Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trạm thứ ba: Nhà nghỉ thanh niên Phong Túc (8)

Trong nồi còn nấu canh rau dại, nói là canh, thực chất chỉ là hỗn hợp của nước và rau dại.

Liễu Trừng —— cũng chính là cô gái từng cãi nhau với Tả Huyền, hiện tại đang uống từng ngụm nhỏ canh rau dại, xem dáng vẻ như đang chịu khổ hình, đám người mới đến hỏi cô đang ăn cái gì, lại bị doạ chạy đi, cô gái giảm béo không nhịn được buột miệng: "Đây là thứ người có thể ăn sao?"

Nghe vậy, trên mặt Liễu Trừng hiện lên một tia phẫn nộ, nhưng cô vẫn cố nén xuống, cắn răng tiếp tục uống canh rau dại.

Tả Huyền cũng bưng một chén uống, ít nhất có thể làm cơ thể ấm áp, bao lá sen đặt trên bàn, lộ ra một đống xương gà vụn.

Lúc trước mới thấy qua sự hung ác của Tả Huyền, hơn nữa đùi gà cũng đã bị ăn, tuy rằng đám người mới thèm nhỏ dãi nhưng cũng chưa đói đến mức hoàn toàn mất đi thần trí, bởi vậy chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu, không còn suy nghĩ ăn thịt.

Khi đến đủ, mọi người ngồi thành một vòng tròn trên mặt đất, chuẩn bị nghe Khổ Ngải Tửu nói ý tưởng.

Tuy loại tập tục truyền thống xấu này là điểm mù trong tri thức của Khổ Ngải Tửu, nhưng hắn đã nhanh chóng tìm được chỗ mới.

Khổ Ngải Tửu sờ cằm, mái tóc bạch kim ảm đạm không ánh sáng, giống một dúm chỉ gai: "Hiện tại tôi cảm thấy chúng ta như đang tiến vào game TRPG."

"Game TRPG là gì?" Mộc Từ không quá hiểu.

Liễu Trừng kích động đặt chén canh xuống, vội nói: "Tôi biết! Tôi thường cùng bạn bè chơi trò này, để tôi nói để tôi nói!"

Khổ Ngải Tửu làm động tác 'mời'.

Liễu Trừng hắng giọng, nhưng đối diện với ánh mắt của mọi người thì có chút rụt rè, mặt hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Thật ra, thật ra là một trò chơi trên bản, nói đơn giản, chính là trong chúng ta có một người làm chủ trì, người này phụ trách bối cảnh câu chuyện, sắp xết tình tiết; những người khác là người chơi, phụ trách sắm vai nhân vật của mình."

Đinh Viễn Chí nhíu mày: "Trò chơi này ích lợi gì?"

"Đương nhiên là có!" Liễu Trừng thấy người khác nghi ngờ trò chơi yêu thích của mình, tức giận đánh gãy lời hắn "Trò chơi bây giờ đều là khuôn mẫu cố định, không phải anh muốn làm gì, mà là người làm trò chơi quy định anh cần làm gì. Trong trò chơi này, chủ thể chính là bộ não con người! Nói cách khác, theo lựa chọn của anh, người chủ trì sẽ căn cứ vào hành vi mà tuỳ cơ ứng biến, đến khi tạo thành toàn bộ câu chuyện, là hoàn toàn ngẫu nhiên!"

Đinh Viễn Chí gãi mặt, không muốn tiếp tục dây dưa, lại hỏi Khổ Ngải Tửu: "Rốt cuộc có ý gì? Tôi vẫn chưa hiểu."

"Hừ!" Liễu Trừng trừng mắt nhìn hắn, nếu không phải đói đến mức không còn sức lực, hiện tại đã bước lên véo mặt Đinh Viễn Chí.

Khổ Ngải Tửu nhún vai nói: "Thật ra những gì cô Liễu nói đã rất rõ ràng, không thể nghi ngờ, ông chủ nhà nghỉ chính là người chủ trì, lão để chúng ta chọn bốn chủ đề, tùy cơ biên soạn một đoạn chuyện xưa, mà chúng ta đóng vai người tham dự tiến vào câu chuyện này."

"Ở chỗ này, thân phận của chúng ta là thanh niên trai tráng ở thổ lâu, thông thường, khi muốn phát triển cốt truyện, người chủ trì sẽ trò chuyện người chơi tiến hành, nhưng ông chủ không có cách trò chuyện với chúng ta, vì thế trực tiếp điều khiển chúng ta tiến hành cốt truyện, nhưng mỗi khi đến điểm mấu chốt của cốt truyện, chúng ta có thể tự do hoạt động, hiển nhiên là cho chúng ta sự tự do lớn nhất có thể."

Mộc Từ bừng tỉnh: "Như tân lang quan và tân nương tử? Nếu tôi không phản ứng lại, quản gia sẽ tùy tiện chọn một người?"

"Hoàn toàn chính xác." Khổ Ngải Tửu vứt mị nhãn cho hắn "Đạt điểm tối đa!"

Mộc Từ vô thức nhìn thoáng qua Tả Huyền, khi ở khách sạn, Tả Huyền vẫn luôn ân cần dạy bảo mọi người, chuẩn bị sẵn sàng......

Cô gái bện tóc, chính vì không phản ứng kịp, cho nên mới......

Nhưng nếu không có cô, cũng sẽ là những người khác.

Ánh mắt Mộc Từ có chút ảm đạm: "Đáng tiếc, rốt cuộc vẫn bị chọn một người, chúng ta cũng không có cách nào cứu tất cả."

"Đây là một phần của cuộc sàng lọc." Tả Huyền lạnh lùng nói "Cậu phản ứng lại là có thể biến thế bị động thành chủ động, có lẽ cậu cảm thấy mỗi người đều bình đẳng, nhưng thực tế không phải vậy. Hy sinh một kẻ trì độn vẫn tốt hơn hy sinh một người thông minh cẩn thận."

Lời này vừa thực dụng vừa tàn nhẫn, thanh niên run chân lập tức đứng ra làm hòa: "Đúng vậy, là vấn đề của cô ấy, mười chọn một, tại sao mọi người đều phản ứng lại, là do cô ấy đầu óc chậm, không thể trách chúng ta!"

Rõ ràng hắn vẫn còn sợ hãi trước lời nguyền của cô gái bện tóc.

Khổ Ngải Tửu không để ý, hắn buông tay nói: "Tuy tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi minh hôn, nhưng lúc này tân nương đã được chọn, tiếp theo chỉ sợ sẽ diễn ra đám cưới. Tôi đoán, những cái bánh đậu lúc trước rất có thể không phải cho chúng ta ăn, mà là lấy để trao đổi tình báo với người già, đáng tiếc chúng ta đã bỏ lỡ, còn ăn sạch sẽ, Mộc Từ nói nên nghỉ ngơi một chút, Đinh Viễn Chí lại tính toán ra ngoài thăm dò, khiến ông chủ buộc phải chờ Đinh Viễn Chí về mới có thể tiếp tục tiến hành cốt truyện."

Điền Mật Mật không nhịn được hỏi: "Nói như vậy, chúng ta đã bỏ lỡ một cốt truyện quan trọng? Trong trường hợp này, không phải thường có trừng phạt sao? Hoặc là không mở được bước tiếp theo."

"Hoàn toàn sai lầm, cậu vẫn đang dựa vào kinh nghiệm trò chơi lúc trước của mình tự hỏi." Khổ Ngải Tửu ở trước ngực dùng tay so cái đại đại xoa, "Người chủ trì chỉ cho chúng ta một hoàn cảnh, lựa chọn thế nào là của chúng ta, lão ta sẽ theo lựa chọn của chúng ta tiếp tục mở ra cốt truyện, chúng ta không có được tin tức mấu chốt, lão cũng sẽ cho chúng ta một con đường không có tin tức mấu chốt, trừ phi chúng ta cố ý quấy rối, nếu không thẻ sẽ không tùy tiện bị xé thẻ."

Mộc Từ hỏi: "Xé thẻ nghĩa là sao?"

Liễu Trừng ân cần giải thích: "Chính là nhân vật sẽ bị giết vì một lí do nào đó để tránh nhiễu loạn sự phát triển của trò chơi. Ví dụ, bối cảnh lần này là nạn đói, thông thường, anh béo một chút là có thể chống đỡ thêm mấy ngày, nhưng đột nhiên anh nói mình từng luyện qua tích cốc, một tháng không ăn không uống cũng không sao, hiển nhiên là cố ý quấy rối, người chủ trì sẽ xé thẻ."

Người đàn ông trung niên bụng phệ mồ hôi lạnh chảy ròng: "......"

Mọi người: "......"

Tả Huyền suy nghĩ một lát rồi nói: "Ông chủ sống lâu, biết cũng rất nhiều, nếu theo lời cậu, nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta vốn là tế tử diêu, bọn họ hẳn sẽ cho chúng ta biết bối cảnh, quan hệ, chuyện xưa của thổ lâu hoặc minh hôn kỹ càng. Nhưng vì không kích phát, khiến chúng ta tiến vào nhiệm vụ ra ngoài tìm cô gái thích hợp để minh hôn."

Lúc ấy Tả Huyền không biết tiền căn hậu quả, hơn nữa không có nhắc nhở, hắn muốn tận lực hoãn chuyện ăn thịt người, bởi vậy đã sử dụng toàn bộ bánh đậu.

"Nói như vậy, chỉ cần chúng ta nằm yên không làm gì, là có thể nhảy qua cốt truyện?" Liễu Trừng run rẩy "Đu trò chơi này là một cuộc phiêu lưu của lòng dũng cảm, nhưng muốn tôi tham gia mạo hiểm, vẫn nên quên đi."

Tả Huyền cười nói: "Cô muốn thử không?"

Mọi người nhìn y cười, không khỏi hơi rụt cổ.

"Nếu chúng ta không làm gì...... có lẽ câu chuyện sẽ không kết thúc." Khổ Ngải Tửu tự hỏi một lát "Khi tiến hành cốt truyện, chúng ta phải tính đến khả năng phá cục và sống sót, chỉ sợ phải trải qua đủ bốn chủ đề, câu chuyện mới có thể kết thúc."

Vài người đàn ông tính tào bạo dạn cau mày: "Nếu không phải quá đói, chúng ta có tận hai mươi người, còn sợ không đối phó được lão địa chủ phong kiến này?"

Tả Huyền mặc kệ đám người kêu gào để lấy thêm can đảm này, rũ mặt suy nghĩ, rất nhanh đã ngẩng đầu: "Đồ ăn ở đây quá ít, dù chúng ta thắt lưng buộc quần, chỉ sợ cũng không chống đỡ được bao lâu, hơn nữa vì thiếu dinh dưỡng, nhu cầu về đồ ăn của chúng ta sẽ gia tăng, cậu cảm thấy chúng ta có thể chống đỡ bao lâu?"

"Đồ ăn......" Mộc Từ lẩm bẩm "Chúng ta phải chủ động đi tìm thực vật."

Đói khát là loại dục vọng khó nhịn nhất của con người, bản năng cầu sinh sẽ thúc giục họ ăn cơm, đến lúc đó chỉ sợ tình huống càng không thể tưởng tượng nổi.

Tả Huyền suy nghĩ một lát mới nói: "Lát nữa tôi sẽ đi tìm quản gia hỏi thăm chút tin tức, xem có thể tra ra tình báo mới hay không, mấy người đi dạo thổ lâu một vòng, tôi nghĩ chúng ta phải kích phát cốt truyện tiếp theo, nếu đã bỏ lỡ người già, vậy tin tức trong thổ lâu chỉ có thể nghe ngóng từng chút một."

Mọi người đồng thanh đáp lại, đứng dậy, lững thững ra ngoài như một bóng ma, đói khát tra tấn con người ta đến suy yếu táo bạo, sắc mặt vài người vô cùng khó coi.

Mộc Từ quay đầu nhìn Tả Huyền, nói: "Tôi cùng anh đi tìm lão quản gia?"

Tả Huyền gật đầu: "Cũng được."

Liễu Trừng ôm chén canh chậm rãi uống, nhìn qua có chút sợ hãi, nhỏ giọng nói: "Chờ...... Chờ tôi uống xong chén canh, tôi sẽ ra ngoài."

Mộc Từ biết cô không dám bước ra trước, thở dài, cũng không nói gì thêm, chỉ đi theo Tả Huyền đến phòng lão quản gia.

Lão quản gia còn ở chỗ cũ, hút thuốc lá sợi, cặp mắt híp, như con chuột lớn thoả mãn hoá thành hình người, lão hút tẩu thuốc trên bàn, tẩu thuốc lắc qua lắc lại, thấy bọn họ tiến vào, nói: "Vừa lúc, đang muốn kiếm các ngươi."

"Đại quản gia có gì phân phó?" Tả Huyền khách khí, chỉ kém chắp tay áo thỉnh an.

"Các ngươi từ mặt đất lên, chín lão già kia đã tắt thở chưa?"

Tả Huyền nói: "Vẫn còn thở."

Lão quản gia động thân thể, nghiêng mắt: "Hôm nay còn chưa tắt thở, đưa bọn họ lên núi."

Từ mặt đất lên? Có ý gì.

Mộc Từ còn đang tự hỏi, Tả Huyền đã đáp lại: "Đã hiểu, đại quản gia yên tâm, tôi nhất định sẽ làm ổn thỏa."

"Ai, thật khiến người ta bớt lo. Từ khi đại lão gia của chúng ta xây toà thổ lâu này, người trong phạm vi vài trăm dặm đều tới nhờ cậy lão gia, lánh tai, lánh hại. Trước mắt không dư dả, đưa người lên núi cũng là chuyện bất đắc dĩ, trong lòng chúng ta dễ chịu sao? Không dễ chịu, nhưng không dễ chịu cũng phải chịu, không thể khiến đại lão gia khó xử, hôm nay nhiều thêm chín kẻ há mồm, ngày mai lại thêm mấy cái miệng, chúng ta thắt lưng buộc bụng cũng không sao, nhưng nếu để đại lão gia cùng thắt lưng buộc bụng với chúng ta, đó chính tội lỗi, sẽ bị thiên lôi đánh xuống!"

Lão quản gia giả mù sa mưa lau nước mắt, nhẹ nhàng vỗ tay Tả Huyền, không biết là sờ được cái gì, trong mắt không nhịn được toát ra vẻ tham lam như sói, cẩn thận sờ soạng một lát, một lúc lâu sau mới vẫy tay để Tả Huyền và Mộc Từ lui xuống: "Làm cho tốt, làm tốt, tự nhiên có thể ăn no bụng."

Tả Huyền nhận nhiệm vụ, đi theo Mộc Từ lui ra ngoài, hai người chưa kịp nói gì, thân thể đã không chịu khống chế hành động, không bao lâu sau, mười bảy cá nhân đã tập hợp ở lầu một.

Chín người trong số họ cõng cái sọt trên lưng, có lẽ là dùng để chứa chín người già kia; còn lại tám người cầm cuốc gỗ, dường như để cuốc đất đào hố.

Tên đầu đinh đánh mất năng lực hành động nên không ở trong.

Chín người phần lớn là nam, chỉ có Dương Khanh Khanh là nữ, cô một mình cầm cuốc cõng sọt, làm công việc cho hai người.

Vẫn là Tả Huyền cầm đèn, nhàn nhạt nói: "Mọi người lên đường đi."

Không biết đây là lời y nói, hay do ông chủ soạn ra, nghe rất kì quái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro