Trạm thứ hai: Phòng triển lãm Địa Đàng (17)
Lúc đầu Mộc Từ thực sự nghĩ rằng Tả Huyền đang nói đùa.
Mãi đến khi đối phương rung chuông mà không có người hầu nào đến, Mộc Từ mới ý thức được câu nói đó có hai nghĩa.
Tả Huyền không chỉ nói quả táo, còn bao gồm chính y.
Mộc Từ vô thức cầm lấy giá nến gần lò sưởi, lưu loát bỏ ngọn nến, dùng gai nhọn nhắm vào người bạch tạng có ngoại hình như Tả Huyền, chậm rãi lui đến cửa, cảnh giác nói: "Anh rốt cuộc là thứ gì?"
Nếu sự đe doạ cái chết mang tới là thứ dơ bẩn, vậy hiện tại giải quyết nó cũng chưa quá muộn.
Hắn không dám giết người, nhưng Thanh Đạo Phu nhất định sẽ vui lòng làm điều đó.
"Thả lỏng, thả lỏng." Tả Huyền lập tức giơ tay, quả táo được đặt ở chỗ cao, vẻ mặt y vô tội, lông mi màu trắng hơi run lên, so với trước kia càng khiến người ta tâm phiền ý loạn, như phát hỏa thiêu thân "Tôi chỉ chuyển chức mà thôi, không phải đổi áo choàng, nhiều nhất chính là từ gọi người mẫu Tả Huyền thành quả táo Tả Huyền."
Mộc Từ lao lực lý giải lời y, chậm rãi buông tay, hỏi: "Đơn giản mà nói, anh vẫn là Tả Huyền, đúng không."
Tả Huyền búng tay khen ngợi: "Không sai."
"Vậy được rồi, tôi không quản anh là thứ gì." Mộc Từ nhẹ nhàng thở ra, đặt giá cắm nến về lại chỗ, đi tới ngồi bên cạnh Tả Huyền, nghiêm túc nói "Những thứ khác có thể đợi lát nữa nói, hiện tại tôi có một chuyện phiền toái muốn anh giải quyết."
Tả Huyền tiếc nuối nói: "Chẳng lẽ sinh tồn lâu trong xã hội tư bản, ngay cả người như cậu cũng học cách áp bức người bệnh đáng thương sao? Nói xem, có chuyện gì."
Mộc Từ cũng không để ý, thành thật kể lại chuyện người phai màu và quản gia: "Anh thông minh hơn tôi, thử nghĩ xem có cách gì không?"
"Hoá ra cậu vì muốn lợi dụng mới đến tìm tôi." Tả Huyền nói "Thật đau lòng, nếu tôi không giải quyết được, vậy cậu liều mạng vào cứu tôi chẳng phải sẽ vô ích? Buôn bán như vậy nhất định sẽ phá sản."
"Sẽ không." Mộc Từ nhàn nhạt nói "Dù sao cũng không nghĩ ra cách, tôi chưa chắc có thể sống sót qua đêm nay, nếu có thể tìm được anh hoặc thi thể anh, cũng coi như chấm dứt một tâm nguyện của tôi, như vậy tôi đã cảm thấy kiếm được lợi nhuận. Cùng lắm là giá trị của anh không cao như tôi tưởng tượng, vấn đề chỉ là kiếm được nhiều hơn hay ít hơn mà thôi."
Tả Huyền hơi khựng lại, cuối cùng gác lại ham muốn biểu diễn, dùng ánh mắt mới lạ đánh giá Mộc Từ, dường như không nghĩ hắn sẽ trả lời như vậy.
Sau một hồi im lặng, Tả Huyền mới nói: "Cậu biết không? Tuy cây trong vườn địa đàng được gọi là cây thiện và ác, nhưng sau khi Eve và Adam ăn trái cây, lại biết cảm thấy hổ thẹn, có được trí tuệ, nghĩ thế nào cũng nên gọi là cây trí tuệ mới đúng."
"Ồ...... Quả trí tuệ trên cây trí tuệ, tôi và anh đứng dưới tàng cây trí tuệ?" Mộc Từ không hiểu lắm, nhưng vẫn cẩn thận đáp lời Tả Huyền.
"Cậu thật trẻ con......"
"Tôi có một tuổi thơ rất lành mạnh."
Tả Huyền khẽ thở dài một cái, y bước xuống giường, cũng không quan tâm cơ thể mình bị người khác nhìn thấy, đôi mắt đỏ trên vai giờ phút này đã ảm đạm không có ánh sáng, giống như đốm đỏ xa xăm trên vải vẽ tranh, mặc áo ngủ nghiêm túc nói: "Nói ngắn gọn, làm quả táo vàng, tuy rằng không có cách nào, nhưng tôi đã nghĩ ra một cách."
Ánh mắt Mộc Từ sáng lên.
3 giờ rưỡi, Mộc Từ lay chuông, quản gia lúc trước mới đuổi họ ra khỏi căn gác mái cũng vội vàng tới, không chút nào không vui, ngành dịch vụ thật sự khiến người ta kính nể.
"Quản gia, chúng tôi đều thấy ba bức họa này rất xuất sắc, ông nói có đúng không?" Mộc Từ khô cằn nói chuyện, theo bản năng nhìn về phía Tả Huyền.
Tả Huyền cười tủm tỉm nhìn quản gia, dường như đang suy nghĩ cách hãm hại đối phương.
Quản gia có vẻ vô cùng tự hào, ánh mắt nhìn về phía Mộc Từ cũng dịu dàng hơn: "Đây là điều đương nhiên, khách nhân, tôi thật bất ngờ, không ngờ ngài lại có con mắt sâu sắc như vậy, thật sự rất đáng quý."
Có ý gì? Không phải mắng tôi không có khiếu nghệ thuật sao......
Mộc Từ không nhịn được co giật khóe miệng.
Lúc này Tả Huyền đột nhiên nhảy ra, ngăn cản tầm mắt của quản gia, sau đó lập tức bị quản gia đẩy sang một bên.
Phốc ——
"Ba bức hoạ này giống như có sinh mệnh." Mộc Từ cố gắng nhịn cười, nỗ lực làm theo lời Tả Huyền đã nói "Chúng cần định kỳ rửa sạch tro bụi, bảo dưỡng một chút, nếu không một tác phẩm xuất sắc như vậy bị hao hết sinh mệnh, quấy nhiễu sự thưởng thức của khán giả, vậy quá đáng tiếc, không phải sao?"
"Ngài nói không sai." Quản gia mặt không đổi sắc cảm khái, ông ta bị Tả Huyền quấy nhiễu, không khỏi ngẩng đầu nhìn bức họa, có chút mất tự nhiên "Bọn họ nhìn qua thực sự...... cần bảo dưỡng, tôi thật sự sơ sẩy, tôi sẽ bảo người hầu lập tức tới lấy chúng."
Mộc Từ vô cùng kích động: "Vậy làm phiền."
Quả nhiên, rất nhanh người hầu đã mang ba bức họa đi, đồng thời không chút lưu tình đẩy Tả Huyền đang làm phiền công việc của họ.
Mộc Từ nhìn căn phòng trống rỗng, thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngồi xuống ghế, duỗi tay xoa huyệt Thái Dương của mình, buồn cười nói: "Vừa nãy...... tại sao lại vậy?"
Mà chơi bảo Tả Huyền chỉ là như suy tư gì: "Bọn họ đều nhìn thấy tôi, nhưng không quan tâm đến tôi, xem ra tôi không phải thật sự biến mất, chỉ đơn giản là đánh mất tư cách khách mời mà thôi."
"Có ý gì?"
"Nghĩa là, hiện tại tôi thật sự là quả táo vàng của cậu." Tả Huyền hơi mỉm cười, thuận tay cầm balo lục lọi chút đồ ăn "Cũng có nghĩa tôi đã không còn phòng riêng, không thể đi ăn cơm."
"Không sao, cứ ở lại chỗ này của tôi." Mộc Từ bỗng nhiên đứng dậy: "Chờ chút, tôi quên không nói cho Dư Đức Minh, nếu biện pháp này khả thi, hắn có thể ở phòng mình, ngày hôm qua làm trái quy tắc xuất hiện người phai màu, hôm nay không biết sẽ là thứ gì."
"Tôi khuyên cậu tốt nhất không cần." Tả Huyền nhai kẹo sữa "Quản gia cũng là kẻ có đầu óc, biện pháp này chỉ dùng một lần còn được, dùng hai lần, y nhất định sẽ tức giận, đương nhiên nếu cậu muốn đi tìm chết, tôi cũng không ngăn cản, tôi biết Thanh Đạo Phu sẽ thu nhận tôi."
Mộc Từ: "...... Tôi đột nhiên hiểu ra, thứ quyết định giá trị của anh không phải đầu óc, mà là miệng."
Kế tiếp, Mộc Từ đơn giản kể lại những gì xảy ra hai ngày Tả Huyền vắng mặt, khi nhắc tới Thanh Đạo Phu, Mộc Từ vô thức nói chậm lại, Tả Huyền nhìn qua trông rất cảm động: "Không ngờ hắn còn nhắc nhở các cậu, xem ra nhân tính của cậu đã cảm hóa hắn."
Mộc Từ không nhịn được hỏi: "Có ý gì?"
"Chúng tôi sẽ không đi tìm người mất tích, đây là luật bất thành văn." Tả Huyền vui sướng nói "Dù sao mọi người chỉ có thể rời đi bằng xe lửa, không tồn tại khả năng lẻn đi, bởi vậy mất tích thường có nghĩa là đã chết, nếu còn sống, tự mình mọc chân trở về, nếu đã chết, tìm cũng vô dụng."
"Nhưng tôi thực sự tìm thấy anh rồi." Mộc Từ phản bác "Sao có thể nói là vô dụng."
Tả Huyền khẽ thở dài: "Thực sự là kỳ tích, tôi cũng rất cảm kích cậu đã cứu mạng tôi, nhưng cậu không mang cái gì, rốt cuộc là tới đưa đồ ăn, hay tới cứu người? Khu vườn khu vườn, nhắc nhở rõ ràng như vậy, dù sao cậu cũng phải chuẩn bị lo trước khỏi hoạ."
"Đây......" Mộc Từ nhớ cái bật lửa kia, lúc ấy nếu không phải Tả Huyền để lại chuẩn bị, hai người bọn họ thực sự trốn không thoát, mặt hắn lập tức đỏ lên, ấp úng nói "Tôi không nghĩ tới, nhưng tại sao anh lại ngậm bật lửa trong miệng?"
"Phải nói từ khi tôi bị Lâm Na tấn công."
"Lâm Na?"
Tả Huyền gật đầu: "Không sai, lúc ấy Lâm Na mời tôi đến trước gác mái, cô ta đã lấy được chìa khóa."
"Cô ta cho anh, anh liền đi?" Mộc Từ cảm thấy khó tin.
"Cô ta hỏi tôi một câu, anh muốn vô tri vô thức chết đi như vậy, hay trả giá một chút để có được chân tướng?"
Mộc Từ không nhịn được nói: "Nhìn không ra cách nói chuyện của cô ta lại liều mạng như anh, tránh nặng tìm nhẹ, nhưng anh suýt chút nữa đã chết, còn không có được chân tướng."
"Nói ngắn gọn, những lời này đã thành công dụ hoặc tôi." Tả Huyền vỗ tay một cái, nhìn qua có chút kiêu ngạo "Cho nên tôi cam tâm tình nguyện đi theo cô ta, cũng coi như là tâm lí may mắn đi, tôi tưởng Adam và Eve phải chịu trừng phạt, bị trục xuất khỏi vườn địa đàng, hiện giờ xem ra, tôi chỉ bị trục xuất khỏi vườn địa đàng."
"Nói như vậy." Mộc Từ bỗng nhiên cúi đầu "Vì sao tôi không sao?"
Tả Huyền khẽ cười: "Cậu cũng quá nóng vội rồi, cậu chẳng lẽ không phát hiện sao? Lâm Na cùng tôi đến gác mái, nhưng cô ta vẫn bình an vô sự."
"Đúng vậy." Mộc Từ hoang mang nói "Vì sao, quả trí tuệ."
Tả Huyền bật cười: "Nói thế này đi, gác mái tương đương với cây thiện ác, những bức hoạ đó là trái cây, tuy cậu nhìn chúng nhiều lần, nhưng cậu cũng không hoàn toàn để ý nhìn, mà là đang tìm tôi. Nói cách khác, cậu không ăn trái cây, chỉ đơn thuần là người đi ngang qua muốn đốt nó mà thôi, giống như Lâm Na mang tôi đến gác mái, là vì giết tôi, không phải vì bản thân gác mái."
"Thì ra là thế." Mộc Từ hiểu ra "Nhưng đây vẫn không giải thích được vì sao trong miệng anh có bật lửa?"
"Lúc tôi tỉnh dậy sau khi bị Lâm Na đánh lén, phát hiện mình đã bắt đầu bị đồng hóa, nếu tôi sử dụng bật lửa, người đầu tiên chết chính là tôi." Tả Huyền nới lỏng bả vai "Hơn nữa cây thiện ác không cần mặc quần áo, cho nên dùng chút sức lực cuối cùng giấu trong miệng, đánh cuộc một phen có người tới cứu tôi không."
Mộc Từ suy tư nói: "Nói như vậy, Ân Hoà rất có thể bị Lâm Na giết?"
"Sai lầm." Tả Huyền dùng cánh tay nâng cái đĩa "Là Smart, Ân Hoà rõ ràng bởi vì tham lam mà chết, người xảy ra tranh cãi với y chỉ có thể là Smart."
Mộc Từ nghĩ trăm lần cũng không ra: "Mới gặp mấy ngày? Lúc mới biết, không phải bọn họ rất bình thường sao, nhiều nhất chỉ là đầu óc không tốt, tại sao lại tiến triển đến cục diện giết người, còn không có phản ứng gì!?"
"Phân biệt đi." Tả Huyền nhẹ nhàng nói "Đối với Eve, cây cối khác đều là đồ ăn, chỉ có trái của cây thiện ác mới có thể làm nàng thông tuệ, vì thế phạm tội vì tham lam; đối với Smart, chúng ta thực sự đều là người, nhưng Ân Hoà lại muốn lấy tài sản của hắn, vì thế trở thành kẻ trộm, thậm chí là dã thú, vì thế hắn cũng phạm tội, cho rằng mình cùng lắm chỉ là trừng trị kẻ có tham lam."
Mộc Từ cái hiểu cái không, lại hỏi: "Nhưng vì sao Lâm Na muốn giết anh?"
"Có lẽ......" Vẻ mặt Tả Huyền đau đớn, khi Mộc Từ tưởng y sẽ nói ra từ ngữ kinh người nào đó, y đột nhiên nói một câu "Tôi quá đẹp trai, khiến cô ta sinh lòng ghen ghét."
"...... Cô ta là nữ, vì sao ghen ghét vẻ đẹp trai của anh." Mộc Từ cạn lời.
Tả Huyền lắc ngón tay: "Cậu chưa từng nghe qua một câu này sao? Không chiếm được thì hủy diệt."
Mộc Từ: "Anh nói chuyện luôn có vẻ có lý như vậy."
"Còn không phải sao."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro