Trạm thứ nhất: Thôn Phúc Thọ (12)
Khi ăn, mọi người bắt đầu trao đổi những manh mối mình tìm được.
Bốn người đi điều tra kia cũng được thôn dân nhiệt tình khoản đãi, khi trở về, nhóm Hạ Hàm phát hiện phía sau thôn có một con đường gập ghềnh tương đối hẻo lánh, xem dấu vết có vẻ còn có người hành tẩu, nhưng chỉ chụp ảnh, không thể tiến sâu hơn vì thời gian, có lẽ đây là lối tắt hoặc được sử dụng khi cầu chưa được sửa chữa, chỉ là không rõ vì sao hiện tại còn dùng.
Mà danh tiếng của ông chủ Vương Tài Phát trong thôn cực kỳ kém, đại đa số thôn dân đều cảm thấy hắn không phải người tốt, nguyên nhân chết của bà chủ cũng có nhiều cách nói khác nhau.
Tin tức nhóm Hạ Hàm tra được cơ bản giống với lời của Vương Tài Phát; nhưng Ôn Như Thủy hỏi ra lại là vợ Vương Tài Phát tự sát, nếu tổ bọn họ ám chỉ ông chủ giết hại vợ, đã có ba phiên bản hoàn toàn khác nhau.
Tả Huyền nhận bản ghi âm của Hạ Hàm và Ôn Như Thủy nghe lại một lần, y chưa bao giờ tin tưởng kí ức của bất kì kẻ nào, xuất phát từ nhiều nguyên nhân, mọi người sẽ vô thức bỏ qua, giấu giếm, thậm chí tự thêu dệt một phần sự thật, mang theo sắc thái chủ quan của cá nhân, ghi âm có thể khôi phục thông tin tại thời điểm bắt đầu nói ở mức độ lớn nhất, đôi khi còn có thể làm lộ ra những chi tiết mà mọi người không để ý tới. Y ấn xuống nút tạm dừng.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Y nhàn nhạt nói: "Cậu nói lỡ miệng."
Giọng nói của Hạ Hàm lần nữa phát ra trong đoạn ghi âm: "Tôi nghe nói bà chủ gặp chuyện ngoài ý muốn? Không biết có tiện kể hay không, anh biết đấy, những vị khách như chúng tôi sợ nhất điều này."
Hạ Hàm bừng tỉnh: "Hắn ta nói theo tôi."
Đến giờ phút này Mộc Từ mới hiểu vì sao Tả Huyền muốn Lâm Hiểu Liên ghi âm, không khỏi đánh giá y một chút, đối phương đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không nói gì.
Ôn Như Thủy nhìn chằn chằm màu sắc và hoa trên khăn trải bàn: "Trong thôn hầu như không ai hoạt động, thái độ và hành vi cũng vô cùng khác thường, nguyên nhân chết của bà chủ khách sạn lại mơ hồ không rõ, điều chắc chắn duy nhất là bọn họ đứng về phía đối lập với ông chủ......"
Lúc này trên bàn đã nổ tung rồi.
"Dù là ra đi ngoài ý muốn hay tự sát, thứ tối hôm qua tám phần chính là bà chủ đã chết đuối tìm kẻ chết thay, nơi này chỉ sợ không an toàn, bằng không chúng ta đến tá túc trong nhà thôn dân khác đi."
"Không cần biết thôn dân thế nào, dù sao cũng tốt hơn nơi từng xảy ra tai nạn, không thể cứ ở chỗ này."
Người đàn ông cầm bật lửa không chút hứng thú với kiến nghị chuyển đến nhà thôn dân, hắn bỗng nhiên đập bàn, cả giận nói: "Đủ rồi! Chưa ra khỏi cửa thì đcm đừng có ở đây lý luận suông, đám thôn dân còn không bình thường như ông chủ. Mộc Từ không phải nói nghe thấy giọng nói của Ninh Ninh mà được cứu sao, không chừng nữ quỷ kia còn có chút nhân tính, nếu không hoặc là chúng ta không làm, hoặc là phải làm đến cùng, trói hai cha con họ làm con tin, sống sót qua đêm nay trước đã."
Quý Chu Hoa hưng phấn nói: "Mộc Từ, cậu xem......"
Mộc Từ: "Câm miệng."
"Sáng nay anh mới báo cảnh sát, hẳn cũng biết nơi này không phải thật sự cách biệt với thế giới." Tả Huyền bình tĩnh dựa lưng vào ghế "Hay anh là tay tội phạm già đời, có tự tin nhốt ông chủ khách sạn năm ngày không bị phát hiện? Nếu chúng ta bị đưa tới Cục Cảnh Sát, chỉ sợ sẽ không bao giờ lên được xe lửa."
Mộc Từ rất biết điều: "Đây cũng là quy tắc sao? Chúng ta không thể đả thương thôn dân? Dù bọn họ là người xấu?"
"Nếu cậu không đối xử với bọn họ như con người, bọn họ cũng sẽ không đối xử với cậu như con người." Tả Huyền buông tay "Nếu rời khỏi khách sạn là được cứu, vậy nhiều người chúng ta tới đây làm gì, xúc tiến tiêu phí? Ngủ lại nhà một thôn dân nhiều nhất là hai ba ngày, ra ngoài cũng chỉ có thể phân tán, chưa chắc đã an toàn."
Tất cả mọi người đều trở nên lo lắng: "Đây cũng không được, kia cũng không được, vậy chúng ta phải làm gì bây giờ!"
Tả Huyền dứt khoát đáp: "Ngủ."
Đương nhiên không chỉ đơn giản là ngủ, hai người bị tập kích, Ôn Như Thủy không có quá nhiều ấn tượng về việc bị nhập, nhưng Mộc Từ lại thanh tỉnh, có thể tổng kết kinh nghiệm từ cuộc tấn công.
"Những kẻ chết thay ngoài thôn cũng phải có cách chết tương tự, vì vậy cần chúng ta xuống xe động thủ." Tả Huyền không nhanh không chậm nói "Mà trong thôn, ít nhất là dựa theo tình huống sáng nay, chỉ cần cửa bị chặn sẽ không bị phát hiện, không bị bám vào người sẽ còn cơ hội sống sót."
Có lẽ vì là nữ quỷ, mấy người đàn ông đều thả lỏng, dáng vẻ của cô gái có gương mặt trẻ con và Diệp Liên Liên lại có chút thất hồn lạc phách, chưa từ bỏ ý định nói: "Vì sao nhất định phải ở chỗ này chờ chết? Chúng ta không thể đi đến chỗ những người khác tá túc sao? Không phải nói, những thôn dân đó đều rất nhiệt tình......"
Tả Huyền nói: "Tôi đã nói lợi và hại, các người muốn thế nào thì tự chọn."
Mộc Từ chậm rãi sắp xếp lại manh mối. Thôn dân rõ ràng không cùng lập trường với Vương Tài Phát, nguyên nhân cái chết của bà chủ bên nào cũng tự cho mình là phải. Hơn nữa, xem hiện tại, quả thực không còn nơi nào an toàn hơn khách sạn, ít nhất bọn họ biết chuyện gì sẽ xảy ra trong khách sạn.
Sau khi ăn xong cơm chiều, mọi người lục tục rời đi, trước khi về phòng, Ôn Như Thủy lấy băng keo cá nhân từ trong túi đưa cho Mộc Từ, giống một phần lễ vật, thoạt nhìn có chút hối lỗi: "Tôi còn tưởng cậu không xảy ra chuyện gì......"
Thật ra trên người Mộc Từ chỉ có vài vết bầm, không cần băng keo cá nhân, nhưng cậu không từ chối.
Đổi căn phòng mới, Mộc Từ chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, sợ hãi buổi sáng đều đã phát tiết hết lúc phẫn nộ, hiện tại đã sớm bình ổn, mà vẻ bình tĩnh ban ngày lại tiêu tán theo thái dương lặn về phía tây, bất lực và sợ hãi lặng lẽ nảy nở trong đêm khuya.
Vì sao tôi lại gặp những chuyện này? Vì sao tôi lại đi vào nơi này?
Mộc Từ theo bản năng siết chặt tay, không phải hắn biết rõ đáp án của những vấn đề này sao? Thế đạo trước nay chưa từng công bằng.
Hướng về chỗ tốt, thế giới này đã hình thành một loại công bằng cực đoan khác.
Hắn không ngủ được, chỉ lẳng lặng nằm trong bóng tối, không suy nghĩ gì, đại não rõ ràng đã cảm thấy mệt mỏi, nhưng cơ thể lại vì giấc ngủ ngắn ngủi buổi chiều mà không buồn ngủ.
Không biết qua bao lâu, Mộc Từ cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi trong sự yên lặng tưởng chừng như vô tận, bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng bước chân hoảng loạn trên hành lang và tiếng đập cửa dồn dập, tiếp theo là tiếng khóc bất lực của một người phụ nữ: "Cho tôi vào đi, trên hành lang rất tối, tôi rất sợ."
Hình như là Diệp Liên Liên.
Giọng nói thê lương quanh quẩn trong bóng tối, Mộc Từ mất hồi lâu mới xác định được tiếng đập không phải trước của phòng mình, mà là phía đối diện, trái tim hắn bỗng nhiên trầm xuống.
Đối diện cậu là Quý Chu Hoa, đối phương cố ý chọn vị trí ở đầu cầu thang, nói là tuy không thể ở cùng tầng một với Diệp Liên Liên, nhưng khoảng cách cũng coi như gần nhất, lúc đó còn bị cười nhạo một phen.
Nếu Mộc Từ nghe thấy, Quý Chu Hoa hẳn cũng nghe thấy.
Ý thức Mộc Từ chậm rãi rơi vào trạng thái hôn mê, cơ thể hắn không tự chủ mà căng thẳng, cũng may không nghe thấy bất kì câu trả lời nào.
Bên ngoài, Diệp Liên Liên dường như nhìn thấy thứ gì cực kì khủng bố, âm thanh chuyển dần từ hoảng sợ thành tuyệt vọng: "Cho tôi vào! Nhanh lên! Làm ơn! Chu Hoa! Cứu mạng! Nó đang nhìn em! Nó đang nhìn em! Nó đang tới!"
Tiếng kêu cứu kéo dài không bao lâu đột nhiên dừng lại, sau đó là tiếng hô của Quý Chu Hoa: "Liên Liên, mau vào ——"
Giọng nói của hắn và Diệp Liên Liên đột nhiên bị chặt đứt, biến mất không còn thấy tăm hơi.
Cơn buồn ngủ và áp lực đè ép Mộc Từ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro