Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trạm thứ nhất: Thôn Phúc Thọ (15)

Giữa trưa, bốn người ăn một ít bánh quy nén và nước do Tả Huyền chuẩn bị, nghỉ ngơi mười phút lại tiếp tục đi bộ.

Đường núi rất dài, Hàn Thanh đột nhiên hỏi: "Nếu đây gần đường lớn, chúng ta không cẩn thận đi ra ngoài, chẳng phải rất xui xẻo sao?"

Tả Huyền đáp: "So với đi ra núi Thanh Tuyền, không bằng lo lắng có người nào tụt lại phía sau chúng ta hay không."

Trên thực tế, Lâm Hiểu Liên đã đuối sức, thể lực nam nữ vốn đã có chênh lệch, hơn nữa cô luôn ở trong trạng thái hoảng sợ lo âu, có thể đi theo mấy người đàn ông một buổi sáng ít nhiều là nhờ sự siêng năng làm việc ngày thường.

Hàn Thanh quay đầu lại nhìn, thấy môi Lâm Hiểu Liên trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, không khỏi nhíu mày: "Bằng không cô đợi ở đây, chờ chúng tôi quay lại?"

"Không không không." Lâm Hiểu Liên thở hồng hộc, vội vàng lắc đầu "Tôi còn có thể đi!"

Đi được một đoạn, trên cỏ cây xuất hiện vết máu, hơn nữa càng đi về phía trước càng nhiều, Mộc Từ Đột nhiên nhìn thấy một bóng đen, lập tức che Lâm Hiểu Liên ở phía sau: "Trong bụi cỏ có gì đó!"

Tả Huyền lui ra phía sau vài bước, có ý tốt nhắc nhở: "Cẩn thận là rắn, cái này không thể so với chó, nếu bị cắn, thực sự là không có huyết thanh."

"Chết rồi." Hàn Thanh bước lên, dùng chân đá văng cỏ dại, một phần nội tạng lớn lập tức xuất hiện trước mắt mọi người, cái bóng vừa thấy là khúc ruột treo trên lá cây, hắn ngồi xổm xuống nhìn, không chút khách khí quay đầu nói với Tả Huyền: "Anh có thể nhìn thứ này đã chết đã bao lâu?"

"Nếu cậu có thể đưa thi thể hoàn hảo vô khuyết trở về, tôi chẳng những có thể nói cho cậu nó đã chết bao lâu, còn có thể nói cho cậu đây là thứ gì." Tả Huyền nghiêm túc đáp.

Da đầu Mộc Từ tê dại, hôm nay hắn nhìn thi thể thật sự có chút nhiều, vội vàng tránh mắt, bỗng nhiên mặt đất loé lên ánh sáng màu bạc, nhặt lên mới phát hiện là một cái khuyên môi.

"Là hắn, hắn cũng đã chết." Sắc mặt Lâm Hiểu Liên trắng bệch lẩm bẩm.

Cách nội tạng không xa là lối ra, điều khiến bốn người họ cảm thấy kinh ngạc là cuối con đường này cách thôn không xa, lúc bước ra thậm chí còn có thể nhìn thấy cầu đá trước thôn.

Nếu nội tạng đã ở đây, người đàn ông xỏ khuyên môi hiển nhiên đã không còn khả năng sống sốt, rất có thể là bị tấn công khi mới rời khỏi thôn, nhưng ở gần đó không thấy bóng dáng chiếc xe.

Tuy chưa rõ nguyên nhân tử vong của hắn, nhưng nhìn chỗ nội tạng kia, trong đầu mọi người đều hiện ra cái chết của Quý Chu Hoa.

Tả Huyền nhón chân nhìn phương xa, đột nhiên hỏi: "Tôi hỏi các cậu, nếu có hai con đường, một là đường ngắn an toàn, hai là đường xa hiểm trở, ở tình huống nào các cậu sẽ chọn đường xa?"

"Ừm." Mộc Từ nghĩ "Khi nào thì không được phép đi con đường gần hơn?"

Tả Huyền quay đầu, trên mặt vẫn mang theo nụ cười: "Là không thể đi."

Hắn vừa nói những lời này, sắc mặt ba người đều thay đổi, tất cả đều đi vào từ cửa thôn, Lâm Hiểu Liên lập tức gục xuống, bụm mặt khóc lớn: "Chúng ta phải làm sao bây giờ? Chúng ta đã đi con đường kia!"

Thật ra chỉ cần bọn họ đi qua cầu đá lần nữa, bọn họ có thể lập tức trở lại trong thôn, nhưng sau khi nghe Tả Huyền nói xong, mọi người quyết định dựa theo đường cũ vòng về. Ai biết con đường không thể đi này có lặp lại trạng thái lúc trước không, hiện tại vẫn còn tồn tại nguy cơ, nói không chừng nếu đi lên, người đứng mũi chịu sào đêm nay chính là bốn người bọn họ.

Mặc kệ Tả Huyền nói có đúng hay không, bọn họ đều không muốn đánh cược mạng sống của mình.

Trong quá trình trở về, Lâm Hiểu Liên đã kiệt sức, cộng thêm khóc quá nhiều, không tới vài phút đã nằm liệt xuống dưới đất, nhìn thấy mọi người đi càng ngày càng xa, cô bất chấp hình tượng, nước mắt như suối phun, thở hổn hển kêu khóc: "Mộc Từ! Mộc Từ! Đừng bỏ lại tôi, cậu đã nói sẽ không bỏ lại tôi!"

Mộc Từ nghe tiếng chạy về, đưa con gấu trong tay cho Lâm Hiểu Liên: "Giúp tôi cầm một chút." Sau đó mới cõng người lên.

Lâm Hiểu Liên không ngờ cậu sẽ thật sự quay lại, một tay ôm gấu, một tay vòng lấy cổ cậu, nức nở nói: "Cảm ơn...... Cảm ơn, cậu cõng tôi một lúc là được, lúc sau tôi có thể tự mình đi."

"Không có gì." Mộc Từ an ủi "Trước đây tôi từng chạy chịu tải (*), cân nặng của cậu không tính là gì, coi như rèn luyện thân thể."

(*) chạy mang đồ, như mang theo nước, thực phẩm trong các cuộc đua đường dài.

Lúc này Lâm Hiểu Liên mới nín khóc mỉm cười.

Hàn Thanh nghe tiếng quay đầu lại, hơi kinh ngạc nhìn Mộc Từ cõng Lâm Hiểu Liên bước đến, lập tức dừng bước chân, đợi hai người họ trong chốc lát, Mộc Từ nhẹ nhàng thở ra.

Hắn vốn đã chuẩn bị tốt việc lạc đội.

Chờ Mộc Từ đuổi kịp, Hàn Thanh mới trầm giọng nói: "Đường trở về khá dài, để lát nữa tôi cõng cô ấy một đoạn."

Mộc Từ không khỏi cảm kích nhìn Hàn Thanh một cái, vô thức quay sang phía Tả Huyền, đối phương chỉ cười tủm tỉm nhìn bọn họ, gương mặt hơi phiếm hồng, thoạt nhìn có chút hổn hển, có lẽ thể lực y chỉ hơn Lâm Hiểu Liên một chút.

Hắn không nhịn được trợn mắt, quên đi, dù đội trưởng này chịu ra tay hỗ trợ, Mộc Từ còn sợ sai sử vị tổ tông này sẽ giảm thọ.

Bốn người bước đi, Mộc Từ cõng người khác, khó tránh khỏi tụt xuống phía sau, Tả Huyền mượn cơ hội trêu chọc Hàn Thanh: "Đáng tiếc, cơ hội thể hiện bị người ta giành trước."

"Tôi không phải vì người phụ nữ đó." Hàn Thanh liếc mắt nhìn hắn một cái, mặt vô biểu cảm thả chậm bước chân "Chỉ là cảm thấy không thân không thích, tên kia còn sẵn lòng như vậy, đủ đàn ông, rất bội phục."

Tả Huyền chế nhạo hắn: "Ồ, hoá ra không phải vì nữ, là vì nam."

Hàn Thanh cảm thấy những lời này có chút kì lạ, lại không thể nói là kì lạ ở đâu, nắm tay có chút ngứa lên.

Hai người thay phiên cõng Lâm Hiểu Liên một đoạn đường, cuối cùng cô cũng khôi phục chút thể lực, nhưng trì hoãn như vậy, chờ khi bốn người trở lại khách sạn, sắc trời đã không còn sớm.

Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là, đại sảnh nghênh đón mọi người lúc này là một đống hỗn độn, chỉ còn vài chiếc ghế sô pha trống, Ôn Như Thủy đang giúp Chu Hân Vũ xoa thuốc, còn Hạ Hàm đang hút thuốc.

"Xảy ra chuyện gì?" Tả Huyền chậc một tiếng "Những người khác đâu?"

Hạ Hàm xoa mày nói: "Đi rồi. Giữa trưa lúc ăn cơm, Ninh Ninh giúp bưng thức ăn, bọn họ đột nhiên động thủ, xung đột với ông chủ không nói, còn lỡ miệng nói chuyện người chết, kết quả thành ra như bây giờ. Chúng tôi vất vả tách hai bên ra, kết ông chủ muốn báo cảnh sát, bọn họ cũng quyết định đến ở nhờ nhà thôn dân khác."

"Xem ra kết quả báo cảnh sát không quá lạc quan." Tả Huyền rất có hứng thú đánh giá hắn.

"Hắn không gọi được." Hạ Hàm lộ ra nụ cười khổ "Hiện tại ông chủ đã nhốt mình với Ninh Ninh ở cùng một phòng, phòng bếp vẫn mở cửa, bữa tối hôm nay chúng ta phải tự mình giải quyết."

"Không đi ra ngoài cầu cứu?"

"Không có." Hạ Hàm đảo khách thành chủ, mở thiết bị theo dõi trên máy tính "Đây chính là chỗ kì lạ, đến bây giờ ông chủ cũng không có ý định chạy trốn qua cửa sổ, ngược lại còn đóng rèm lại. Còn nữa, hôm nay tôi đến gặp trưởng thôn, phát hiện nhà lão không khóa, nhưng bên trong không có người, mà bên ngoài văn phòng có treo một ổ khoá lớn, cửa sổ có hàng rào bảo vệ, trên đó dính rất nhiều bụi, nhưng thôn dân lại nói buổi sáng mới thấy trưởng thôn bước ra khỏi văn phòng."

Mộc Từ vội hỏi: "Vây Xuân Hồng và Phương Phương đâu?"

"Nói đến đôi mẹ con sống nương tựa vào nhau này...... thật sự có chút khó hiểu." Hạ Hàm xoa mày "Xuân Hồng là người mệnh khổ, khi cô ấy mang thai, chồng đã chết, mà con gái duy nhất Phương Phương cũng rơi xuống nước bỏ mình lúc bảy tuổi, sau này tinh thần Xuân Hồng thất thường, sinh hoạt ngày thường phải dựa vào tiếp tế của thôn. Sau khi bà chủ chết, Vương Tài Phát đột nhiên thân thiết với Xuân Hồng, còn để cô ấy đến khách sạn làm việc."

"Cho đến khi Xuân Hồng bị bệnh, dọa đoàn du lịch, người trong thôn mới quyên góp tiền đưa cô ấy vào bệnh viện tâm thần, kết quả ngay đêm đó cô ấy đã nhảy cầu tự sát, tôi chỉ nghe được như vậy."

"Ngươi tập kích chúng ta quả nhiên là Xuân Hồng!" Mộc Từ có chút hỗn loạn, chỉ vào con gấu Lâm Hiểu Liên đang cầm "Ninh Ninh nói Xuân Hồng không cố ý, con thú bông này là quà tạ lỗi. Nhưng...... nếu Xuân Hồng đã chết, vì sao Ninh Ninh lại nói hôm qua Xuân Hồng sinh bệnh, bị trưởng thôn và những người khác đưa đi, tại sao lại như vậy."

"A ——" Lâm Hiểu Liên đang ôm con gấu hét lên một tiếng, sợ tới mức lập tức buông lỏng tay ra.

Món đồ chơi rơi xuống mặt đất, đôi mắt đen láy phản chiếu trong ánh đèn, nhìn qua còn có thần thái hơn cả mắt Ninh Ninh, Tả Huyền khom lưng nhặt nó lên, không chút để ý nói: "Kiểu tóc của Ninh Ninh hôm nay thế nào?"

"Cái gì?"

"Tóc." Tả Huyền chỉ đầu mình "Kiểu tóc."

Mộc Từ hồi ức một chút: "Hình như có chút tán loạn? Hỏi cái này làm gì?"

Ôn Như Thủy gật đầu khẳng định: "Thực sự tán loạn, không phải vì xô đẩy lúc tranh chấp, mà vốn dĩ vẫn luôn như vậy."

"Như vậy sao." Tả Huyền bóp tứ chi món đồ chơi, đột nhiên nói: "Chờ một lát, tôi giúp ông chủ gọi cảnh sát."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro