Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trạm thứ hai: Phòng triển lãm Địa Đàng (2)

Trên nhà ga xe lửa cũ kĩ có ba nam một nữ, trong đó có một đôi nam nữ đang tranh chấp, hai người khác khuyên can.

"Chẳng lẽ mấy người là fan tư sinh!" Diện mạo người phụ nữ cũng tính là xuất chúng, nhưng hiện tại đang cuồng loạn, không khác kẻ điên là bao, giọng nói bén nhọn chói tai "Trói tôi đến đây làm gì?!"

Smart đang cãi nhau với cô, nhìn qua mới hai mươi, mái tóc nửa đen nửa vàng thực sự rất dài, che khuất mắt trái, trên quần áo có vài hàng đinh tán, nhìn qua vô cùng bắt mắt.

Hắn lắc điện thoại trong tay, không cam lòng yếu thế nói: "Bà chị à, đừng kêu nữa, chị nghĩ mình là ngôi sao nổi tiếng nào vậy? Xem gương mặt này, ném giữa giới giải trí cũng chỉ là cái áo, còn fan tư sinh, tự thiếp vàng vào mặt mình sao, còn nhìn không ra? Chúng ta xuyên qua rồi!"

Câu này so với công kích thân thể còn khiến người phụ nữ tổn thương hơn, cô lập tức trở nên cuồng bạo, vươn tay muốn túm mặt thanh niên: "Cậu nói cái gì! Cậu nói cái gì! Miệng mồm sạch sẽ một chút!"

"Được rồi được rồi, mọi người đều lui một bước, nói bớt một câu đi, xuyên qua cũng được, thế nào cũng được, lúc này mọi người là châu chấu trên dây, nói chuyện tiếp theo trước đã."

Hai người kia kéo hai người bọn họ, một người cầm cặp da, nhìn qua vâng vâng dạ dạ, lúc nói chuyện có chút yếu nhược; một người có khuôn mặt trẻ con, có lẽ vẫn học sinh.

"Lần này chỉ có bảy người?" Mộc Từ thấp giọng hỏi Tả Huyền.

Tả Huyền không trả lời, Thanh Đạo Phu chậm rãi nói: "Không hẳn."

Lúc này Mộc Từ lại móc vé xe nhìn thoáng qua, mãi khi xuống xe vé xe mới hiện ra nội dung cụ thể:

Eden Gallery (Phòng triển lãm Địa Đàng)

Paradisus (Vườn cực lạc)

00 ngày 08 giờ 10 phút 42 giây sau kết thúc kiểm phiếu.

09 ngày 08 giờ 10 phút 42 giây sau bắt đầu xuất phát.

Hạn chế đi xe cùng ngày.

Đoàn tàu chúc quý khách có chuyến đi vui vẻ.

Lần này ước chừng mười ngày, bây giờ đã có bảy người, trừ phi vị họa gia mỗi ngày hoàn thành một bức vẽ nhân vật, nếu không không đợi cô ta vẽ xong, bọn họ đã trực tiếp trở về.

Lúc này, bốn người đang dây dưa không dứt kia rốt cuộc cũng phát hiện sự tồn tại của bọn họ, lập tức chạy tới bên này, người cầm cặp da lên tiếng đầu tiên, vẻ mặt nôn nóng: "Các anh cũng là đột nhiên xuất hiện ở đây sao?"

Smart đứng phía sau đánh giá bọn họ, khoanh tay lẩm bẩm: "Đoàn xuyên? Ai là người cầm bàn tay vàng?"

Cậu nhóc học sinh mặt tái nhợt, nhìn qua có chút hoang mang lo sợ: "Xong rồi xong rồi, tiếng Anh của tôi nhất định không đạt, chờ lúc trở về, mấy người các anh có thể làm chứng giúp tôi, không phải tôi cố ý không làm."

Vẫn là học sinh cấp ba.

Trong lòng Mộc Từ đột nhiên sinh ra một loại thương hại, hắn nhìn hai người bên cạnh, không ai muốn dẫn dắt người mới, đành căng da đầu tiến giải thích tình huống hiện tại cho bọn họ.

Bốn người hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên từ sảng văn xuyên qua lưu lạc đến tiểu thuyết khủng bố chênh lệch quá lớn, trên mặt họ đều lộ ra vẻ hoài nghi.

Người phụ nữ đánh giá ba người trong chốc lát, theo bản năng bắt chuyện với người đẹp trai nhất - Tả Huyền: "Vị này......"

Tả Huyền không chút khách khí tránh tay cô, nhàn nhạt nói với Mộc Từ đang muốn nói tiếp: "Đi thôi. Một thí sinh còn chưa ra xã hội, một nô lệ tư bản tứ chi vô dụng, một người phụ nữ chỉ biết la hét, còn có một kẻ mộng tưởng hão huyền Smart, bốn người này chúng ta không dùng được, mang hay không mang đều giống nhau, chỉ còn tám giờ, chúng ta còn không biết vị trí, không cần thiết phải lãng phí thời gian cho bọn họ."

Thanh Đạo Phu không nói gì, nhưng hành động thể hiện hoàn toàn đồng ý với Tả Huyền, trực tiếp nâng bước đến ngoài nhà ga.

Con người có đôi lúc hơi xấu tính, khi Mộc Từ ôn tồn giải thích tình huống, bọn họ bán tín bán nghi; nhưng khi Tả Huyền chỉ trích bọn họ vô giá trị, bọn họ lại hoảng sợ bị bỏ lại, lập tức bước theo.

Có lẽ Smart cảm thấy như vậy rất mất mặt, không thể không tìm cớ: "Tôi nghĩ bọn họ cũng chỉ đang ra vẻ hù dọa chúng ta, nếu thật sự có chuyện như vậy, bọn họ đã sớm sợ tới mức tè ra quần."

Có lẽ áp lực từ kì thi đại học khiến khả năng chịu đựng của cậu học sinh cuối cấp này tốt nhất trong bốn người, hoặc là không có việc gì khiến cậu ta tuyệt vọng hơn chuyện bỏ lỡ thi đại học, bởi vậy rất nhanh đã tiếp nhận hiện thực, thậm chí còn mở miệng: "Vậy anh theo làm gì."

Sắc mặt Smart biến đổi, giơ nắm đấm nói: "Mẹ nó tên ngốc mày đang tìm cái chết phải không! Tao thích đi con đường nào thì đi, mày quản được sao!"

Trước khi nắm đấm vung xuống, cậu nhóc đã chạy đến phía sau Mộc Từ, chỉ còn Smart hai mắt phun lửa không cam lòng mà buông tay.

Hắn nhìn ra Mộc Từ không dễ chọc.

Người phụ nữ vốn đang đứng tại chỗ cố làm bộ làm tịch, chờ người đến dỗ, nhưng thấy mấy người đàn ông thực sự không để ý tới cô, vội vàng kêu lên: "Này! Này —— mấy người có phản đàn ông hay không! Này! Chờ tôi!"

Vừa dứt lời, thanh âm đã mang theo tiếng khóc nức nở, nhưng rất nhang đã tiêu tán, chỉ còn tiếng giày cao gót vang vọng ở bên trong nhà ga xe lửa cũ.

Ngoài ga, một quản gia anh tuấn trẻ tuổi đã sớm đợi bên ngoài, bên cạnh y là một cỗ xe ngựa bốn bánh lớn, so với xe ngựa Mộc Từ từng thấy còn lớn hơn gấp đôi, trang trí loè loẹt, có bốn con ngựa kéo, hình như y còn kiêm chức đánh xe, đang nắm roi.

"Chủ nhân phái tôi tới đón tiếp các vị." Quản gia cầm lấy balo của bọn họ, sau đó nho nhã mở cửa xe "Mời lên xe, nơi này cách phòng trưng bày khá xa."

Mộc Từ và Tả Huyền trao đổi ánh mắt, sau đó hỏi: "Là phòng triển lãm Địa Đàng sao?"

"Còn chỗ nào nữa sao?" Quản gia dùng ánh mắt kì lạ nhìn hắn, giọng điệu không còn khách khí "Chẳng lẽ ngài còn nơi khác muốn đi? Buổi tối chủ nhân sẽ bớt thời giờ tới ăn cơm cùng các vị, bỏ lỡ thật sự rất đáng tiếc."

"Làm phiền ngài." Tả Huyền nhập gia tùy tục, lập tức khom lưng chui vào trong xe tìm chỗ ngồi, thậm chí còn cầm báo lên nhìn "Đừng để ý, chúng tôi không đi nơi khác."

"Trí nhớ tôi không tốt." Mộc Từ nhìn hai dãy nhà cổ trên đường phố chỉ xuất giện ở phim truyền hình nước ngoài, xấu hổ cười "Đây là lần đầu tiên tôi nhận được lời mời, rất vui vẻ, đầu óc hỗn loạn, không có ý khác."

Quản gia nhận được đáp án, cảm thấy đây giống như thực sự là một đặc ân khiến người ta vui vẻ đến thất trí, gật đầu, giọng điệu cũng trở nên ôn hòa khéo léo: "Tôi hoàn toàn có thể hiểu."

Mấy người mới đến hoàn toàn lâm vào trạng thái không biết phải làm sao, đành phải theo sát Thanh Đạo Phu vào xe ngựa, trước khi bước vào, người cầm cặp da nghĩ, đột nhiên nói: "Hôm nay thật mát mẻ."

"Ai nói không phải đâu, cũng may không có trời mưa, nếu không sẽ gặp rắc rối lớn." Có lẽ là đề tài này khiến quản gia thích thú, y rất nhanh đã mỉm cười "Mời lên xe."

Đây là một buổi chiều ẩm ướt và u ám, sương mù dày đặc màu xám xịt lan tràn khắp đường phố, bao phủ dãy nhà hai bên sườn, nhìn không rõ cảnh sắc, nhưng có thể mơ hồ nhận ra bốn phía càng ngày càng hoang vắng.

Con đường vốn êm ả phía trước cũng trở nên lầy lội.

Người phụ nữ rốt cuộc cũng cảm giác được sợ hãi, hoảng sợ khóc nức nở: "Chúng ta đi đâu vậy?"

"Phòng triển lãm Địa Đàng." Mộc Từ không quá thích cô, nhưng vẫn trả lời vấn đề này "Chúng tôi muốn đến đó nghỉ ngơi mười ngày."

Người cầm cặp da văn phòng nói: "Nơi này thoạt nhìn giống như nước Anh giữa thế kỉ 19,20."

"Vì sao lại nói vậy?" Tả Huyền nhìn về phía y.

"Gần đây tôi tình cờ xem lại Sherlook Holmes." Nhân viên văn phòng vội nói "Cảm giác giống nhau về mọi mặt, nhưng tôi cũng không chắc chắn, nếu tiếp theo mọi người phải ở bên nhau nghỉ ngơi mười ngày, tất phải hỗ trợ lẫn nhau, tôi nghĩ ngay cả suy đoán cũng là manh mối."

Tả Huyền nhìn kỹ y, cười như không cười: "Nói không sai, làm quen một chút, tôi tên Tả Huyền."

Người cầm cặp da nhẹ nhàng thở ra: "Tôi tên Dư Đức Minh."

Lúc này Smart bỗng nhiên tiếp lời: "Chúng ta đang ở nước ngoài? Cảm giác thật tốt, dựa vào chúng ta, những người được nhận chín năm giáo dục bắt buộc, so với bọn họ đi trước một, hai trăm năm. Đám ngoại quốc này sẽ bị tàn sát một trận, không chừng còn có thể làm đến chức quý tôc, như công tước bá tư, tốt nhất là nắm được binh quyền, khiến hoàng đế, nữ vương cũng phải nhìn sắc mặt của tôi."

Không ai để ý đến hắn.

Độ ổn định của xe ngựa không thể so với ô tô, lúc đầu có thể chịu đựng được, nhưng sau thời gian dài, tất cả mọi người đều cảm thấy không phải mình đang say xe, mà là say tàu, thân thể như bị sóng biển đánh tới, đầu óc hỗn loạn, bởi vậy đều uể oải dựa vào chỗ ngồi không nói chuyện.

Khi trời sắp tối, một thanh niên gầy gò vẻ mặt hoảng sợ chen vào trong xe, thấy bọn họ như nhìn thấy người thân, sau khi Mộc Từ xác nhận y cũng người mới, chịu đựng cảm giác bực bội do say xe giới thiệu một chút tình huống cho y.

Xe ngựa chạy trong đêm đen, cuối cùng đưa bọn họ đến trước cửa chính của một trang viên cổ kính.

Quản gia đưa tám người tới phòng khách yến hội vô cùng xa hoa đợi chủ nhân. Phòng khách tương đối lớn, có thêt thấy được chủ nhà rất hào phóng, dưới chân là một tấm thảm mềm mại, rẻm cửa màu đỏ thẫm thêu hoa văn kì lạ, ngọn nến và đèn điện đều ở vị trí thích hợp nhất, khiến ánh sáng không đến mức quá chói mắt, cũng không quá tối đến mức không nhìn rõ mọi vật.

Trừ bình hoa và điêu khắc đắt tiền ở ngoài, dễ thấy nhất trong phòng khách là những bức hoạ lớn, chúng đều được bày ở những nơi khác nhau, nhưng không ngoại lệ, tất cả đều khuyết thiếu.

Kỵ sĩ oai hùng thiếu đôi mắt, thiếu nữ trần truồng quấn lụa mỏng bị huỷ miệng, so với nữ thần Venus cụt tay, loại khuyết thiếu này càng kinh khủng hơn.

Nhưng thần thái của những bức chân dung rất sống động, như thể linh hồn họ bị khoá trong tranh, bên kia tấm kính khung ảnh, tấm rèm màu đỏ sậm chiếu rọi bàn ăn lớn, những nhân vật đó như đang cúi đầu quan sát một đám đồ ăn mới mẻ đang tung tăng nhảy nhót.

Vài người mới khe khẽ nói nhỏ, cho đến khi nhìn thấy bóng hình của hoạ gia ở lan can tầng hai.

Tất cả mọi người đều ngừng hô hấp.

Họa sĩ có mái tóc đẹp dài, mặt mày thâm thúy, mang theo phong tình dị vực, màu da khỏe mạnh bóng mượt, đôi tay thon dài mỹ lệ, đôi môi đỏ tương căng mọng như trái cây, tràn ngập dã tính, cũng thành thục ý nhị.

Giờ này khắc này, cô đứng trên lầu hai nhìn xuống bọn họ, dùng một loại ánh mắt cực kỳ tự phụ, thậm chí là tràn ngập nhiệt tình quan sát mọi người chăm chú, liếm đôi môi đỏ tươi, không tiếng động mời gọi.

Cô gái quyến rũ này không đoan trang trầm ổn, cũng không khiến người ta kính sợ hay tôn trọng, sắc đẹp của cô hạ lưu mà rẻ mạt, giống như bụi gai có thể nhìn thấy khắp nơi, sau khi eđược tưới máu, giương nanh múa vuốt sinh trưởng.

Họa sĩ đi xuống, dáng người uyển chuyển không giống người vẽ, càng giống như một vũ nữ đang tìm hoan mua vui, tận tình bày ra tứ chi đẫy đà gợi cảm, khiêu khích dục vọng của đàn ông.

Một loại cảm giác quái dị khủng bố đột nhiên nảy lên trong lòng Mộc Từ, dường như lâu đài to lớn âm u này đang cố biến hắn trở thành củi để sưởi ấm, họa gia đang đốt lên dục vọng cháy bỏng, chuẩn bị nuốt hắn vào bụng.

Bên cạnh, Smart đã thần hồn điên đảo đẩy hắn, vươn tay nghênh đón nữ chủ nhân của trang viên.

Trang viên cổ xưa, cô gái quyến rũ, bức chân dung ma quái, điềm báo của sự kinh hoàng.

Mọi người cùng ngồi xuống với nữ chủ nhân.

Mộc Từ nghĩ: Như vậy đã đủ những yếu tố cần có của một cuốn tiểu thuyết sắc tình khủng bố hạng ba.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro