Trạm thứ hai: Phòng triển lãm Địa Đàng (5)
Cả đêm Mộc Từ ngủ không ngon.
Sợ thứ mang khuôn mặt của Tả Huyền sẽ lần nữa xuất hiện trong góc phòng, nếu trong lúc nửa mơ nửa tỉnh nhìn thấy gương mặt Tả Huyền, Mộc Từ không biết mình có thể làm gì.
Hét lên cũng không phải không có khả năng.
Mãi đến sáng sớm, Mộc Từ mới thả lòng cảnh giác, mơ mơ màng màng ngủ trên đống gối hai giờ, sau đó đứng dậy tắm rửa.
Bữa sáng được người hầu đặc biệt mang đến tận phòng, trên khay bạc còn có tờ báo được gấp gọn gàng, nhưng Mộc Từ xem không hiểu, bởi vậy thứ duy nhất của công hiệu với hắn là bữa sáng.
Trừ cái này ra, người hầu còn mang đến lời nói: "Mỗi sáng chủ nhân đều vì những đứa trẻ đáng thương kia vẽ tranh, giữa trưa mới có thể gặp mặt mọi người, buổi chiều, ngài sẽ mời một trong số mọi người đến phòng vẽ, bốn giờ là thời gian tiệc trà, không được mời cũng có thể tham gia. Mọi người được tự do vào buổi sáng, chủ nhân nói, ngựa và xe ngựa của ngài đều có thể tùy ý sử dụng, nếu muốn săn thú hoặc đi ra ngoài, mời đi tìm quản gia, ông ấy ở đại sảnh lầu một."
Ăn xong cơm sáng, mọi người lại gặp nhau, Mộc Từ, Tả Huyền, Thanh Đạo Phu đều đã thay quần áo của mình, Ân Hoà, Dư Đức Minh, hắn học sinh vẫn mặc quần áo ngày hôm qua, Smart và người tự xưng là nữ minh tinh thay lễ phục trong tủ quần áo.
Sắc mặt tám người không tốt lắm, đặc biệt là quầng thâm dưới mắt của Smart và nữ minh tinh, giống như đã thức mấy ngày đêm.
"Tôi muốn đi cưỡi ngựa săn thú." Smart giành trước một bước, đắc ý dào dạt đánh giá bọn họ, như hoàn toàn coi mình là chủ nhân của trang viên "Muốn làm chuyện gì khác thì tuỳ các người."
Nữ minh tinh chỉnh lại chiếc mũ lưới màu đen, kéo làn váy dày cộp, thong thả nói: "Tôi chuẩn bị ra ngoài đi dạo, đúng rồi, hôm qua mấy người thảo luận đã có kết quả gì chưa?"
Tả Huyền bất động thanh sắc đánh giá cô, đột nhiên hỏi: "Đêm qua cô có gặp người nào không?"
Sắc mặt nữ minh tinh cứng đờ, sau đó ánh mắt trở nên lạnh nhạt hung ác, nhìn chằm chằm Tả Huyền: "Liên quan gì đến anh? Quản gia sau 11 giờ không thể đi ra khỏi cửa! Chẳng lẽ anh đã làm trái quy tắc!"
Tả Huyền giơ tay làm động tác đầu hàng, cười lui một bước: "Tôi chỉ là tùy tiện hỏi thôi."
"Tốt nhất là như vậy." Cô cười lạnh một tiếng, nắm chặt váy, đi về phía cầu thang.
Sau khi nữ minh tinh rời đi, Mộc Từ không nhịn được chọc chọc Ân Hoà đứng cạnh, chậm rãi nói: "Tuy tôi không thấy được lá cờ đỏ cắm đầy khắp núi đồi, nhưng loại kịch lão tướng quân trên sân khấu vẫn thấy."
Dư Đức Minh khó hiểu nói: "Kịch lão tướng quân trên sân khấu?"
Cậu học sinh giải thích: "Chính là cắm đầy cờ, lập FLAG (*)."
(*) Chỉ việc nói một câu để mọi người phấn chấn, cuối cùng kết quả trái ngược với mong đợi. Trong kinh kịch truyền thống, trên lưng các vị tướng có bốn lá cờ tam giác, những nhân vật này thường nhanh chóng nhận cơm hộp.
Ân Hoà dở khóc dở cười: "Cảm ơn cậu, so với nhìn cô ấy, tôi càng muốn quay lại thời học sinh đeo khăn quàng đỏ, giao đấu với nhân sinh lần nữa."
Mộc Từ vỗ y: "Hiện tại cũng chưa muộn."
Ân Hoà: "...... Tại sao lại nói là chưa muộn?"
Tả Huyền suy tư gì đó, đi đến phòng nữ minh tinh, không ngoài dự đoán, cửa bị khóa chặt, căn bản không thể mở ra.
"Làm sao vậy?" Mộc Từ hỏi "Có chuyện gì sao?"
Tả Huyền trầm tư một lát sau, lắc đầu: "Đi, đến phòng tôi nói chuyện hôm qua, thuận tiện phân nhóm, trước tiên thăm dò trang viên một lần."
Sau khi đi vào phòng, Tả Huyền bưng ly cà phê còn dư trong bữa sáng uống một ngụm, hỏi: "Sau 11 giờ tối qua, các cậu có ai nhìn thấy hoạ sĩ không?"
Mộc Từ nhớ lại trải nghiệm tối qua, cảm thấy cả thân nổi da gà, không khỏi vặn vẹo thân thể.
Qua nói chuyện, ba người nhìn thấy họa gia chỉ có Mộc Từ, Tả Huyền, nhóc học sinh; Ân Hoà và Dư Đức Minh lo lắng sợ hãi, hơn phân nửa đêm đã thiếp đi, không biết rõ, tạm thời cho là không có; Thanh Đạo Phu chắc chắn không gặp, y nói mình ngủ không sâu, chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ tỉnh.
"Nếu Ân Hoà, Dư Đức Minh, Thanh Đạo Phu không gặp họa sĩ." Tả Huyền nhắm mắt lại nghĩ, thở dài: "Dựa theo trình tự này, chỉ sợ cô ta đã dừng ở phòng đại minh tinh kia hoặc đi tới chỗ Mộc Từ."
Để mọi người dễ hiểu, Tả Huyền lấy vở, vẽ đơn giản sơ đồ phân bố các phòng.
Thanh Đạo Phu | Dư Đức Minh | Mộc Từ | Học sinh | Cầu thang
Ân Hoà | Nữ minh tinh | Tả Huyền | Smart | Cầu thang
Thanh Đạo Phu nhướng mày: "Cả đêm nhiều người như vậy, đi chợ sao."
Tả Huyền không để ý đến y, dùng bút gõ vào cuốn sổ: "Ba người nhìn thấy nói một chút tình huống đi. Tôi vẫn luôn giả bộ ngủ, cô ta kiên trì mười phút rồi rời đi."
Mười phút còn tốt. Mọi người tức khắc sinh ra một loại cảm giác muốn phàn nàn mà không biết nói từ đâu.
Cậu học sinh có chút đứng ngồi không yên, y cúi đầu thật sâu, nắm chặt tay, chậm rãi nói: "Tôi...... Cô ấy rất giống mối tình đầu của tôi, cho nên lúc cô ấy tới, tôi cảm thấy rất khổ sở."
"Khổ sở?" Ân Hoà kinh ngạc hỏi "Vì sao? Cô ta giống tình nhân trong mộng của cậu còn không tốt sao?"
"Trong Hoa trà nữ của Alexandre Dumas con từng có một đoạn, nếu có người nói với tôi: "Buổi tối hôm nay ngài có thể có được người phụ nữ này, nhưng ngày mai ngài sẽ bị người giết chết." Như vậy tôi sẽ đồng ý. Nếu có người nói với tôi: "Tiêu tốn chút tiền, cô ấy có thể trở thành tình nhân của ngài." Tôi sẽ từ chối, hơn nữa sẽ khóc lóc một hồi, như một đứa trẻ tỉnh lại phát hiện lâu đài cung điện ban đêm mơ thấy đã hóa thành hư ảo."
Đôi mắt hắn học sinh ngấn lệ: "Cảm giác của tôi chính là như vậy, tôi cảm thấy...... rất khổ sở, cô ấy không nên như vậy, cũng không nên bị tôi ảo tưởng thành như vậy, cho nên tôi rất phẫn nộ, cũng rất tức giận, đuổi cô ấy đi......"
Mười tám, mười chín tuổi là thời khắc phấn chấn bồng bột nhất của con người, khát khao tình dục đã bắt đầu sinh trưởng, nhưng trong lòng lại chứa định tình yêu ngây thơ thuần khiết nhất, vừa mâu thuẫn, lại vừa hài hòa.
Trên người hoạ sĩ có một vẻ đẹp diễm lệ mà rẻ tiền, cộng thêm mỹ mạo mê người, đủ để khiến bao gã đàn ông bị xã hội vùi dập bao năm nhanh chóng luân hãm, sa vào thứ ham mê nhục dục, nhưng đối với một cậu học sinh trẻ tuổi cuối cấp, hai điều này kết hợp, lại thành khuyết điểm.
Mấy người lớn dơ bẩn tức khắc trầm ngâm, Dư Đức Minh ôn nhu an ủi cậu: "Xem ra mối tình đầu đã cứu mạng nhỏ của cậu."
Cậu học sinh nín khóc mỉm cười.
"Cô ta...... cô ta......" Cuối cùng đến phiên Mộc Từ, hắn ấp úng nói "Tóm lại, cô ta đột nhiên ở trong ổ chăn của tôi biến thành nam, doạ tôi sợ ném ra ngoài."
"Biến thành nam." Tả Huyền trầm tư một lát, cũng không để ý, chỉ nhạy bén nói: "Cậu quăng hắn ra ngoài? Hắn không phản kháng?"
Mộc Từ xấu hổ lắc đầu, gần như không dám nhìn Tả Huyền: "Không có, rất nhẹ nhàng, tôi mở cửa, sau đó quăng y ra ngoài."
Ân Hoa hưng phấn, dùng ánh mắt kì vọng nhìn hắn: "Cậu cũng là?"
Mộc Từ: "...... Tôi không phải."
"Rất nhiều người đều cho rằng mình là khác phái luyến, trên thực tế rất có thể là song tính luyến, không quan trọng." Tả Huyền gấp tờ giấy túi áo khoác, nhàn nhạt nói "Trọng điểm là, họa sĩ không có sức chiến đấu, ít nhất là không có sức chiến đấu mạnh."
Dư Đức Minh nghĩ, biến sắc nói: "Có thể là thải dương bổ âm trong tiểu thuyết?" Nhìn Ân Hoà, y lại bổ sung "Hoặc là thải dương bổ dương?"
"Còn chưa có cách đưa ra kết luận." Tả Huyền dừng lại một chút "Nếu Mộc Từ chỉ ném hắn ra ngoài cửa, vậy có hai khả năng, hoặc là một đêm hắn chỉ có thể đến phòng bốn người; hoặc là vì nguyên nhân nào đó, họa sĩ đã dừng lại ở phòng nữ minh tinh."
Thanh Đạo Phu cử động chân: "Nhìn quầng thâm dưới mắt hai người kia, tôi cảm thấy vế sau càng có khả năng hơn."
Sau khi nói ngắn gọn những gì xảy ra đêm qua, mọi người bắt đầu phân nhóm, lần này vận khí của người mới khá tốt, trực tiếp là một chọn một phụ đạo.
Không biết do chuyện tối qua hay bởi vì xu hướng tính dục, Ân Hoà sống chết muốn đi theo Mộc Từ; cậu học sinh trực tiếp đi theo Thanh Đạo Phu; chỉ còn Dư Đức Minh đối mặt với Tả Huyền đang cười tủm tỉm.
Trang viên vô cùng lớn, không thể đi hết trong một buổi sáng, Tả Huyền biết Thanh Đạo Phu sẽ đến tầng cao nhất, vì vậy quyết định thăm dò từ tầng hai lên, như vậy có thể hội hợp với Thanh Đạo Phu lúc y đi xuống; Mộc Từ phụ trách lầu một và bên ngoài trang viên.
Phân xong nhiệm vụ, bốn người bắt đầu phân công hành động.
Ân Hoà theo sát Mộc Từ, y cẩn thận xuống cầu thang, đánh giá xung quanh, bỗng nhiên nói: "Mộc Từ, cậu có phát hiện không, những bức tranh nơi đây đều là vẽ người."
"Đúng vậy."
Mộc Từ ít nhiều cũng có chút ấn tượng, hơn nữa những nhân vật trong bức họa đều chưa hoàn chỉnh, không chỉ ngũ quan, ngay cả tứ chi cũng đều bị hủy diệt, hơn nữa còn sinh động như thật, dường như luôn chăm chú vào bọn họ, khiến người ta có cảm giác vô cùng khó chịu.
"Dù nói thế nào, chuyện này cũng rất kỳ lạ." Ân Hoà vuốt cằm "Cậu xem, một bức tranh phong cảnh cũng không có, chờ giữa trưa, chúng ta hỏi những người khác một chút, xem bọn họ thấy gì rồi?"
Lầu một rất yên tĩnh, có lẽ quản gia bị đại minh tinh và Smart gọi đi rồi, hai người không thấy ai cả, phòng ở lầu một cơ bản đều không khóa, bọn họ cũng đủ thời gian gian xem từng gian.
Có vài phòng bố trí rất hoa lệ, nhưng Mộc Từ không nhìn ra có tác dụng gì, nhưng Ân Hoà từng du lịch nước ngoài, càng xem càng hứng thú, dứt khoát làm hướng dẫn viên du lịch cho hắn, giảng giải các thuật ngữ kiến trúc có liên quan, cái gì mà "Tiêm khoán", "Thúc trụ", "Lặt cốt củng", còn có "Kiến trúc kiểu Gothic" linh tinh rối loạn.
Mộc Từ không hiểu, cũng không muốn hiểu, chỉ đáp cho có lệ, đánh giá xung quanh.
Rất nhanh hai người đã đi đến phòng yến hội hôm qua, Mộc Từ bất giác phát hiện chỗ này có hình bát giác, nửa mở, có một phiến cửa có thể có cũng có thể không, đóng cửa vẫn có thể bước vào bằng đường khác, trên cơ bản không hề có chút riêng tư nào.
"Nơi này hẳn là phòng khách." Ân Hoà nhiệt tình phổ cập khoa học "Bản thân nó là một nơi xã giao, thuận tiện cho các buổi tụ họp."
Mộc Từ nhíu mày: "Nói như vậy, đây chỉ là một trang viên xa hoa, chúng ta đến bên ngoài nhìn xem."
Hai người bước ra khỏi cửa lớn, đi bộ một lúc lâu trên con đường giữa bãi cỏ, cuối cùng cũng thấy rõ dáng vẻ của trang viên.
Nó có khoảng bốn tầng, có chút giống cung điện Buckingham của nước Anh, ở đỉnh còn có một gác mái rất dễ thấy, toàn bộ được xây bằng gạch đỏ.
"Gác mái kia nhìn rất kỳ lạ." Mộc Từ lẩm bẩm.
Ân Hoà tán đồng: "Tôi cũng thấy vậy."
Tuy không tìm được manh mối gì, nhưng thời gian dùng cơm trưa đã đến, Mộc Từ và Ân Hoà đành phải về trang viên.
Lúc sắp bước vào sảnh, bọn họ nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên, vị nữ minh tinh kiêu căng bước xuống ngựa với sự giúp đỡ của người hầu.
Mộc Từ gần như không nhận ra cô là người phụ nữ hiện đại đồng hành với mình hôm qua.
Cô đã hoàn toàn giống như người phụ nữ trong tranh sơn dầu, làn da mềm mại, bộ ngực đầy đặn, chỉ có quầng thâm dưới mắt ngày càng đậm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro