Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trạm thứ ba: Nhà nghỉ thanh niên Phong Túc (6)

Toà thổ lâu (*) này được xây dựng bằng vôi vữa, được kết hợp bằng hai tầng lầu, hình tròn, nhìn qua giống một thành luỹ kín không kẽ.

(*) Có lẽ ở đây chỉ Thổ lâu Phúc Kiến, các nhà ở xây bằng đất nện của người Khách Gia ở vùng núi phía đông nam tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc.

Phía ngoài cao chừng bốn tầng, mà bên trong nhìn như từ đường, lại giống như đại sảnh, nhưng bọn họ chỉ vội vàng liếc qua, không cẩn thận xem xét.

Toà thổ lâu này dường như được xây dưới mặt đất, hoàn toàn không thấy ánh sáng mặt trời, bởi vậy mọi nhà đều thắp đèn, nhưng những ngọn đèn dầu này cũng không mang đến chút nhân khí, ngược lại khiến cả tòa thổ lâu dày đặc âm khí.

Hơn nữa, toà thổ lâu này có vẻ đã có tuổi, dân cư thưa thớt, nhìn qua vô cùng rách nát hoang vắng, cờ đỏ dài và đèn lồng lay động, tiền giấy đầy đất, khiến người ta không nhịn được căng thẳng thần kinh.

Mọi người bước tới, những người xung quanh chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm bọn họ, trên tay vẫn không ngừng làm việc, tạo thành áp lực không nhỏ cho họ, nếu không phải thân thể bị điều khiển, chỉ sợ hiện tại đã có người bỏ chạy.

Chẳng mấy chốc, cả nhóm bước lên cầu thang bằng gỗ kẽo kẹt, trong không gian truyền đến tiếng bước chân và tiếng cầu thang dồn dập, Mộc Từ không khỏi lo lắng, sợ cầu thang sẽ đột nhiên đứt gãy.

Khi đi dọc theo lầu hai, Mộc Từ mới thấy bên trong toà nhà đang làm tang sự, dưới sân bày nửa cỗ quan tài, một đôi người giấy bày biện hai bên sườn, tiền giấy không ngừng từ trên trời rơi xuống, những lá cờ trắng tung bay trong gió, bên trong toà nhà gần như trắng xoá, tạo thành sự tương phản rõ rệt với bên ngoài.

Hỉ và tang.

Đôi mắt Mộc Từ bị hai sắc đỏ đánh đến phát đau, da đầu tê dại, dứt khoát tránh đi không xem, nhớ tới lời bọn họ vừa nói.

Tân lang quan, tân nương tử.

Vì sao lại nói như vậy, dưới hiên rõ ràng chỉ có một cỗ quan tài...... nghĩa là đã có một người chết, minh hôn là dành cho người chết, nhưng trong nhóm người bọn họ chưa có ai chết?

Rốt cuộc có ý gì.

Mộc Từ vô thức muốn mở miệng thảo luận với Tả Huyền, nhưng hắn không nói ra lời, cũng không thể động đậy cơ thể, chỉ có thể đi theo mọi người bước về phía trước, chờ lúc phục hồi tinh thần, đã đến một căn phòng lớn.

Trong phòng có một lão quản gia đang ngồi, đỉnh đầu đội mũ quả dưa, mặt trắng như vừa sơn qua, trên người có hai vệt đỏ, mặc áo dài xanh ngọc, bên ngoài khoác mã quái đen, trong tay cầm điếu thuốc, cao cao nhếch lên, lộ ra một cỗ tử khí.

(*) Mình tìm hiểu là như vậy.

Hai bên sườn có mười mấy người đàn ông, thân hình cao lớn, đứng sừng sững tại chỗ như tháp sắt, sắc mặt biến thành màu đen, dường như kim cang trừng mắt trong miếu, trong tay cầm gậy gỗ, âm u nhìn bọn họ.

Nói cũng lạ, khi bước vào căn phòng lạnh lẽo này, giam cầm lúc trước đã biến mất, nhưng trái tim mọi người thình thịch nhảy loạn, cả người đổ mồ hôi lạnh, không ai dám ngó lung tung, càng không dám nhúc nhích.

Lão quản gia chầm chậm đứng dậy, nhướng chân mày: "Để các ngươi đi tìm mấy cô gái về, chẳng những tìm được, còn vô cùng xinh đẹp."

Các cô gái đồng loạt lui về phía sau một bước, trong lòng sợ hãi, lòng bàn tay Mộc Từ toát ra mồ hôi, lão quản gia vừa vặn đến bên cạnh hắn, liếc mắt nhìn cô gái chân dài, đánh giá một lát: "Tốt, cô gái này không tồi, chân dài mông to, thoạt nhìn là tướng dễ sinh, phu nhân và thiếu gia nhất định sẽ vừa lòng."

Cô gái chân dài hoảng sợ nhìn lão quản gia, đúng lúc này, Mộc Từ bỗng duỗi tay kéo cô về phía sau mình, nuốt nước miếng nói: "Xin ngài đừng trách móc, đây là vợ tôi mới cưới về, đầu óc không tốt lắm, nhất định thiếu gia sẽ không hài lòng."

Cô gái chân dài ôm chặt Mộc Từ như khúc gỗ cứu mạng, mặt đè trên lưng hắn không dám nhúc nhích.

Lão quản gia chau mày, bĩu môi nói: "Thật không biết lớn nhỏ! Đàn bà có chồng sao có thể đứng trước đàn ông, nhớ về quản giáo lại!"

Lão quay đầu, lúc này những cô gái có chút thông minh đều đã tìm được lá chắn, ngay cả cô gái từng cãi nhau với Tả Huyền cũng nắm chặt tay y, chỉ có một cô gái bện tóc ma hoa nhìn qua có chút trì độn hướng nội là không biết làm sao nhìn mọi người, dường như còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lão quản gia không quá vui nói: "Hoá ra là vậy, được rồi, cũng được, đưa cô ta về."

Những người đàn ông to lớn hai bên lập tức nắm lấy bím tóc cô, giống như bắt một con gà con, dễ dàng xách đi, lúc này cô mới phản ứng lại, điên cuồng đạp đá lung tung, thê lương kêu thảm thiết: "Cứu...... Cứu cứu ta...... Cứu mạng, tôi không muốn, ta không muốn! Buông tôi ra, cầu xin các người...... Cầu xin các người buông tha cho tôi!"

Tiếng kêu gào sắc nhọn kêu thảm thiết cũng không thể dao động lão quản gia, càng không thể dao động những tên kia, mọi người đói đến toàn thân vô lực, tức giận nhưng cũng không dám nói gì, cuối cùng không có ai duỗi tay cứu người.

Đánh cược chính xác!

Quả nhiên, tân lang quan và tân nương tử không chỉ đơn thuần ám chỉ minh hôn, còn chỉ bản thân bọn họ, chín nam chín nữ, thừa ra một người......

Mộc Từ cắn chặt khớp hàm, cố gắng xem nhẹ âm thanh bi thương kia.

Sức lực phụ nữ vốn không lớn bằng đàn ông, càng đừng nói đến kẻ to khoẻ đủ để đánh bốn người như Mộc Từ, sự phản kháng của cô gái nhìn qua như trẻ con vui đùa ầm ĩ, hoàn toàn không tạo thành bất kì hiệu quả gì, khi cô bị kéo ra khỏi khỏi phòng, ngón tay nắm chặt ván cửa, theo lực kéo của người ngoài cửa, móng tay cô rất nhanh đã nứt toác, máu tươi trào ra, nhưng vẫn nắm chặt ván cửa như mất đi cảm giác.

Bàn tay cô gái từng chút một rời khỏi khung cửa, lúc sắp bị kéo đi, vẻ hoảng sợ trong mắt cô đã biến thành tuyệt vọng và oán hận, nhìn chằm chằm thanh niên run chân, giọng nói thê lương cùng cực: "Mày sẽ không chết tử tế —— mày...... chết không được tử tế!!! Tôi thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho các người!"

Vừa dứt lời, cô gái biến mất ở cửa, chỉ để lại mười dấu tay đầu máu và móng tay dán trên cửa gỗ.

Hành lang vẫn cứ quanh quẩn tiếng thê lương nguyền rủa của cô, theo gió đêm bay múa cùng ngọn cờ lay động, phảng phất như âm thanh từ địa ngục truyền đến.

Thanh niên run chân sợ tới mức run bần bật, dán mông xuống đất, màu quần đậm lên, trong không khí lan toả mùi nước tiểu, sắc mặt mọi người đều trở nên vô cùng khó coi.

Cũng may lão quản gia không để ý, lão vẫy tay để Tả Huyền bước lên nói chuyện, không ai nghe rõ nội dung, chỉ nhìn thấy cái miệng héo quắt của lão ghé vào mặt Tả Huyền, lộ ra vài chiếc răng ố vàng, sau đó cười lạnh, rút ra một lá sen khô, mở hộp đồ ăn bên xạnh, xé một cái đùi gà đầy đặn, gói lại, đặt vào tay Tả Huyền.

"Đây là đương gia thưởng cho ngươi." Lão quản gia nhe răng cười, lại đi tới nhìn mấy người họ, như xem từng khối thịt, ánh mắt lạnh băng, miệng lưỡi thân thiết, bàn tay lạnh lẽo vỗ lên mặt mỗi người "Chỉ cần chuyện này làm tốt, về sau sẽ có cơ hội ăn thịt."

Đi đến cuối, lão nhẹ nhàng vỗ về cái túi tiền của mình, đánh giá Khổ Ngải Tửu, bỗng nhiên phun ra: "Tạp chủng tóc vàng! Tại sao còn chưa chết."

Khổ Ngải Tửu mặt không đổi sắc nhìn lão, như không nghe hiểu.

Giống như vừa mới ý thức được người đội mũ vỏ dưa kia giống quản gia, mọi người nhanh chóng nắm được thông tin về nơi ở của mình.

Mười tám cá nhân, chín đôi phu thê, chín gian phòng.

Sau khi nói chuyện trên đường, Mộc Từ mới biết cô gái chân dài tên Lục Hiểu Ý, vừa rồi bị lão quản gia nhìn chằm chằm khiến cô sợ hãi, hiện tại thất hồn lạc phách ngồi trên giường, nhất thời chưa phục hồi tinh thần.

Phòng vô cùng nhỏ, giường cách bếp không xa, không có gạo cũng không có mì, chỉ có một ít bột mịn không biết là gì và chút rau dại đã nát vụn, lu nước còn chút nước, Mộc Từ chắp vá nhóm lửa, nấu chút cháo rau dại để hai người no bụng.

Đương nhiên không thể trông đợi có chút gia vị gì, mùi tanh của rau càng đậm trong nước nóng, nhưng hai chén canh xuống bụng, cuối cùng cũng no một bụng nước.

Lục Hiểu Ý một bên uống một bên nôn khan, che miệng ép mình nuốt xuống, cô bưng chén thấp giọng nói: "Anh Mộc, có thể cùng tôi đi gặp Khanh Khanh, chị Tống và Tiểu Mật không? Đặc biệt là Tiểu Mật, cô ấy nhát gan, tôi có chút lo lắng."

Chị Tống nguyên danh là Tống Tiệp, là người có tính cách tương đối táo bạo trong số bốn người; Tiểu Mật là Điền Mật Mật, cũng chính là cô gái tóc ngắn nhiều vấn đề.

Mộc Từ gật đầu:"Được, muốn uống thêm chút hay không? Bổ sung ít sức lực."

Lục Hiểu Ý lộ ra thần sắc khó xử, có lẽ thật sự có chút không chịu nổi mùi tanh này, nhưng vẫn gật đầu, lại uống thêm một chén.

Không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nếu cứ luôn duy trì trạng thái đói khát như vậy, chạy trốn cũng không nhanh được.

Hai người cơm nước xong nghỉ ngơi trong chốc lát, cuối cùng khôi phục chút sức lực, lúc này mới đứng dậy đến phòng những người khác, cũng may chín gian phòng đều liền kề nhau, cũng không khó tìm.

Tống Tiệp và thanh niên run chân cùng một tổ, lúc Mộc Từ bước vào, thanh niên đang rúc một góc phòng trong ôm đầu khóc, không ngừng lặp lại: "Không phải tôi hại, không phải tôi hại, là tôi vô tâm...... tôi không ngờ...... tôi thật sự không ngờ, không phải tôi muốn hại chết cậu, đừng tới tìm tôi, đừng tới tìm tôi......"

"Mặc kệ hắn." Vừa lúc Tống Tiệp đang ăn cơm, nhìn qua rất bình tĩnh, không chỉ có canh, còn có bánh rau dại, mời hai người bọn họ cùng ăn: "Những thứ bột này hẳn là lõi ngô mài nhỏ, trừ không ngon thì không có khuyết điểm gì, so ra kém bánh bao chay, nhưng hiện tại cũng coi như thứ tốt."

Tuy nói mặc kệ thanh niên run chân, nhưng Tống Tiệp vẫn mang hai bánh rau dại và chén canh đặt trước mặt đối phương.

Ba người ăn chút gì đó, sau đó đi tìm Điền Mật Mật, lúc ấy người cô bắt được là Đinh Viễn Chí, hiện tại hai người đang cùng nhau nhóm lửa, đốt đến mặt xám mày tro, suýt chút nữa sặc rớt nửa cái mạng.

Không đợi bọn họ nói thêm hai câu, gian phòng khác đột nhiên truyền ra tiếng vang lớn, bọn họ vội vàng chạy ra ngoài, nhìn thấy Dương Khanh Khanh và người đầu đinh cùng tổ lộ ra ánh mắt hung ác, hắn nắm lấy đầu cô đập vào tường, y phục màu đỏ đã bị xé hỏng mấy nút thắt, lộ ra da thịt màu trắng, phía trên có vết xước sâu, máu đang ứa ra.

Dương Khanh Khanh hết lần này đến lần khác bị đập vào tường, căn bản vô lực phản kháng, nhìn qua sắp mất đi ý thức.

Mà trên mặt tên đầu đinh cũng có vài vết xước, không biết là bị kích thích hay bản tính bại lộ, lúc này hai mắt hắn đỏ tươi, mặt đầy âm ngoan, một bên đập một bên mắng: "Tiện nhân! Vừa rồi không phải dựa vào tôi mới sống sót sao?! Sờ hai cái đã muốn chết muốn sống, thiếu đánh sao! Xem xem đánh xong còn không thành thật không! Quản gia kia nói đúng, loại đàn bà như mày chính là thiếu quản giáo!"

Tống Tiệp vừa kinh vừa giận, lập tức xông lên hất tên đầu đinh, hai tay chọc đôi mắt hắn, tên đầu đinh có lẽ cũng là tay đánh nhau già đời, tuy theo bản năng buông tay ra, nhưng không tránh không né, chịu đựng đau đớn nhấc một chân đá vào eo Tống Tiệp, trực tiếp đá người bay ra ngoài.

Lục Hiểu Ý ôm chặt Dương Khanh Khanh đang ngã xuống.

Điền Mật Mật lập tức khóc lên, chạy tới xem tình huống của Tống Tiệp, Mộc Từ đuổi đến vặn chặt hai tay tên đầu đinh, Đinh Viễn Chí cũng bước lên phụ, nhưng sức lực đối phương rất lớn, hơn nữa cảm xúc còn đang cuồng bạo, tay chân hai người đều không có sức lực, suýt nữa bị ném đi.

Cũng may tên đầu đinh thấy hai người đàn ông ra mặt, cũng không dám lập tức động thủ, chỉ rầm rì nói: "Tôi giáo huấn vợ mình, liên quan rắm gì đến hai người! Đừng ở đây cản đường."

Mộc Từ cười lạnh một tiếng, một chân đá vào đầu gối hắn, đè mấy chục cân thịt vào người đối phương, thít chặt cổ đối phương nâng lên: "Nói mà thôi, anh thật sự nghĩ người ta là vợ mình?!"

Mộc Từ cũng không muốn giết người, chỉ muốn đối phương mất đi năng lực phản kháng, bởi vậy cũng không dùng quá nhiều sức lực, không ngờ bị tên đầu đinh trực tiếp đẩy ngã, đầu đập mạnh vào cửa, kéo theo ấm sành nát đầy đất, đau đến mức trước mắt tối sầm, lâu sau cũng không nói nên lời.

Lúc ý thức mơ hồ, Mộc Từ nghe thấy giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Tả Huyền, giống một đám mây mù, chậm rãi thổi qua.

"Tìm một mảnh ngói và vải bố, đúng rồi, lấy thêm tro dưới đáy nồi, tôi chưa từng cắt gân tay người sống."

Ngay sau đó, Mộc Từ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết khiến người nghe ruột gan cồn cào, hắn vội vàng lắc đầu, rất nhanh được vài người nâng dậy.

Người đàn ông vừa còn rất táo bạo đang quỳ rạp trên mặt đất, đầu đầy mồ hôi lạnh, thở phì phò, như một ống gió cũ nát, hai tay bị vải trói chặt, lúc này mềm nhũn ngã xuống, máu không ngừng tràn ra. Tả Huyền chậm rãi đứng dậy, ngói trên tay còn dính máu, trên mặt vẫn mang theo ý cười ôn nhu.

"Xem ra tôi làm cũng không tệ lắm, trước kia chỉ từng thử với xác chết."

Tả Huyền lấy một nắm tro dưới đáy nồi, bôi lên cổ tay đang bị trói của người đàn ông, thân thiết nói: "Phải sống sót, anh chính là lương thực dự trữ của chúng tôi, nếu chết quá sớm, thịt sẽ không còn tươi mới."

Tên đầu đinh nhìn y, hoảng sợ khóc lớn.

Mọi người nhìn Tả Huyền đang cười, không khỏi cảm thấy rợn tóc gáy, ngay cả Dương Khanh Khanh được trợ giúp cũng vô thức dựa vào lồng ngực Tống Tiệp.

Mộc Từ lung lay đứng dậy, nhìn Tả Huyền một vòng, sau đó nhìn đám người mới đang thăm dò: "Nếu muốn biến thành lương thực dự trữ, lúc nào cũng có thể tuỳ ý bại lộ bản tính."

Nhóm hành khách mới không khỏi rùng mình.

Khổ Ngải Tửu ở nơi xa vỗ tay tán thưởng, Tả Huyền trợn mắt, tức giận ném ngói qua, Khổ Ngải Tửu cười ha ha động thân, viên ngói nhọn dính đầy máu rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Mộc Từ giật mình, đột nhiên ý thức được ——

Y không thấy hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro