Trạm thứ nhất: Thôn Phúc Thọ (18)
Chỗ tốt khi ở cùng tay già đời là bọn họ phản ứng đủ nhanh.
Mộc Từ đột nhiên bị Tả Huyền kéo qua, không biết từ khi nào đối phương đã đến phía sau sô pha, bọn họ chen vào khe hở giữa sô pha và góc tường, bị chắn kín mít, đối phương rất nhanh đã buông tay, môi ghé vào tai hắn nói nhỏ: "Thu chân vào."
Mộc Từ thành thật thu chân, Tả Huyền giữ hắn trong lồng ngực, không giãy giụa được, đầu còn bị ấn xuống, chỉ có thể dùng khoé mắt đánh giá tình hình hiện tại.
Ôn Như Thủy trực tiếp xốc chăn che Hạ Hàm và Chu Hân Vũ, sau đó cũng chui vào; thân hình Lâm Hiểu Liên vốn đã nhỏ nhắn, ngủ trên hai chiếc ghế sô pha ghép lại thành "nôi", trên người còn áo khoác, phần đầu bị lưng ghế hoàn toàn che khuất, nhìn qua cũng coi như an toàn.
Chỉ có Hàn Thanh chính diện đối mặt với cửa sổ, cúi đầu, mê man ngủ.
Lúc này, trên cửa sổ phản chiếu ra một khuôn mặt, những nếp gấp của tấm rèm khiến ngũ quan trở nên vặn vẹo, tựa như có một người vô cùng cao đứng ngoài cửa sổ, tò mò nhìn trộm vào trong.
Mộc Từ không thấy rõ, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập như trống của Tả Huyền, hắn không khỏi đổ mồ hôi, trong lòng thầm cầu nguyện.
Thời gian đột nhiên trở nên rất dài, khuôn mặt kia từng chút rời đi dọc theo cửa sổ, lúc nó sắp đi, tay Tả Huyền cũng thả lỏng, Mộc Từ rốt cuộc nhìn thấy bóng lưng của nó chậm rãi rời khỏi tấm rèm, mà lúc này, Lâm Hiểu Liên ngủ trên sô pha đột nhiên trở mình, khiến sô pha đơn lắc lư một chút.
Gương mặt kia lập tức trở lại phía trước cửa sổ, Mộc Từ vừa muốn ra ngoài liền bị Tả Huyền kéo về, hai người nín thở, mồ hôi lạnh chậm rãi chảy xuống.
Lần này, thứ kia đứng ở ngoài cửa sổ rất dài lâu, gương mặt cũng dán chặt trên cửa sổ, cũng may Lâm Hiểu Liên không nhúc nhích nữa, trong phòng yên tĩnh không tiếng động, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cho đến khi căn phòng tối om, khôi phục trạng thái duỗi tay không thấy năm ngón.
Một lúc lâu không ai nói chuyện, tiếng hít thở cũng đều có thể nghe thấy, không ai biết thứ đó là gì, nhưng trong lòng bọn họ hiểu rõ, bị nhìn thấy tuyệt đối không có kết cục tốt đẹp.
Mộc Từ không biết mình đã yên tĩnh bao lâu, chỉ cảm thấy trên người càng ngày càng lạnh, mí mắt càng ngày càng nặng, không biết đã dựa vào người Tả Huyền ngủ từ khi nào.
Chờ đến khi mở mắt, thái dương đã lên, đầu hắn và Tả Huyền dựa vào nhau, đối phương dựa vào vai hắn, gương mặt có chút ửng hồng, nhìn qua yếu ớt, lại không hề đề phòng, màu da trắng khiến cả người trẻ đi rất nhiều.
Khi người này mở mắt và không mở mắt, là hai thái cực hoàn toàn trái ngược.
Ôn Như Thủy một mình bá chiếm toàn bộ giường, tư thế ngủ không biết nên nói là tốt hay xấu, nhìn qua như một cái xác nằm thẳng tắp.
Mộc Từ chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới gần như đông thành khối băng, mông tiếp xúc thân mật với mặt đất cả đêm lạnh đến mức như không có vải lót, hắn muốn tránh thoát mà không kinh động đến Tả Huyền, đáng tiếc thất bại.
Thấy Tả Huyền có vẻ sắp tỉnh lại, Mộc Từ vội vàng giả bộ như mới vừa tỉnh, Tả Huyền mê mang ngẩng đầu, nhìn xung quanh, ánh mắt rất nhanh đã khôi phục vẻ thanh minh ngày thường, câu đầu tiên nói là: "Hạ Hàm đâu?"
Hạ Hàm ló đầu khỏi phòng vệ sinh, còn ngậm bàn chải đánh răng: "Có chuyện gì?"
"Rạng sáng một giờ hôm qua cậu ngủ rồi?" Tả Huyền hỏi.
Lần này Hạ Hàm hiển nhiên biết y đang hỏi cái gì: "Tôi còn nói sao tối qua cậu không gọi tôi dậy, xảy ra chuyện gì? Diệp Liên Liên không hét, chỉ có tiếng đẩy cửa và tiếng bước chân, thanh âm hẳn không phải điều kiện kích hoạt."
"Khi Diệp Liên Liên ở tầng ba, thứ kia đã đi theo cô ấy......... Nếu không phải do âm thanh... sau khi ghế của Lâm Hiểu Liên di chuyển, Hàn Thanh đối diện với nó, nó lại không có bất kì động tác gì, cho thấy nó cũng không phải người." Tả Huyền trầm tư "Có lẽ thứ kia đang kiểm tra chúng ta ngủ hay chưa."
Mộc Từ sờ mũi: "Quản lí kí túc xá thời buổi này đều như vậy sao?"
Hạ Hàm nghe y nói vài câu, đại khái đã đoán được mọi chuyện, vì thế nói một câu: "Đm."
Mộc Từ hỏi: "Những người khác đâu?"
"Đi rửa mặt." Hạ Hàm trả lời "Hiểu Liên hẳn sắp tới, cô ấy nói lát nữa có thể hỗ trợ làm cơm sáng."
Tả Huyền lười nhác đáp: "Được rồi, vậy hẹn gặp lại vào bữa sáng."
So với bữa tối phong phú lúc trước, cơm sáng hôm nay có vẻ vô cùng mộc mạc, cũng may mọi người không quá quan tâm, chờ cơm nước xong, Mộc Từ kể lại ngắn gọn chuyện xảy ra rạng sáng một lần.
Sắc mặt Hàn Thanh lập tức tái đi.
Lâm Hiểu Liên lẩm bẩm: "Khó trách các người không kêu chúng tôi, tôi còn tưởng rằng......"
Chu Hân Vũ nhẹ nhàng thở ra: "Như vậy chỉ cần chúng ta ngủ say, sẽ không còn gì nguy hiểm?"
"Chưa chắc." Ôn Như Thủy nhàn nhạt nói "Đừng quên sinh vật mà Tả Huyền và Mộc Từ nhìn thấy trên cầu thang, hơn nữa còn bốn ngày, dù nó xuất hiện vào rạng sáng, cũng còn ba lần, các cậu muốn đánh cược vận khí sao?
Tả Huyền trầm ngâm: "Thật ra từ hôm qua đến giờ tôi rất tò mò một chuyện, những thôn xóm bình thường bị dọn đi hay hoang phế, biến mất là điều bình thường, nhưng một ngôi làng được hỗ trợ bởi kinh tế du lịch, dưới tình huống nào sẽ đột nhiên biến mất?"
"Thiên tai?" Hạ Hàm nói "Bão, gió lớn đã cuốn đi phòng ốc, thậm chí là người, hoặc là bị nước nhấn chìm."
Lâm Hiểu Liên có chút do dự: "Bệnh dịch?"
"Tôi cảm thấy hai loại này đều không liên quan đến tình huống hiện tại." Tả Huyền trầm tư một lát "Hiện tại vẫn chưa có manh mối, nhưng khách sạn nhất định đã xảy ra chuyện gì đó mới bị ngừng ở đoạn thời gian này, bà chủ đã chết nửa năm, hẳn là không có liên quan, xem ra manh mối là người phụ nữ trên tầng bốn."
Đạo lý đều hiểu, nhưng cái bóng ngày hôm qua có phải ông chủ hay không, hắn ta có ở trong phòng hay không cũng là một vấn đề, đương nhiên bọn họ có thể phá cửa xông vào, nhưng như vậy quá mạo hiểm.
Mộc Từ nghĩ: "Bằng không tôi đi hỏi một chút xem."
"Cách hỏi thế nào?" Tả Huyền theo bản năng hỏi.
"...... Loại thân thiện và ôn hoà."
Vẻ mặt Tả Huyền phức tạp nhìn Mộc Từ: "Tuy tôi cấm cậu sử dụng bạo lực, nhưng cậu thay đổi cũng quá triệt để rồi."
Nhưng suy xét đến con thú bông do Ninh Ninh tặng, quả thực không có ứng cử viên nào thích hợp hơn Mộc Từ, Tả Huyền bưng một đĩa bánh bao thịt qua, nhẹ nhàng nói: "Đến lúc cậu thi triển bản lĩnh rồi, đi thôi."
Mọi người nhìn Mộc Từ cầm theo bánh bao đi thẳng vào phòng, chỉ nghe hắn gõ cửa, lớn tiếng nói: "Ông chủ, tôi tới đưa cơm sáng, có thể mở cửa không?"
Trong phòng không có một tiếng động, Mộc Từ lập tức thay đổi chiến lược: "Ông chủ, tôi là người của cơ quan phúc lợi trẻ em, lúc trước tới tìm, ông chủ còn nhớ không? Hôm qua Tiểu Chu và Hạ Hàm trong đoàn còn giúp hai người. Những người đó đã bị chúng tôi đuổi đi, đi đến nhà những thôn dân kia, tôi không phải người xấu! Tôi chỉ muốn hỏi hai người có khoẻ không?"
Tả Huyền và Lâm Hiểu Liên không nhịn được cười, hai người kia không hiểu cơ quan phúc lợi trẻ em là gì nhìn nhau.
Dường như lời này có tác dụng, ông chủ rốt cuộc cũng mở miệng: "Tôi và Ninh Ninh khỏe, cơm sáng để ở phóng cửa là được."
Hắn ở trong!
Mộc Từ quay đầu nhìn về phía mọi người, tiếp tục nói: "Tôi sẽ để ở cửa, ông chủ không muốn mở cửa cũng không sao, tôi có chút chuyện muốn hỏi ở đây."
Lại qua hồi lâu, trong phòng mới truyền đến giọng nói của ông chủ: "Chuyện gì?"
Mộc Từ nói: "Người khách ở tầng bốn đã trộm đồ của tôi tối qua, là một người phụ nữ, có thể nói cho tôi biết cô ấy là ai? Ở phòng nào? Tiện cho chúng tôi tìm cảnh sát xử lý."
"Tầng bốn...... Đó chính là A Chân." Ông chủ nghi hoặc nói "Cô ấy không phải người trong đoàn du lịch sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro