng nước đưa đến một chỗ u ám không tiếng động dưới đáy hồ.

Tả Huyền đang nỗ lực đứng trên sàn nhà. Ở trong nước ép mình đứng thẳng, thậm chí đi bộ cần tiêu hao rất lớn, y miễn cưỡng bước hai bước, cả người bị đẩy bởi lực nổi, tức khắc lộ ra vẻ thống khổ giãy giụa.

Khi Mộc Từ bơi đến chỗ Tả Huyền, mơ hồ nghe thấy giọng nói của Ôn Như Thủy, nhưng âm thanh đó quá xa xôi, dường như bị cách trở bởi sóng nước nên cậu đành phải bỏ qua.

Người sắp chết đuối sẽ vì cầu sinh mà bám lấy người cứu, Mộc Từ xoay người, nâng Tả Huyền lên lưng, sau đó quay đầu tìm Hạ Hàm, may mắn đối phương cũng bơi tới chỗ họ, nhìn qua còn thanh tỉnh, thậm chí chỉ huy bọn họ đến cửa.

Mộc Từ vẫn luôn thầm đến thời gian, xác định còn chưa qua nửa phút, không biết có phải ảnh hưởng tâm lý hay không, hắn cảm thấy chỗ phổi ẩn ẩn đau đớn, giống như một người chết đuối thông thường.

Hắn biết càng ở trong loại tình huống này, càng phải bình tĩnh.

Nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể giữ được loại bình tĩnh này, Tả Huyền chưa hoàn toàn mất đi ý thức, y vùng vẫy dữ dội, hao tổn sức lực một cách vô ích, suýt nữ đá văng Mộc Từ, sau khi làm mấy tư thế quái đản, lại muốn kêu to gì đó, nhưng không nói được nên lời, còn làm nước đè ép không khí ở phổi bộ, liên tiếp phun ra bọt khí.

Chỉ sợ sắp mất đi ý thức! Mộc Từ tăng thêm lực đạo, mang theo hắn bơi đến cửa, lần này Tả Huyền không phản kháng.

Đáng tiếc cửa phòng cũng bị nước hoàn toàn ngăn chặn. Cửa khách sạn đẩy vào trong, vốn chính là trở ngại, hơn nữa ở dưới nước rất khó phát lực. Mộc Từ không biết mình đã gắng gượng bao lâu, cảm giác đè nén ở ngực càng ngày càng nặng, đột nhiên thấy phía trên nhẹ bẫng, hắn vô thức đưa tay ra muốn nắm lấy, nhưng hai bàn tay ướt át trơn tuột, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tả Huyền trôi về phía bóng tối. Lúc này hắn mới phát hiện, không biết khi nào, Hạ Hàm vốn đang ở phía sau đã không thấy.

Mộc Từ gần như không còn thời gian suy nghĩ, lập tức bơi trở lại, căn phòng cũng không lớn, rất nhanh cậu đã tìm được Tả Huyền, Hạ Hàm, trong miệng đối phương còn ngậm một chiếc túi nilon mỏng, nhìn qua đã gần hôn mê, hai người đều chậm rãi chìm xuống.

Mộc Từ không hề suy nghĩ nắm tay Hạ Hàm, đối phương dường như còn sót lại một chút ý thức, buông tay bắt lấy dây balo của Mộc Từ, ý bảo hắn bơi về trước, lúc này nước ngược lại lại trở thành trợ lực, rất nhanh đã đưa bọn họ tới cửa.

Dù Mộc Từ đã sắp đến cực hạn, nhưng không đến giây phút cuối cùng, hắn tuyệt không từ bỏ.

Ngoài dự đoán, lần này cánh cửa mở ra rất nhẹ nhàng, bên ngoài dường như cũng có một lực rất lớn đẩy vào trong, ngay lúc khoá cửa văng ra, sức nổi lập tức biến mất, dòng nước từ trong phòng phun ra, cuốn cả ba người ra hành lang.

Vừa thoát khỏi nước, Mộc Từ đã tham lam hô hấp, cảm giác đau đớn khi thiếu oxy cuối cùng cũng đỡ. Lúc này, một chiếc khăn tắm treo trên người hắn, hắn cuối cùng cũng thanh tỉnh lại, hiện tại mới phát hiện toàn thân mình ướt đẫm, ngón tay cũng bị đông lạnh đến đỏ ửng.

"Cậu sao rồi?" Lâm Hiểu Liên nôn nóng hỏi "Không có việc gì chứ?"

Mộc Từ không rảnh lo trả lời, theo bản năng xoay đầu lại, phát hiện Hạ Hàm đã ngồi dậy, trên người cũng có một chiếc khăn tắm, chỉ có Tả Huyền vẫn nằm im trên mặt đất không nhúc nhích, Ôn Như Thủy đang mở cúc áo sơmi của y.

Bờ môi cậu giật giật, không dám hỏi câu kia.

Y đã chết sao?

Mộc Từ đứng dậy đi qua, hắn không biết mình có thể giúp được, nhưng so với Tỷ Can ngồi không làm gì còn tốt hơn.

Ôn Như Thủy chỉ huy Hàn Thanh đâu vào đấy, vẻ mặt trấn định bình tĩnh, làm người ta mơ hồ sinh ra một tia sợ hãi: "Cậu quỳ một gối trên mặt đất, chính là tư thế cầu hôn trên phim truyền hình, mau, đừng nói nhảm!" Sau khi Hàn Thanh làm xong, Ôn Như Thủy cũng Chu Vũ Hân nâng Tả Huyền dậy, để đầu gối Hàn Thanh đè lên bụng hắn, quay đầu sang một bên, một tay đè phần lưng, rất nhanh Tả Huyền đã phun ra nước.

Nước càng ngày càng phun ra nhiều hơn, nhưng Tả Huyền vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, trên trán Ôn Như Thủy đổ mồ hôi, cô vừa chuẩn bị đặt người xuống đã nghe thấy một giọng nói.

"Đừng đè." Tả Huyền cúi mặt, rầu rĩ nói "Đè nữa tôi sẽ chết, oẹ ——"

Tả Huyền nhanh chóng thoát khỏi đầu gối Hàn Thanh, nhìn qua còn chưa hoàn toàn khôi phục, ánh mắt tan rã, áo sơmi lỏng lẻo, lộ ra hình xăm đôi mắt đỏ đậm trên đầu vai. Nó cổ xưa đơn giản, giống như vật tổ từ xa xăm, nhưng thời gian lộ ra càng lâu, vai trái Tả Huyền bắt đầu đỏ lên, con mắt kia như đang nhỏ máu, rất nhanh đã lan đến cổ.

"Phiền cậu giúp tôi đóng cúc áo." Trên mặt Tả Huyền vẫn duy trì nụ cười, nhưng trán đã toát mồ hôi "Nó có chút thẹn thùng, không muốn gặp người lạ."

Mộc Từ yên lặng đi qua, quỳ gối giúp y đóng cúc áo.

Màu đỏ tươi lập tức biến mất.

Tả Huyền nhìn hắn, như đang suy tư muốn nói gì đó, Mộc Từ chỉ cười, lộ ra hai cái răng nanh nhòn nhọn: "Độ hảo cảm còn chưa đủ, đúng không?"

"Không sai." Tả Huyền không nhịn được bật cười, y ho lần thứ hai phun ra mấy ngụm nước, lúc lâu sau mới nói "Nhưng cũng tính là mạnh mẽ giải khóa cốt truyện đi, chờ tôi nghỉ ngơi đủ rồi sẽ nói cho cậu."

Y lại quay đầu, xác định Hạ Hàm bình an không có việc gì, lúc này mới yên tâm ngất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro