Trạm thứ nhất: Thôn Phúc Thọ (11)
Thôn làng ban đầu vốn dựa vào núi, phòng ốc phần lớn là cao thấp đan xen, Tả Huyền dẫn bọn họ lên núi, rất nhanh đã đến chỗ cao chỗ trên sườn núi, đứng ở đây có thể nhìn thấy hơn phân nửa thôn.
"Xin hỏi đội trưởng! Còn nhiệm vụ gì cần làm không?"
Đến nơi, Mộc Từ chủ động giơ tay hỏi, hắn vừa thăm dò nhìn xuống, chỉ thấy những con đường trống rỗng và thôn xóm bình yên, thật sự không nhìn ra thứ gì khác.
"Trừ khách sạn, hầu như tất cả mọi người đều đóng cửa, tôi muốn nhìn xem có sự trùng lặp nào trong quỹ đạo hoạt động của thôn dân không." Tả Huyền một nơi ngồi xuống "Nếu ba người muốn phân tổ đi điều tra, cứ tự nhiên."
Lâm Hiểu Liên lập tức lắc đầu, lần trước nói chuyện với người vợ đã khiến cô sởn tóc gáy, tuyệt đối không muốn phân công nhau hành động.
"Không sao! Vừa bọn họ tặng chúng ta đồ ăn, coi như ăn cơm dã ngoại đi." Quý Chu Hoa nhắc tới túi, đắc ý dào dạt, không biết nghĩ đến cái gì, rất nhanh đã thay đổi sắc mặt "Từ từ, nếu bọn họ không phải người tốt, bên trong mấy thứ này không phải sẽ có thuốc diệt chuột hay thuốc trừ sâu DDVP chứ?"
Mộc Từ đang lựa trái cây trong túi, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay, hắn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy chủ nhân của bàn tay vẫn đang chăm chú nhìn phong cảnh thôn xóm.
"Vậy thì anh ta phải chết trước đã!" Mộc Từ hung tợn nện quả táo vào lòng bàn tay Tả Huyền.
Quý Chu Hoa sờ mũi, thức thời ngậm miệng.
Lâm Hiểu Liên bật cười: "Nghiêm túc chút đi, tôi vừa nghĩ đến một thông tin có thể hữu ích."
"Nói nghe xem thử."
"Ở quê tôi có một câu nói, nếu có người tự tử dưới nước, hoặc là ngoài ý muốn chết chìm, sẽ biến thành thủy quỷ không thể đầu thai, bọn họ sẽ tìm người sống làm kẻ chết thay."
Quý Chu Hoa lập tức thò qua: "Trước kia ba mẹ tôi cũng nói như vậy! Tôi vẫn luôn cho rằng đó là doạ trẻ con đừng xuống nước, hoá ra thực sự có thứ này?"
"Tôi cũng không rõ ràng lắm." Lâm Hiểu Liên lắc đầu "Chỉ là vừa rồi đột nhiên nghĩ đến bà ngoại tôi từng nói, chỉ cần để người nhà tới gọi vài tiếng, thủy quỷ sẽ tự nhiên lui về, cách nói này ăn khớp với những gì Mộc Từ đã trải qua."
Mộc Từ bừng tỉnh: "Ý của cậu là, đêm nay chúng ta bắt cóc Ninh Ninh?"
"Tôi nói rồi, Mộc Từ càng ngày giống tên cho vay nặng lãi!"
Đơn giản vui đùa vài câu, Mộc Từ khoanh chân nghiêm túc tự hỏi: "Nói như vậy, thuỷ quỷ hôm qua tìm chúng ta có phải hơi quá không. Một người còn chưa đủ, còn muốn thêm nữa? Làm quỷ cũng chơi trò lãng phí tài nguyên! Hay nói chỉ thuận tay mang một món quà cho bạn bè?"
Tả Huyền nở nụ cười: "Nếu toàn bộ thôn thật sự có vấn đề, vậy quỷ hẳn là người thân của họ, giúp đỡ thì có gì kì quái."
Vẻ mặt Mộc Từ phức tạp: "Vậy không phải sẽ không ngừng xuất hiện quỷ sao! Anh còn cười được?!"
"Vì sao không thể cười." Tả Huyền tự nhiên đáp "Tôi chỉ có một mạng, một con quỷ hay một trăm con quỷ cũng là muốn mạng tôi, có gì khác sao?"
"Tại sao anh nói chuyện luôn có lý như vậy......"
Sau giờ ngọ, thái dương chiếu tới mệt rã rời, tất cả mọi người đều một đêm chưa ngủ trong trạng trái tinh thần cực độ căng chặt thẳng, hơn nữa trên đường không có mấy người, không bao lâu, Quý Chu Hoa và Lâm Hiểu Liên đã lâm vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, ngay cả Mộc Từ cũng không nhịn được ngáp một cái.
Tả Huyền nhàn nhạt nói: "Nghỉ ngơi cho tốt đi."
Mộc Từ miễn cưỡng nâng mắt: "Không phải muốn xem quỹ đạo hoạt động của thôn dân sao?"
"Có tôi là được." Tả Huyền lại nhìn điện thoại "Buổi chiều vốn là thời gian cho các cậu nghỉ ngơi."
Cơn buồn ngủ khiến suy nghĩ của Mộc Từ chậm chạp hơn nhiều, cậu chậm đáp: "A?...... Bữa sáng anh bảo mọi người nghỉ ngơi, vì sao sau đó lại chờ họ?"
"Sinh tồn là bản năng của con người, lười biếng, sợ hãi cũng vậy." Tả Huyền cân nhắc xem trả lời cái nào sẽ bớt phiền toái hơn "Cậu cảm thấy người đi nghỉ ngơi phát hiện chỉ có mình bị tụt về sau sẽ thế nào? Buổi tối lúc thảo luận manh mối sẽ thế nào."
Mộc Từ lắc đầu, nỗ lực căng mí mắt: "Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Nếu không muốn tổ đội, dứt khoát không tổ đội là được."
"Cậu thực sự rất cứng nhắc." Tả Huyền thở dài "Con người là động vật cố chấp, sẽ ôm rất nhiều ảo tưởng không thực tế đối với người vươn tay giúp đỡ họ, thay vì cố gắng thuyết phục, chi bằng hãy để họ tự mình suy đoán, hoài nghi, khủng hoảng, sớm từ bỏ loại ỷ lại này."
Nếu đắm mình trong trụy lạc...... Cũng vừa lúc si trừ.
"Lợi dụng điểm yếu của bản chất con người, nghe có vẻ giống phong cách của anh."
"Xem ra cậu đã bắt đầu hiểu tôi." Tả Huyền cười khanh khách nhìn hắn "Nhưng đáng tiếc, cậu đoán sai rồi."
......
Ba người bị Tả Huyền đá tỉnh.
Khi bọn họ tỉnh lại, ráng đỏ đã bao phủ đầy trời, toàn bộ thôn trang biến thành màu đỏ như máu, trên những con đường vắng đừng nói là người, ngay cả chó cũng không có.
Lúc bọn họ trở lại khách sạn, trong đại sảnh đã có bốn người đang thấp thỏm bất an ngồi, lần lượt là nữ sinh có khuôn mặt trẻ con, Diệp Liên Liên và hai thanh niên khác, thấy Tả Huyền đến, họ lập tức bước lên, mồm năm miệng mười mà nói ra nỗi kinh hoảng: "Không phải nói nghỉ ngơi một chút sao? Tại sao lúc tỉnh lại mọi người đã đi hết?", "Đại thần, anh không nên bỏ chúng tôi ở đây." "Bọn họ căn bản không chịu mang theo chúng tôi, anh Tả, bằng không chúng tôi theo anh đi."
Đại đa số người hôm qua đều là do Tả Huyền cứu, buổi chiều bị vứt bỏ ở khách sạn khiến bọn họ lần nữa ỷ lại vào người đàn ông này.
Hơn nữa tiểu tổ của y đầy đủ người, so với hai người đã bỏ đi giữa chừng kia tốt hơn nhiều, sống chết trước mắt, thái độ không để làm gì, sống sót mới là điều quan trọng nhất.
Diệp Liên Liên là người ít căng thẳng nhất, dù sao còn có Quý Chu Hoa bên cạnh, chỉ có ba người còn lại có vẻ tương đối hoảng sợ.
Lúc này, hai tổ Hạ Hàm và Ôn Như Thủy cũng chân trước chân sau trở lại, bởi vì đại đa số tổ viên đều ở lại đại sảnh, bọn họ hiển nhiên thiếu binh thiếu tướng, tổ Ôn Như Thủy chỉ có người đàn ông nghịch bật lửa, Hạ Hàm bước vào cùng người mặc tây trang.
Thừa dịp ông chủ đi nấu cơm xào rau, mọi người trở lại phòng, nam thanh lúc trước bị người đàn ông nghịch bật lửa cướp vé xe, lại thêm thù cũ oán mới làm cho bùng nổ, nhưng tính tình hắn vốn không quá mạnh mẽ, bởi vậy khi bùng nổ cũng là lúc khí thế bị chính mình bóp tắt hơn phân nửa, giọng nói có vẻ có chút mềm yếu: "Không phải...... Không phải nói mọi người hợp lực sao! Tại sao mấy người lại trộm đi!"
Khí thế không đủ, tốt xấu cũng phải có —
Tả Huyền dựa vào ghế, lắc đầu, trong đầu hiện ra một đôi mắt lập loè lửa giận, theo bản năng nhìn về phía Mộc Từ, đối phương đang chớp mắt nhìn hạt dưa trên bàn Quý Chu Hoa, nhìn qua như con chuột hamster lớn vô hại.
...... Quên đi.
Hạ Hàm nhìn qua vẫn ôn hoà đáng tin cậy: "Mọi người sẽ cùng nhau thảo luận manh mối tìm được trong bữa tối, những người nghỉ ngơi không cần căng thẳng."
Anh vừa nói như vậy, ba người đang hoảng sợ mới nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới thực sự xác định mình không bị vứt bỏ, nhưng người đàn ông mặc tây trang lại tức giận nói: "Dựa vào cái gì! Bọn họ chưa làm cái gì!"
Một thanh niên khác tên Chu Hân Vũ tính tình rõ ràng mạnh mẽ hơn, không cam lòng yếu thế đáp lại: "Là đội trưởng bảo chúng tôi đi nghỉ ngơi, chính anh trộm đi chúng tôi còn chưa nói gì đâu! Hơn nữa, nếu đội trưởng không ở đó, anh sẽ chia sẻ manh mối sao? Ai biết liệu anh có che giấu giữ riêng cho mình không!"
Người đàn ông mặc tây trang nheo mắt: "Cậu nói cái gì!"
Mộc Từ đột nhiên ngừng cắn hạt dưa, lạnh nhạt nói: "Không có đội trưởng, các người thành tàn phế?"
"Cậu có ý gì?" Chu Hân Vũ đập bàn.
"Tôi nói, lựa chọn ở đây chính là các người." Mộc Từ bỏ hạt dưa trong tay, nhíu mày, nhìn qua có loại hung hãn khiếp người "Chân mọc trên người mình, quyết định nghỉ ngơi không ai trách các người, không muốn ra cửa cũng không ai trách các người, ở chỗ này nghĩ mình xót thân cũng không ai trách các người, đừng bất tài thì đừng nổi khùng ở đây, trút giận lên người đang cố gắng cứu mình."
Trên mặt Chu Hân Vũ hiện lên sắc đỏ tức giận, hắn không cam lòng muốn nói gì đó, rất nhanh đã bị đồng bạn khiếp đảm kéo lại.
Người đàn ông mặc tây trang thấy Mộc Từ lên tiếng ủng hộ mình, lập tức ưỡn ngực, có vẻ vô cùng đắc ý.
Tả Huyền vui vẻ nhìn một màn này, trong lòng vỗ tay cổ vũ.
Con hamster to lớn cuối cùng cũng ngừng dùng răng cửa cắn y.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro