Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trạm thứ hai: Phòng triển lãm Địa Đàng (18)

Ngoài dự đoán, cậu học sinh bình an vô sự trở lại.

Dù bản thân cậu cũng có chút mơ hồ, nhưng nói thế nào, đây thực sự là một chuyện tốt. Bữa tối, khi Mộc Từ hỏi họa sĩ có thể mang chút về phòng hay không, đối phương lập tức sai người hầu chuẩn bị một phần cơm mới.

Dựa theo phỏng đoán của Tả Huyền, ăn uống quá độ khác những thứ khác, thuộc về sự thay đổi về chất do sự thay đổi về lượng gây ra, những đồ ăn này tận lực ăn ít, không phải hoàn toàn không thấy ăn. Vì thế, suốt mấy ngày nay ai nấy cũng gặm bánh mì để bổ sung thể lực, thật sự không chịu nổi mới ăn mấy miếng thịt, giống như một nhóm nữ sinh đang muốn giảm cân.

Thời gian ăn cơm vốn nên vui vẻ không nghi ngờ đã biến thành một loại tra tấn.

Càng đáng sợ hơn là bạn nhìn thấy nhưng không thể ăn, tất cả dựa vào lực khống chế của từng cá nhân, nếu không phải bốn người cắn răng nhắc nhở nhau, rất khó có thể nói bọn họ có mất kiểm soát trong bữa ăn nào không.

Mộc Từ nhìn chằm chằm giỏ đồ ăn thịnh soạn trước mắt, tự hỏi có nên xin Tả Huyền một cái đùi gà hay không.

Tả Huyền đương nhiên sẽ không keo kiệt với vị ân nhân cứu mạng mình như vậy, y trực tiếp để lại hai cái đùi gà cho Mộc Từ, tối nay Dư Đức Minh và cậu học sinh chưa tới, không biết là sợ hãi người phai màu, hay không muốn mang đến phiền toái cho Mộc Từ.

Khi Mộc Từ cho rằng tối nay sẽ trôi qua như vậy, một vị khách bất ngờ ghé thăm.

Là Thanh Đạo Phu.

Thanh Đạo Phu thoạt nhìn còn chưa muốn ngủ, hắn mặc áo khoác, cổ áo dựng lên chắn gió, nhìn qua như thám tử thần bí trong tiểu thuyết.

Lúc mở cửa, Mộc Từ không khỏi sững sờ tại chỗ.

Thanh Đạo Phu trấn định tự nhiên nói: "Không mời tôi vào sao?"

Mộc Từ nghiêng thân, để Thanh Đạo Phu đi vào, trong phòng đang đốt lửa, rất ấm áp, Thanh Đạo Phu cũng không sốt ruột nói lý do đến, không nhanh không chậm cởi áo khoác treo trên giá áo, hỏi: "Phòng của cậu không có tủ sao?"

"Thật ta tôi vừa bảo người hầu đưa tới." Mộc Từ nói "Tôi không mang nhiều quần áo."

Lò sưởi đã hết củi vài ngày, Mộc Từ dần dần quen với nhiệt độ thấp trong trang viên, vẫn luôn không yêu cầu, nếu không phải Tả Huyền trắng đến dọa người, nhìn qua như người tuyết, phỏng chừng hắn còn không nhớ đốt lò sưởi.

Thanh Đạo Phu gật đầu, chậm rãi cởi bỏ găng tay đen, không biết bởi vì khí chất hay thói quen, hắn nhìn qua có vẻ ưu nhã và nguy hiểm của kẻ săn mồi đỉnh cấp, khiến người ta không nhịn được có chút sợ hãi.

Hắn ngồi xuống, không chạm vào bất cứ thứ gì, chỉ nhìn Tả Huyền chăm chú, nhẹ nhàng tuyên án tử: "Cậu không thể lên xe."

"Có ý gì?" Mộc Từ quay đầu nhìn về phía Tả Huyền, đối phương chỉ cúi mặt, không nói gì, như đang cam chịu.

Trái tim Mộc Từ đột nhiên nhảy một cái, hô hấp loạn nhịp.

Tả Huyền rất sợ lạnh, lúc trước vẫn luôn rúc trong ổ chăn, cợt nhả nói giúp hắn làm ấm giường, lúc này lại chui khỏi ổ chăn, ngồi ở đuôi giường, trắng đến mức có chút đáng sợ, mái tóc màu trắng buông xuống, đôi mắt màu nâu đậm giờ phút này biến thành màu xám nhạt nhẽo, giống như một tác phẩm nghệ thuật tạc từ pha lê: "Nghĩa là, tôi đã bị trang viên đồng hóa. Lúc ở thôn Phúc Thọ, không phải tôi đã nói với cậu rồi sao?"

"Đã nói với tôi......" Mộc Từ lặp lại một lần.

"Nếu quyết định rời khỏi nơi được chỉ định sẽ mất tư cách lên xe, lần này các cậu có thể ngồi xe ngựa ra ngoài mua sắm, là bởi vì NPC nói rõ có thể rời đi." Thanh Đạo Phu lạnh lùng nói: "Tả Huyền đã tiến vào cái chết, chỉ là bị cậu mạnh mẽ kéo lại, nhưng y không khôi phục, hơn nữa buổi tối không tới ăn cơm, họa sĩ không có phản ứng gì, cho thấy y đã bị trục xuất khỏi phòng triển lãm Địa Đàng."

Mộc Từ chỉ cảm thấy đại não "Ong" một tiếng, nhất thời trong óc lộn xộn, không nói nên lời.

Qua hồi lâu, Mộc Từ run rẩy nói với Tả Huyền: "Những gì anh nói không phải sự thật đúng không! Vì sao anh không phủ nhận?"

"Hắn nói rất đúng, tôi đoán kết cục của mình cũng không khác như vậy lắm." Tả Huyền lại cười rộ lên, lần này nụ cười mang theo chút u buồn, ánh mắt thậm chí còn có chút trìu mến "Chuyện này tôi cũng đã nói với hắn, tình cảm của con người, có lẽ có thể kết thúc trong khoảnh khắc."

Mộc Từ cảm thấy mũi đau xót, tuyệt vọng nhìn Tả Huyền: "Tôi cứu anh ra, không phải vì kết cục như vậy."

Thanh Đạo Phu nhìn hai người bọn họ, bỗng nhiên đứng dậy mặc áo khoác.

Tả Huyền gọi lại y: "Không nghe đáp án của tôi sao?"

"Còn cần sao?" Thanh Đạo Phu quay đầu nhìn y một cái "Tôi đã biết đáp án của cậu, nếu cậu...... thật sự không có cách lên xe, tôi sẽ trồng hoa cho cậu."

Tả Huyền thở dài: "Nếu không phải đang nói về cái chết của mình, tôi sẽ rất cảm động."

Thanh Đạo Phu rời khỏi.

Mộc Từ lâm vào cảm xúc của mình, không nói lời nào, Tả Huyền đắp chăn, an tĩnh chờ hắn hồi phục tinh thần.

Từ lần đầu tiên gặp mặt, Tả Huyền đã biết bọn họ không giống nhau.

Mộc Từ là một người ngoài lạnh trong nóng, khác với vẻ bề ngoài, hắn là người bao dung và am hiểu giao tiếp, có lòng đồng cảm với kẻ yếu, người như vậy, dù ngã giữa đường, cũng sẽ không oán hận bất kì kẻ nào.

Hoàn toàn khác y.

Tả Huyền rất rõ ràng, y không phải một kẻ cặn bã, cũng chẳng phải là người tốt gì.

Cái chết có thể mang đi rất nhiều thứ, trong nháy mắt, tôn nghiêm và tự do bị cướp đoạt, để lấy lại hai thứ này, những mặt xấu xa và vặn vẹo của một người sẽ không kiêng nể gì hiện ra, cố gắng sống dù chỉ là một giây, y đương nhiên cũng không ngoại lệ. Vì sống sót, y cũng từng hy sinh một ít người vô tội, từ bỏ một ít cái gọi là trói buộc.

Xe lửa chuẩn bị chu đáo mọi thứ, tùy ý để người chọn lựa, có thể thỏa mãn mọi thứ không thể thành thực trong thực tế, nhưng buồn cười nhất là, con người được hưởng dụng tất cả phục vụ trên tàu lại là thứ hàng hóa không đáng tiền nhất.

Chuyến tàu bất tận, cơn ác mộng không có điểm dừng, mang đến sự tàn khốc và nỗi tuyệt vọng nhất.

Tả Huyền biết thời gian của mình đã đến.

"Hắn ở đây, chỉ là muốn nói chuyện này sao?"

Qua hơn mười phút, Mộc Từ mới bình tĩnh lại, miễn cưỡng tiếp thu sự thật, ngược lại hỏi ý đồ đến của Thanh Đạo Phu.

Tả Huyền hứng thú nâng chân nhìn hắn, đôi tay đặt trên đầu gối: "Tôi còn tưởng cậu sẽ rất tức giận, xông lên đánh một trận."

"Đừng nói giỡn!" Mộc Từ nghiêm túc nói "Tôi đang nghiêm túc nói chuyện với anh, Thanh Đạo Phu rốt cuộc tới làm gì, cũng không thể không có việc gì tới cười anh sắp chết."

"Cậu cảm thấy người như tôi có não vậy sao." Tả Huyền chỉ đầu mình, nhìn qua có chút bất cần đời "Nếu tôi không sống nổi nữa, có phải sẽ kéo các cậu cùng chết?"

Mộc Từ lắc đầu: "Anh không phải loại người này."

"Cậu hiểu tôi bao nhiêu, đến Thanh Đạo Phu cũng không dám hoàn toàn tin tưởng tôi." Ánh mắt Tả Huyền đột nhiên lạnh băng "Cậu và tôi quen biết có hai trạm, trừ nó ra không hề giao thiệp, tôi có thể coi thường tính mạng những người khác, cũng có thể coi thường tính mạng của các cậu, nếu tôi muốn lừa cậu, chỉ sợ cậu một chút cũng không phát hiện được. Cậu để tay lên ngực tự hỏi, tín nhiệm của cậu với tôi có đưa được kết luận gì không?"

Mộc Từ trầm mặc một lát, có chút mất mát gật đầu: "Thực sự không có, chỉ là...... Một bên tình nguyện tín nhiệm anh."

"Cũng không có gì lạ." Tả Huyền cười khẽ, châm chọc ra tiếng "Dù sao người chết cũng chẳng phải cậu."

Lần này Mộc Từ không nói gì, lẳng lặng nhìn Tả Huyền.

Không sai, hắn chỉ vì sự thông minh và tài trí của Tả Huyền mac tín nhiệm đối phương, từ lúc quen biết, người đàn ông này đã bộc lộ tính cách không ổn định, diễn xuất giỏi thích bám người, thường điên điên khùng khùng, những lời này nghe chói tai, nhưng có lẽ vốn dĩ chính là như vậy.

Trong nháy mắt, Mộc Từ thậm chí nghĩ tới: Nếu anh thật sự nghĩ như vậy, tại sao lại nói ra?

Nhưng nói không chừng, Tả Huyền chính là muốn hắn nhìn thấy dáng vẻ tự cho là đúng của mình, những gì y nói rõ ràng là nói thật, lại bị coi như mỉa mai.

Cái gì sẽ dễ dàng khiến người ta thay đổi tính cách hơn cái chết.

Tại đây, dưới tình huống nguy cơ tứ phía, dù Tả Huyền toàn lực phối hợp, bọn họ cũng không nhất định có thể sống sót, càng đừng nói đối phương rất có thể đang muốn mạng của bọn họ.

Có lẽ thứ Mộc Từ cứu không phải một người giúp đỡ, mà là một Tử Thần mới đúng.

Tại sao không tức giận được?

Tả Huyền biết lời này của mình có bao nhiêu thiếu đánh, tại thời khắc này, thứ không cần nhất là sự kích thích, nhưng y không nhịn được, trước khi mọi chuyện bị phơi bày, y có thể giải quyết nó dễ dàng, nhưng Thanh Đạo Phu đến, đánh vỡ lớp da cuối cùng của y, lộ ra cái tôi hèn mọn.

Y cũng không thản nhiên như vậy, giống trước kia, y vẫn sợ hãi cái chết, bởi vậy khát vọng một cơn mưa dữ dội làm tê liệt bản thân trong cơn đau dữ dội và triền miên này.

Tả Huyền vô thức nghiêng mặt, y không muốn nhìn thấy vẻ mặt Mộc Từ lúc này, nó sẽ khiến y cảm thấy mình thật xấu xí, so với dĩ vãng, so với quá khứ, so với mọi lúc đều xấu xí hơn.

Qua một hồi lâu, Mộc Từ mới hỏi nói: "Thanh Đạo Phu vừa tới giết anh sao?"

"A, đúng vậy." Tả Huyền rất nhanh đã phản ứng lại, ngả ngớn nói "Cậu đoán thật chuẩn, y thích giải quyết nhân tố không ổn định, mà nó vừa lúc là tôi."

Mộc Từ nói ra sự thật: "Nhưng hắn không giết anh, ngược lại đi rồi."

Tả Huyền biết không thể chọc tức đối phương, dứt khoát khôi phục lại dáng vẻ lúc trước, dùng ngón tay hủy diệt những giọt nước mắt không tồn tại: "Có lẽ là chút tín nhiệm cuối cùng hắn dành cho tôi với tư cách một người bạn."

Không phải.

Tuy Mộc Từ chưa ở chung với người đàn ông đó lâu, nhưng nếu Thanh Đạo Phu thật sự tín nhiệm Tả Huyền, sẽ không cố ý đến đây một chuyến, chẳng khác nào cởi quần đánh rắm —— làm điều thừa, nhất định là vừa rồi lúc hai người họ đánh đố, Thanh Đạo Phu chú ý tới chi tiết nào đó hắn không chú ý, xác định Tả Huyền sẽ không làm chuyện như vậy mới rời đi.

Nói cách khác, Tả Huyền chỉ đơn thuần đe dọa hắn.

Vừa dứt lời, Mộc Từ bỗng nhiên cho y một quyền, cú đánh rất mạnh, khiến khuôn mặt trắng như tuyết của Tả Huyền nổi lên vết bầm, y choáng váng ngã xuống ghế, suýt nữa đập vào tay vịn.

So với ý định khiêu khích vừa rồi, lần này Tả Huyền thật sự đã thả lỏng cảnh giác, hoàn toàn không hề chuẩn bị tâm lý, không ngờ Mộc Từ nói trở mặt là trở mặt, cảm giác nóng rát đau đớn từ xương gò má truyền đến, trước mắt đen nhánh một mảnh, y suýt nữa cho rằng mình đang đi gặp Diêm La Vương.

"Cậu làm gì?!" Tả Huyền nhe răng trợn mắt ôm mặt.

Mộc Từ hoàn toàn không lưu tình, chính mình cũng đau không nhẹ, hắn dùng sức lắc tay, thuận miệng bậy bạ: "Không có gì, tôi chỉ đột nhiên muốn thử xem, lực có tác dụng lẫn nhau hay không."

Tả Huyền: "......"

Tả Huyền tự biết đuối lí, không tiếp tục đề tài này, hai người an tĩnh rửa mặt, sau đó nằm lên chiếc giường lớn sớm đã lạnh băng.

Rèm cửa dày, trong phòng đen như mực, duỗi tay không thấy năm ngón, tuy Tả Huyền trắng, nhưng cũng không phải phát sáng, bóng tối là nỗi sợ hãi nguyên thuỷ nhất của con người, hai người đều nhắm mắt, kỳ vọng mau chóng đi vào giấc ngủ.

Trong yên tĩnh, Tả Huyền bỗng nhiên nói: "Cậu biết không? Ở phương tây, hầu kết của đàn ông được gọi là quả táo Adam."

Qua hồi lâu, một đầu khác truyền đến tiếng nói: "Hầu kết to bằng quả táo? Phải gọi là khối u."

Tả Huyền không nhịn được cười ra tiếng, y chậm rãi giải thích: "Không phải toàn bộ quả táo, trong truyền thuyết, lúc Adam nuốt trái cấm, Jehovah đột nhiên xuất hiện, khiến Adam hoảng sợ, một phần thịt quả mắc trong cổ họng, cũng là hầu kết hiện tại."

Lần này Mộc Từ dứt khoát đáp hai chữ: "Ngủ."

Tả Huyền biết bọn họ đã xem như hòa hảo, vì thế an tĩnh nhắm mắt lại, rơi vào mộng đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro