Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trạm thứ hai: Phòng triển lãm Địa Đàng (7)

Mộc Từ không ăn cơm tối.

Lâm Na mở hết rèm cửa, để ánh trăng xuyên qua bóng tối lọt vào trong phòng, sau đó cởi hết quần áo, không manh áo che thân ngồi trên ghế, châm một điếu thuốc.

Lát nữa cô còn phải làm ít việc, không thể làm bẩn chiếc áo ngủ tơ tằm.

Mùi khói nghi ngút.

Trong trang viên chỉ có tẩu thuốc dành cho đàn ông, cô lấy ít lá thuốc chỗ người hầu, xen lẫn thuốc lá bạc hà mình mang, nóng rát vờn quanh yết hầu, đi qua phổi, được cô cảm thấy mỹ mãn thở ra.

Làn khói màu xanh lam quanh quẩn bốn phía, trong lúc chờ đợi, Lâm Na lại nhớ tới người đàn ông trẻ tuổi tuấn lãng kia, mặt mày y lạnh lùng, có vẻ rất nghiêm túc, giống một con dã thú hung mãnh.

Tuy nhìn qua không phải người có thể tuỳ tiện trêu chọc, nhưng lại luôn chủ động quan tâm cô, giải thích những nghi hoặc của cô, nó khiến lòng hư vinh của Lâm Na có chút thỏa mãn.

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, y không phải người hầu của hoạ sĩ.

Lâm Na lấy một điếu thuốc khác, dập tàn thuốc trên trán họa gia, để lại một lỗ tròn màu đen như lỗ đạn, mùi da cháy phiêu đãng, cô đứng dậy, dưới ánh trăng phác hoạ đường cong mê người.

Trừ thân thể mỹ lệ của cô, ánh trăng còn chiếu đến hoạ sĩ đang ngồi đối diện, không có vẻ gì là tức giận.

Vầng trăng trong đêm đen như một con mắt, tàn nhẫn dò xét kết cục đẫm máu này.

Họa sĩ như một con gà bị chọc tiết lấy máu, mái tóc dài buông xuống tay vịn sofa, cổ gần như đã gãy làm đôi, ngửa đầu tựa lưng vào ghế, máu tươi không ngừng tràn xuống xương quai xanh, chồng chất thành hai đường đỏ, chậm rãi nhuộm quần áo thành màu đỏ sậm.

So với sự hoảng loạn đêm qua, hôm nay Lâm Na đã bình tĩnh hơn nhiều, cô không la to, cũng chẳng khóc lóc, thậm chí còn lấy một ly rượu pha lê sạch sẽ trong ngăn tủ, tự rót một ly rượu nho, màu đỏ tím của rượu hoà với mùi tanh của máu, càng thơm ngào ngạt.

Cô uống cạn ly, khuôn mặt hơi ửng hồng, đôi mắt sáng ngời lạ thường, sau đó quay đầu thưởng thức thành quả của mình.

Khi máu tươi sắp nhỏ đến thảm, Lâm Na rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn bắt đầu xử lý thi thể, cô kéo thi thể kéo vào trong phòng tắm, thấp giọng lẩm bẩm: "Đồ rác rưởi!"

Trong bồn tắm đã sớm có một thi thể hoạ sĩ khác, Lâm Na nhìn qua cũng không kinh ngạc, chỉ ném cái xác trong tay vào, bồn tắm tích tụ một lớp máu đỏ tươi, kiêu căng vui vẻ tổng kết: "Chỉ cần giết thêm một lần."

Cô châm chọc nhìn sinh mệnh yếu ớt này.

Đêm qua thất thủ, nhưng hôm nay, Lâm Na đã chuẩn bị chu toàn.

Nhưng niềm vui này đã biến mất trong tích tắc.

Họa sĩ vẫn đẹp như vậy, cô ấy dựa vào bồn tắm, mái tóc đen nhánh bồng bềnh, máu tươi càng tôn lên da thịt trắng như tuyết, vệt máu chưa hoàn toàn rút đi, dấu vết do khói thuốc để lại trên trán càng khiến gương mặt có vẻ nhu nhược đáng thương.

Nhìn qua như đánh đổ ly rượu rồi ngủ mất.

Lâm Na nhìn chằm chằm khuôn mặt khiến đàn ông phát cuồng kia, càng nổi tâm ghen ghét, cảm giác bình tĩnh vì giết chóc không còn lại chút gì, lửa giận mãnh liệt lần thứ hai bốc lên, kích thích dây thần kinh, khiến cô cảm thấy tức giận bất bình.

Vì thế cô rút con dao đang găm ở yết hầu hoạ gia, bắt đầu phá hư tấm da mặt này, mãi đến khi hoàn toàn bị phá huỷ mới thôi.

Hiện tại, rốt cuộc Lâm Na cũng có thể an tâm tắm rửa, dùng nước ấm gột sạch toàn bộ máu trên người, trở lại vui sướng.

Chiếc váy ngủ bằng lụa xinh đẹp được Lâm Na nhặt lên, khoác lên thân thể, sau đó cô uống sạch nửa bình rượu nho còn lại.

Màu đen mê mang cỡ nào, Lâm Na mở cửa sổ, để mùi máu tươi theo làn gió phiêu tán ra ngoài, cô dựa bên cửa sổ, mái tóc dài rũ trên gương mặt, như những thiếu nữ kinh điển động lòng người trong tiểu thuyết, chờ đợi một thanh niên si cuồng vì mình.

Cô không để ý đến vết máu loang lổ trong phòng tắm, nhưng thường nhớ lại hai cỗ thi thể kia, không nhịn được phát ra tiếng cười.

Chuyện này một chút cũng không khó.

Trời mới biết khi cô nhìn thấy họa gia còn sống ở bữa trưa, trái tim gần như đã ngừng đập, cũng may đối phương không có ký ức tối qua.

Hiện tại cô đã tìm được cách thoả đáng nhất.

Chỉ cần giết thêm một lần.

Giết thêm một lần.

Con dao màu trắng bạc được cô để trong tay áo, bị nhiệt độ cơ thể sưởi ấm, nó đã được rửa sạch máu tươi, lần thứ hai trở nên sáng bóng.

Người đàn ông tên Tả Huyền kia, thật sự nhạy bén đến kinh người, sớm hay muộn cũng sẽ phát hiện chuyện này.

Cho tới bây giờ, Lâm Na nhớ lại cặp mắt sắc bén mà lạnh băng kia, vẫn không nhịn được chột dạ và khiếp đảm, run rẩy ôm lấy mình.

Nhưng cô đã làm gì sai?

Không việc gì phải suy xét đến việc giết chết họa sĩ, Lâm Na không cho rằng mình chuyện xấu, đó là quái vật, Mộc Từ khi mới gặp mặt bọn họ cũng đã nói, đây là nơi nguy hiểm.

Nói như vậy, những người bên ngoài đó, còn nên cảm tạ cô.

Nhưng không ngờ, Tả Huyền dường như rất mê luyến con đàn bà kia, lúc ăn cơm, y và Smart giống như hai con chó Nhật vòng quanh cô ta.

Lâm Na không nhịn được run lên, cô từ cửa sổ bước xuống, ngăn cách gió đêm ở ngoài cửa sổ, lo âu dạo bước trong phòng.

Cô phải tính toán cho mình.

Lâm Na đang chìm vào suy nghĩ không để ý tới, một bức tranh sơn dầu vẽ vị phụ nhân treo trên vách tường đang nhìn cô mỉm cười.

......

Mộc Từ đói đến muốn mạng.

Cậu đã ăn hai túi bánh mì nướng trong túi nhưng vẫn không cảm thấy no, thậm chí còn sinh ra cảm giác càng ăn càng đói, thần trí như bị tằm chậm rãi cắn nuốt.

Mộc Từ cố gắng tự thôi miên mình bằng cách trở lại giường ngủ nhưng vô ích, cái bụng nóng như lửa đốt khiến tim hắn trống trơn, dường như cả người đang trôi nổi trong làn sóng, không thể không ngồi dậy.

Nhu cầu về đồ ăn lan truyền khắp thân thể, cưỡng bách hắn rời phòng đi tìm kiếm.

Khi Mộc Từ định thần lại đã ở trong hành lang tối om, dạ dày còn đang run rẩy, thậm chí đã bắt đầu váng đầu hoa mắt, phải dựa vào vách tường để tiết kiệm chút thể lực còn lại.

Đây tuyệt đối không phải phản ứng khi đói bụng nửa ngày.

Lúc này, đèn trên hành lang bỗng sáng ngời, Mộc Từ hoảng hốt nhớ tới lời quản gia, theo bản năng muốn chạy về phòng, tuy cảm giác đói khát khiến hắn vô cùng nóng ruột, muốn ăn gì đó, nhưng không có ý đánh đổi mạng mình.

"Quý khách." Quản gia tới đỡ Mộc Từ, ôn hòa hỏi "Ngài đói rồi sao, muốn dùng bữa tối không?"

Mộc Từ căn bản không nói ra lời, chỉ có thể gật đầu.

Trong lúc mơ màng, Mộc Từ được đưa trở lại phòng, người hầu bưng tới bữa ăn khuya, ngay lúc mùi thơm hấp dẫn xộc vào mũi, thân thể hắn như được rót vào luồng sức sống mới, lập tức ăn ngấu nghiến.

Khi canh bí đỏ nóng hầm hập tiến vào bụng, thần trí Mộc Từ cũng dần khôi phục, hắn cảm thấy như mình đang nhấm nháp một miếng thịt thăn nửa sống nửa, nước sốt phía trên ngọt thanh kì lạ, thịt lại tinh tế non mềm, chỉ hơi rắc chút muối làm gia vị, áp chảo vừa phải, hoàn hảo đến mức người ta suýt nuốt luôn cả đầu lưỡi.

Mộc Từ gấp không chờ nổi cắt miếng thịt nhét vào miệng, một miếng lại một miếng, mãi đến khi ăn hết đĩa bò bít tết.

Cậu không còn đói bụng, nhưng vẫn thèm thuồng nhìn bàn đồ ăn, ăn hết vẫn không cảm thấy thỏa mãn.

Mộc Từ không nhịn được bấm chuông.

Quản gia rất nhanh đã xuất hiện ngoài cửa, cung kính hỏi: "Xin hỏi khách nhân có gì căn dặn?"

Mộc Từ buông dao nĩa trong tay, nuốt nước miếng, cố gắng khắc chế dụng vọng muốn ăn tiếp, nhìn chằm chằm quản gia, đông cứng nói: "Lại đến...... Không, ý của tôi là, tôi đã ăn no, dọn đồ ăn đi, tôi muốn ngủ."

"Ngài không muốn ăn thêm một chút sao?" Quản gia kinh ngạc dò hỏi.

Mộc Từ lặp lại: "Tôi phải trở về ngủ."

Lần này quản gia không tiếp tục hỏi, rất nhanh đã dọn dẹp sạch sẽ đồ ăn, thuận tiện trả hết lý một phen, lúc này mới vì Mộc Từ mang lên cửa phòng.

Cảm giác đói khát vẫn tồn tại, nhưng đã dễ chịu hơn trước, Mộc Từ nằm trên giường trong chốc lát, nhớ lại hương vị miếng thịt kia, rất nhiều lần muốn ngồi dậy rung chuông, lại cố khống chế được.

Hai giờ, Mộc Từ lại rung chuông, quản gia xuất hiện ở hành lang hỏi, vừa định nói ra yêu cầu, hắn đã vô thức dùng tay chặn miệng mình.

Hàm răng tham lam gần như lập tức va vào nhau.

Vết cắn rất sâu, có thể thấy máu, cơn đau nhức khiến Mộc Từ tỉnh táo một chút, hắn ở bên trong cánh cửa tự phân cao thấp với chính mình, sợ buột miệng thốt ra muốn ăn cơm.

Quản gia không nhận được chỉ thị, dò hỏi hai lần, lúc này mới rời đi.

Không đúng!

Mộc Từ là người sống rất kỉ luật, không ăn uống quá độ, hầu hết ăn chỉ vì bảo đảm sức khoẻ và thể lực của mình, ngẫu nhiên mới hưởng thụ lạc thú của mỹ thực.

Phần ăn do quản gia mang đến đủ để hai người trưởng thành no bụng, nhưng Mộc Từ lại ăn đến không còn một mảnh, vốn dĩ không nên cảm thấy đói nữa.

Mộc Từ trầm mặc một lát, dùng ý chí mạnh mẽ nhất trong đời lấy nước khoáng trong ba lô uống, sau đó vọt vào phòng vệ sinh ấn vào cổ họng mình để nôn, cảm giác bỏng cháy và mùi vị axit lập tức nổi lên, hai mắt bị ép ra nước, hắn dùng ngón tay đè nặng đầu lưỡi, khiến yết hầu run rẩy liên hồn, mười mấy giây sau, canh bí đỏ canh và thịt bò đã nhai náp bị nôn ra ngoài.

Thứ hắn nhổ ra, không phải đồ ăn chưa tiêu hóa xong, cũng không phải thứ gì không phân biệt được, là một vũng thịt màu đỏ đen.

Nhìn qua vô cùng ghê tởm.

Mộc Từ ghé vào bồn cầu một lúc lâu, sau khi xác định mình sẽ không phun ra thứ gì mới xoay người, nằm trên sàn gạch trong phòng tắm nghỉ ngơi, không muốn suy nghĩ thứ mình vừa ăn rốt cuộc là gì.

Không bao lâu, cảm giác rét lạnh khiến Mộc Từ không thể không bò dậy, hắn bước ra khỏi phòng, nhóm lửa bên lò sưởi, lấy dầu trong balo xoa huyệt Thái Dương, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm chút.

Yết hầu vẫn còn nóng rát như bỏng, hắn dứt khoát dùng nửa bình nước khoáng còn lại súc miệng, mệt mỏi thả mình vào ghế.

Suốt một buổi tối, Mộc Từ không ngủ, chỉ hơi nheo mắt mơ màng, mãi đến khi người hầu đưa bữa sáng, đánh thức hắn khỏi cơn buồn ngủ.

Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao quầng thâm dưới mắt Smart và Lâm Na lại đậm đến vậy, hiện tại hắn nhất định cũng không khác là mấy.

Buổi sáng là thời gian mọi người được tự do hoạt động, Tả Huyền cùng người hầu chân trước chân sau tiến vào, còn bưng theo bữa sáng.

Những người hầu còn kê một chiếc bàn ăn nhỏ để bọn họ tán gẫu vào sáng sớm.

Tả Huyền quan sát kỹ Mộc Từ: "Xem ra cậu ngủ không tốt."

Mộc Từ mệt mỏi hỏi: "Tại sao hôm qua không gọi tôi?" Ngay cả sức tức giận cũng không có.

"Gọi không tỉnh." Tả Huyền trầm giọng nói "Thanh Đạo Phu thậm chí còn phá cửa, nhưng vẫn không thể mở, khi hỏi họa sĩ chìa khóa, cô ta nói không nên quấy rầy cậu nghỉ ngơi, để chúng tôi không lo lắng, còn dặn phòng bếp chuẩn bị bữa tối cho cậu, khi nào cậu tỉnh có thể dùng."

Dây thần kinh của Mộc Từ thình thịch nhảy lên, rất khó để xử lý thông tin nhận được, chỉ chết lặng tiếp nhận câu trả lời, trải qua tiêu hoá ngắn ngủi, hắn chậm chạp lên tiếng, nói về sự kiện đã trải qua buổi sáng.

Tả Huyền một bên nghe, một bên ăn cơm sáng, mùi thơm của bánh mì và sữa trộn vào nhau, gợi trải nghiệm lúc sáng sớm của Mộc Từ, hắn không nhịn được nôn khan vài tiếng, uể oải ngã vào tay vịn ghế, vẫy tay: "Không phải nhằm vào anh."

"Cậu không ăn sao?" Tả Huyền đột nhiên hỏi "Cơm sáng của cậu."

Mộc Từ hữu khí vô lực nói: "Tôi tạm thời không muốn ăn uống, chờ lát nữa đi, anh muốn ăn gì thì lấy."

Tả Huyền rất tri kỷ ăn hết hai phần cơm sáng, một chút cũng không chừa lại cho Mộc Từ, sau đó hỏi mấy chi tiết, vuốt cằm nói: "Kỳ lạ, mọi người đều ngủ trưa, vì sao chỉ có cậu trúng chiêu, rốt cuộc điều kiện kích phát là gì."

"Không biết, chẳng lẽ do tôi ngủ quá muộn?" Mộc Từ suy nghĩ.

Tả Huyền lắc đầu: "Không hẳn, hắn đi rồi tôi cũng đọc sách một lát mới ngủ, theo lý còn muộn hơn hắn."

"Đó chính là điều binh điểm tướng, vừa lúc nó đến, tôi xui xẻo bị hạ thủ."

Tả Huyền gật đầu: "Cũng có thể, dù sao hôm qua cậu mới đánh người ta một quyền, còn quăng ra ngoài, bị ghi hận cũng không có gì là lạ."

"Tôi thà bị đánh trả." Mộc Từ nói "Cảm giác tối hôm qua quá khó chịu."

Cái kiểu thèm ăn đó thực sự rất khó khống chế, giống như nghiện điện thoại, không để ý một chút đã chơi hàng giờ liền.

Quả thực giống như một bản năng của thân thể đột nhiên hình thành.

Trước khi đi, Tả Huyền còn đến tham quan bồn cầu đầy máu thịt đỏ đen, thuận đường giúp hắn dội nước, mặt không đổi sắc đi ra, trở lại phòng của mình.

Vài người khác sau khi ăn xong cơm sáng mới đến thăm Mộc Từ, không biết có phải do Thanh Đạo Phu hay Tả Huyền nói gì đó không, ba người mới rất cẩn thận dán sau lưng Thanh Đạo Phu, sợ nhìn thấy cảnh tượng máu me nào đó.

Thấy Mộc Từ còn thở và cử động, mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Những điều bọn họ hỏi không khác Tả Huyền là bao, Mộc Từ đành lặp lại một lần, lúc mọi người hoang mang lo sợ, giọng nói của Tả Huyền đột nhiên vang lên bên ngoài phòng: "Nơi lớn như vậy cũng có thể chặn được người sao?"

Mọi người nghe tiếng, lập tức như Moses phân hải giống nhau hướng hai sườn tản ra tới, làm Tả Huyền hướng trong đi.

Sắc mặt Tả Huyền không tốt lắm, da thịt vốn đã tái nhợt nay gần như không còn chút huyết sắc, y xoa ngực mình, nhìn qua có một loại mỹ cảm Tây Thi ôm ngực, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lung quét qua mọi người.

"Mọi người đều ở đây, vừa lúc tôi cũng muốn nói chuyện này."

Phòng rất lạnh, sáu người đành phải tập trung ngồi bên cạnh lò sưởi, nghe Tả Huyền nói chuyện.

"Tôi cần hai người nếm thử tất cả thức ăn trong bữa trưa và bữa tối, sau nửa giờ lại nôn ra; hai người khác phụ trách giám sát và ghi chép." Tả Huyền cúi đầu "Mọi người có thể thương lượng, chọn người làm chuyện này."

"Có ý gì......" Cậu học sinh khó hiểu.

Tả Huyền nhàn nhạt nói: "Tôi vừa nôn qua, đồ ăn bữa sáng rất bình thường, nhưng tôi hoài nghi cơm trưa và cơm tối có vấn đề. Chúng ta còn ở chỗ này tám ngày nữa, phải đề phòng trúng chiêu, nếu hôm qua không phải Mộc Từ phát hiện chỗ không đúng, tôi nghĩ hôm nay đã xuất hiện người chết."

Dư Đức Minh run lên: "Như vậy...... Nghiêm trọng như vậy sao?"

"Lúc trước tôi nghĩ mãi không ra một chuyện, nếu sau 11 giờ không thể đi lại, vì sao quản gia không chủ động báo cho chúng ta, mà sau khi tôi hỏi mới trả lời." Tả Huyền ôm tay, như suy tư gì nói "Hiện tại nghĩ lại, chỉ sợ đây là một tin tức được che giấu an toàn, y không thể từ chối trả lời, nhưng có thể lựa chọn giấu giếm."

Thanh Đạo Phu trầm tư nói: "Cho nên, tuy Mộc Từ trái với quy tắc, ra khỏi phòng lúc 11 giờ nhưng không bị trừng phạt. Trên thực tế, đó không phải lệnh cấm đi lại, mà là thời gian cho sự cám dỗ bắt đầu tăng trường."

Ân Hoà nói: "Tôi nhớ thất tông tội theo thứ tự từ nặng đến nhẹ là kiêu ngạo, đố kị, thù hằn, lười biếng, tham lam, háu ăn, dâm dục. Hôm trước là dâm dục, hôm qua là Mộc Từ ham ăn, nói cách khác, chủ đề hôm nay rất thể là tham lam."

"Thất tông tội......" Mộc Từ cắn miệng, trầm tư nói "Nếu theo thứ tự này sẽ mất bảy đêm, còn ba buổi tối còn lại?"

Mọi người không nghĩ ra lí do, liền bắt đầu thảo luận về người ăn, Tả Huyền và Mộc Từ đã cống hiến, nên chỉ có thể chọn từ những người còn lại, cuối cùng ấn định Ân Hà và Dư Đức Minh.

Tuổi tác hắn học sinh là nhỏ nhất, mọi người cũng theo bản năng chiếu cố y một chút; khí thế của Thanh Đạo Phu quá mạnh, y không chủ động đề cập, những người khác cũng không dám hỏi, chỉ có thể tự mình làm.

Rất nhanh đã đến giữa trưa, thức ăn lần này càng thêm phong phú, cũng càng thêm đẫm máu tàn khốc, một cái đầu hươu đang máu chảy đầm đìa nằm bàn đồ ăn, giống như chiến lợi phẩm tô điểm cho bữa cơm.

Không biết có phải là ảo giác hay không, khi Mộc Từ cầm dao nĩa, đột nhiên cảm thấy dưới bàn đồ ăn có một tầng tro bụi mỏng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro