Trạm thứ hai: Phòng triển lãm Địa Đàng (19)
Đếm ngược: 03 ngày 16 giờ 00 phân 00 giây.
Lúc hắn rời giường, Tả Huyền đã không còn trong phòng.
Thẳng đến khi người hầu đưa bữa sáng gõ cửa bước vào, Tả Huyền bị nhốt bên ngoài mang theo Dư Đức Minh và cậu học sinh cùng tiến vào, Mộc Từ không ngờ y sẽ dẫn hai người mới này đến, yên lặng cúi đầu khuấy cháo sữa.
Dư Đức Minh chia nửa cái bánh mì của mình cho Tả Huyền, cậu học sinh cũng chia nửa ly sữa cho y, hai người đánh giá phòng Mộc Từ, xúc động nói: "Chỗ này thật yên tĩnh."
Có lẽ Tả Huyền đã nói chuyện bức hoạ được mang đi bảo dưỡng trên đường, không ai hỏi thêm gì nhiều, Mộc Từ hỏi: "Đức Minh, cậu hẳn là ngày thứ ba rồi? Có cảm thấy không đúng chỗ nào không?"
"Không có, vẫn giống như trước, không có dấu hiệu gia tăng, thật ra tôi đã bắt đầu quen rồi." Dư Đức Minh cười khổ một tiếng "Giống anh nói, tốt xấu gì chúng cũng không đi xuống, còn chưa đủ nữa sao."
Khi con người có đường lui, họ thường có thể duy trì suy nghĩ và lí trí, đêm qua Dư Đức Minh và cậu học sinh thức đến nửa đêm, giấu mình dưới lớp chăn bông, sợ người trong bức họa sẽ đi xuống.
Không ngờ một đêm bình an, những âm thanh và ánh mắt của bức họa có vẻ nhỏ bé không đáng kể.
Mộc Từ uống miếng cháo: "Có chuyện tốt như vậy."
"Đúng vậy." Tả Huyền thở dài, bóc quả trứng luộc cho hắn, sau đó nhét lòng trắng trứng vào miệng mình, để lòng đỏ trứng vào bát, phồng má nói "Ăn trứng, dinh dưỡng."
Mộc Từ: "......"
Cậu cúi đầu nhìn muỗng trong tay mình, lần đầu tiên trong đầu cảm thấy thứ này cũng rất thích hợp làm vũ khí giết người.
Sau khi ăn cơm sáng, Mộc Từ và mọi người thảo luận tình huống của Tả Huyền, nhưng trước sau vẫn không thảo luận được thứ gì, nghĩ tới nghĩ lui, manh mối duy nhất cũng chỉ có họa sĩ, vì thế chờ tới chính ngọ.
Người mẫu hôm nay chỉ có thể là Thanh Đạo Phu.
Khi họa gia chuẩn bị mở miệng, Tả Huyền vốn nên đợi trong phòng chờ cơm trưa đột nhiên bước vào, vẻ mặt của Lâm Na và Smart đều kinh ngạc, thậm chí quay đầu hỏi người bên cạnh: "Mấy ngày rồi, còn xuất hiện nhân vật mới?"
Tả Huyền lập tức tới trước mặt hoạ gia.
Dường như hoạ gia trong nháy mắt bị Tả Huyền mê hoặc, cô nhìn chăm chú khuôn mặt người đàn ông trước mặt, thần sắc say mê, nỉ non: "Vì sao tôi chưa hoàn thành cậu."
Cô dùng thần thái gần như si mê nhìn, nhưng không giống nhìn một người, càng giống như nhìn một bức hoạ mới hoàn thành phân nửa.
Sắc mặt Mộc Từ biến đổi, vừa đứng dậy, đã bị Thanh Đạo Phu ngăn lại.
"Bởi vì ngài chưa nhìn thấy vẻ đẹp của cái chết." Tả Huyền điềm đạm đáp "Phu nhân, ngài chỉ đang thể hiện lòng thương hại, lưu lại kỷ niệm cho nhân thế vì người đã khuất mà thôi. Ngài muốn tìm kiếm vẻ đẹp mỹ lệ không bị thế tục quấy nhiễu, lại suốt ngày đặt bút trên người đang sống, làm sao có thể đạt được? Người thực sự rời xa thế tục chỉ có người đã khuất, thế giới của họ yên bình, không bị bất kì cảm xúc và tình cảm nào quấy rầy."
Họa sĩ vẫn si cuồng nhìn y: "Cậu nói rất đúng, nhưng tôi nên đi đâu để tìm một thi thể? Tôi không phải đao phủ giết người, cũng không muốn đến những nơi đó tìm loại người hạ đẳng vẽ, bức họa thần bí, hắn có thể giải đáp cho tôi không?"
Tả Huyền nhẹ nhàng nói: "Thật ra ngài đã sớm mời một người chết."
Trong cuộc đối thoại này, không phải không có ai muốn chen vào, chỉ là họa gia hoàn toàn bị Tả Huyền mê hoặc, căn bản không nghe được bất kì âm thanh nào khác, Tả Huyền dẫn hoạ gia về hướng hoa viên, đến trước mộ Ân Hoà, trừ Thanh Đạo Phu không có hứng thú, tất cả mọi người đều đi theo.
Quản gia không chút lưu tình dẫn người đến đào mộ Ân Hoà, thi thể chưa bắt đầu hư thối, y nằm trong chăn, vẫn duy trì diện mạo như cũ.
Mộc Từ ngăn cậu học sinh đang kích động, không nhịn được nắm chặt nắm tay, hắn chắc chắn nếu lát nữa Tả Huyền không có lời giải thích thỏa đáng, y nhất định sẽ bị đánh lần hai.
Họa sĩ có vẻ rất vui mừng, mang theo cái xác rời đi, để lại đám đông vẫn đang chưa hiểu gì.
Smart trợn tròn mắt, không kìm được nói: "Tình huống gì đây?"
"Tiểu thư Lâm Na." Tả Huyền thay đổi vẻ lười biếng trước đây, tròng mắt màu nhạt sắc bén khiến người ta không dám nhìn gần, y nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng dừng trên mặt Lâm Na "Đã lâu không gặp."
Lâm Na lập tức thay đổi sắc mặt, thu hồi cây quạt che mặt, đoan trang cẩn thận đánh giá người đàn ông trắng như tuyết trắng trước mặt, một lúc lâu sau mới thất thanh nói: "Anh...... Anh là Tả Huyền!"
"Nhìn thấy tôi rất kinh ngạc sao?" Tả Huyền làm bộ làm tịch "Không ngờ tôi còn sống rời khỏi gác mái? Lúc này sợ hãi đã quá muộn rồi."
Giọng nói của Lâm Na đột nhiên cao lên, như vừa nghe thấy gì đó rất buồn cười: "Sợ hãi? Vì sao tôi phải sợ? Tôi chỉ mời anh cùng đến gác mái, anh không bảo vệ tôi thì thôi, còn trông cậy một người phụ nữ như tôi bảo vệ một người đàn ông hay sao? Không có bản lĩnh còn muốn ăn vạ, thật đáng chê cười!"
Tả Huyền xúc động vỗ tay, lắc đầu: "Lợi hại, lợi hại! Nếu cô có tài ăn nói như vậy, ngày đầu tiên cũng không đến mức khiến người ta ngại như vậy, giết người còn chưa đủ sao tiểu thư Lâm Na."
"Không hiểu anh đang nói gì." Lâm Na đóng quạt, gõ vào lòng bàn tay, ánh mắt chuyển lên người những người khác "Đúng vậy, tôi thực sự mời y cùng đi gác mái vì tò mò, nhưng sau đó vì sợ hãi nên bỏ chạy, y biến thành như vậy không liên quan đến tôi, nếu y thật sự không muốn đi, tôi cũng không thể kéo y đi."
Có lẽ cậu học sinh cảm thấy những lời này có lí, do dự nói: "Nhưng...... Vì sao cô muốn cùng anh Tả đến gác mái?"
"Tôi tò mò, muốn tìm manh mối, cũng không thể cứ ngồi chờ chết." Lâm Na thấy y buông lỏng, nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng: "Hơn nữa dù nói thế nào, mọi người đều là người! Nhưng thứ này, y thật sự là Tả Huyền sao?"
Lâm Na cười nhạo một tiếng, vô cùng cường thế: "Tả Huyền mất tích hơn một ngày, ai dám đảm bảo đây là Tả Huyền, nói không chừng là họa sĩ phái tới thì sao? Các người không nghe thấy sao? Họa sĩ tự mình nói, tại sao tôi chưa hoàn thành hắn, không chừng đây chính là nanh vuốt của trang viên biến thành, tới đây chia rẽ chúng ta."
Dư Đức Minh và cậu học sinh lập tức mê mang, nhìn Lâm Na, lại nhìn Tả Huyền, lập trường không vững.
Tả Huyền chăm chú theo dõi cô biểu diễn, Mộc Từ nghiêm túc nói: "Anh không muốn nói thêm chút gì sao?"
"Khó trách người ta nói bôi đen mạnh mười lần, tẩy trắng yếu ba phần!" Tả Huyền nhìn bầu trời, cảm khái "Không ngờ lúc sinh thời có thể nhìn thấy vẻ đẹp của đoá bạch liên."
Lâm Na lạnh lùng nhìn y: "Có bản lĩnh thì phản bác."
Trận tranh chấp này cuối cùng lấy sự thắng lợi của Lâm Na làm điểm dừng, Smart nhìn trò hay một hồi, cười quái dị, rất nhanh đã rời đi.
Tả Huyền không phản kích thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người, khiến người ta không khỏi hoài nghi có phải y chột dạ hay không, mà y chỉ vui sướng nói: "Được rồi, kết thúc điều tra, chúng ta về phòng thương lượng manh mối mới."
Mộc Từ khó hiểu, nghi hoặc dò hỏi: "Anh đang nói gì, kết thúc điều tra? Thương lượng manh mối mới? Anh làm gì khiến Ân Hoà sau khi chết không được an yên?"
"Đi thôi." Tả Huyền mỉm cười "Thanh Đạo Phu sẽ cho chúng ta đáp án."
Dư Đức Minh và hắn học sinh theo bản năng nhìn về phía Mộc Từ, Mộc Từ trầm tư một lát: "Nếu thật sự có chuyện gì ngoài ý muốn, tôi tin Thanh Đạo Phu sẽ động thủ."
Cậu học sinh suy nghĩ một chút, nói với Tả Huyền: "Nếu Lâm Na sai, vì sao anh không phản kích?"
Tả Huyền không để ý đến y, đi về phía trang viên, Mộc Từ đuổi theo.
"Thế nào, cậu không nghi ngờ tôi sao?" Tả Huyền trông rất bình tĩnh.
Mộc Từ không nghĩ ra vì sao Tả Huyền không phản kích, thái độ rất lãnh đạm: "Coi như tôi không muốn tin mình thật sự ngủ với bức họa cả đêm đi, cho nên đứng về phía anh."
Hai người còn lại hai mặt nhìn nhau, vẫn đuổi theo.
Khi đi vào phòng Thanh Đạo Phu, y đang đứng bên cửa sổ, thấy người tiến vào, y chỉ chiếc điện thoại trên bàn: "Album."
Mọi người không hiểu ra sao, cậu học sinh nghé con không sợ cọp, sờ điện thoại mở album, y bỗng nhiên hét lên ném điện thoại ra ngoài, cả người chạy về sau lưng Mộc Từ.
Mộc Từ ôm lấy y, hỏi: "Làm sao vậy?"
Cậu học sinh dựa vào lòng ngực hắn, run bần bật, thanh âm thê thảm: "Chết...... Người chết...... rất nhiều...... rất nhiều người chết!"
Dư Đức Minh lập tức thay đổi sắc mặt, tuy y chưa nhìn, nhưng cũng không có lòng hiếu kỳ dư thừa nào, cố gắng trấn định nói: "Các anh...... Các anh xem đi, nói cho tôi biết nội dung là được rồi, tôi tin tưởng của các hắn."
Tả Huyền nhặt điện thoại, trên màn hình là một đống máu thịt lẫn lộn, có thể mơ hồ nhìn ra hình dáng bồn tắm, nhưng lúc này đã bị máu tẩm thành màu đỏ.
Trong bồn tắm có rất nhiều thi thể không đầy đủ, đã sắp tràn ra tới nơi, cái xác bị phá hư nghiêm trọng, đặc biệt là mặt, rõ ràng có ý trút giận. Ngoài ra có thể nhìn thấy nội tạng và phần còn lại của tay chân bị cụt nằm rải rác trên mặt đất phòng tắm, e rằng số xác chết thực sự còn nhiều hơn chỗ nãy.
Nhiều thi thể như vậy, không khó để tưởng tượng máu trong phòng sẽ nồng đậm tới mức nào.
Tố chất tâm lí của Thanh Đạo Phu rất mạnh, y không chỉ chụp một tấm, thậm chí còn lật tung cái xác, tìm thấy một cỗ thi thể tương đối hoàn chỉnh để chụp lại.
Là họa sĩ, là vô số họa sĩ.
Giọng nói của Dư Đức Minh tốt hơn một chút, y đỡ cậu học sinh, sắc mặt có chút trắng bệch: "Tại...... tại sao lại nhiều hoạ sĩ đến vậy, hơn nữa nếu đã chết, thứ chúng ta nhìn thấy mỗi ngày là cái gì?"
"Những ảnh này chụp ở đâu?" Mộc Từ truy vấn.
Không đợi Thanh Đạo Phu trả lời, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang lớn.
Ầm ——
Nghe động tĩnh, hình như là Lâm Na đá cửa phòng mình, đi lại trên hành lang, lo lắng hét lên, những vật sắc nhọn xẹt qua vách tường, tạo ra âm thanh chói tai, giọng nói mang theo thô bạo và hung ác: "Là ai! Là ai! Là ai xông vào phòng tôi!"
Cô bắt đầu gõ cửa phòng từng người, Dư Đức Minh và cậu học sinh sợ tới mức ôm chặt nhau.
Cuối cùng Mộc Từ cũng biết sự dụ dỗ của họa sĩ dừng ở phòng nào, cũng biết Thanh Đạo Phu đến phòng ai chụp ảnh.
Ngoài cửa rất nhanh truyền đến tiếng tranh chấp của Lâm Na và Smart, Smart không nhịn được tức giận mắng: "Con mụ điên! Lúc ấy mọi người đều ở dưới lầu, đối mặt với mày, mày mắt mù mới tìm tới tao!"
Những lời này dường như đã cho Lâm Na linh cảm, cô lập tức vọt tới phòng Thanh Đạo Phu điên cuồng phá cửa, phẫn nộ gào thét: "Có phải là mày! Có phải là mày!"
Thanh Đạo Phu lập tức kéo cửa, thân thủ hắn nhanh nhẹn, trước khi mọi người thấy rõ, hắn đã đoạt được đao nhọn, một chân đá văng Lâm Na vào cánh cửa đối diện, cửa phòng phát ra một tiếng "Kẽo kẹt", mọi người chỉ có thể vui mừng vì Ân Hoà không còn ở nơi đó.
"Là tôi." Thanh Đạo Phu lạnh băng nói "Thế nào?"
Dù sao thân thể cũng chỉ là phàm thai, dù sự điên cuồng cho Lâm Na động lực, nhưng nó không giúp cô có thân thể cường kiện, Lâm Na ngã trên mặt đất nôn ra máu.
Tả Huyền đi qua, nhìn Lâm Na không dậy nổi, cười tủm tỉm nói: "Phản bác như vậy, đủ mạnh chưa?"
Những lời này khiến Dư Đức Minh và cậu học sinh vô cùng xấu hổ.
Lâm Na oán độc nhìn y, muốn giãy giụa bò dậy, đám người quản gia lập tức xuất hiện khuyên can, mang Lâm Na đi trị liệu.
Thanh Đạo Phu nhìn động tác của bọn họ, đột nhiên nhíu mày, nhanh chóng nhìn về phía Tả Huyền: "Cậu đoán trúng rồi, tôi thật sự nên cân nhắc có nên giết cậu không, so với cô ta, cậu càng nguy hiểm hơn."
"Ai ——" Tả Huyền không nhìn thẳng, vẻ mặt đau đớn kịch liệt "Phàm nhân ghen ghét, tôi hiểu mà."
Lúc này Mộc Từ đã hoàn toàn hiểu, buổi sáng Tả Huyền tìm hai người khác tới phòng, trên thực tế là để che đậy việc y đi tìm Thanh Đạo Phu nhờ giúp đỡ.
Người có tư duy manh khu, khi Tả Huyền đưa Dư Đức Minh và cậu học sinh tới, Mộc Từ theo bản năng cho rằng y chỉ ra cửa làm việc này.
Thanh Đạo Phu thường ngày là thần long thấy đầu không thấy đuôi, chỉ có hắn mất tích mới không làm người ta chú ý. Sau đó Tả Huyền nửa chừng tiến vào, hấp dẫn lòng hiếu kì của mọi người, mang theo mọi người đến mộ Ân Hoà, lại tranh cãi với Lâm Na, là để Thanh Đạo Phu tranh thủ thời gian vào phòng Lâm Na điều tra.
Lúc ấy không phải y đang nhìn trời, mà là nhìn chỉ thị của Thanh Đạo Phu trên cửa sổ, cho nên mới nói kết thúc điều tra.
"Vì sao không nói trước với tôi?" Mộc Từ bị loại khỏi kế hoạch, trong lòng đương nhiên hụt hẫng, cười khổ nói "Nếu anh cảm thấy tôi không đáng tin, tùy tiện tìm cớ nói dối là được, cần gì phải làm nhiều sương mù như vậy."
Cậu vốn dĩ nên nghĩ, Tả Huyền sao có thể chủ động quan tâm an nguy của Dư Đức Minh và cậu học sinh.
Tả Huyền sờ cằm, thản nhiên nói: "Thứ nhất, Lâm Na rất để ý cậu, nếu cho cậu biết, không chừng sẽ lòi đuôi; thứ hai, tôi không muốn lừa cậu, là cậu không hỏi."
Mộc Từ: "......"
Hắn gần như bật cười.
Mộc Từ: "...... Vậy Thanh Đạo Phu nói anh lại đoán trúng, là có ý gì?"
Tả Huyền chỉ cậu học sinh: "Hôm qua cậu ta phản kháng, vẫn bình an không có chuyện gì trở lại, cho thấy việc vẽ tranh này chưa kết thúc, mọi người vẫn sẽ giữ được hình người, trang viên sẽ tiếp tục phục vụ chúng ta. Cho dù người hầu càng ngày càng lười biếng, nhưng họ vẫn sẽ làm việc, quản gia cũng sẽ ngăn cản chúng ta tàn sát lẫn nhau. Mà hiện tại, người mẫu chỉ còn lại Thanh Đạo Phu."
Mộc Từ lẩm bẩm: "Cho nên anh mới để họa sĩ vẽ Ân Hoà."
Nhất tiễn song điêu, trúng cả họa sĩ và Lâm Na.
"Không sai, có lẽ tôi có thể kéo dài thời gian ngày mai." Tả Huyền nói "Nói không chừng hoạ sĩ thật sự có thể hoàn thành tôi lần nữa, để tôi lên xe, Thanh Đạo Phu có thể kéo dài tới ngày thứ chín, sau đó...... phải xem số mệnh của chúng ta."
Mộc Từ khiếp sợ nhìn Tả Huyền.
Hiện tại cậu muốn biết, người này rốt cuộc lớn lên thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro