Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trạm thứ hai: Phòng triển lãm Địa Đàng (16)

Nếu Tả Huyền thật sự bước vào gác mái, liệu bây giờ y còn sống không?

Mộc Từ thành công lấy chìa khoá trong tay quản gia, hắn đứng trên chiếc cầu thang dài, ngửa đầu nhìn chằm chằm cửa gác mái, trong lòng chợt cảm thấy lo lắng.

Lấy chìa khóa nhẹ nhàng đến không ngờ, không biết là vì áy náy hay vốn dĩ gác mái không có quy định cấm vào, sau khi bọn họ đưa ra yêu cầu, quản gia lập tức đồng ý, hơn nữa ý vị thâm trường lặp lại một câu nói họ đã biết rõ: "Bức hoạ bên trong gác mái nhất định có thể khiến các vị rơi vào điên cuồng!"

Nhưng cách quản gia nói khác một trời một vực với lời thuật lại của Thanh Đạo Phu, so với khuyên người ta không nên đi vào, sắc mặt kích động và vẻ sung sướng của y giống như fans giới thiệu idol thành công, thậm chí ước gì tự mình mang Mộc Từ vào.

Điều "điên cuồng" này có vẻ giống lời ca ngợi.

Chẳng qua quản gia phải ở đại sảnh chờ mệnh lệnh của mọi người, bởi vậy y chỉ có thể tiếc nuối mà sảng khoái giao chìa khóa cho họ.

Dư Đức Minh và cậu học sinh đã nói đi tìm Tả Huyền với Mộc Từ, đương nhiên không thể chối từ, nhưng muốn họ đến gác mái, hai người lập tức lùi bước.

Đây cũng là tâm lí thường thấy, Mộc Từ có thể hiểu, sau khi bảo bọn họ ở phòng đợi, hắn tự mình đi lên lầu 3.

Gác mái tượng trưng cho trái cấm, cho thấy nó chỉ ảnh hưởng đến những ai mở ra và bước vào nó, không liên lụy đến người khác.

Mộc Từ nắm chặt chìa khóa, cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm, tất cả đều là mồ hôi, hắn không biết trong gác mái rốt cuộc có cái, sắp đến nơi, đối mặt với sinh tử, hắn không khỏi do dự.

Không thể nghi ngờ, đây là một lần canh bạc.

Lúc này, trong đầu Mộc Từ hiện ra lời khuyên cuối cùng của Dư Đức Minh: "Đừng đi, Mộc Từ, anh đã tận tình tận nghĩa, hơn nữa đã lâu như vậy, hà tất phải chọn cách tự chui đầu vào, tôi tin, y trên trời có linh cũng sẽ không trách anh."

Mộc Từ không nhịn được lui về sau một bước, xoay người muốn đi, nhưng một suy nghĩ hiện lên ngăn cản hắn.

Nhưng nếu Tả Huyền còn sống thì sao?

Huống chi, nếu đã vi phạm quy tắc, ba người phai màu sẽ lại xuất hiện vào đêm nay, tối qua chỉ có một người nhìn chằm chằm hắn, nhưng ai biết liệu hôm nay có thành hai người hay không.

Quản gia không cho phép bức họa bị lấy ra khỏi phòng, vậy đến buổi tối hắn lại phải đánh cược mạng mình? Nếu cùng là đánh cược mạng, không bằng thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, xem Tả Huyền rốt cuộc có ở bên trong hay không.

Mộc Từ buộc mình xoay người lại, đến trước cửa gác mái, hắn nuốt nước miếng, ổ khoá sắt nặng nề rơi xuống mặt đất, gác mái bị đẩy ra.

Tuy gác mái kín mít không kẽ hở, cũng không có ánh đèn, nhưng lại vô cùng sáng ngời sạch sẽ, hơn nữa rất đơn giản, trừ bức họa, không có bất kì vật trang trí dư thừa nào khác.

Nói chính xác hơn, căn gác mái đã hoàn toàn bị bức họa lấp đầy.

Trên vách tường treo rất nhiều tranh chân dung trắng như tuyết, không có màu sắc, cũng không có quần áo. Trái tim Mộc Từ đột nhiên nhảy dựng, nhớ tới ba người phai màu tối qua, bức họa này cho hắn cảm giác giống những người phai màu đó.

Càng khiến da đầu tê dại hơn là, vải vẽ tranh được nối chặt chẽ bằng những sợi chỉ ở hai bên, giống như một mạng nhện khổng lồ, đường nét của những người trong bức chân dung cũng bị quấn chặt chẽ vào nhau, một phần cơ thể bị cuốn đi, vặn vẹo giao hòa vào nhau, đường cong tạo thành rất giống như ——

Một quái vật to lớn và dị dạng.

Mộc Từ từ từ thở ra.

Các bức chân dung vốn thuộc về cá nhân dùng phương thức như vậy ghép nối, vách tường kéo dài vải vẽ tranh, toàn bộ gác mái là một bức họa đáng kinh ngạc.

Thật sự là một sáng tác kinh người.

Nhưng Mộc Từ không rảnh nhìn nhiều, nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng của Tả Huyền, qua lúc mới phát hiện đối phương ở trong góc. Cậu vội vàng chạy tới, nhưng đột nhiên có cảm giác không ổn.

Cậu cúi đầu nhìn, trên mặt đất cũng là các bức vẽ được ghép nối với nhau, bước lên trên đó mềm mại như thể đạp lên thân người té ngã, những người trong bức họa đều đồng loạt nhìn hắn, con ngươi chuyển động theo hắn, gian phòng này có ít nhất cả trăm bức hoạ, tự nhiên có vài trăm đôi mắt nhìn chằm chằm hắn.

Mẹ nó, chẳng lẽ tôi cùng đôi mắt giằng co sao?!

Không, cũng không thể nói như vậy, người phai màu tối hôm qua bị mù.

Mộc Từ vô thức lùi về phía sau một bước, vừa lúc đạp lên mặt một người phai màu, dưới chân đột nhiên phát ra âm thanh dẫm phải cái gì đó, toàn thân hắn không tự chủ nổi da gà.

Căn gác mái gần như chỉ có đường cong màu đen và những khoảng trống lớn, trắng đến mức khiến Mộc Từ hoài nghi mình sắp bị chứng quáng tuyết (*), hắn không tìm thấy Tả Huyền, không khỏi buồn chán, khi sắp rời khỏi gác mái, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một màu đỏ chói mắt.

(*) Quáng tuyết: Trong môi trường tuyết, tia tử ngoại trong ánh sáng mặt trời mạnh từ tuyết trắng phản xạ lên, tế bào thượng bì kết mạc, giác mạc tiếp nhận, sinh ra cảm giác có dị vật trong mắt, cảm giác bỏng rát, chảy nước mắt, sợ ánh sáng và đau đớn, thậm chí mất thị lực.

Con mắt màu đỏ?!

Mộc Từ theo bản năng bước qua, lúc này hắn mới phát hiện Tả Huyền đang đứng trước vách tường, đầu hơi cúi xuống, không khác gì những bức hoạ khác, đầu tóc và lông mi đen nhánh đều đã biến thành một mảnh tuyết trắng, gần như hoà thành nhất thể với vách tường và bức hoạ, cho nên dù hắn đã nhìn rất nhiều lần vẫn không phát hiện, nếu không phải thoáng thấy đôi mắt màu đỏ, chỉ sợ cũng không nhận ra Tả Huyền.

Sau khi lại gần, Mộc Từ mới phát hiện hô hấp của Tả Huyền vô cùng mỏng manh, cổ và cổ tay đều bị vải vẽ tranh quấn lên, bị kéo đứng thẳng, nhìn qua rất giống một nhân vật điềm tĩnh ưu nhã trong tranh.

Y cũng đang phai màu......

Mộc Từ cả kinh, muốn gỡ bỏ sợi chỉ quấn trên tay y, nhưng không tìm thấy chỗ bắt đầu, muốn kéo ra nhưng sợi tơ trên tấm vải mỏng đến kinh người, cứ thế lún sâu vào da thịt Tả Huyền, gần như thấy máu, hắn không có thói quen hút thuốc, toàn thân không có công cụ gì giúp được, hắn chỉ có thể thấp giọng nói hai câu: "Tả Huyền? Anh có khỏe không?"

Mới hô hai câu, toàn thân Mộc Từ chấn động, trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên dự cảm cực kì đáng sợ, theo bản năng nhìn bốn phía, quả nhiên, toàn bộ gác mái đã thức tỉnh, vải vẽ tranh chằng chịt khiến không gian bên trong bắt đầu vặn vẹo.

Mộc Từ vội vàng quay đầu nhìn về phía cửa, tuyệt vọng phát hiện cả căn gác mái đã bị vải vẽ tranh vây quanh, lối vào đã biến mất từ lâu, hắn muốn bỏ chạy, nhưng hai chân lại không thể động đậy, không biết từ khi nào chân hắn đã bị bức họa nắm chặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn căn gác mái biến thành một máy nghiền, vải vẽ tranh giống như lưỡi dao không chút do dự tiến về phía bọn họ.

Tất cả diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức người ta chưa kịp phòng bị, vài giây đã xảy ra.

Vải vẽ tranh giao hoà, vô số tay chân của người phai màu chồng lên nhau, vẻ mặt vặn vẹo chắp nối, như thể vô số linh hồn ác quỷ đang bò khỏi vực sâu, gấp không chờ nổi muốn kéo bọn họ cùng xuống địa ngục.

Màu trắng, màu trắng, màu trắng.

Màu trắng vô tận và đường cong màu đen bao phủ tầm nhìn của Mộc Từ.

Không nghĩ tôi sẽ chết ở đây.

Đầu óc Mộc Từ trống rỗng, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập mãnh liệt của mình, nhìn vải vẽ che trời lấp đất, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Tả Huyền đang nửa sống nửa chết đột nhiên suy yếu mở miệng: "Tiếp lấy."

Nếu không phải Mộc Từ nghe được rõ ràng, chỉ sợ còn tưởng rằng đó là ảo giác.

Y vừa dứt lời, một đồ vật cũng rơi xuống, Mộc Từ không kịp nghĩ nhiều, lập tức nhận lấy, phát hiện đó là cái bật lửa, ngón tay hắn hơi động, ánh lửa lập tức bùng lên, vải vẽ tranh vốn đang hùng hổ đã ngừng lại, toàn bộ gác mái đều đình trệ.

Mộc Từ thấy có hiệu quả, lập tức lao đến cắt đứt sợi chỉ trên người Tả Huyền, vải vẽ tranh như có sinh mệnh, điên cuồng lui lại, cả người Tả Huyền mất đi chỗ dựa, ngã xuống.

Không đợi Mộc Từ đốt tiếp, quản gia đã xuất hiện trước cửa gác mái, sắc mặt cực kì khó coi, trừng mắt nhìn hai người, thanh âm âm lãnh: "Nơi này cấm đốt lửa."

Gác mái lập tức khôi phục bình thường, tựa nhu bóng người phai màu vừa đánh úp chỉ là ảo giác của Mộc Từ, cửa vẫn ở vị trí cũ.

Hắn ngây ngốc giơ bật lửa, ôm Tả Huyền, nhìn qua giống kẻ không biết tốt xấu phóng hỏa.

Quản gia như hổ rình mồi tạo thành uy hiếp mới, nhìn sắc mặt của y, chỉ cần Mộc Từ trả lời không tốt, liền tùy thời chuẩn bị mai khai nhị độ.

Hoàn toàn không cho Mộc Từ một chút thời gian để thở.

"Xin lỗi!" Mộc Từ trước nay chưa từng cảm kích sự xuất hiện của quản gia như vậy, lập tức kéo Tả Huyền chạy về phía cửa, sợ quản gia đóng cửa chạy lấy người, lớn tiếng giải thích "Chúng tôi chỉ là quá si mê xem tranh vẽ, muốn nhìn rõ một chút! Tuyệt đối sẽ không tái phạm."

Sắc mặt quản gia lạnh lùng, không biết là tin hay không tin, cuối cùng chỉ lạnh băng nói: "Mời hai vị ra ngoài, nơi này không hề hoan nghênh hai vị."

"Được!" Mộc Từ cầu còn không được, nhanh chóng vỗ mặt Tả Huyền "Anh không sao chứ? Còn tỉnh không?"

Tả Huyền miễn cưỡng mở to mắt, nhìn qua có chút hoảng hốt, Mộc Từ nhẹ nhàng thở ra, cõng người lên, đi qua chỗ quản gia, đối phương cầm chìa khóa, ánh mắt lạnh băng như độc xà nhìn chằm chằm bóng lưng hắn.

Mộc Từ không nghĩ nhiều, cõng Tả Huyền chạy nhanh về dưới lầu.

Dư Đức Minh và Quáng học sinh không ngờ Mộc Từ lại thực sự thành công, nhìn hắn trợn mắt há mồm, Tả Huyền nhìn qua thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, gần như không có chút huyết sắc, ba người một lần nữa bận bịu lên.

Cũng may Tả Huyền còn chút ý thức, sau khi ăn vài thứ lập tức nằm xuống ngủ thiếp đi.

Ba người sợ tới mức suýt chút nữa hồn phi phách tán, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện, cũng may Mộc Từ thử hô hấp, nghe tiếng tim đập, xác định còn cách một đoạn nữa Diêm Vương gia mới tới đón người, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Thừa dịp Tả Huyền nghỉ ngơi, Dư Đức Minh do dự một lát, hỏi: "Muốn nói cho Thanh Đạo Phu biết không?"

"Nói cho hắn làm gì, người là do anh Mộc cứu." Nhóc học sinh khinh thường nói "Hắn không làm gì, hơn nữa cũng chẳng để bụng."

Dư Đức Minh ôn hoà nói: "Tốt xấu gì mọi người cũng là đồng bạn."

"Tôi không nghĩ y cảm thấy vậy." Cậu học sinh lẩm bẩm, cũng không kiên trì nữa.

Cuối cùng vẫn là Dư Đức Minh nói cho Thanh Đạo Phu một tiếng, đối phương không tỏ thái độ, chỉ nói câu đã biết, nhóc học sinh nghe xong càng tức giận, túm Dư Đức Minh trở về.

Đến lúc ăn trưa, Mộc Từ muốn đánh thức Tả Huyền, nhưng đối phương chỉ làm ngó, tiếp tục đánh cờ với Chu Công, hắn đành phải từ bỏ.

Dù sao Tả Huyền đã vắng mặt vài bữa, thêm một lần cũng chẳng sao.

Họa gia quả nhiên không hỏi tới Tả Huyền, chỉ tiếp tục chọn người mẫu, hôm nay người bị lựa chọn là cậu học sinh, hiển nhiên cậu ta không ngờ là mình, vẻ mặt trong nháy mắt thay đổi từ mê mang thành sợ hãi, theo bản năng nhìn về phía Dư Đức Minh và Mộc Từ, hy vọng bọn họ có thể cứu, nhưng hai người cũng đành bất lực.

"Tôi...... tôi không muốn!" Cậu học sinh tránh khỏi bàn tay của hoạ sĩ, nghiêng ngả lảo đảo lui về sau, khiến dao nĩa lập úp lại, kinh hoảng hét lên "Tôi không đi!!!"

Họa sĩ thở dài: "Thật tiếc nuối, tư thái như vậy cũng rất động lòng người, nhưng tôi nghĩ cậu sẽ không ngoan ngoãn theo tôi, xem ra không thể không dùng chút thủ đoạn."

Cô vỗ tay, mấy người hầu tiến lên chế trụ nhóc học sinh kéo y đi, trên hành lang quanh quẩn tiếng gào thê lương của người trẻ tuổi: "Anh Mộc—— cứu tôi! Cứu tôi!"

Thanh Đạo Phu thờ ơ, bình tĩnh đứng dậy về phòng.

Lâm Na xoa đôi môi màu đỏ tươi, bưng rượu nho, cười lạnh nói: "Trẻ con chính là trẻ con, chỉ biết cáu kỉnh."

Smart cũng cười quái dị hai tiếng: "Tôi còn tưởng sẽ có trò này xem."

Lúc này Lâm Na lại nhìn về phía Mộc Từ, ngả ngớn hỏi: "Lại nói tiếp, cậu không cứu cậu ta sao?"

"Đã nhận lời ủy thác thì phải làm hết sức mình, chỉ là vẽ chân dung mà thôi." Mộc Từ khô cằn nói "Tôi nghĩ bữa tối sẽ gặp lại."

Lâm Na không nhịn được cười ra tiếng, không biết có phải nhìn ra hắn nghĩ một đằng nói một nẻo hay không.

Mộc Từ và Dư Đức Minh yên lặng đứng dậy trở về, không ai nói gì, xem tình huống vừa rồi, chỉ sợ người trẻ tuổi sẽ lành ít dữ nhiều.

Tin tức tốt duy nhất là, ba giờ chiều Tả Huyền đã tỉnh.

Sự phai màu dừng lại trên cơ thể Tả Huyền chứ không phục hồi như cũ, hiện tại y nhìn qua như người bị bạch tạng.

Nhưng Tả Huyền lại rất bằng lòng, y cầm một quả táo hồng đã rửa sạch, cùng ngón tay trắng như tuyết trắng tạo thành vẻ đối lập, vui vẻ chào hỏi: "Chào buổi chiều, tôi là trái cấm."

Mộc Từ cầm lòng không đặng: "...... Anh có bệnh?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro