Trạm thứ nhất: Thôn Phúc Thọ (14)
Cái chết thê thảm của hai người khiến Mộc Từ không muốn ăn uống, hiện tại hắn chỉ cảm thấy yết hầu chua xót.
Ông chủ vẫn nhiệt tình như trước, dường như hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra đêm qua, nhưng với mọi người mà nói, nụ cười hiện tại của hắn đã không còn vẻ thân thiết, mà là quỷ dị khôn cùng.
Chờ ông chủ đưa xong bữa sáng, người đàn ông mặc tây trang mới run rẩy mở miệng, đôi mắt đỏ ngầu, vẻ mặt có chút điên cuồng: "Quả nhiên...... Tôi cảm thấy, chúng ta vẫn nên nghe lời Hàn Thanh, trói hai cha con họ lại, mọi người thấy thế nào? Hay là chúng ta trực tiếp trốn? Đến ở nhà những thôn dân khác."
Trên bàn không có ai nói chuyện, dường như mọi người đã hoà vào khoảng không, Mộc Từ ép mình uống một chén cháo nhỏ, mở miệng: "Tôi muốn đi con đường nhỏ được nói đến hôm qua, mọi người nghĩ thế nào?"
Tả Huyền gật đầu:"Được."
Tiểu tổ chỉ còn ba người, hai người đều tán thành, Lâm Hiểu Liên cũng chỉ có thể đồng ý.
Hàn Thanh hút điếu thuốc: "Tôi cũng đi."
Cô gái có gương mặt trẻ con cùng tổ với Hàn Thanh lập tức hét lên: "Chờ...... Chờ một chút! Chúng ta là một tổ, anh không thể tùy tiện làm lơ ý kiến của chúng tôi, tôi không muốn đi!"
Thanh niên bị Hàn Thanh cướp vé xe phụ họa: "Không, không sai! Muốn đi thì tự anh đi! Đừng liên lụy đến chúng tôi!"
"Ngu xuẩn." Vẻ mặt Hàn Thanh như dã thú, hắn gạt tàn thuốc, nhìn quanh mọi người giễu cợt "Còn không nhìn ra sao? Phân tổ ngày hôm qua đã không còn ý nghĩa."
Những lời này khiến bầu không khí lập tức bừng nổ, Chu Hân Vũ lập tức đứng dậy giận dữ hét: "Đcm mày có ý gì?!"
Dù là vô tình hay cố ý, mọi người đều dùng cuộc cãi vã này phát tiết những cảm xúc đè nén và áp lực căng thẳng trong lòng.
Mộc Từ thừa dịp bọn họ khắc khẩu, lấy bánh bao chay đi ra ngoài.
Tuy thời tiết không sáng sủa như hôm qua, nhưng không biết có phải do nguyên nhân tâm lí hay không, nó cho người ta một cảm giác tối tăm và áp lực, trên đường trống không, Mộc Từ bước đi không bao lâu, đã thấy bóng dáng của Ninh Ninh.
"Ninh Ninh!" Mộc Từ vội vàng nhét miếng bánh còn lại vào miệng, chạy theo: "Em đi đâu vậy?"
Ninh Ninh phớt lờ Mộc Từ, trong lòng ôm một con gấu bông, lẳng lặng đi về phía trước, mãi đến khi đi đến bờ sông ở cửa thôn mới dừng lại, Mộc Từ thấy cô bất động, đành phải ngồi xuống coi chừng cô bé.
Không phải Mộc Từ sợ Ninh Ninh, dù cậu biết mình phải đề phòng. Thôn trang u ám, khách sạn giết người, dân làng dị thường và cô bé cổ quái trước mắt.
Có lẽ là vì từng được cứu, hắn luôn có hảo cảm với Ninh Ninh, cũng có thể do hiện tại không muốn ở cùng ai, đứa nhỏ từng cứu cậu không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
Sau đó không ai nói chuyện, Mộc Từ đương nhiên không thể nói sự hoang mang của mình với một đứa trẻ, những cái chết tàn khốc đó vốn nên cách cô bé thật xa, hắn chỉ muốn đơn thuần làm bạn với loại không tiếng động này. Ở đây chỉ có loại hợp tác giữa đồng bạn, không phải bạn bè có thể không giấu giếm gì.
Hạ Hàm là người tốt, nhưng cũng chính vì vậy, Mộc Từ mới không muốn làm phiền anh.
Một lúc sau, Ninh Ninh bỗng nhiên mở miệng: "Ba ba nói chú rất quan tâm Ninh Ninh."
Mộc Từ cười rộ lên: "Người lớn vốn nên quan tâm trẻ con."
Ninh Ninh nhìn qua có chút cái hiểu cái không, chỉ nhìn hắn, đôi mắt to vẫn trống rỗng, không có thần thái.
Mộc Từ rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, cố gắng quên đi ký ức lúc sáng, nhưng nhìn khu rừng tươi tối mà yên tĩnh phía đối diện, hắn lại không cảm giác được bình thản, ngược lại càng ngày càng hoảng hốt, vội dời lực chú ý: "Ninh Ninh thích nước sao?"
"Không thích, nhưng dì Xuân Hồng nói Phương Phương ở một mình rất đáng thương." Ninh Ninh đáp "Nhưng dì không thể tới."
"Không thể tới?" Mộc Từ ngẩn người, hỏi "Vì sao vậy?"
"Hôm qua dì Xuân Hồng đột nhiên ngã bệnh, ba ba nói ông nội đã đưa dì đến một nơi rất tốt, nơi đó có rất nhiều người chăm sóc dì, chơi với di, nhìn dì ăn cơm, dặn dì đừng chạy lung tung."
Ngày hôm qua? Trong thôn hình như không có động tĩnh gì. Mộc Từ đầy thắc mắc, ôn nhu nói: "Ninh Ninh rất thích dì Xuân Hồng sao?"
"Đúng, cho nên Ninh Ninh mới tới giúp dì gặp Phương Phương."
Ninh Ninh dùng sức gật đầu, lúc này nhìn cô bé mới giống đứa trẻ bình thường, lại qua hơn mười phút, Ninh Ninh mới đứng dậy, chờ tại chỗ một hồi, dường như đang đợi Mộc Từ.
"Phải đi về sao?" Sau khi nhận được lời khẳng định, Mộc Từ mỉm cười vươn tay "Vậy cùng nhau về đi."
Lần này Ninh Ninh do dự thật lâu mới vươn tay bắt lấy tay Mộc Từ, tay cô bé rất lạnh lẽo, ướt dầm dề, như đã chảy rất nhiều mồ hôi lạnh.
Khi đến khách sạn, Ninh Ninh đột nhiên dừng bước, cô bé nâng con thú bông vẫn cầm trên tay lên, ngửa đầu nói: "Ngày hôm qua dì Xuân Hồng không cố ý, cái này tặng cho chú, là để xin lỗi."
"Này ——" Mộc Từ chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, cậu miễn cưỡng khống chế cảm xúc, ngồi xổm xuống nhìn thẳng Ninh Ninh "Đây là thú bông Ninh Ninh yêu thích, muốn tặng chú thật sao?"
"Đúng." Ninh Ninh nhìn thú bông "Chính là vì thích, mới đưa cho chú."
Mộc Từ đành phải nhận, hắn nhìn kỹ con thú bông trên tay, nó chỉ lớn bằng hộp bút chì, Ninh Ninh còn đặc biệt mặc áo lông cho nó, nhìn còn rất tốt, có lẽ mua đã lâu, nhưng không có tổn hại gì, có thể nhìn ra ngày thường chủ nhân vô cùng trân quý.
Tuy đầu thú bông không quá lớn, nhưng cũng không dễ nhét vào trong túi, Mộc Từ đành phải cầm con thú bông, nhìn Ninh Ninh đi về phía khách sạn.
Lúc này, ánh nắng gay gắt lên, Mộc Từ còn đang miên man suy nghĩ, mãi đến khi Hàn Thanh bước khỏi khách sạn, bực tức nói: "Tôi nói cậu chạy đi đâu, nếu muốn ra ngoài cũng phải nói một tiếng."
Tả Huyền vẫn bình tĩnh nhàn nhã như vậy "Được rồi, nếu người đã đến đông đủ, bắt đầu khởi hành đi."
Thời gian đã không còn sớm, con đường kia không biết phải đi bao lâu, khởi hành sớm cũng không phải chuyện xấu, đôi mắt Mộc Từ tìm kiếm trong đám người: "Chỉ có bốn người chúng ta?"
"Không nên đặt toàn bộ trứng gà trong rổ." Tả Huyền cười rộ lên, ánh mắt y dời xuống: "Đúng rồi, con gấu trên tay cậu là?"
Mộc Từ không kịp giải thích: "Chờ tôi một chút, tôi đi nói chuyện này."
Trong đại sảnh, Hạ Hàm và Ôn Như Thủy đang nói chuyện, Hàn Thanh tự rời nhóm, thế chỗ của Quý Chu Hoa, hiện tại chỉ có tổ Tả Huyền đủ quân số, hai tổ thiếu tay gãy chân bọn họ chỉ có thể xác nhập, hơn nữa có mấy người tinh thần không tốt, phải điều chỉnh lại lần nữa.
"Xuân Hồng." Mộc Từ nắm tay Hạ Hàm, nói năng có chút lộn xộn "...... Còn có Phương Phương, hai người kia, hỏi thăm một chút."
"Được." Hạ Hàm lập tức gật đầu, không hỏi Mộc Từ tra được manh mối ở đâu.
Lúc này Mộc Từ mới vòng về, Hàn Thanh không quá quan tâm, Tả Huyền nhìn hắn một cách thú vị, không nói gì.
Vẻ mặt Lâm Hiểu Liên hoảng hốt, thậm chí không để ý đã xảy ra chuyện gì, từ khi nhìn thấy thi thể, cô bắt đầu rơi vào trạng thái vô cùng mâu thuẫn, bi quan nghĩ rằng hành động này là vô nghĩa, lại hy vọng có thể tìm thấy chút dấu vết để lại.
Đường nhỏ nhìn không dễ đi, nhưng trên thực tế, khoảng cách còn khá rộng.
Nếu kỹ thuật lái xe tốt, lái chiếc xe ba gác điện chở hàng cũng không phải không được, bùn đất có dấu vết lốp xe rất mới, có lẽ thôn dân hẳn là thực sự đi qua con đường này xuống núi.
"Cậu có manh mối mới, không sợ bên này là uổng công đi một chuyến sao?" Tả Huyền bỗng nhiên nói "Có lẽ chúng ta chỉ đang đi đường vòng."
"Dù sao cũng phải thử xem, dù sao chuyện lãng phí thời gian đối với tôi mà nói, không phải là lần đầu tiên, cũng sẽ không......" Mộc Từ lắc đầu "Có lẽ đây là lần cuối cùng, nếu đến lúc chết mới hối hận, vậy càng không cam lòng."
Con đường gập ghềnh khúc chiết, cỏ dại mọc thành cụm, không thấy rõ đường, Lâm Hiểu Liên theo bản năng nắm chặt Mộc Từ: "Nơi này có thể cất giấu thứ gì không?"
Mộc Từ trấn an: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không bỏ lại cậu."
Tả Huyền đi tới, tuy y không nắm tay Mộc Từ, nhưng khoảng cách cũng vô cùng gần, biểu tình ai oán, giống như đã hoàn toàn quên mất chuyện không vui lúc sáng, buồn bã nói: "Còn tôi?"
Mộc Từ cũng an ủi hắn: "...... Nếu anh muốn, hiện tại tôi cũng có thể bỏ lại anh."
Hàn Thanh âm thầm tăng tốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro