Trạm thứ hai: Phòng triển lãm Địa Đàng (9)
Bốn giờ.
Mộc Từ nghe thấy tiếng đập cửa, rất nhanh bên ngoài đã vang lên giọng nói của hắn học sinh: "Anh Mộc? Anh tỉnh chưa, sẽ không ngủ như hôm trước chứ."
"Sao có thể." Mộc Từ nói "Cửa không khóa, tự đẩy mạnh vào đi."
Thật ra không cần hắn nói, cậu học sinh đã nhào vào, mặt chấm đất ngã trên sàn nhà, may mà có tấm thảm nên không bị thương.
"Làm gì vậy." Mộc Từ có chút buồn cười cúi người nhìn y "Gấp như vậy?"
Cậu học sinh lập tức xấu hổ, mặt đỏ lên, cậu ta sờ mũi mình, nhanh chóng bò dậy, để che giấu ngại ngùng, cố ý lớn tiếng lên: "Tôi lo lắng cho anh! Anh còn cười tôi. Tiệc trà sắp bắt đầu rồi, tôi tới tìm anh cùng đi xuống."
Mộc Từ vỗ đầu y: "Được được, là tôi không đúng, đi thôi."
Những người khác dường như đã sớm rời đi, trong phòng đều trống không, Mộc Từ gõ cửa từng phòng, xác định không còn ai mới đi theo cậu học sinh.
Tiệc trà được tổ chức ở phòng khách lớn trên lầu ba, hôm qua hắn ngủ, đương nhiên không biết vị trí ở đâu, nếu không phải cậu học sinh tới gọi, phỏng chừng phải xuống lầu hỏi quản gia.
Lầu 3 cũng mở ra, tính cả hai người bọn họ tổng cộng có sáu cá nhân, Smart đang hút thuốc bằng tẩu, Dư Đức Minh và Ân Hoà đang nói chuyện, Lâm Na nhấm nháp hồng trà.
Mộc Từ ngạc nhiên hỏi: "Tả Huyền và Thanh Đạo Phu đâu?"
"Tiệc trà không bắt buộc phải tham gia." Cậu học sinh nhỏ giọng giải thích cho Mộc Từ "Hôm qua Thanh Đạo Phu đã nói sẽ không tới, anh Tả Huyền thì tôi không biết, chẳng lẽ giống anh hôm qua, cũng ngủ rồi?"
Mộc Từ lắc đầu: "Có bài học phía trước, Tả Huyền sẽ không ngốc như vậy, đừng đứng nữa, ngồi xuống đi."
Bọn họ tìm vị trí ngồi xuống, hầu hết trà bánh đều rất ngọt, Mộc Từ ăn một miếng nhỏ đã đặt xuống.
Lâm Na nhìn thoáng qua đồng hồ quả lắc, ưu nhã buông chén trà, chế nhạo: "Năm phút nữa là muộn, tôi còn tưởng sáu người sẽ cùng ra cùng tiến, không ngờ liên minh nhìn qua không gì phá nổi của các ngươi là như vậy sao."
Cậu học sinh lập tức đáp trả: "Chúng tôi không phải nữ, đi WC còn phải kết bè kết đội."
"Hừ." Lâm Na liếc mắt nhìn y, không tức giận, nâng cổ, tiếp tục uống hồng trà.
Smart thoả mãn duỗi tay chân, mở miệng thở ra khói, liếc nhìn đám đông: "Chúng ta ở đây hai ngày, ăn ngon uống tốt, cũng chẳng xảy ra chuyện gì, tôi đoán kẻ lừa đảo kia cũng biết mình không lừa được ai, không dám ra ngoài gặp người khác."
"Anh nói cái gì!" Cậu học sinh xúc động đứng lên, căm tức nhìn Smart "Tôi còn chưa nói anh là đồng loã của hoạ sĩ đâu!"
Mộc Từ vội vàng ngăn y lại, trấn an: "Được rồi, cậu ngồi xuống đi."
"Nhưng ——" Cậu học sinh không dám tin nhìn Mộc Từ, có chút tức giận "Tôi là vì các anh!"
"Ồ" Smart xem đến vui vẻ "Diễn trò nội chiến sao!"
Mộc Từ vỗ nhẹ bả vai cậu trấn an, sau đó đứng dậy, đấm thẳng vào mặt Smart khiến hắn hoa cả mắt, máu mũi chảy ra, trên mặt giống như bị quấn một chiếc khăn vải, trực tiếp ngã khỏi ghế sofa.
Căn phòng như được nhất nút tạm dường, mỗi người đều khiếp sợ nhìn qua.
Sợi thuốc lá đang cháy trong tẩu thuốc rơi xuống thảm lông dê, trong không khí tản ra mùi vị hôi thối, Smart quỳ rạp trên mặt đất, hoàn toàn ngây ngốc, ngửa đầu nhìn Mộc Từ, lắp bắp nói: "Mày...... mày......"
Mộc Từ không nhanh không chậm nói: "Hoặc là yên lặng, hoặc là tôi giúp anh yên lặng, nghe hiểu không?"
Smart vội vàng gật đầu.
Mộc Từ quay đầu, nói với cậu học sinh: "Loại người này nói chuyện giống như đánh rắm, không cần tức giận, đến đây, uống tách trà, chờ tiệc trà qua, chúng ta không ở chung với hắn nữa."
Cậu học sinh nhìn Mộc Từ đầy sùng bái, đôi mắt sáng lấp lánh như nhìn siêu cấp anh hùng Ultraman thời thơ ấu hay tỷ phú luôn muốn kết giao thời kì thành niên.
Mộc Từ nhất thời có chút ái ngại, sợ dạy hư đóa hoa của tổ quốc, dù đoá hoa này đã hơi lớn, vội ân cần dạy bảo: "Bạo lực không phải cách tốt nhất để giải quyết vấn đề, ngàn vạn lần đừng học."
"Được!" Cậu học sinh phấn chấn đáp lời, nhưng xem dáng vẻ của y, rõ ràng tai trái đi vào tai phải đi ra.
Dư Đức Minh và Ân Hoà bị dọa, đúng lúc này Tả Huyền bước vào phòng, tiếng bước chân lộc cộc, trong lồng ngực còn ôm một túi giấy.
"Ồ." Tả Huyền cúi đầu nhìn Smart còn quỳ trên mặt đất, không lưu dấu vết lui lại "Mới mấy giờ không gặp đã được nhận đại lễ, cớ sao trước kia kiêu ngạo sau lại cung kính như vậy?"
Smart vừa lúc bò dậy, đẩy Tả Huyền xông ra ngoài, nhìn qua vô cùng chật vật.
"Mặc kệ hắn đi." Mộc Từ vẫy tay, tò mò nhìn túi giấy trong tay Tả Huyền "Anh đi đâu? Đây là thứ gì?"
"Trong trang viên quá buồn chán, tôi đi ra ngoài dạo một vòng, thuận tiện mua ít đồ." Tả Huyền lấy quả táo đỏ trong túi giấy đưa cho Mộc Từ "Muốn ăn không?"
Mộc Từ nhận táo, nghi hoặc nói: "Quả táo này còn khá tốt, anh lấy tiền đâu ra mua? Lúc sau hỏi quản gia?"
Lâm Na bỗng nhiên mở quạt xếp trong tay, che mặt cười nhạo: "Khó trách bên ngoài hoá trang coi tiền tài như cặn bã, hoá ra là ngầm đòi tiền với người ta."
Đôi mắt Dư Đức Minh và Ân Hoà cũng hơi sáng lên, thúc giục: "Đúng vậy, anh lấy tiền đâu ra?"
"Tôi không có tiền, cho nên đã nhờ người bán rong chuyển hoá đơn cho họa sĩ." Tả Huyền đưa quả táo khác cho cậu học sinh, mỉm cười nhìn Lâm Na "Tôi cũng giống cô, chẳng qua cô thích đàn ông tiêu tiền vì mình, tôi lại thích phụ nữ tiêu tiền vì tôi, suy cho cùng, cách này cũng nhờ cô cho linh cảm."
Lâm Na: "...... Không biết xấu hổ."
Tả Huyền nhìn xung quanh: "Nếu đó gọi là không biết xấu hổ, vậy gương mặt của cô bây giờ phải giấu đi đâu?"
Lâm Na tức giận đến mức mặt trắng bệch.
Dư Đức Minh không nhịn được nói: "Họa sĩ có tiền, nhưng như vậy cũng không tốt lắm, cũng quá phiền đến cô ấy, nếu hắn không có tiền có thể tìm đến chúng tôi, Ân Hoà, cậu nói có đúng không."
Hắn duỗi tay huých Ân Hoà, nhưng người phía sau hình như đang thất thần, sau một lúc lâu mới hồi phục: "Đúng...... đúng, đúng vậy."
Dư Đức Minh nhìn vẻ mặt có chút mất hồn mất vía của Ân Hoà, hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Ân Hoà chần chờ nói: "Không, tôi chỉ cảm thấy thực ra cũng không sao, dù sao cũng là hoạ sĩ cũng tự nguyện bỏ tiền ra, cô ấy cũng nói, tiền tiêu dùng sẽ chi trả hết, hà tất phải dùng tiền trong túi chúng ta."
Dư Đức Minh không nói ra lời, Tả Huyền cười đổi đề tài: "Lúc ấy tôi chỉ cảm thấy trong trang viên quá buồn chán, tuỳ tiện ra ngoài đi dạo một chút, nào ngờ nhìn thấy táo ngon muốn mua, lần sau sẽ nhớ đòi tiền hai người."
Ân Hoà: "......"
Dư Đức Minh: "......"
Mộc Từ cau mày: "Nói đi nói lại, họa sĩ cho chúng ta tiền để mua đồ vật, nếu buổi tối cô ấy hỏi anh chuyện này, cảm thấy anh đang cố tình gây sự, có thể sẽ xảy ra chuyện không?"
Tả Huyền nghiêm túc, dùng vẻ mặt như biểu diễn hí kịch nói: "Tôi sẽ nói, phu nhân, tôi chỉ muốn những gì tôi xứng đáng, số tiền phu nhân đưa đã vượt quá những gì tôi làm được, tôi rất hổ thẹn, thứ lỗi, tôi thực sự không nhận được."
Mọi người: "......"
Mộc Từ không nhịn được nói: "Anh thật sự không biết xấu hổ."
Ở cùng với một Tả Huyền không nghiêm túc như vậy, bầu không khí thường rất thoải mái, y thích nói giỡn, cũng không ngại bị người khác đùa, có rất nhiều chủ đề có thể nói, sau khi y ngồi xuống, tiệc trà mới thực sự có dáng vẻ nên có.
Lâm Na nửa đường rời khỏi bữa tiệc.
Bữa tối, quả nhiên hoạ sĩ hỏi Tả Huyền chuyện hoá đơn, lại bị kĩ năng diễn xuất của Tả Huyền thuyết phục.
Mộc Từ phát hiện dưới đáy đĩa có ít bụi, hắn chỉ nghĩ là người hầu chưa lau kĩ, hơn nữa cũng không nhiều, không quá để tâm.
Nhưng lần này Lâm Na cũng phát hiện, cô mất bình tĩnh, muốn họa sĩ đuổi người phụ trách bộ đồ ăn, sau khi thay bộ đồ ăn mới tinh mới bỏ qua.
Mộc Từ tặc lưỡi, tuy lúc mới gặp Lâm Na cũng có chút hung hăng, nhưng không thái quá như hiện tại, quả thực không coi mình là người ngoài.
Tuy Thanh Đạo Phu không tham gia tiệc trà, nhưng cũng không vắng mặt trong bữa tối, lần này y đổi vị trí, ngồi cạnh Dư Đức Minh, nhìn chằm chằm đối phương ăn cơm, giống như diều hâu nhìn thỏ, rất có khí thế "Cậu không muốn ăn tôi sẽ đút cậu ăn hết".
Dư Đức Minh sợ tới mức run bần bật.
Cái này làm cho Mộc Từ nhịn không được dụi dụi mắt, thiếu chút nữa cho rằng chính mình đang xem động vật thế giới.
Cũng may tất cả thức ăn đều bình thường, ít nhất đã được nấu chín, không có đồ sống, Dư Đức Minh cũng tránh được kiếp nôn mửa tại chỗ.
Không biết có phải do sau vài ngày nấu ăn tìm được khẩu vị của người phương đông hay không, tuy bữa tối hôm nay không bắt mắt như hôm trước, nhưng không thể nghi ngờ khiến khát vọng ăn uống của mọi người trỗi dậy.
Đặc biệt có một đĩa lưỡi bê xào rất hợp khẩu vị của Mộc Từ, hắn không nhịn được ăn thêm vài miếng.
Sau bữa tối, mọi người theo lệ thường đến phòng Tả Huyền nôn ra, kết quả cũng không khả quan, Mộc Từ không nhìn ra thứ gì, nhưng sắc mặt Thanh Đạo Phu và Tả Huyền đều không quá đẹp, chờ đến khi rời phòng tắm, y rung chuông để người hầu tới xử lý, sau đó nói với mọi người: "Dư Đức Minh nôn, thứ kia lại gia tăng."
Sắc mặt Dư Đức Minh trắng bệch: "Nhưng trong các món đưa lên ngày hôm nay rõ ràng không có đồ sống!"
"Đúng vậy." Vẻ mặt hắn học sinh có chút mê mang "Không phải không ăn thức ăn sống là được sao?"
Tả Huyền kỳ quái nhìn họ: "Là thứ gì cho mọi ngươi ảo giác ăn đồ sống sẽ xảy ra chuyện? Bữa ăn của Mộc Từ hôm đó không phải chỉ toàn đồ sống."
Cậu học sinh nhất thời nghẹn lời, sau một lúc mới nói: "Chỉ là cảm giác, dù sao những thứ đó nhìn rất dơ bẩn."
"Đây là sự hiểu lầm điển hình trong suy nghĩ." Tả Huyền nhàn nhạt nói "Háu ăn là chỉ sự thèm ăn quá mức, không phải thực phẩm không tốt cho sức khoẻ. Thực phẩm sống chỉ là một loại hình, như cá sống cắt lát, hàu sống,... những thứ mà chúng ta quen thuộc, lúc ăn sẽ không cảm thấy đó là đồ bẩn, nhưng nếu ăn thịt bò sống, mọi người sẽ lo lắng về vấn đề ký sinh trùng, nhưng thực sự có cách ăn thịt bò sống, thậm chí là sashimi gà."
Cậu học sinh im lặng.
Mộc Từ âm thầm hổ thẹn một phen, hắn cũng nghĩ như vậy, nhưng hiện tại không có thời gian quan tâm suy nghĩ của trẻ nhỏ, hắn vội hỏi: "Cho nên không phải đồ ăn sống vấn đề?"
"Không sai." Tả Huyền gật đầu, y rõ ràng có chút không vui "Bản chất của háu ăn là hưởng lạc, một khi mất tiết chế, đồ ăn sẽ xuất hiện thay đổi rõ ràng nhất. Mỗi lần ăn cơm sẽ gia tăng món mới và loại thịt mới, tận tình hưởng lạc và lãng phí đồ ăn, hai điểm này đều đúng."
Ân Hoà không nhịn được nói: "Nói là nói như vậy, nhưng cũng không thể không ăn, ăn nhiều là háu ăn, ăn ít là lãng phí lương thực, như thế nào lý đều bị chiếm hết rồi."
Tả Huyền lãnh đạm đáp: "Tôi chỉ nói kết quả, cậu thích ăn thế nào thì ăn thế đấy."
Không biết có phải nhớ tới lúc trước bị Tả Huyền bạo lực qua không, Ân Hoà không dám đáp trả, rụt đầu im lặng.
"Đừng để tổn thương hòa khí, chỉ là việc nhỏ." Dư Đức Minh vội nói "Mọi người nhắc nhở nhau, mấy ngày tiếp theo ăn bánh mì."
Hưởng thụ qua mỹ vị trân quý, lại muốn ép mình ăn bánh mì, là ai cũng không vui nổi.
Cậu học sinh hiểu, không cam lòng lẩm bẩm một câu: "Hoạ sĩ là người thời trước, tại sao lại biết hiệu ứng Pandora? Nếu càng cho ăn, tôi càng sợ hãi, càng không dám ăn, nhưng tương phản, nếu không cho tôi ăn, giấu đi, nói không chừng tôi sẽ ăn sạch sành sanh."
Trước nay từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó.
Mộc Từ nhớ tới đĩa lưỡi bê xào, cảm giác nước miếng đang tiết ra, không ngờ hôm nay là bữa tối cuối cùng, không khỏi hối hận tại sao lúc trước không ăn nhiều thêm vài miếng.
Nói xong, từng người tan về phòng ngủ.
Hiếm thấy không có chuyện lạ xảy ra, tâm trạng Mộc Từ tương đối thả lỏng, theo thói quen muốn đốt lửa sưởi ấm, phát hiện người hầu không đến thay củi, thậm chí tro trong lò sưởi cũng chưa được dọn sạch.
Thời gian không còn sớm, Mộc Từ cũng không muốn quấy rầy người khác, hắn ở trong phòng thoáng vận động một hồi, khiến thân thể ấm áp lên, trực tiếp lên giường ngủ.
Buổi tối hôm nay cũng rất thức thời, Mộc Từ một giấc ngủ tới hừng đông.
Cho đến khi một tiếng thét chói tai phá vỡ sự yên tĩnh buổi sáng, Mộc Từ mới bừng tỉnh khỏi giấc ngủ say.
Mộc Từ đột nhiên nhảy xuống giường mở cửa, thấy Ân Hoà nằm trên mặt đất, một vũng máu lớn màu đỏ đen từ dưới thân chảy ra, một ít tiền vàng vương vãi xung quanh, hai mắt mở lớn, sắc mặt xanh trắng, hiển nhiên chết cũng đã lâu.
Bên cạnh hắn là cô hầu gái đang la hét đến phát run, vẻ mặt mờ mịt.
Lại chết người......
Đây không phải lần đầu tiên Mộc Từ thấy người chết, càng không phải lần đầu tiên thấy đồng bạn chết.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy choáng váng không thể khống chế, lui về phía sau vài bước, dựa vào ven tường, cũng may những người khác rất nhanh đã bước ra.
Dư Đức Minh và cậu học sinh sợ tới mức phát ra tiếng cá heo, Lâm Na và Smart lại rất bình tĩnh, Thanh Đạo Phu và Tả Huyền lập tức phân công hợp tác, người trước phụ trách xem xét thi thể, người sau bắt đầu dò hỏi hầu gái.
Đếm ngược: 06 ngày 16 giờ 00 phút 00 giây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro