Trạm thứ hai: Phòng triển lãm Địa Đàng (11)
Sau khi nói xong suy đoán về cái chết của Ân Hoà, mọi người quyết định cùng mai táng thi thể.
Quản gia vô cùng có nhã ý dâng mảnh vườn làm nơi chôn cất, mọi người đoán có lẽ y thấy làm như vậy có thể tiết kiệm được công bón phân, nhưng dù vậy, bọn họ cũng không tìm thấy nơi tốt hơn.
Hoa viên ít nhất còn có hoa tươi điểm xuyết.
Sức lực Dư Đức Minh không đủ, cậu học sinh hỗ trợ cầm lấy tay cầm, ba người dùng khăn trải giường làm một giá đỡ đơn giản, sau đó nâng thi thể ra khỏi phòng.
Những đồng tiền vàng dính máu đã được rửa sạch, sau đó lại nhét vào quần áo Ân Hoà, trở thành vật bồi táng duy nhất của y.
Tả Huyền và Thanh Đạo Phu không lập tức rời đi.
Chờ khi ba người đều rời khỏi phòng, Tả Huyền mới chậm rãi đứng dậy, Thanh Đạo Phu uống cà phê đã lạnh, không nhanh không chậm nói: "Huyền, cậu có ý tưởng gì."
"Hừm." Tả Huyền hiểu Thanh Đạo Phu đang hỏi về tỉ lệ sống sót, y dùng ngón tay gõ cằm, sườn mặt nói "Rất khó nói, có lẽ cậu còn hiểu rõ hơn tôi, mỗi một lần xuống trạm, tỉ lệ chết của chúng ta cũng không nhỏ hơn người khác."
Thanh Đạo Phu nhàn nhạt nói: "Cậu vẫn như cũ."
Tả Huyền không nhịn được cười nhạo: "Còn cần mới mẻ, chẳng lẽ tôi nên có dáng vẻ khác sao?"
Thanh Đạo Phu không nói gì thêm, đứng dậy đi ra ngoài, hắn đến cửa sổ cuối hành lang nhìn ba người dưới hoa viên, bọn họ đang bận rộn làm cho người chết một chỗ nghỉ ngơi.
Loại hành vi này cũng không thường thấy.
Thanh Đạo Phu thu ngón tay đang đặt bên phía cửa sổ, nghiêng đầu thầm nghĩ: Thú vị, trước kia Huyền chưa bao giờ đề cập đến việc an táng.
Hắn bước lên cầu thang, không có ý định tham dự lễ tang này.
Trong hoa viên, ba người đang thương thảo nên tìm một tấm ván gỗ hay lấy cục đá làm bia mộ cho Ân Hoà, Tả Huyền rốt cuộc cũng tới.
Mộc Từ có thể lực tốt nhất, gánh vác hơn phân nửa công việc, hiện tại cũng đã mệt mỏi kiệt sức, nhìn y tức giận nói: "Anh tới thật sớm, đợi lát nữa có thể trực tiếp vào chỗ ngồi."
Tả Huyền cười tủm tỉm ôm bó hoa, nhìn qua giống như sắp đến hẹn với một cô gái nào đó: "Đừng nóng giận, tôi đi tìm chút hoa tới."
"May mà anh còn có tâm." Sự tức giận của Mộc Từ đến nhanh đi cũng nhanh, trong nháy mắt đã tan thành mây khói, thần sắc ôn hoà xuống "Trước tiên đừng đến đây, cẩn thận dính đất, chờ tôi tìm cho y cái bia mộ rồi nói sau."
"Tôi đã chọn vài cục đá đẹp." Tả Huyền giống như đã sớm đoán trước, đưa một cái rổ qua "Mấy người có thể dùng nó làm bia mộ."
Bởi vì không có quan tài, tấm khăn trải giường bọc quanh thi thể trở thành một quan tài vải đơn giản, hơn nữa Tả Huyền mang đến mấy cục đá và hoa tươi, ngôi mộ nhỏ tạm thời dựng này nhìn qua cũng không quá đơn sơ.
Bốn người đứng trước phần mộ, vài phút mặc niệm cho Ân Hoà.
Hoa viên rất yên tĩnh, sắc trời lại vô cùng u ám, Mộc Từ trên con đường đầy đá vụn, lòng nghi ngờ trời sắp mưa, lúc hắn quay đầu, phần mộ đã biến mất.
Trước mắt hắn là toà trang viên to lớn và lộng lẫy, Mộc Từ xuyên qua sườn cửa nhớ lại dáng vẻ Ân Hoà ríu rít đi sau mình.
Hắn đã chấp nhận, thậm chí quen với cái chết.
Cái chết của một người không quá quen thuộc, cũng chẳng quá xa lạ, không đau đến nỗi tê tâm liệt phế, càng giống như ra đường mùa hè nhìn thấy người khác tuỳ tiện vứt que kem, nhàn nhạt tiếc nuối.
Chờ những hồi ức này qua, Mộc Từ biết rằng mình sẽ buông xuống, giống như buông bỏ những người chết ở thôn Phúc Thọ.
Trên xe lửa, mạng người hèn hạ đến mức không đáng nhắc tới, chính vì vậy...... Mộc Từ mới muốn góp thêm một chút, chẳng sợ chỉ là một chút.
Rốt cuộc cũng đã có người chết, mọi người đều rất thức thời trở lại trong phòng chờ cơm trưa, sau khi Mộc Từ mở cửa, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, nói với Tả Huyền đang tìm chìa khoá: "Vừa rồi...... Cảm ơn anh."
"Dù tôi không nói, cậu cũng sẽ làm như vậy, không bằng tiết kiệm chút thời gian." Tả Huyền dừng tay, khẽ cười "Nếu chúng ta vẫn hợp tác, dưới tình huống cho phép, thỏa mãn một chút nguyện vọng nho nhỏ của cậu cũng là trách nhiệm của tôi."
Mộc Từ nắm chặt then cửa: "Anh có cảm thấy tôi rất buồn cười không? Lần trước suýt chết, lúc này lại chỉ nhớ ăn không nhớ đánh."
"Làm những việc này......" Tả Huyền hỏi hắn "Cậu cảm thấy an tâm sao?"
"...... Đúng, ít nhất, tôi sẽ dễ chịu, cảm thấy mình ít nhất đã vì bọn họ làm gì đó."
Tả Huyền nhẹ nhàng cười rộ lên: "Như vậy có gì không tốt, chúng ta hút thuốc, uống rượu, phóng túng thậm chí là cố tình ước thúc bản thân, bản chất là vì muốn mình thoải mái. Cậu chỉ là muốn đồng bạn xuống mồ an yên, sao có thể gọi là buồn cười. Lại nói, niềm yêu thích nhỏ của cậu, cũng trước nay cũng chưa từng bị cản trở, không phải sao?"
Trong lòng Mộc Từ cuối cùng cũng dễ chịu hơn, hắn ngồi lên chiếc ghế bành êm ái, nhắm mắt dưỡng thần, sắp 10 giờ, cửa phòng đột nhiên bị Dư Đức Minh gõ vang.
"Làm sao vậy?"
Mộc Từ mở cửa, nhìn thấy Dư Đức Minh cau có đứng ngoài cửa, thấy hắn mở cửa, y lập tức thu vẻ mặt, vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Dư Đức Minh hơi xấu hổ nói: "Không có việc gì...... Chuyện là thế này. Mộc Từ, cậu có thể đi cùng tôi đến chỗ Tả Huyền ăn không? Tôi thật sự là đói không chịu được, lại không dám nói với hầu gái muốn ăn, sợ ăn vào thứ gì dơ bẩn."
Tuy thái độ của Tả Huyền hôm nay vô cùng hiền lành, nhưng Dư Đức Minh vẫn hơi sợ hãi, đặc biệt sáng nay hắn còn kiên quyết không muốn ăn, kết quả không tới ba giờ đã đói đến mức bụng dán vào lưng.
"Không thành vấn đề." Mộc Từ nhẹ nhàng thở ra, hắn sợ Dư Đức Minh lại đến đây báo tang, sau đó nhớ tới trong balo còn chút đồ ăn, vội nói "Tôi còn chút đồ ăn, nếu không hắn ăn trước lót bụng?"
Vừa nghe không cần đối mặt với Tả Huyền, Dư Đức Minh vui mừng đáp: "Vậy càng tốt."
Sau khi mở hết túi này đến túi khác, Dư Đức Minh ăn hai hộp bánh quy soda, lại uống một bình nước, đột nhiên lộ ra vẻ mặt cổ quái, có chút do dự nói: "Mộc Từ, tôi cảm thấy có chút không đúng."
"Hả." Mộc Từ nhìn dáng vẻ ăn uống tuỳ tiện của hắn cũng có chút trợn mắt há mồm, chần chờ nói "Cậu ăn không no?"
"Tôi cảm thấy." Dư Đức Minh nhìn qua có chút hoảng sợ, đói đến đôi mắt xanh lè "Tôi chưa ăn gì hết."
Mộc Từ nhanh chóng quyết định: "Tìm Tả Huyền."
Một phút sau, hai người bọn họ gõ cửa phòng Tả Huyền, lần này đối phương không xem sách, chỉ híp mắt nghe nhạc, biết mục đích của bọn họ, y lấy ra một miếng bánh mì đen.
"Cậu lót dạ đi." Miếng bánh mì đen này vừa nhỏ vừa xấu, không chỉ vẻ ngoài kém, sờ lên còn giống tảng đá, Mộc Từ không biết có phải Tả Huyền đang có muốn chỉnh Dư Đức Minh hay không, sau một lúc mới nói "Ăn hai hộp bánh quy soda cũng vẫn đói, nếu tiếp tục có lẽ sẽ có chuyện."
Bánh mì đen vô cùng cứng, có vị như tro tường, Dư Đức Minh ngày thường đến nhìn cũng lười, nhưng lúc này thật sự quá đói bụng, hơn nữa có Tả Huyền nhìn chằm chằm, đành phải lao lực gặm nửa ngày, cuối cùng ngâm trong nước mới miễn cường nuốt nổi.
Hai người không vì sao Tả Huyền lại mang theo một thứ giống vũ khí giết người hơn là thức ăn.
Nhưng đáng mừng là sau khi nuốt xuống mẩu bánh mì, Dư Đức Minh rốt cuộc cũng cảm thấy dạ dày mình đã hồi phục một chút, hắn sung sướng sờ bụng, cảm giác nơi đó không còn bị đói khát tra tấn: "Không đói bụng như trước nữa!"
Mộc Từ nhạy bén cảm giác được có chỗ không đúng, hắn nhớ lại chuyện xảy ra lúc trước, tim đập loạn nhịn, lập tức nhìn về phía Tả Huyền: "Anh lấy hắn làm thí nghiệm?"
Dư Đức Minh sắc mặt đại biến: "A?"
"Đừng nói khó nghe như vậy." Tả Huyền hơi mỉm cười "Tôi chỉ muốn nhân cơ hội này thoả mãn một chút lòng hiếu học của mình, cũng không phải buộc hắn không ăn không uống."
Mộc Từ hít sâu một hơi.
Cậu biết, mọi việc tà tất do quỷ, Tả Huyền chính là con quỷ kia.
"Vậy anh tổng kết ra quy luật gì chưa?" So đo với Tả Huyền sẽ không có kết quả gì, tuy cảm giác bị lợi dụng rất khó chịu, nhưng dù sao cũng đã không đáng sợ bằng cái chết, Mộc Từ nhanh chóng tiến vào trạng thái "Hơn nữa vì sao bánh mì của anh hữu dụng, bánh quy soda lại vô dụng?"
Vẻ mặt Dư Đức Minh như đưa đám: "Chẳng lẽ trời sinh tôi mệnh nghèo khổ? Lợn rừng ăn không ăn được tế trấu?"
Những lời này suýt chút nữa làm Mộc Từ và Tả Huyền cười ra tiếng, Mộc Từ có chút lương tâm, an ủi y: "Đừng nghĩ nhiều, nhất định là nơi này có vấn đề, lúc trước tôi ngủ quên cũng như hắn, ăn gì cũng không hết đói, chỉ muốn ăn thịt."
"Đúng vậy, tôi quên mất chuyện này."
Dù xảy ra chuyện xấu gì cũng có người chịu khổ cùng, cảm giác này dễ chịu hơn một chút, rất nhanh Dư Đức Minh đã hồi phục tinh thần.
Nhưng câu sau của Mộc Từ lại trực tiếp đánh hắn về địa ngục: "Không đúng, hiện tại không phải sau 11 giờ."
Dư Đức Minh vô cùng tuyệt vọng: "Cho tôi thời gian vui vẻ đi."
"Tôi đoán." Tả Huyền chắp tay thành hình tháp, chống trên tay vịn, đầu ngón tay vuốt ve môi, mang theo ý cười "Đây là quy tắc, không liên quan đến việc 11 giờ."
Dư Đức Minh so với Mộc Từ càng vội vàng hơn: "Quy tắc?"
"Nói một cách đơn giản, chính là chúng ta cần phải ăn theo quy tắt ba bữa, quấy rầy quy tắc ăn cơm cũng là một biểu hiện của sự phóng túng và hưởng lạc." Tả Huyền như suy tư gì đó "Bánh mì đen và quả táo đều là tôi mua hôm qua, vốn dĩ muốn tìm một cơ hội, không ngờ cậu ta lại tự đưa mình đến cửa."
"Đừng đánh đố." Mộc Từ nói "Nói trắng ra đi."
"Đồ ăn của chúng ta vô dụng ở thế giới này." Tả Huyền nói "Cậu không phát hiện sao? Cậu chỉ ngủ một buổi chiều, đã đói bụng đến mức suýt mất đi lý trí. Nhưng sau khi chúng ta ăn cơm lại nôn ra lại không đói như vậy, còn chưa đủ để giải thích sao? Chúng ta phải ăn uống bình thường theo từng bữa, như vậy mới không mất khống chế, không thể kìm hãm bản thân, cũng không thể quá phóng túng vô độ."
Ánh mắt Mộc Từ đảo quanh miếng bánh mì, nói: "Nhưng ăn thứ gì...... là do chúng ta quyết định?"
"Không sai. Tôi nghĩ thức ăn sẽ ngày càng phong phú, từ từ chiếm không gian của thức ăn bình thường, còn lại có thể dùng lí trí khắc chế mình, chỉ có đồ ăn là không có khả năng, chúng ta nuốt vào tội nghiệt càng nhiều, tốc độ điên cuồng sẽ càng nhanh." Tả Huyền nghiêm túc nói "Cũng không thể trông cậy vào việc nôn ra, không ăn gì, chúng ta sẽ suy yếu nhanh hơn tưởng tượng."
"Cho nên hôm qua anh ra ngoài mua đồ ăn thay thế?" Mộc Từ ngạc nhiên nhìn Tả Huyền: "Não của anh phát triển thế nào vậy?"
Dư Đức Minh gật đầu.
Tả Huyền nghiêm trang nói: "Lúc sinh đã như vậy."
Vui đùa qua đi, Tả Huyền lại nghiêm mặt nói: "Thật ra cái chết của Ân Hoà khiến tôi nghĩ đến một khả năng, sau 11 giờ có lẽ không chỉ có sự cám dỗ tăng lên, mà suy nghĩ cũng sẽ rối loạn. Muốn nghiệm chứng điểm này, tôi cần cậu cùng tôi diễn một vở kịch, nhưng có chút nguy hiểm, cậu có thể lựa chọn từ chối, không sao cả."
Mộc Từ vô cũng cảnh giác: "Nói nghe một chút đi."
Nghe xong kế hoạch, Mộc Từ vui vẻ đồng ý.
Vào giờ ăn trưa, khi mọi người sắp đến nhà ăn, lúc Smart vừa tới đã thấy ba người đàn ông đứng ngoài, nhìn kỹ, là Tả Huyền, Dư Đức Minh vây quanh Mộc Từ, cậu học sinh không biết tại sao đứng rất xa, không dám đi, cũng không dám tới gần.
Lâm Na cũng đồng thời mở cửa, đánh giá bọn họ: "Các người đang làm gì?"
Smart giật mình, cười lạnh hai tiếng, vừa muốn âm dương quái khí hai câu, bỗng nhiên cảm thấy khó thở.
"Có phải là mày!"
Mộc Từ bỗng nhiên tiến lên một bước, gân xanh trên trán nổi lên, hai mắt phiếm hồng, kéo cổ áo Smart, gần như muốn nhấc y lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Là mày giết Ân Hoà!"
"Đồ điên! Mày có chứng cứ gì!" Smart lập tức hoảng sợ nhìn Mộc Từ, dùng sức giãy giụa cũng không thể tránh thoát, vội vàng kêu cứu: "Cứu mạng! Mau, hắn điên rồi! Mày điên rồi! Mau thả tao ra!"
Dư Đức Minh và Tả Huyền tiến lên kéo Mộc Từ, khuyên bảo: "Mau buông tay, đừng như vậy."
Nhưng loại tư thế sét đánh không mưa này, một chút cũng không dùng sức.
Mộc Từ vung tay, Tả Huyền và Dư Đức Minh lập tức ngã về phía sau, một giây đồng hồ cũng không chần chờ, động tác giả khiến Smart muốn nhìn không ra cũng khó.
"Đm, đến diễn tiên nhân nhảy à!" Smart mặt mũi trắng bệch, hắn nhìn Mộc Từ trước mắt, sợ tới mức nói cũng không lưu loát, hét lên: "Các người đều điên rồi, nhóm người này đều điên rồi...... Mau đến! Cứu mạng!"
Khi Mộc Từ sắp nện một quyền xuống mặt Smart, quản gia và mấy người hầu vội vàng tới tách hai người.
Quản gia ngăn Mộc Từ, phân phó người hầu mang theo Smart đang kinh hồn táng đảm vào phòng ăn, nhìn qua cũng không tức giận, ngược lại còn tận tình khuyên bảo: "Tôi hiểu cảm giác khi mất đi bạn bè của ngài, nhưng......"
Mộc Từ hoàn toàn không cho mặt mũi: "Ông biết cái rắm."
Quản gia sắc mặt không thay đổi, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Một vị thân sĩ sẽ không ẩu đả trước mặt công chúng, không thể."
Mộc Từ hỏi lại: "Vậy lén là được?"
"Nếu hai vị có thể ngầm đạt được suy nghĩ chung, không gì tốt hơn." Quản gia vô cùng thành khẩn "Tôi tin, chỉ cần một buổi nói chuyện sau 11 giờ có thể trợ giúp hai vị cởi bỏ hiểu lầm."
Không sai, chỉ cần một người bị xử lý, hiểu lầm sẽ không còn là hiểu lầm, cũng không cần trợ giúp.
"Vì sao phải là đêm tối." Mộc Từ hỏi.
Quản gia nói: "Chúng tôi phải đảm bảo rằng có một phương thức thích hợp để giải quyết vấn đề này, mà ban ngày...... tôi nghĩ những vị khách khác nhất định sẽ bị ảnh hưởng."
Tả Huyền bỗng nhiên nói: "Nếu tôi cảm thấy không bị ảnh hưởng thì sao."
"Vậy ngài thật là gan dạ sáng suốt hơn người." Quản gia không chút cảm xúc khích lệ y.
"Đúng, tôi cũng cảm thấy như vậy." Tả Huyền thản nhiên tiếp nhận lời khen, sau đó nói "Nhưng tôi nhớ ông từng nói sau 11 giờ nhất định phải ở trong phòng mình?"
Quản gia thân thiết đáp: "Đó chỉ là một quy tắc nhỏ, so với nguyện vọng của khách nhân, căn bản không đáng nhắc đến."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro