Trạm thứ ba: Nhà nghỉ thanh niên Phong Túc (3)
Phòng khách chỉ là nơi tụ họp của mọi người, không phải nơi ăn uống thực sự.
Nhà nghỉ thanh niên Phong Túc không quá lớn, rất nhiều phòng bị khóa, không mất nhiều thời gian để tham quan.
1 giờ rưỡi, gần như mọi người đã đến đông đủ, Khổ Ngải Tửu kiểm kê nhân số, bảo đảm không ai đi lạc, sau đó cùng nhau xuất phát đến nhà ăn.
Vì không chắc đồ ăn trong nhà nghỉ có an toàn hay không, cơm trưa đều gọi cơm hộp, Khổ Ngải Tửu rất hào phóng với việc tiền nong, trực tiếp bao mọi người. Tuy từ trên xe xuống, tiền đó đối với hành khách cũ bọn họ không là gì, nhưng nghĩ và làm, là hai chuyện hoàn toàn là chuyện khác nhau.
Thời gian cơm hộp giao ra là 1 giờ 32 phút, vừa lúc mọi người gộp bàn thành một cái bàn dài.
Trừ vài người hỗ trợ lấy cơm hộp, đại đa số người mới đều chỉ ngồi, không dám vươn tay, nhìn qua vô cùng ngượng ngùng, có mấy cô gái đã đói đến mức bụng kêu vang, trên mặt phiếm hồng, có chút do dự nhưng vẫn không mở nổi miệng.
Cô gái từng cãi nhau với Tả Huyền ngồi rất xa, dường như còn chút sợ hãi.
Tuy lúc ấy những người khác cũng bị hoảng sợ, không dám nói lời nào, nhưng dù sao cũng không phải người bị mắng, cái bóng ma tâm lý này rất nhanh đã qua đi, sau đó thầm chê cười hai câu, nhẹ nhàng như thể chuyện này không liên quan đến mình.
Mộc Từ nhìn một vòng, hầu hết mọi người đã hồi phục sau tai nạn xe cộ buổi sáng, một phần nhỏ vẫn giống như chim sợ cành cong.
Tổng cộng 22 người, chưa xảy ra chuyện gì đã chết ba người, thời gian ngắn đến mức chỉ có 24 tiếng đồng hồ, hơn nữa còn ở nơi nhỏ như nhà nghỉ, là muốn bọn họ tìm cái gì......
Chẳng lẽ là...... sách?
Tả Huyền vô cùng ân cần cầm một phần cơm hộp và đồ uống cho Mộc Từ, thể hiện rằng y hoàn toàn không có ý định bỏ đói Mộc Từ, sau đó quay đầu nhìn những người khác, thần sắc lập tức trở nên lạnh lùng: "Thất thần làm gì, chẳng lẽ trừ não không dùng được, tứ chi cũng khuyết thiếu, muốn chúng tôi đút cho ăn sao?"
"Anh nói đủ chưa!" Một nam sinh không nhịn được nữa đứng dậy "Mặt đẹp thì ghê gớm lắm sao?! Đm cứ luôn ở đây lải nhải dài dòng, có phiền không! Có phải muốn đánh nhau không?"
Khổ Ngải Tửu cầm lon bia lạnh, nở nụ cười xán lạn, hơi không có ý tốt đánh giá bọn họ, như đang mổ xẻ rồi cân lại, xem xem mỗi người có bao nhiêu phân lượng.
"Tả Huyền." Mộc Từ quay đầu, có chút kì quái hỏi "Cảm xúc không tốt sao?"
"Tôi đang lo lắng, tôi thật sự kính nể nhóm người đầu óc rỗng tuếch này, cái đầu lớn lên trên cổ chỉ đơn thuần là vật trang trí, chờ ngày nào đó mở ra cái lỗ để cắm hoa hoặc đổ nước mới có thể phát huy một chút giá trị." Tả Huyền lạnh lùng nói "Nghe rõ, không có thời gian! 24 tiếng đồng hồ, mười chín cá nhân, trong một nhà nghỉ gần như vừa xem đã biết rõ, hiện tại tất cả đều bình thường, nhưng lúc sau thì sao, còn có tâm tình chậm rãi suy xét lễ phép, đạo đức, tôn trọng hay lòng tự trọng gì sao, chẳng lẽ chúng ta đang tới nghỉ phép?"
"Tôi đã nỗ lực giao tiếp với một tá xác chết đang thở hổn hển, nhưng những xác chết này nhảy dựng lên trách tôi nói chuyện không đủ thân thiết uyển chuyển."
Tả Huyền buông đũa, sắc mặt âm trầm đến dọa người: "Đối với tôi mà nói, mấy người mới nói đủ rồi! Tôi đã nhắc nhở các người một lần, muốn rượu tự mình làm, muốn chết tự cút qua một bên, đừng ở đây làm chướng mắt, tôi không quan tâm các người chết thế nào, chỉ cần không thu hút cảnh sát, thích chết thế nào thì chết."
Nếu câu nói vừa rồi của Tả Huyền chỉ nhằm vào cô gái kia, vậy lần này là nhằm vào tất cả mọi người.
Mộc Từ bị oanh tạc một phen, chỉ cảm thấy đầu óc vang ầm lên, trên mặt nóng rát, lòng tự trọng có chút không nhịn được.
Vấn đề là hắn hỏi, Tả Huyền cũng đang trả lời hắn.
Mộc Từ cuối cùng cũng hiểu tâm tình của cô gái kia.
Vài người tức giận lập tức đứng lên, Khổ Ngải Tửu cười tủm tỉm bảo mọi người ngồi xuống, nhìn qua chỉ sợ thiên hạ không loạn: "Mọi người ăn cơm trước đi, ăn cơm mới có sức lực đánh nhau."
Những người mới đều đến đây lúc chín, mười giờ, không phải chưa ăn sáng thì cũng là đã tiêu hoá hết, hiện tại đã gần hai giờ trưa, bụng đã đói đến khó chịu, hơn nữa phẫn nộ tiêu hao năng lượng, không ít người chọn ngồi xuống ăn cơm, có mấy người không chịu bỏ qua, cũng bị người bên cạnh kéo xuống.
Mộc Từ hít sâu vài giây, dù sao hắn cũng đã đi qua hai trạm ——
Bỏ qua cảm nhận riêng của mỗi người, Tả Huyền nói thật sự có lý, dưới tình huống như vậy, quá mức bình thường ngược lại lại có vẻ hoàn toàn không bình thường, hơn nữa nhóm hành khách mới này hoàn toàn không ý thức được tình huống hiện tại.
Đương nhiên không thể nói bọn họ sai, nhưng dù sao mọi người đã bị ném vào chiến trường này, không chuẩn bị tâm lý tốt, so với chờ chết không có gì khác.
Lời này không dễ nghe chút nào.
Mộc Từ ăn cơm, cẩn thận nghĩ lại lời Tả Huyền, nỗ lực tâm bình khí hòa hỏi: "Tả Huyền, có phải anh có suy đoán rồi."
"Có." Mặc dù Tả Huyền chưa dịu giọng, nhưng thái độ tốt hơn không ít, một bên ăn cơm, một bên trầm giọng nói "Trên cơ bản, phó bản không có quy luật, tôi cũng không biết nơi này như thế nào, nhưng căn cứ vào suy đoán hiện tại, có hai khả năng."
Khổ Ngải Tửu rất có hứng thú hỏi: "Hai loại nào?"
"Một là quỷ ở chỗ hành khách mới." Tả Huyền nhàn nhạt nói "Bảy người cũ chúng ta biết nhau, nhưng tôi vừa quan sát qua, nhóm người này căn bản không quen biết, chỉ lập đoàn trong thoáng chốc, cho thấy không hiểu biết, cũng không nhìn ra người bên cạnh rốt cuộc là thứ gì."
Câu này không thể nghi ngờ bị Tả Huyền nói trúng, mọi người hai mặt nhìn nhau, nhất thời lông tơ chổng ngược, không thể tin được quỷ bên người mình, giữa trưa nóng bức cũng nổi da gà.
Tả Huyền nhìn mọi người xoa cánh tay, nhướng mày nói: "Thế nào, điều hòa mở lớn quá?"
Mọi người: "......"
Người này sợ rằng không phải có bệnh.
Sau khi mở đầu bằng trò đùa không vui chút nào, Tả Huyền nhanh chóng nói: "Nói chung, quỷ ăn cơm là hút hương khí đồ ăn, tôi vừa nhìn qua, tất cả mọi người ăn cơm ——"
Người phụ nữ mặc tây trang vội nói: "Ý là, bên trong chúng ta không có quỷ?"
"Cho thấy rất có thể quỷ cũng ăn cơm."
Mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm: "......"
Khi tất cả mọi người cảm thấy cạn lời, chỉ có Mộc Từ nghiêm suy nghĩ những lời của Tả Huyền, nếu có thể hoàn mỹ sắm vai một người, đủ để thấy, cấp bậc của con quỷ này tương đối cao.
Hoặc giống như giai đoạn đầu thôn Phúc Thọ, Vương Tài Phát hoàn toàn không biết chuyện gì, hoặc là lệ quỷ vô cùng đáng sợ.
Khổ Ngải Tửu không nhanh không chậm hỏi: "Vậy khả năng thứ hai?"
"Tin tưởng tôi, cậu sẽ càng hy vọng là quỷ, khả năng thứ hai là nơi này còn chưa thức tỉnh." Tả Huyền cười nhạo một tiếng, dùng ngón tay chỉ mặt đất "Nó ngủ no rồi, mới muốn ăn, chúng ta có thể sống sót lên xe hay không, hoàn toàn do ông trời an bài."
Khổ Ngải Tửu suy tư, không nói gì.
Mộc Từ cuối cùng cũng phản ứng lại, trong bản ghi chép của Tả Huyền có một trạm tương tự, là phiên bản ma của bách quỷ dạ hành, 30 tiếng đồng hồ, 37 cá nhân.
Quỷ tốt xấu còn có một mục tiêu.
Nhưng ma quỷ hợp thể với tập tục xấu, hoàn toàn không có manh mối, không có ngọn nguồn, cũng không thể giải quyết, chỉ là nỗi kinh hoàng và chết chóc vô tận, lúc trước có khoảng 37 cá nhân, cuối cùng chỉ còn y, người cuối cùng lên xe.
Cách đó không xa, khi ở thôn Phúc Thọ, lúc đám người Tả Huyền ngồi trên xe đã gặp quỷ chết thay, trạm thứ nhất của Mộc Từ có tổng cộng mười tám người, ngày đầu tiên suýt chút nữa chết bảy người, hắn và Ôn Như Thủy may mắn được cứu, chỉ còn mười ba người, ước chừng bảy ngày, cuối cùng chỉ còn năm người sống sót.
Mà hiện tại chỉ có 24 tiếng đồng hồ, 22 cá nhân, ba người đã tử vong, có thể tưởng tượng chuyện tiếp theo sẽ kinh khủng thế nào.
Mộc Từ cũng không nhịn được lo âu, Tả Huyền, người trải qua nhiều nhất trong số bọn họ có lẽ đã ý thức được tình huống lần này sẽ rất đáng sợ, khó trách cảm xúc hôm nay của y không quá ổn định.
Không đủ thời gian để mọi người chậm rãi tiếp nhận, điểm dừng đầu tiên đã gặp loại trạm này, cũng không biết nên nói là Âu hoàng hay tù trưởng châu Phi (*).
(*) Vế trên là may mắn, vế dưới chỉ số nhọ.
Phần lớn mọi người không hiểu nghĩa của câu thứ hai, so với không có manh mối, bọn họ càng sợ có quỷ bên cạnh.
Buổi chiều vẫn không xảy ra chuyện gì dị thường, Khổ Ngải Tửu dành cả buổi chiều để làm quen với hầu hết mọi người, dập tắt sự bất mãn của người mới với Tả Huyền, khác không nói, phương diện giao tiếp của hắn, thật sự khiến Mộc Từ bội phục sát đất.
Rất nhanh đã đến buổi tối, mười chín người như cũ không thiếu, bảy người từ xe lửa bước xuống càng ngày càng cảnh giác, nhưng nhóm người mới lại thả lỏng, có người còn không nhịn được oán giận Tả Huyền ban ngày ban mặt giả thần giả quỷ, nhưng Tả Huyền nhìn qua cũng không quan tâm, chỉ nghiêm túc đọc tiểu thuyết về phong tục trên giá sách.
Không hẳn là họ không tin lời Tả Huyền, phần lớn là biểu hiện của sự xa lánh và kháng cự của người trưởng thành sau khi cảm thấy bị sỉ nhục.
Không có việc gì, phần lớn mọi người không phải xem TV thì chính là chơi trò chơi, thậm chí còn có bàn chơi bài, vài cô gái lớn mật hỏi Khổ Ngải Tửu là người nước nào, sau đó bị chọc đến cười khanh khách không ngừng.
Nếu đây không phải chuyến đi tử thần, Mộc Từ thật sự rất muốn đắm chìm vào loại không khí thả lỏng này.
Sắc trời chậm rãi tối đen, ánh đèn rực rỡ trong thành phố hoàn toàn không liên quan đến toà thanh lữ phục cổ này, ánh đèn u ám càng khiến phòng khách thêm yên tĩnh.
Bữa tối Khổ Ngải Tửu lại gọi cơm hộp, hầu hết mọi người đều đã ăn xong, chỉ có hai phần cơm hộp bị ném ở trên bàn không người hỏi thăm, người đàn ông trung niên vẫn luôn lau mồ hôi lúc trước không ngừng uống rượu, căn bản không đụng tới cơm, trước khi tới hắn vừa bàn xong chuyện làm ăn, liên quan đến tiền thưởng tháng này, trước mắt xem như ngâm nước nóng, lúc này đang phiền muộn.
Mà người thanh niên run chân ngại cơm hộp khó ăn, ăn hai miếng rồi tuỳ tiện ném một bên, bàn và sàn nhà đều là cơm, lúc những người khác muốn mở miệng, trong phòng đột nhiên vang lên một âm thanh xa lạ.
"Mọi người là khách dừng chân hôm nay?"
Giọng nói kia thật già nua, cùng lúc đó, một ông lão bước từ bóng tối ra, tóc của lão bạc phơ, diện mạo khó thể tả, như gầy tới thoát hình, làn da dán trên xương cốt, rất giống thây khô, như u linh xuất hiện trước mặt mọi người.
Hiển nhiên đây chính là ông chủ trong truyền thuyết.
Các cô gái bị dọa không nhẹ, không nhịn được hét lên.
Tả Huyền chấn động, biết vở kịch lớn đã tới.
Ông lão nghe tiếng hét vẫn mắt điếc tai ngơ, vô cùng cẩn thận nhìn khuôn mặt mọi người, bỗng nhiên nói: "Một cái giường ngủ 50, còn một gian hai người, một gian bốn người, hai gian tám người, mọi người tự mình chọn, đợi lát nữa đến quầy lễ tân đăng ký."
22 giường ngủ.
Trái tim mọi người trầm xuống.
Trước khi đi, ông lão nhìn cơm rơi vãi trên bàn, ngón tay vê một cái đặt trên đầu lưỡi, lắc đầu, thở dài nói: "Thật lãng phí."
Chờ ông lão đi rồi, mọi người hai mặt nhìn nhau, hỏi: "Làm sao bây giờ?"
Thanh niên run chân cười lạnh xô Tả Huyền một phen: "Ngài đại năng, thế nào, nói chuyện đi? Lúc giữa trưa không phải rất có bản lĩnh sao —— a ——"
Hắn còn chưa kịp nói xong, đã bị Tả Huyền trực tiếp vặn tay về phía sau, cơn đau khiến hắn run rẩy hét lên.
Tả Huyền nhướng mày: "Cậu muốn chiếm tiện nghi của tôi, hay là muốn đánh tôi?"
Thanh niên đau đến mức không nói nên lời, Khổ Ngải Tửu mặt dày thò tới: "Có gian hai người, chúng ta ở cùng, thế nào?"
"Không, tôi muốn ở cùng Mộc Từ." Tả Huyền quay mặt cười "Mọi người tuỳ chọn, hai chúng tôi không làm phiền các người, đi đăng ký trước, còn cậu, vẫn nên ứng phó với đám trẻ mẫu giáo này đi."
Mộc Từ không quá để tâm.
Hai người đến quầy lễ tân đăng ký, ông chủ đã ngồi sẵn ở đó, thắp nến, cầm một cây bút lông, âm thanh có chút khàn khàn: "Tên là gì?"
Dưới ánh nến nhấp nháy, một cảm giác ớn lạnh từ từ len lỏi vào sống lưng hai người.
Có người đi qua nhìn lén, thầm nói: "Hay lắm, đăng kí phòng thôi mà làm như ghi tên vào sổ sinh tử vậy."
Chọc đến mấy người cười rộ lên.
Mộc Từ không cười nổi, sắc mặt trầm trọng nhìn chằm chằm quyển vở trước mắt, không thể nghi ngờ, thứ này đối với bọn họ chính là một cuốn sổ sinh tử.
Tả Huyền nhẹ nhàng báo tên hai người, nhàn rỗi hỏi: "Nếu không đăng ký, ông chủ có thể để chúng tôi ở đây một đêm không?"
"Cậu cho rằng tôi làm từ thiện?" Dưới ánh đèn, đôi mắt ông lão vẩn đục đen nhánh, giống như cuồn cuộn bão táp "Không được thì ra ngoài."
Tả Huyền nhún vai, chuẩn bị giao tiền.
Ông lão lại nói: "Không vội, tôi còn một yêu cầu khác, tôi không có sở thích gì khác, chỉ thích nghe tập tục các nơi, chỉ cần đáng sợ một chút là được."
"...... Ông chủ, đã lớn tuổi như vậy rồi, nghe qua nhỡ ngất xỉu thì sao." Tả Huyền dừng động tác "Hai chúng tôi không chịu nổi trách nhiệm lớn như vậy."
"Yên tâm." Ông lão đáp "Thân thể tôi so với đám hậu bối như các cậu khoẻ mạnh hơn nhiều, không biết ai đi sớm hơn ai đâu."
"Vậy nếu ông đã nghe qua rồi?"
"Tôi vẫn sẽ nghe lại."
Tả Huyền bình tĩnh đáp: "Được, vậy tôi nói một cái, trên bàn mời rượu, tập tục xấu, đáng sợ, dọa người, còn ngu muội."
Ông lão cười, không nói được, cũng chẳng nói không được: "Tiểu tử thật xảo quyệt, nói cái khác cũng liên quan đến ăn đi."
Không biết tại sao, trong đầu Mộc Từ trong bỗng hiện ra nội dung những cuốn sách buổi chiều.
Ăn người ——
Khuôn mặt Tả Huyền hơi cứng lại, hiển nhiên y cũng nghĩ tới điều này, nhưng muốn nói, ông lão chỉ dùng đôi mắt quỷ dị âm u nhìn hai người bọn họ, cười như không cười.
Mộc Từ nhắm mắt lại, mở miệng nói: "Ăn người, ăn thịt người, dưỡng bệnh hoặc là cầu vận, bao gồm nạn đói......"
"Rất tốt." Ông lão toát ra thần sắc vừa lòng, đưa một chiếc chìa khoá vàng óng.
Khi hai người rời đi, nhóm người mới và hành khách cũ có lẽ đã phân tổ xong, thậm chí có thể nghe thấy có vài tiếng ồn ào của người mới, nói đồ vật mình thấy trên internet.
Còn có thể loáng thoáng nghe thấy âm thanh đắc ý của thanh niên rung chân: "Đã nghe qua minh hôn chưa ông chủ ——"
"Lần này chết chắc rồi."
Tả Huyền thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro